Choc Phai Thieu Gia Ac Ma Lanh Lung
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Tiêu Dương Bị Bệnh Nan Y Sống Không Tới Ba Tháng?
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
"Ngươi đã cứu ta không sai, chính là ngươi cũng......"
"Cho nên tôi không cần em báo ân, bởi vì tôi đã có thù lao."
Ý tức là phi lễ ta, chiếm tiện nghi ta, là thù lao của hắn sao?
Mẹ kiếp là ai cho hắn lá gan lớn như vậy a?
Tiêu Dương lẳng lặng nhìn Triệu Mẫn, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không chừng.
Nhìn Triệu Mẫn bộ dáng bị hắn chọc đến phát hỏa, thật là thú vị cực kỳ.
Trương Vô Kỵ lúc này đây muốn lao vao ôm lấy Triệu Mẫn thân rồi lại hôm, hống cô hết giận.
Chính là lại không thể làm như vậy.
Trong yến đột nhiên có chút thông báo, Lục lão gia tử Lục Thiên Viên xuất hiện.
Tiêu Dương tầm mắt không tự giác bị Lục Thiên Viên hấp dẫn đi qua.
Nhìn trên mặt Lục Thiên Viên treo một nụ cười, Tiêu Dương trong lòng có cảm giác lạ thường không thể hiểu được dâng lên.
Dường như là cảm giác lạ thường từ dòng máu huyết thống đi đến.
Hầu như trong nháy mắt công phu, hắn liền nhận định, lão nhân Lục Thiên Viên này chỉ sợ gần như là có quan hệ gì với mẹ của hắn.
Đến nỗi là cái quan hệ gì, hắn không thể khẳng định được.
Dung mạo của mẹ, Trương Vô Kỵ nhớ rõ ràng là giống Ân Thiên Chính y như dúc, mà Lục Thiên Viên hiện tại so với Ân Thiên Chính càng giống hơn, hắn nhớ rất rõ ràng, hiện tại đây lại nhìn thấy ông ngoại của chính mình và ông nội của Lục Cảnh Dương có nét rất giống nhau.
Chính là phía trước hắn có hỏi thăm qua, Lục gia ba đời không có con gái, cũng không có cháu gái.
Tin tức của mẹ, tựa như một chuyện bí ẩn, như thế nào hắn cũng đều không lý giải được.
Triệu Mẫn thấy Tiêu Dương sắc mặt trở nên nghiêm trọng, không rõ nguyên do nói: "Làm sao vậy?"
Tiêu Dương phục hồi tinh thần lại, hỏi cô nói: "Mỹ nữ, em là ở Thảnh Đô lớn lên đi?"
"Đúng vậy!"
"Vậy em có nghe nói qua Lục gia có con gái hay cháu gái không?"
"Cháu gái? À thì...... Giống như có, lại cũng giống như không có, tôi nhớ không rõ."
Triệu Mẫn khi còn nhỏ, giống như có nghe nói Lục Cảnh Dương nói qua là có một người cô, người này lại không ở Thành Đô, chính là lúc mẹ Triệu Mẫn qua đời lúc sau liền không có nghe qua tin tức của người này nữa, đến Lục Cảnh Dương cũng không có nhắc đến người cô của mình.
Nhưng gia phả ba đời Lục gia truyền lại, cũng không có cháu gái hay con gái.
Niên đại quá xa xăm, Triệu Mẫn cũng nhớ không rõ.
Tiêu Dương nhíu mày nói: "Em suy nghĩ ngẫm kỹ lại thử xem."
Rốt cuộc là có hay không a!
Này đó đối với anh mà nói thật sự rất quan trọng.
Anh tìm được cha mẹ sớm nhất có thể thì, sớm một chút trở lại bên cạnh em.
Chỉ hy vọng Triệu Mẫn phối hợp giúp hắn một chút.
Nhưng Triệu Mẫn lại đột nhiên phản ứng lại đây, nhíu mày nói: "Tôi làm gì phải giúp?"
Ngươi mẹ nó như vậy đối với ta, còn không biết xấu hổ hỏi ta vấn đề này đó?
Đừng nói ta thật sự nhớ không rõ, liền tính nhớ rõ cũng sẽ không nói cho người biết không phải sao?
Tiêu Dương nhíu mày nói: "Nếu em biết, còn mong em bỏ qua cho tôi, tôi vì hành động khi nãy xin lỗi với em, cũng bảo đảm về sau sẽ không thô lỗ với em nữa."
Ách...... Này thái độ chuyển biến cũng thật là nhanh nha.
Triệu Mẫn không khỏi nghi hoặc nói: "Uy, ngươi vì cái gì muốn biết chuyện đó?"
"Giúp người khác hỏi thăm, vấn đề này với người đó mà nói là rất quan trọng."
"Nha! Tôi đây liền rộng lượng vậy! Khi còn nhỏ giống như là có loáng thoáng nghe người ta nhắc tới qua là có cháu gái, như sau khi lớn lên biết gia phả ba đời Lục gia, cũng không có con gái hay cháu gái."
Tiêu Dương hơi hơi có chút thất vọng, nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn em đã nói."
Rồi sau đó, hơi có chút thất thần rời đi.
Triệu Mẫn nhìn bóng dáng hắn thất thần rời đi liền hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt......
Người này thân hình chiều cao nhưng thật ra cùng với Trương Vô Kỵ rất giống nhau.
Không biết có phải hay không bởi vì ta quá nhớ Trương Vô Kỵ, nên thấy bóng dáng của ai giống liền xem là anh ấy, thật giống như Trương Vô Kỵ xuất hiện ở trước mặt ta vậy.
Hẳn là chỉ là ảo giác đi!
Trương Vô Kỵ nếu đã trở lại, nhất định sẽ tìm đến ta.
Triệu Mẫn lắc lắc đầu, tiếp tục uống ly nước còn dư lại, mới vừa vào miệng còn chưa nuốt vào, phía sau lưng đã bị người dùng sức sờ một chút.
Miệng đầy nước, lại một lần nữa phun ra!
Mẹ kiếp!
Thật là đủ rồi a!
Ta chỉ là khát nước, chỉ uống ít nước lọc thôi a!
Chẳng lẽ thật là lời thề linh ứng?
Bỗng nhiên quay người lại, liền thấy Diệp Tiểu Chiêu cười như không cười nhìn Triệu Mẫn nói: "Nha đầu thúi, cậu có phải hay không coi trọng tên Tiêu Dương kia? Tự nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng người ta rời đi đến thất thần như vậy."
Đi tìm chết không phải sao!
Ai coi trọng cái đồ lưu manh kia?
Triệu Mẫn tức giận nói: "Diệp Tiểu Chiêu, tôi cảnh cáo cậu, lần sau thời điểm tôi uống nước cậu nếu là đụng vào tôi, tôi đảm bảo đánh chết cậu."
"Ách...... Nổi giận như vậy làm gì nha! Chẳng lẽ vừa mới nãy Tiêu Dương chọc cậu?"
"Cũng không có, đúng rồi, Tiểu Chiêu, cậu biết Lục Cảnh Dương có cô hay dì không!" Triệu Mẫn thấy Tiêu Dương biểu cảm thất thần như vậy, theo bản năng có chút nghi hoặc, không khỏi hỏi thử xem có ai biết gì không.
Diệp gia cùng Lục gia quan hệ cá nhân không tồi, nói không chừng là biết được gì đó.
Diệp Tiểu Chiêu nhíu mày nói: "Cậu hỏi cái này làm cái gì nha?"
"Cậu đừng hỏi, chỉ cần trả lời có biết hay không?"
"Á thì...... Giống như trước kia là có một người cô, nhưng tôi nghe nói người đó hình như đã qua đời!"
Qua đời?
Nhưng chưa từng nghe ai nói qua?
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Còn có Tiêu Dương vì cái gì sẽ hỏi ta những cái đó?
Triệu Mẫn mang theo đầy nghi vấn, tham gia xong buổi yến hội này, đang muốn về nhà, lại bị đám người Thượng Quan Kỳ, Diệp Tiểu Chiêu ngăn lại nói: "Gì? Mẫn Mẫn, như thế nào lại về? Không phải nói đêm nay mời khách sao?"
"Ách...... Tôi đã quên, bất quá hiện tại không phải sắc trời còn sớm sao? Shangri-La còn chưa có mở cửa đâu!"
"Chúng ta có thể đi trung tâm thương mại xem phim một lúc!"
"Không được, tôi có chút mệt, trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối 9 giờ lại đi!"
"Cũng đúng! Nha đầu thúi, không được để bọn tôi leo cây nha!"
"Yên tâm, sẽ không."
Triệu Mẫn đi ra đại sảnh yến hội, ở cửa lại thấy thân ảnh Tiêu Dương, chỉ thấy, hắn đứng ở nơi đó, nhìn lên không trung, trên mặt mang theo một chút nhàn nhạt ưu sầu.
Bỗng nhiên, một đạo giọng nữ truyền đến.
"Tiêu Dương...... Anh đã trở lại?" Trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ.
Tiêu Dương suy nghĩ bị kéo về, xoay người, liền thấy một cái khuôn mặt thanh tú, mặt một cái lễ phục dạ hội màu trắng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.
Lương Thi Nhan, đã từng bạn gái của Tiêu Dương.
Hắn mày nhẹ nhàng chu lên, chuyện của cha mẹ phiền não không thôi, lúc này còn xuất hiện thêm một người phiền phức.
Lương Thi Nhan cả người đều mang theo một loại nước hoa nồng đậm, trên mũi mang theo cái kính.
Ửng đỏ hốc mắt, rõ ràng có thể thấy được.
Tiêu Dương hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy, tôi đã trở về."
"Anh biết rõ em ở đây đợi anh, anh trở về vì cái gì không tới tìm em?"
"Tôi vừa mới trở về mà thôi...... Hơn nữa, tôi vì cái gì phải tìm cô?" Hắn chỉ muốn dao sắt chặt dây rối, lướt qua đoạn tình cảm này của Tiêu Dương.
Lương Thi Nhan nghe vậy, đáy lòng đau xót, anh ấy vẫn như cũ vẫn là tuyệt tình như vậy.
Tựa như lúc trước thời điểm đó, nói đi là đi.
Chính là, ta chính là thích anh ấy a!
Lương Thi Nhan khóe môi không khỏi gợi lên một mạt cười khổ, nói: "Tiêu Dương, anh lần này trở về còn đi sao?"
"Sẽ nghỉ ngơi một khoản thời gian." Hắn nhàn nhạt nói.
"Anh tới Lục gia tham gia yến hội?"
"Đúng vậy, cô cũng vậy?"
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi vào có thể chứ?"
"Không được, mình cô vào đi! Tôi đã cùng Lục lão gia tử mừng thọ xong."
"Kia...... Vậy đi!"
Lương Thi Nhan trên mặt mang theo một tia thất vọng cùng không dám, cắn môi đi vào Lục gia.
Tiêu Dương nhìn bóng dáng Lương Thi Nhan rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.
Triệu Mẫn khoanh tay trước ngực dựa vào cây cột lớn ở trước cửa Lục gia, vừa nhìn ra trò hay, nhịn không được ra tiếng nói: "Nha ~~! Tiêu Dương, nhìn không ra tới a! Ngươi người như vậy cũng được Lương học tỷ coi trọng?"
Lương gia nổi danh là thư hương dòng dõi ở Thành Đô, Lương Thi Nhan ở học viện Đế Quốc University cũng coi như là cái nhân vật phong vân, cũng là bí thư của hội trưởng Hội Học Sinh.
Người theo đuổi còn rất nhiều, nhưng lại tự nhiên thích Tiêu Dương thằng nhãi này?
Ta đi!
Đây là cái nhân phẩm gì a?
Tiêu Dương nghe giọng Triệu Mẫn, dọa sửng sốt, xoay người nhíu mày nói: "Nghe lén chúng tôi nói chuyện? Đúng không?"
"Cũng không có, trùng hợp đi ngang qua mà thôi."
"Cảm thấy có người coi trọng tôi, thực không ra gì?"
"Đương nhiên!"
"......" Triệu Mẫn em, coi trọng anh em chạy khỏi cái danh đó sao.
Cùng Triệu Mẫn nói chuyện, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Hắn ánh mắt nhìn cô, trong lòng nhịn không được lại là một trận nhộn nhạo.
Tiêu Dương nói: "Em về sao?"
"Không sai."
"Nha đầu, trước đừng đi, giúp tôi vội một chuyện."
"Tôi vì cái gì phải giúp?"
"Bởi vì tôi nắm thóp của em."
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Cái thóp gì."
"Tỷ như nói, nếu em hôm nay không giúp tôi, tôi liền nói cho toàn bộ người của Đế Quốc University biết, em đã từng nắm lấy thắng lưng của tôi, từng......"
Mặt sau câu kia chưa nói xong, nhưng Triệu Mẫn trong đầu tự động xuất hiện hai chữ "Hôn tôi."
Trời đất!
Cái gia hỏa này không biết xấu hổ a!
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Ngươi mẹ nó có liêm sỉ hay không?"
"Không cần liêm sỉ! Một câu giúp hay không giúp?"
"Giúp như thế nào?"
"Tôi muốn lên lầu hai của Lục gia, em giúp tôi lên đó đi."
"Ngươi muốn đi lầu hai nhà người ta làm cái gì?"
"Này em cũng đừng quản, điều tra một ít đồ vật mà thôi."
"Xác định không phải làm chuyện gì xấu?"
"Yên tâm, tôi cùng người của Lục gia không thù không oán!"
"Vậy được rồi! Ngươi cùng ta tới, ta nghĩ cách."
"Được." Hắn khóe miệng gợi lên một mạt ý cười tới, nghĩ thầm nha đầu này mưu ma lắm kế nhiều trò, khẳng định có thể làm được.
Lại không nghĩ......
Tiêu Dương mới vừa theo Triệu Mẫn đi vào đại sảnh, liền thấy cô lướt sang người hầu lấy qua một ly champagne, đột nhiên hướng tới trên mặt hắn tát qua.
Hắn cả người đều trợn tròn mắt.
Nha đầu thúi, em mẹ nó không để anh yên phải không?
Triệu Mẫn tát ly champagne vào hắn lúc sau, trong lòng chỉ còn một chữ, "Đã"!
Mẹ nó uy hiếp lão nương, hừ!
Không thể để Tiêu Dương mở miệng, Triệu Mẫn giải thích nói: "Đừng nóng vội, tôi đây cũng là vì giúp anh thôi."
Tự nhiên gọi thân thiết như vậy, em đây là sợ anh nói ra sao?
Rồi sau đó, cầm một ly vang đỏ đổ tới trên người chính mình.
Trong mắt cả hai liền định ra ngay một kế hoạch.
Triệu Mẫn thấy Lục Cảnh Dương hướng tới bên này đi tới, đột nhiên xả lớn giọng nói: "Ai da, Tiêu Dương, thật là xin lỗi, đem quần áo của anh làm dơ hết"
Lục Cảnh Dương đi tới thấy hai người bộ dáng chật vật, không rõ nguyên do nói: "Mẫn Mẫn, đây là làm sao vậy?"
Triệu Mẫn nói: "Không có việc gì, chính là không cẩn thận đụng trúng nhau ly champagne đổ tới trên người."
Lục Cảnh Dương nghe vậy, đem tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Dương, xem hắn vẻ mặt chật vật bộ dáng khó ở, không khỏi lo lắng hỏi: "Tiêu Dương, cậu không sao chứ?"
Tiêu Dương lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Triệu Mẫn chạy nhanh nói: "Lục Cảnh Dương, đồ của chúng tôi điều bị dơ, tìm một chỗ cho chúng tôi thay đi!"
Lục Cảnh Dương cười nói: "Rồi, tôi đưa hai người lên phòng khách trên lầu thay."
Tiêu Dương nói: "Được, làm phiền cậu rồi, Cảnh Dương."
Tiếp theo, hai người đi theo người hầu cùng nhau lên lầu.
Lục Cảnh Dương nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm.
Tiêu Dương mới trở về không bao lâu, tự nhiên liền thân thiết với Triệu Mẫn như vậy, chẳng lẽ là coi trọng Triệu Mẫn?
Nếu thật là như vậy, ta chỉ sợ lại phải bắt đầu phí công.
Tiêu Dương cũng không phải là cái đèn cạn dầu, chỉ số thông minh cực đỉnh.
Bất quá...... Còn có Lương Thi Nhan còn đâu! Lục Cảnh Dương ta sợ cái gì?
Vừa lúc, nhìn đến góc yến hội trong đại sảnh, Lương Thi Nhan chính là vẻ mặt cô đơn ngồi ở chỗ kia.
Lục Cảnh Dương khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, hướng tới cô đi qua.
Tới cửa phòng dành cho khách lầu hai, Triệu Mẫn đối với người hầu Lục gia nói: "Giúp tôi đi tìm Lục Cảnh Dương, bảo anh ấy giúp chúng tôi tìm hai bộ đồ lại đây."
"Được thưa, Triệu tiểu thư." Người hầu cung kính rời đi.
Triệu Mẫn cùng Tiêu Dương bốn mắt nhìn nhau, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Thư phòng cùng phòng ngủ của Lục lão gia tử ở nơi nào?" Hắn muốn đi xem thử, nếu Ân Tố Tố thật sự cùng Lục gia có liên hệ, như vậy sẽ có thông tin hi hữu.
"Ngươi đi thư phòng cùng phòng ngủ của Lục gia gia làm gì?"
"Đừng hỏi! Biết nhiều đối với em không có chỗ tốt, em chỉ cần nói cho tôi liền tốt."
Mẹ kiếp!
Đem Triệu Mẫn ta ra hù đọa sao?
Không nói thì tính! Ta cũng lười hỏi!
Triệu Mẫn nói: "Đi thẳng quẹo trái căn phòng thứ hai là thư phòng, còn đối điện thư phòng là phòng ngủ của Lục gia gia."
"Cảm ơn." Tiêu Dương biết địa điểm, xoay người liền đi.
Triệu Mẫn ở hắn phía sau thấp giọng nói: "Thời gian không được lâu đâu, bằng không sẽ có người hoài nghi."
Tiêu Dương quay đầu lại nhìn Triệu Mẫn thật sâu một cái, nói: "Yên tâm, tôi có chừng mực, em ở chỗ này chờ tôi, quần áo tới, em cứ thay trước, tôi thực mau liền sẽ quay lại."
"Được!" Triệu Mẫn trả lời đến yên bình, trong mắt lại nhanh chóng hiện lên một mạt tính kế.
Mẹ kiếp!
Tiêu Dương làm trò trước mặt ta, cơ hội trả thù tốt như vậy, ta như thế nào se bỏ qua?
Hừ hừ!
Ngươi chờ đó cho ta.
Hình như Tiêu Dương vừa đẩy mở cửa thư phòng của Lục Thiên Viên, Triệu Mẫn giọng lại vang lên.
"Người đâu! Có trộm a!"
Tiêu Dương trong lòng thất kinh, thầm mắng Triệu Mẫn nha đầu chết tiệt em, tự nhiên muốn tìm đường chết.
Hầu như Tiêu Dương bằng tốc độ chạy về phía Triệu Mẫn, chen kín miệng cô.
May mắn chính là, người của Lục gia đang ở dưới lầu cử hành yến hội, trong nhà người hầu đều ở dưới lầu bận rộn, lầu hai hầu như không có ai.
Triệu Mẫn bị che miệng lại, ra sức giãy giụa.
Tiêu Dương đen mặt nói: "Nha đầu thúi, im miệng!"
Triệu Mẫn giận trừng mắt hắn, nói không được lời nói.
Nghe có tiếng bước chân tới gần, Tiêu Dương nhanh chóng đem Triệu Mẫn kéo vào thư phòng, rồi sau đó đem cửa đóng lại, đem Triệu Mẫn để ở trên cửa phòng.
Rồi sau đó liền nghe thấy ngoài cửa có người nói nói: "Gì, vừa mới nãy rõ ràng nghe thấy giọng của ai đó, như thế nào liền không có ai?"
Sau đó liền rời đi.
Tiêu Dương đáy lòng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn trước mắt khuôn mặt nhỏ của Triệu Mẫn tràn đầy biểu cảm phẫn nộ, hắn tức giận nói: "Nha đầu thúi, nói tốt giúp tôi còn đâu?"
Triệu Mẫn tiếp tục trừng mắt hắn.
Tiêu Dương thấy khó thở chỉ cười, nói: "Thật là cái tinh ranh! Haizz? Em phá hư chuyện tốt của tôi? Tôi có nên cho em một cái giáo huấn?"
Mẹ kiếp!
Giáo huấn cái đầu ngươi!
Dám động đến một sợ tóc của lão nương, ta Triệu Mẫn quyết không cho người sống đến sáng mai!
Tiêu Dương giờ phút này có chính sự muốn làm, cũng không muốn thân với Triệu Mẫn, chẳng qua là muốn hù dọa Triệu Mẫn.
Hắn vươn một bàn tay, đặt ở cái mông cô.
Triệu Mẫn cả người cứng đờ, bắt đầu kịch liệt giãy giụa lên...
"Tôi buông em ra, em không được la lên, như thế nào?"
Triệu Mẫn gật đầu, rốt cuộc, miệng bị buông ra.
Triệu Mẫn hít sâu một hơi, chửi ầm lên nói: "Đồ lưu manh, mẹ kiếp! Mau thả ta ra, tên chết tiệt."
"Thành thật một chút, bằng không!"
Cảm xúc vào tay, chọc đến đáy lòng Trương Vô Kỵ lại là một trận nhộn nhạo.
Triệu Mẫn mặt đều tức giận đến đỏ lên, nhưng lại không thể không nhịn xuống trở nên thành thật một chút.
Bằng không tiện nghi đều phải bị hắn chiếm hết.
Triệu Mẫn vẻ mặt nghẹn khuất nói: "Buông tay, tôi bảo đảm không xằng bậy."
"Còn được! Còn dám gạt tôi, tôi tuyệt đối không tha cho em!"
"Đã biết." Mẹ kiếp Triệu Mẫn ta báo thủ mười ngày chưa muộn.
Lão nương chờ!
Tiêu Dương buông lỏng tay Triệu Mẫn ra, không yên tâm giữ tay cô lại, hướng tới bên trong đi đến.
Triệu Mẫn giãy giụa nói: "Ngươi kéo tay ta làm gì? Buông ra!"
Mẹ nó, liền chỉ biết chiếm tiện nghi ta.
"Im miệng! Không lôi kéo em, em chạy mất làm sao bây giờ?" Anh đối với em, một chút tính nhiệm cũng không có.
Cố tình hắn lại không thể bại lộ thân phận lúc này.
Kế tiếp, Tiêu Dương lôi kéo Triệu Mẫn cùng nhau ở thư phòng tìm khắp nơi, lại đến cái gì cũng không tra được.
Hắn vẻ mặt thất vọng rời thư phòng, chuẩn bị đi phòng ngủ của Lục Thiên Viên xem một phen.
Nhưng mới vừa đi đến chỗ hành lang, liền nghe thấy một giọng nữ kinh ngạc nói: "Tiêu Dương, các người đây là......"
Là Lương Thi Nhan.
Hầu như là theo bản năng, Triệu Mẫn đem tay từ trong tay Tiêu Dương rút về.
Lương Thi Nhan nhíu mày nhìn Triệu Mẫn, trong mắt hiện lên một mạt chán ghét.
Xem Triệu Mẫn giống như là xem một vật gì đó dơ bẩn vậy.
Triệu Mẫn theo bản năng của cái nhíu mày này, mẹ kiếp! Ta khôi phụ thân phận thật cùng dung mạo thật lúc sau, vẫn là lần đầu tiên bị ta dùng loại ánh mắt này nhìn còn đâu?
Thấy Triệu Mẫn ta cùng Tiêu Dương ở bên nhau trong lòng không thoải mái phải không?
Lão nương làm ngươi càng không thoải mái!
Đột nhiên, Triệu Mẫn chủ động kéo tay Tiêu Dương, ngữ khí thân mật nói: "Tiêu Dương, đi thôi! Không phải muốn thay quần áo sao?"
Tiêu Dương không rõ nguyên do nhìn Triệu Mẫn, lại thấy Triệu Mẫn mắt đẹp trừng mình, đột nhiên liền có chút hiểu ra ý.
Nha đầu em là bị người ta ghét bỏ, trong lòng không phục a!
Vì thế, hắn phối hợp nói: "Được, chúng ta đi."
Lương Thi Nhan nghe vậy, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Cô gọng sắc nhọn nói: "Tiêu Dương, anh thật sự như vậy đối với em?"
Tiêu Dương nhướng mày nói: "Bằng không thì sao?"
Lương Thi Nhan đến một cái biện pháp với Tiêu Dương cũng không có, từ lúc bắt đầu chính là như vậy.
Lương Thi Nhan chủ động, Tiêu Dương bị động......
Lương Thi Nhan đều hoài nghi, anh ấy rốt cuộc có thích ta hay không?
Chính là nếu không thích, vì cái gì muốn cùng cùng ta hẹn hò đâu?
Hai người đến bây giờ cũng chưa chia tay, rõ ràng vẫn là quan hệ tình nhân, chính là anh ấy lại làm trò trước mặt ta.
Lương Thi Nhan theo bản năng tầm mắt chuyển sang Triệu Mẫn.
Học viện Đế Quốc University nhiều người như vậy thích cô còn chưa đủ, quả nhiên còn muốn câu dẫn Tiêu Dương.
Không biết xấu hổ!
Nếu không phải Lục Cảnh Dương nói cho ta biết Tiêu Dương ở trên này, ta lại như thế nào sẽ thấy một màn này?
Lương Thi Nhan ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn nói: "Buông tay anh ấy ra, lập tức, ngay lập tức!"
Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Tôi đây đi nói với mọi người, cô Triệu Mẫn không biết xấu hổ, cướp bạn trai của người khác!"
Ách......
Mẹ kiếp!
Cô tàn nhẫn!
Lão nương chơi thôi, bất quá lão nương lại chờ.
Triệu Mẫn buông lỏng tay Tiêu Dương ra, hướng tới phòng cho khách đi đến.
Đi ngang qua chỗ khuất, Triệu Mẫn lập tức ngừng bước chân, khom lưng đứng ở nơi đó rình coi.
Tiêu Dương trên mặt biểu cảm nhàn nhạt nói: "Lương Thi Nhan, chia tay đi!"
Tiêu Dương người này, sống hay chết cũng không biết, chỉ biết ở nước ngoài gặp sự cố ngoài ý muốn, tám phần là đã chết.
Lại như vậy làm Lương Thi Nhan chờ đợi, chỉ có thể là là phí thanh xuân.
Còn không bằng dao sắt chặt dây rối, làm cho cô ta hết hy vọng.
Lương Thi Nhan đoán trước được nhưng vẫn kích động đến nói: "Tiêu Dương, anh mơ tưởng! Em sẽ không đồng ý."
"Tùy ý cô, chỉ là, còn mong cô không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi."
"Tiêu Dương, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Tiêu Dương nghĩ đến chính mình dùng thân phận này không chừng xuất hiện không quá lâu, nhiều nhất cũng hơn một hai tháng, hắn nhất định là có thể tra ra tin tức của cha mẹ.
Đột nhiên đầu óc linh hoạt, nói: "Tôi bị bệnh nan y, nhiều nhất chỉ có thể sống đến ba tháng! Cho nên, cô hãy quên tôi đi!"
Dứt lời, ở đây hai nữ sinh toàn bộ đều kinh ngạc.
Lương Thi Nhan vẻ mặt khiếp sợ nói: "Sao có thể!"
Triệu Mẫn cũng thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, theo bản năng bưng kín miệng, rồi sau đó lại nhìn về phía Tiêu Dương ánh mắt, tràn ngập đồng tình.
Mẹ kiếp khó trách thằng nhãi này lá gan lớn như vậy, biết rõ thân phận của ta còn dám năm lần bảy lượt đối với ta mà xằng bậy.
Nguyên nhân là bởi vì sống không lâu......
Cái gọi đứng bên bờ vực của cái chết, thì không còn gì phải sợ.
Tiêu Dương đây là biết chính mình sắp mất mạng, cho nên là sống cho đáng cuộc đời luôn sao? Muốn làm gì thì làm?
Tiêu Dương tiếp tục nói: "Thời điểm rời học viện Đế Quốc, là đã có bệnh này, ra ngoại quốc chỉ vì tìm kiếm phương pháp trị liệu, lại biết được đã là giai đoạn cuối, cho nên mới về nước."
"Tiêu Dương, vì cái gì phía trước không nói cho em biết?"
"Không phải chuyện tốt đẹp."
"Chính là......"
"Chính là, Lương Thi Nhan, này chỉ ba tháng, tôi chỉ muốn vô ưu mà sống, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, cho nên mong cô không được quấy rầy tôi."
Đối với sự việc bạn trai chỉ có thể sống ba tháng, lại dành khoảng thời gian cuối cùng sống tự tại, không bên cạnh chính mìn Lương Thi Nhan lúc này chính là bi thống.
Nhưng lại cái gì đều nói không nên lời.
Thấy nên nói đều nói, Tiêu Dương xoay người rời đi.
Phòng Lục Thiên Viên, là đi không được, chỉ có chờ cơ hội lần sau.
Triệu Mẫn thấy hắn xoay người, chạy nhanh chạy.
Phòng giành cho khách phía trước người hầu đã đứng đó đợi.
Vừa lúc, Triệu Mẫn xuất hiện, người hầu chạy nhanh nói: "Triệu tiểu thư, quần áo đều chuẩn bị xong."
"Làm phiền rồi, ha hả...... Tôi vừa mới đi WC."
"Không phiền chút nào, vì Triệu tiểu thư mà phục vụ quả thực là vinh hạnh của tôi." Vị này rất có khả năng sẽ là nữ chủ nhân tương lại của Lục gia, quan hệ nhất định phải đánh chủ ý cho tốt.
Nói xong, cầm quần áo đưa cho Triệu Mẫn, nhắc nhở nói: "Triệu tiểu thư, đây chính thiếu gia tự mình chọn lựa giúp tiểu thư."
Vừa lúc Tiêu Dương đã đi tới, cười như không cười nhìn Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn khóe miệng ý cười cứng đờ, nói: "Ha hả...... Kia thay tôi cảm ơn thiếu gia nhà các người."
Rồi sau đó cầm quần áo, đi thay.
Thay đồ xong, Triệu Mẫn lo chính mình chuẩn bị đi xuống lầu.
Vừa lúc Diệp Tiểu Chiêu hướng tới bên này đi tới, nhìn đến Triệu Mẫn ngây ra một lúc, nói: "OMG! Nha đầu thúi, cậu không phải về rồi sao? Như thế nào đã trở lại?"
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Ha hả, quần áo bị làm dơ, trở về thay đổi một bộ khác."
"Nha, vậy cậu còn có định đi hay không?"
"Đi a!"
"Đi đâu?" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng của Lục Cảnh Dương.
Triệu Mẫn quẩn, nói: "Ý là tôi muốn về nhà ấy mà."
"Sớm như vậy? Không cùng anh nhảy bài mở màn sao?"
"À thì......"
Không đợi Triệu Mẫn mở miệng cự tuyệt, Lục Cảnh Dương đã ra dáng tư thế mời, nói: "Mẫn Mẫn, cùng anh nhảy bài mở đầu, như thế nào?"
.............................................................
[Js-Art] - End of chapter 118
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
"Ngươi đã cứu ta không sai, chính là ngươi cũng......"
"Cho nên tôi không cần em báo ân, bởi vì tôi đã có thù lao."
Ý tức là phi lễ ta, chiếm tiện nghi ta, là thù lao của hắn sao?
Mẹ kiếp là ai cho hắn lá gan lớn như vậy a?
Tiêu Dương lẳng lặng nhìn Triệu Mẫn, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không chừng.
Nhìn Triệu Mẫn bộ dáng bị hắn chọc đến phát hỏa, thật là thú vị cực kỳ.
Trương Vô Kỵ lúc này đây muốn lao vao ôm lấy Triệu Mẫn thân rồi lại hôm, hống cô hết giận.
Chính là lại không thể làm như vậy.
Trong yến đột nhiên có chút thông báo, Lục lão gia tử Lục Thiên Viên xuất hiện.
Tiêu Dương tầm mắt không tự giác bị Lục Thiên Viên hấp dẫn đi qua.
Nhìn trên mặt Lục Thiên Viên treo một nụ cười, Tiêu Dương trong lòng có cảm giác lạ thường không thể hiểu được dâng lên.
Dường như là cảm giác lạ thường từ dòng máu huyết thống đi đến.
Hầu như trong nháy mắt công phu, hắn liền nhận định, lão nhân Lục Thiên Viên này chỉ sợ gần như là có quan hệ gì với mẹ của hắn.
Đến nỗi là cái quan hệ gì, hắn không thể khẳng định được.
Dung mạo của mẹ, Trương Vô Kỵ nhớ rõ ràng là giống Ân Thiên Chính y như dúc, mà Lục Thiên Viên hiện tại so với Ân Thiên Chính càng giống hơn, hắn nhớ rất rõ ràng, hiện tại đây lại nhìn thấy ông ngoại của chính mình và ông nội của Lục Cảnh Dương có nét rất giống nhau.
Chính là phía trước hắn có hỏi thăm qua, Lục gia ba đời không có con gái, cũng không có cháu gái.
Tin tức của mẹ, tựa như một chuyện bí ẩn, như thế nào hắn cũng đều không lý giải được.
Triệu Mẫn thấy Tiêu Dương sắc mặt trở nên nghiêm trọng, không rõ nguyên do nói: "Làm sao vậy?"
Tiêu Dương phục hồi tinh thần lại, hỏi cô nói: "Mỹ nữ, em là ở Thảnh Đô lớn lên đi?"
"Đúng vậy!"
"Vậy em có nghe nói qua Lục gia có con gái hay cháu gái không?"
"Cháu gái? À thì...... Giống như có, lại cũng giống như không có, tôi nhớ không rõ."
Triệu Mẫn khi còn nhỏ, giống như có nghe nói Lục Cảnh Dương nói qua là có một người cô, người này lại không ở Thành Đô, chính là lúc mẹ Triệu Mẫn qua đời lúc sau liền không có nghe qua tin tức của người này nữa, đến Lục Cảnh Dương cũng không có nhắc đến người cô của mình.
Nhưng gia phả ba đời Lục gia truyền lại, cũng không có cháu gái hay con gái.
Niên đại quá xa xăm, Triệu Mẫn cũng nhớ không rõ.
Tiêu Dương nhíu mày nói: "Em suy nghĩ ngẫm kỹ lại thử xem."
Rốt cuộc là có hay không a!
Này đó đối với anh mà nói thật sự rất quan trọng.
Anh tìm được cha mẹ sớm nhất có thể thì, sớm một chút trở lại bên cạnh em.
Chỉ hy vọng Triệu Mẫn phối hợp giúp hắn một chút.
Nhưng Triệu Mẫn lại đột nhiên phản ứng lại đây, nhíu mày nói: "Tôi làm gì phải giúp?"
Ngươi mẹ nó như vậy đối với ta, còn không biết xấu hổ hỏi ta vấn đề này đó?
Đừng nói ta thật sự nhớ không rõ, liền tính nhớ rõ cũng sẽ không nói cho người biết không phải sao?
Tiêu Dương nhíu mày nói: "Nếu em biết, còn mong em bỏ qua cho tôi, tôi vì hành động khi nãy xin lỗi với em, cũng bảo đảm về sau sẽ không thô lỗ với em nữa."
Ách...... Này thái độ chuyển biến cũng thật là nhanh nha.
Triệu Mẫn không khỏi nghi hoặc nói: "Uy, ngươi vì cái gì muốn biết chuyện đó?"
"Giúp người khác hỏi thăm, vấn đề này với người đó mà nói là rất quan trọng."
"Nha! Tôi đây liền rộng lượng vậy! Khi còn nhỏ giống như là có loáng thoáng nghe người ta nhắc tới qua là có cháu gái, như sau khi lớn lên biết gia phả ba đời Lục gia, cũng không có con gái hay cháu gái."
Tiêu Dương hơi hơi có chút thất vọng, nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn em đã nói."
Rồi sau đó, hơi có chút thất thần rời đi.
Triệu Mẫn nhìn bóng dáng hắn thất thần rời đi liền hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt......
Người này thân hình chiều cao nhưng thật ra cùng với Trương Vô Kỵ rất giống nhau.
Không biết có phải hay không bởi vì ta quá nhớ Trương Vô Kỵ, nên thấy bóng dáng của ai giống liền xem là anh ấy, thật giống như Trương Vô Kỵ xuất hiện ở trước mặt ta vậy.
Hẳn là chỉ là ảo giác đi!
Trương Vô Kỵ nếu đã trở lại, nhất định sẽ tìm đến ta.
Triệu Mẫn lắc lắc đầu, tiếp tục uống ly nước còn dư lại, mới vừa vào miệng còn chưa nuốt vào, phía sau lưng đã bị người dùng sức sờ một chút.
Miệng đầy nước, lại một lần nữa phun ra!
Mẹ kiếp!
Thật là đủ rồi a!
Ta chỉ là khát nước, chỉ uống ít nước lọc thôi a!
Chẳng lẽ thật là lời thề linh ứng?
Bỗng nhiên quay người lại, liền thấy Diệp Tiểu Chiêu cười như không cười nhìn Triệu Mẫn nói: "Nha đầu thúi, cậu có phải hay không coi trọng tên Tiêu Dương kia? Tự nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng người ta rời đi đến thất thần như vậy."
Đi tìm chết không phải sao!
Ai coi trọng cái đồ lưu manh kia?
Triệu Mẫn tức giận nói: "Diệp Tiểu Chiêu, tôi cảnh cáo cậu, lần sau thời điểm tôi uống nước cậu nếu là đụng vào tôi, tôi đảm bảo đánh chết cậu."
"Ách...... Nổi giận như vậy làm gì nha! Chẳng lẽ vừa mới nãy Tiêu Dương chọc cậu?"
"Cũng không có, đúng rồi, Tiểu Chiêu, cậu biết Lục Cảnh Dương có cô hay dì không!" Triệu Mẫn thấy Tiêu Dương biểu cảm thất thần như vậy, theo bản năng có chút nghi hoặc, không khỏi hỏi thử xem có ai biết gì không.
Diệp gia cùng Lục gia quan hệ cá nhân không tồi, nói không chừng là biết được gì đó.
Diệp Tiểu Chiêu nhíu mày nói: "Cậu hỏi cái này làm cái gì nha?"
"Cậu đừng hỏi, chỉ cần trả lời có biết hay không?"
"Á thì...... Giống như trước kia là có một người cô, nhưng tôi nghe nói người đó hình như đã qua đời!"
Qua đời?
Nhưng chưa từng nghe ai nói qua?
Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Còn có Tiêu Dương vì cái gì sẽ hỏi ta những cái đó?
Triệu Mẫn mang theo đầy nghi vấn, tham gia xong buổi yến hội này, đang muốn về nhà, lại bị đám người Thượng Quan Kỳ, Diệp Tiểu Chiêu ngăn lại nói: "Gì? Mẫn Mẫn, như thế nào lại về? Không phải nói đêm nay mời khách sao?"
"Ách...... Tôi đã quên, bất quá hiện tại không phải sắc trời còn sớm sao? Shangri-La còn chưa có mở cửa đâu!"
"Chúng ta có thể đi trung tâm thương mại xem phim một lúc!"
"Không được, tôi có chút mệt, trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối 9 giờ lại đi!"
"Cũng đúng! Nha đầu thúi, không được để bọn tôi leo cây nha!"
"Yên tâm, sẽ không."
Triệu Mẫn đi ra đại sảnh yến hội, ở cửa lại thấy thân ảnh Tiêu Dương, chỉ thấy, hắn đứng ở nơi đó, nhìn lên không trung, trên mặt mang theo một chút nhàn nhạt ưu sầu.
Bỗng nhiên, một đạo giọng nữ truyền đến.
"Tiêu Dương...... Anh đã trở lại?" Trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ.
Tiêu Dương suy nghĩ bị kéo về, xoay người, liền thấy một cái khuôn mặt thanh tú, mặt một cái lễ phục dạ hội màu trắng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.
Lương Thi Nhan, đã từng bạn gái của Tiêu Dương.
Hắn mày nhẹ nhàng chu lên, chuyện của cha mẹ phiền não không thôi, lúc này còn xuất hiện thêm một người phiền phức.
Lương Thi Nhan cả người đều mang theo một loại nước hoa nồng đậm, trên mũi mang theo cái kính.
Ửng đỏ hốc mắt, rõ ràng có thể thấy được.
Tiêu Dương hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy, tôi đã trở về."
"Anh biết rõ em ở đây đợi anh, anh trở về vì cái gì không tới tìm em?"
"Tôi vừa mới trở về mà thôi...... Hơn nữa, tôi vì cái gì phải tìm cô?" Hắn chỉ muốn dao sắt chặt dây rối, lướt qua đoạn tình cảm này của Tiêu Dương.
Lương Thi Nhan nghe vậy, đáy lòng đau xót, anh ấy vẫn như cũ vẫn là tuyệt tình như vậy.
Tựa như lúc trước thời điểm đó, nói đi là đi.
Chính là, ta chính là thích anh ấy a!
Lương Thi Nhan khóe môi không khỏi gợi lên một mạt cười khổ, nói: "Tiêu Dương, anh lần này trở về còn đi sao?"
"Sẽ nghỉ ngơi một khoản thời gian." Hắn nhàn nhạt nói.
"Anh tới Lục gia tham gia yến hội?"
"Đúng vậy, cô cũng vậy?"
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi vào có thể chứ?"
"Không được, mình cô vào đi! Tôi đã cùng Lục lão gia tử mừng thọ xong."
"Kia...... Vậy đi!"
Lương Thi Nhan trên mặt mang theo một tia thất vọng cùng không dám, cắn môi đi vào Lục gia.
Tiêu Dương nhìn bóng dáng Lương Thi Nhan rời đi, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.
Triệu Mẫn khoanh tay trước ngực dựa vào cây cột lớn ở trước cửa Lục gia, vừa nhìn ra trò hay, nhịn không được ra tiếng nói: "Nha ~~! Tiêu Dương, nhìn không ra tới a! Ngươi người như vậy cũng được Lương học tỷ coi trọng?"
Lương gia nổi danh là thư hương dòng dõi ở Thành Đô, Lương Thi Nhan ở học viện Đế Quốc University cũng coi như là cái nhân vật phong vân, cũng là bí thư của hội trưởng Hội Học Sinh.
Người theo đuổi còn rất nhiều, nhưng lại tự nhiên thích Tiêu Dương thằng nhãi này?
Ta đi!
Đây là cái nhân phẩm gì a?
Tiêu Dương nghe giọng Triệu Mẫn, dọa sửng sốt, xoay người nhíu mày nói: "Nghe lén chúng tôi nói chuyện? Đúng không?"
"Cũng không có, trùng hợp đi ngang qua mà thôi."
"Cảm thấy có người coi trọng tôi, thực không ra gì?"
"Đương nhiên!"
"......" Triệu Mẫn em, coi trọng anh em chạy khỏi cái danh đó sao.
Cùng Triệu Mẫn nói chuyện, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Hắn ánh mắt nhìn cô, trong lòng nhịn không được lại là một trận nhộn nhạo.
Tiêu Dương nói: "Em về sao?"
"Không sai."
"Nha đầu, trước đừng đi, giúp tôi vội một chuyện."
"Tôi vì cái gì phải giúp?"
"Bởi vì tôi nắm thóp của em."
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Cái thóp gì."
"Tỷ như nói, nếu em hôm nay không giúp tôi, tôi liền nói cho toàn bộ người của Đế Quốc University biết, em đã từng nắm lấy thắng lưng của tôi, từng......"
Mặt sau câu kia chưa nói xong, nhưng Triệu Mẫn trong đầu tự động xuất hiện hai chữ "Hôn tôi."
Trời đất!
Cái gia hỏa này không biết xấu hổ a!
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Ngươi mẹ nó có liêm sỉ hay không?"
"Không cần liêm sỉ! Một câu giúp hay không giúp?"
"Giúp như thế nào?"
"Tôi muốn lên lầu hai của Lục gia, em giúp tôi lên đó đi."
"Ngươi muốn đi lầu hai nhà người ta làm cái gì?"
"Này em cũng đừng quản, điều tra một ít đồ vật mà thôi."
"Xác định không phải làm chuyện gì xấu?"
"Yên tâm, tôi cùng người của Lục gia không thù không oán!"
"Vậy được rồi! Ngươi cùng ta tới, ta nghĩ cách."
"Được." Hắn khóe miệng gợi lên một mạt ý cười tới, nghĩ thầm nha đầu này mưu ma lắm kế nhiều trò, khẳng định có thể làm được.
Lại không nghĩ......
Tiêu Dương mới vừa theo Triệu Mẫn đi vào đại sảnh, liền thấy cô lướt sang người hầu lấy qua một ly champagne, đột nhiên hướng tới trên mặt hắn tát qua.
Hắn cả người đều trợn tròn mắt.
Nha đầu thúi, em mẹ nó không để anh yên phải không?
Triệu Mẫn tát ly champagne vào hắn lúc sau, trong lòng chỉ còn một chữ, "Đã"!
Mẹ nó uy hiếp lão nương, hừ!
Không thể để Tiêu Dương mở miệng, Triệu Mẫn giải thích nói: "Đừng nóng vội, tôi đây cũng là vì giúp anh thôi."
Tự nhiên gọi thân thiết như vậy, em đây là sợ anh nói ra sao?
Rồi sau đó, cầm một ly vang đỏ đổ tới trên người chính mình.
Trong mắt cả hai liền định ra ngay một kế hoạch.
Triệu Mẫn thấy Lục Cảnh Dương hướng tới bên này đi tới, đột nhiên xả lớn giọng nói: "Ai da, Tiêu Dương, thật là xin lỗi, đem quần áo của anh làm dơ hết"
Lục Cảnh Dương đi tới thấy hai người bộ dáng chật vật, không rõ nguyên do nói: "Mẫn Mẫn, đây là làm sao vậy?"
Triệu Mẫn nói: "Không có việc gì, chính là không cẩn thận đụng trúng nhau ly champagne đổ tới trên người."
Lục Cảnh Dương nghe vậy, đem tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Dương, xem hắn vẻ mặt chật vật bộ dáng khó ở, không khỏi lo lắng hỏi: "Tiêu Dương, cậu không sao chứ?"
Tiêu Dương lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Triệu Mẫn chạy nhanh nói: "Lục Cảnh Dương, đồ của chúng tôi điều bị dơ, tìm một chỗ cho chúng tôi thay đi!"
Lục Cảnh Dương cười nói: "Rồi, tôi đưa hai người lên phòng khách trên lầu thay."
Tiêu Dương nói: "Được, làm phiền cậu rồi, Cảnh Dương."
Tiếp theo, hai người đi theo người hầu cùng nhau lên lầu.
Lục Cảnh Dương nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm.
Tiêu Dương mới trở về không bao lâu, tự nhiên liền thân thiết với Triệu Mẫn như vậy, chẳng lẽ là coi trọng Triệu Mẫn?
Nếu thật là như vậy, ta chỉ sợ lại phải bắt đầu phí công.
Tiêu Dương cũng không phải là cái đèn cạn dầu, chỉ số thông minh cực đỉnh.
Bất quá...... Còn có Lương Thi Nhan còn đâu! Lục Cảnh Dương ta sợ cái gì?
Vừa lúc, nhìn đến góc yến hội trong đại sảnh, Lương Thi Nhan chính là vẻ mặt cô đơn ngồi ở chỗ kia.
Lục Cảnh Dương khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, hướng tới cô đi qua.
Tới cửa phòng dành cho khách lầu hai, Triệu Mẫn đối với người hầu Lục gia nói: "Giúp tôi đi tìm Lục Cảnh Dương, bảo anh ấy giúp chúng tôi tìm hai bộ đồ lại đây."
"Được thưa, Triệu tiểu thư." Người hầu cung kính rời đi.
Triệu Mẫn cùng Tiêu Dương bốn mắt nhìn nhau, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Thư phòng cùng phòng ngủ của Lục lão gia tử ở nơi nào?" Hắn muốn đi xem thử, nếu Ân Tố Tố thật sự cùng Lục gia có liên hệ, như vậy sẽ có thông tin hi hữu.
"Ngươi đi thư phòng cùng phòng ngủ của Lục gia gia làm gì?"
"Đừng hỏi! Biết nhiều đối với em không có chỗ tốt, em chỉ cần nói cho tôi liền tốt."
Mẹ kiếp!
Đem Triệu Mẫn ta ra hù đọa sao?
Không nói thì tính! Ta cũng lười hỏi!
Triệu Mẫn nói: "Đi thẳng quẹo trái căn phòng thứ hai là thư phòng, còn đối điện thư phòng là phòng ngủ của Lục gia gia."
"Cảm ơn." Tiêu Dương biết địa điểm, xoay người liền đi.
Triệu Mẫn ở hắn phía sau thấp giọng nói: "Thời gian không được lâu đâu, bằng không sẽ có người hoài nghi."
Tiêu Dương quay đầu lại nhìn Triệu Mẫn thật sâu một cái, nói: "Yên tâm, tôi có chừng mực, em ở chỗ này chờ tôi, quần áo tới, em cứ thay trước, tôi thực mau liền sẽ quay lại."
"Được!" Triệu Mẫn trả lời đến yên bình, trong mắt lại nhanh chóng hiện lên một mạt tính kế.
Mẹ kiếp!
Tiêu Dương làm trò trước mặt ta, cơ hội trả thù tốt như vậy, ta như thế nào se bỏ qua?
Hừ hừ!
Ngươi chờ đó cho ta.
Hình như Tiêu Dương vừa đẩy mở cửa thư phòng của Lục Thiên Viên, Triệu Mẫn giọng lại vang lên.
"Người đâu! Có trộm a!"
Tiêu Dương trong lòng thất kinh, thầm mắng Triệu Mẫn nha đầu chết tiệt em, tự nhiên muốn tìm đường chết.
Hầu như Tiêu Dương bằng tốc độ chạy về phía Triệu Mẫn, chen kín miệng cô.
May mắn chính là, người của Lục gia đang ở dưới lầu cử hành yến hội, trong nhà người hầu đều ở dưới lầu bận rộn, lầu hai hầu như không có ai.
Triệu Mẫn bị che miệng lại, ra sức giãy giụa.
Tiêu Dương đen mặt nói: "Nha đầu thúi, im miệng!"
Triệu Mẫn giận trừng mắt hắn, nói không được lời nói.
Nghe có tiếng bước chân tới gần, Tiêu Dương nhanh chóng đem Triệu Mẫn kéo vào thư phòng, rồi sau đó đem cửa đóng lại, đem Triệu Mẫn để ở trên cửa phòng.
Rồi sau đó liền nghe thấy ngoài cửa có người nói nói: "Gì, vừa mới nãy rõ ràng nghe thấy giọng của ai đó, như thế nào liền không có ai?"
Sau đó liền rời đi.
Tiêu Dương đáy lòng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn trước mắt khuôn mặt nhỏ của Triệu Mẫn tràn đầy biểu cảm phẫn nộ, hắn tức giận nói: "Nha đầu thúi, nói tốt giúp tôi còn đâu?"
Triệu Mẫn tiếp tục trừng mắt hắn.
Tiêu Dương thấy khó thở chỉ cười, nói: "Thật là cái tinh ranh! Haizz? Em phá hư chuyện tốt của tôi? Tôi có nên cho em một cái giáo huấn?"
Mẹ kiếp!
Giáo huấn cái đầu ngươi!
Dám động đến một sợ tóc của lão nương, ta Triệu Mẫn quyết không cho người sống đến sáng mai!
Tiêu Dương giờ phút này có chính sự muốn làm, cũng không muốn thân với Triệu Mẫn, chẳng qua là muốn hù dọa Triệu Mẫn.
Hắn vươn một bàn tay, đặt ở cái mông cô.
Triệu Mẫn cả người cứng đờ, bắt đầu kịch liệt giãy giụa lên...
"Tôi buông em ra, em không được la lên, như thế nào?"
Triệu Mẫn gật đầu, rốt cuộc, miệng bị buông ra.
Triệu Mẫn hít sâu một hơi, chửi ầm lên nói: "Đồ lưu manh, mẹ kiếp! Mau thả ta ra, tên chết tiệt."
"Thành thật một chút, bằng không!"
Cảm xúc vào tay, chọc đến đáy lòng Trương Vô Kỵ lại là một trận nhộn nhạo.
Triệu Mẫn mặt đều tức giận đến đỏ lên, nhưng lại không thể không nhịn xuống trở nên thành thật một chút.
Bằng không tiện nghi đều phải bị hắn chiếm hết.
Triệu Mẫn vẻ mặt nghẹn khuất nói: "Buông tay, tôi bảo đảm không xằng bậy."
"Còn được! Còn dám gạt tôi, tôi tuyệt đối không tha cho em!"
"Đã biết." Mẹ kiếp Triệu Mẫn ta báo thủ mười ngày chưa muộn.
Lão nương chờ!
Tiêu Dương buông lỏng tay Triệu Mẫn ra, không yên tâm giữ tay cô lại, hướng tới bên trong đi đến.
Triệu Mẫn giãy giụa nói: "Ngươi kéo tay ta làm gì? Buông ra!"
Mẹ nó, liền chỉ biết chiếm tiện nghi ta.
"Im miệng! Không lôi kéo em, em chạy mất làm sao bây giờ?" Anh đối với em, một chút tính nhiệm cũng không có.
Cố tình hắn lại không thể bại lộ thân phận lúc này.
Kế tiếp, Tiêu Dương lôi kéo Triệu Mẫn cùng nhau ở thư phòng tìm khắp nơi, lại đến cái gì cũng không tra được.
Hắn vẻ mặt thất vọng rời thư phòng, chuẩn bị đi phòng ngủ của Lục Thiên Viên xem một phen.
Nhưng mới vừa đi đến chỗ hành lang, liền nghe thấy một giọng nữ kinh ngạc nói: "Tiêu Dương, các người đây là......"
Là Lương Thi Nhan.
Hầu như là theo bản năng, Triệu Mẫn đem tay từ trong tay Tiêu Dương rút về.
Lương Thi Nhan nhíu mày nhìn Triệu Mẫn, trong mắt hiện lên một mạt chán ghét.
Xem Triệu Mẫn giống như là xem một vật gì đó dơ bẩn vậy.
Triệu Mẫn theo bản năng của cái nhíu mày này, mẹ kiếp! Ta khôi phụ thân phận thật cùng dung mạo thật lúc sau, vẫn là lần đầu tiên bị ta dùng loại ánh mắt này nhìn còn đâu?
Thấy Triệu Mẫn ta cùng Tiêu Dương ở bên nhau trong lòng không thoải mái phải không?
Lão nương làm ngươi càng không thoải mái!
Đột nhiên, Triệu Mẫn chủ động kéo tay Tiêu Dương, ngữ khí thân mật nói: "Tiêu Dương, đi thôi! Không phải muốn thay quần áo sao?"
Tiêu Dương không rõ nguyên do nhìn Triệu Mẫn, lại thấy Triệu Mẫn mắt đẹp trừng mình, đột nhiên liền có chút hiểu ra ý.
Nha đầu em là bị người ta ghét bỏ, trong lòng không phục a!
Vì thế, hắn phối hợp nói: "Được, chúng ta đi."
Lương Thi Nhan nghe vậy, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Cô gọng sắc nhọn nói: "Tiêu Dương, anh thật sự như vậy đối với em?"
Tiêu Dương nhướng mày nói: "Bằng không thì sao?"
Lương Thi Nhan đến một cái biện pháp với Tiêu Dương cũng không có, từ lúc bắt đầu chính là như vậy.
Lương Thi Nhan chủ động, Tiêu Dương bị động......
Lương Thi Nhan đều hoài nghi, anh ấy rốt cuộc có thích ta hay không?
Chính là nếu không thích, vì cái gì muốn cùng cùng ta hẹn hò đâu?
Hai người đến bây giờ cũng chưa chia tay, rõ ràng vẫn là quan hệ tình nhân, chính là anh ấy lại làm trò trước mặt ta.
Lương Thi Nhan theo bản năng tầm mắt chuyển sang Triệu Mẫn.
Học viện Đế Quốc University nhiều người như vậy thích cô còn chưa đủ, quả nhiên còn muốn câu dẫn Tiêu Dương.
Không biết xấu hổ!
Nếu không phải Lục Cảnh Dương nói cho ta biết Tiêu Dương ở trên này, ta lại như thế nào sẽ thấy một màn này?
Lương Thi Nhan ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn nói: "Buông tay anh ấy ra, lập tức, ngay lập tức!"
Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Tôi đây đi nói với mọi người, cô Triệu Mẫn không biết xấu hổ, cướp bạn trai của người khác!"
Ách......
Mẹ kiếp!
Cô tàn nhẫn!
Lão nương chơi thôi, bất quá lão nương lại chờ.
Triệu Mẫn buông lỏng tay Tiêu Dương ra, hướng tới phòng cho khách đi đến.
Đi ngang qua chỗ khuất, Triệu Mẫn lập tức ngừng bước chân, khom lưng đứng ở nơi đó rình coi.
Tiêu Dương trên mặt biểu cảm nhàn nhạt nói: "Lương Thi Nhan, chia tay đi!"
Tiêu Dương người này, sống hay chết cũng không biết, chỉ biết ở nước ngoài gặp sự cố ngoài ý muốn, tám phần là đã chết.
Lại như vậy làm Lương Thi Nhan chờ đợi, chỉ có thể là là phí thanh xuân.
Còn không bằng dao sắt chặt dây rối, làm cho cô ta hết hy vọng.
Lương Thi Nhan đoán trước được nhưng vẫn kích động đến nói: "Tiêu Dương, anh mơ tưởng! Em sẽ không đồng ý."
"Tùy ý cô, chỉ là, còn mong cô không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi."
"Tiêu Dương, anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Tiêu Dương nghĩ đến chính mình dùng thân phận này không chừng xuất hiện không quá lâu, nhiều nhất cũng hơn một hai tháng, hắn nhất định là có thể tra ra tin tức của cha mẹ.
Đột nhiên đầu óc linh hoạt, nói: "Tôi bị bệnh nan y, nhiều nhất chỉ có thể sống đến ba tháng! Cho nên, cô hãy quên tôi đi!"
Dứt lời, ở đây hai nữ sinh toàn bộ đều kinh ngạc.
Lương Thi Nhan vẻ mặt khiếp sợ nói: "Sao có thể!"
Triệu Mẫn cũng thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, theo bản năng bưng kín miệng, rồi sau đó lại nhìn về phía Tiêu Dương ánh mắt, tràn ngập đồng tình.
Mẹ kiếp khó trách thằng nhãi này lá gan lớn như vậy, biết rõ thân phận của ta còn dám năm lần bảy lượt đối với ta mà xằng bậy.
Nguyên nhân là bởi vì sống không lâu......
Cái gọi đứng bên bờ vực của cái chết, thì không còn gì phải sợ.
Tiêu Dương đây là biết chính mình sắp mất mạng, cho nên là sống cho đáng cuộc đời luôn sao? Muốn làm gì thì làm?
Tiêu Dương tiếp tục nói: "Thời điểm rời học viện Đế Quốc, là đã có bệnh này, ra ngoại quốc chỉ vì tìm kiếm phương pháp trị liệu, lại biết được đã là giai đoạn cuối, cho nên mới về nước."
"Tiêu Dương, vì cái gì phía trước không nói cho em biết?"
"Không phải chuyện tốt đẹp."
"Chính là......"
"Chính là, Lương Thi Nhan, này chỉ ba tháng, tôi chỉ muốn vô ưu mà sống, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, cho nên mong cô không được quấy rầy tôi."
Đối với sự việc bạn trai chỉ có thể sống ba tháng, lại dành khoảng thời gian cuối cùng sống tự tại, không bên cạnh chính mìn Lương Thi Nhan lúc này chính là bi thống.
Nhưng lại cái gì đều nói không nên lời.
Thấy nên nói đều nói, Tiêu Dương xoay người rời đi.
Phòng Lục Thiên Viên, là đi không được, chỉ có chờ cơ hội lần sau.
Triệu Mẫn thấy hắn xoay người, chạy nhanh chạy.
Phòng giành cho khách phía trước người hầu đã đứng đó đợi.
Vừa lúc, Triệu Mẫn xuất hiện, người hầu chạy nhanh nói: "Triệu tiểu thư, quần áo đều chuẩn bị xong."
"Làm phiền rồi, ha hả...... Tôi vừa mới đi WC."
"Không phiền chút nào, vì Triệu tiểu thư mà phục vụ quả thực là vinh hạnh của tôi." Vị này rất có khả năng sẽ là nữ chủ nhân tương lại của Lục gia, quan hệ nhất định phải đánh chủ ý cho tốt.
Nói xong, cầm quần áo đưa cho Triệu Mẫn, nhắc nhở nói: "Triệu tiểu thư, đây chính thiếu gia tự mình chọn lựa giúp tiểu thư."
Vừa lúc Tiêu Dương đã đi tới, cười như không cười nhìn Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn khóe miệng ý cười cứng đờ, nói: "Ha hả...... Kia thay tôi cảm ơn thiếu gia nhà các người."
Rồi sau đó cầm quần áo, đi thay.
Thay đồ xong, Triệu Mẫn lo chính mình chuẩn bị đi xuống lầu.
Vừa lúc Diệp Tiểu Chiêu hướng tới bên này đi tới, nhìn đến Triệu Mẫn ngây ra một lúc, nói: "OMG! Nha đầu thúi, cậu không phải về rồi sao? Như thế nào đã trở lại?"
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Ha hả, quần áo bị làm dơ, trở về thay đổi một bộ khác."
"Nha, vậy cậu còn có định đi hay không?"
"Đi a!"
"Đi đâu?" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng của Lục Cảnh Dương.
Triệu Mẫn quẩn, nói: "Ý là tôi muốn về nhà ấy mà."
"Sớm như vậy? Không cùng anh nhảy bài mở màn sao?"
"À thì......"
Không đợi Triệu Mẫn mở miệng cự tuyệt, Lục Cảnh Dương đã ra dáng tư thế mời, nói: "Mẫn Mẫn, cùng anh nhảy bài mở đầu, như thế nào?"
.............................................................
[Js-Art] - End of chapter 118
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com