TruyenHHH.com

Cho Nguoi Ngay Nang Len Allvietnam

DIỄN BIẾN NHANH!!!

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   Giữa chốn đông người, em đứng bất động khi dòng cà phê sánh đặc chảy dọc từ vai xuống áo, thấm lạnh. Một vài người đi ngang ngoái nhìn, cười khẽ, trong khi Finland đứng đó, vẻ mặt bừng bừng lửa giận.

   "Quỳ xuống." Finland nhấn mạnh từng từ, giọng lẫn chút hằn học xen lẫn thú vui độc ác. Em hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải kiềm nén. Nếu em không tỏ ra đau đớn hay tức giận, nó sẽ sớm mất hứng. Finland là vậy, khi không thấy phản ứng từ em, nó sẽ tự động nản chí. Cảm giác nhục nhã tràn ngập, nhưng em vẫn mỉm cười, cúi thấp đầu.

   "Xin lỗi, chắc tao đã sơ suất," em nói, giọng đều đều, như thể chẳng quan tâm đến sự sỉ nhục trước mắt. Em chậm rãi cúi xuống, chấp nhận nhường nhịn để giữ yên lặng. 

   Finland khựng lại, mắt hơi híp lại nhìn em, sự tức giận trong mắt nó dường như bị chặn đứng. Nó hơi lùi lại, tay nắm chặt nhưng rõ ràng bắt đầu có chút bối rối. Không có gì khiến nó khó chịu hơn việc em cứ im lặng đón nhận sự hạ nhục mà không hề chống trả.

   Một lần nữa, Finland bước lên phía trước, như thể thử thách em lần cuối. Nó đẩy nhẹ em một cái khiến em lảo đảo, gần như ngã xuống sàn gạch lạnh lẽo. Em nhìn xuống chân mình, giữ vững thăng bằng, và cười nhạt, một nụ cười mà chỉ em hiểu, đôi mắt lạnh băng như không còn cảm giác.

   "Em còn muốn gì nữa, Finland?" Em hỏi, cố gắng để giọng thật bình tĩnh.

   Finland hơi sững sờ, rồi quay đi, thất vọng. Có vẻ nó đã thật sự mất hứng.

   "Thôi được rồi! Đứng lên đi, ta chỉ đùa thôi," Finland nhếch mép, giọng điệu đột ngột thay đổi như thể chủ nhân đang sai bảo thú nuôi. Lời nói ấy khiến em phải nén một cái nhíu mày, nhưng rồi em vẫn cố gắng đứng dậy, vuốt nhẹ vết cà phê còn nóng hổi rỉ xuống ngực, bỏng rát vào tận da thịt.

   Tự nhủ, có lẽ một chút chịu đựng cũng chẳng sao, em uể oải bước theo sau Finland, để nó tiếp tục dẫn em đến những gian hàng sang trọng.

   "Anh V này, cái này thật hợp với phòng khách, đúng không?" Finland chỉ vào một chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh ánh sáng, giá tiền gắn dưới đế đèn làm em thoáng giật mình, gần như muốn hét lên. Trên mặt vẫn phải giữ vẻ điềm nhiên, em mỉm cười gật đầu. 

   "Đúng vậy, nó đẹp thật. Nếu em thích, cứ lấy đi," em nhẹ giọng đáp, nuốt lại sự xót xa khi thấy ví tiền mình mỏng dần. Finland nhìn em, đôi mắt xanh sáng lên với một chút mỉa mai. "Anh thật biết điều đấy," nó nói, vỗ nhẹ vào vai em như đang khen ngợi một người hầu tốt bụng.

   Rồi, chẳng để em kịp thở, nó quay người tiếp tục dạo bước qua những gian hàng khác, không ngừng chỉ tay vào đủ món đồ đắt tiền, từ ghế sofa nhung sang trọng cho đến bức tranh khảm đá quý lộng lẫy. Mỗi lần em quẹt thẻ, nó lại cười mãn nguyện, mắt long lanh ánh nhìn thích thú, hẳn là hài lòng vì có một "người bạn đồng hành" biết chi trả.

   "Anh không thấy thú vị sao, anh V? Ngôi nhà của chúng ta sẽ rực rỡ đến thế nào!" Finland nói, nửa như thật lòng, nửa như trêu đùa, ánh mắt tinh quái làm tim em khẽ thắt lại.

   Em chỉ biết cười nhạt, giấu đi cảm giác cay đắng trỗi lên trong lòng. Mỗi lần ví tiền mở ra, chẳng khác nào một cái cốc đang từ từ rỗng đi, để lại khoảng trống đau xót. Em liếc sang Finland, thấy nụ cười tự mãn trên môi nó và đôi mắt đầy vẻ tính toán: "Ừ... tất nhiên rồi... chỉ cần em thích..."

   Bỗng, một tiếng két mạnh vang lên từ bên ngoài trung tâm thương mại, âm thanh ấy như sấm sét giữa trời quang, khiến cả đám đông sững lại. Việt Nam lập tức có cảm giác không lành, một cảm giác rợn người dâng lên trong lồng ngực. 

    Đông Lào! Mùi hương hoa diên vĩ trắng nồng nặc, mùi hương mà em quen thuộc nhưng giờ đây lại đầy đe dọa.

   "Đông Lào!" Không đợi Finland ra lệnh hay cản trở, em hét lên, một sự quyết đoán bất ngờ xô đẩy em ra khỏi không khí êm đềm của cửa hàng. Bước chân em vội vã chạy ra, lòng thắt lại lo lắng, máu trong người như sôi lên từng nhịp.

   "Anh V!" Tiếng gọi của Finland văng vẳng phía sau, nhưng em không dừng lại. Từng giọt mồ hôi lạnh lẽo lăn dài trên trán, mỗi bước chân đều mang theo nỗi bất an không thể lý giải.

   Ra bên ngoài, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mắt em: Đông Lào đang đứng giữa đường, ánh mắt đờ đẫn, như thể không hề nhận thức được nguy hiểm đang rình rập. Chiếc xe tải khổng lồ lao đến, tốc độ của nó như vũ bão, và em biết, nếu không hành động ngay, Đông Lào sẽ phải trả giá cho sự bất cẩn này.

   "Đông Lào!" Em gào lên, nhưng giọng nói như bị nuốt chửng trong tiếng động ồn ào của phố phường. Không chần chừ, em lao về phía hắn, đôi chân chạy nhanh như gió. Cảm giác adrenaline dâng trào, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải cứu hắn, bằng mọi giá!

   Như một tia chớp, em nhảy vào giữa đường, tay đẩy mạnh Đông Lào ra khỏi tầm nguy hiểm. Thời gian lại rời rạc, tất cả như chậm lại khi Đông Lào ngã nhào sang một bên. Cảm giác mãn nguyện tràn ngập trong lòng em, nhưng không kịp vui mừng. Chiếc xe tải đâm mạnh vào người em, như thể cả thế giới đổ ập xuống.

   Cú va chạm mạnh mẽ khiến em văng đi rất xa, cơ thể như một chiếc lá khô bị gió cuốn. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, âm thanh của tiếng động cơ, tiếng người la hét, tất cả dường như hòa vào một mảng tối tăm. Em cảm thấy đau đớn lan tỏa khắp người, nhưng lòng chỉ nghĩ đến Đông Lào.

   "Đông Lào!" Em thì thầm, mắt nhắm chặt lại. Bầu trời lờ mờ hiện lên những đốm sáng, và trong khoảnh khắc giữa sự tỉnh táo và hôn mê, em vẫn lo lắng cho hắn. Liệu hắn có an toàn không? Hắn có hiểu được hành động của em không?

   Sau cùng, tất cả đều lặng im. Một khoảng không gian yên tĩnh bao trùm, và em không thể nhận thức rõ ràng nữa. Liệu đây có phải là cái giá cho sự cứu rỗi? Em đã không ngần ngại hy sinh bản thân vì một người mà có thể chưa từng thực sự yêu thương. Rốt cuộc, có đáng không?

   Thấp thoáng, hình ảnh hai nữ nhân xuất hiện dưới bóng cây có những chiếc lá trắng bệch như một bức tranh mờ ảo. Một người có mái tóc đen dài, buông xõa như suối, lấp lánh ánh sáng dịu dàng. Người còn lại với mái tóc trắng ngắn, có phần bù xù, mang đến cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

   Hơi thở của em trở nên nặng nề, hình ảnh họ như những giấc mơ xa xôi, mà sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Trong khoảnh khắc ấy, em cố gắng mở to đôi mắt, nhưng sức lực dường như đã cạn kiệt. Mặc cho mọi thứ xung quanh dần mờ đi, em chỉ muốn nhìn rõ gương mặt họ, muốn biết họ là ai, và tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ tuyệt vọng này.

   Chưa kịp nhận ra vẻ đẹp của họ, em cảm thấy một dòng máu ấm áp chảy ra từ cơ thể, hòa cùng đất đai, như một lời chào tạm biệt. Màu đỏ của máu, màu xanh của lá, tất cả như hòa quyện lại, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp mà em không thể nào chạm tới.

   "Chờ đã...!" Em thều thào, nhưng mọi âm thanh dần lịm tắt. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm, mọi thứ dần chìm vào bóng tối. Tim em đập mạnh, từng nhịp đập như một lời kêu cứu, nhưng cũng dần yếu đi. Cuối cùng, em không thể chịu đựng thêm nữa.

   Cái chết đến nhẹ nhàng, không đau đớn, không hối tiếc. Hơi thở cuối cùng rời khỏi môi, và hình ảnh hai nữ nhân cùng những ký ức lướt qua trong tâm trí. Chỉ có sự yên bình, như một giấc ngủ sâu, khiến em không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng. Mọi thứ dừng lại, và em không còn tồn tại trong thế giới này nữa.

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

   A... Nơi này là...?

   Em tỉnh dậy trong một không gian đen tĩnh mịch, cơ thể lơ lửng trên không trung, trôi đi một cách vô định. Chẳng phải em đã chết rồi sao? Cảm giác nhẹ bẫng, không có trọng lực, không có âm thanh, chỉ có bóng tối bao trùm mọi thứ. Thoáng chốc, những ký ức chợt ùa về — hình ảnh chiếc xe tải lao tới, cảm giác đau đớn khi bị tông, rồi tất cả chìm trong bóng tối.

   "Đông Lào...", em thầm gọi tên cậu bé, nhưng âm thanh của mình cũng bị nuốt chửng bởi khoảng không tĩnh lặng. Em đã làm gì? Em đã cứu hắn, nhưng giờ đây, chính em lại rơi vào nơi này — một không gian vô hình mà không ai có thể nghe thấy.

   Một cơn gió nhẹ lướt qua, như thể có thứ gì đó đang chạm vào em. Mà không, không có gì cả. Chỉ là cảm giác ấm áp thoáng qua, nhưng lại nhanh chóng tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy hoang mang. Phải chăng đây là kiếp sau của mình? Một nơi để chờ đợi, một nơi không bao giờ có thể trở về?

   "Ê! Tên ngu ngốc kia!" Một giọng nói đanh thép vang lên, chói tai trong không gian rộng lớn của tòa lâu đài cổ, nơi mà sự nguy nga hòa lẫn với một cảm giác ghê rợn đến lạnh sống lưng. Em đột ngột ngã phịch xuống đất, cảm giác như cơ thể chưa kịp thích ứng với thực tại mới.

   Khi mở mắt ra, em thấy trước mặt mình là nữ nhân tóc trắng mà trước đó đã thoáng hiện trong ký ức. Cô bấu chặt vào chiếc váy kim cương lộng lẫy, vẻ mặt tức giận đến mức như muốn bùng nổ. "Ngươi có biết ngươi đã làm gì không hả!?!" Cô quát lên, đôi mắt lạnh lùng như băng, xuyên thấu vào tâm trí em.

   Em hoang mang, nuốt nước bọt, "Hả? Em làm gì cơ? Tại sao lại như vậy?" Mọi thứ diễn ra quá nhanh, và em không thể hiểu được tình huống này. Cô ta dường như không để tâm đến câu hỏi của em mà tiếp tục gào lên, "Bọn ta đã nhân nhượng cho ngươi tận hai kiếp đời để ngươi báo thù, chẳng lẽ ngươi lại chết vì một tên nhóc thối tha Đông Đông gì đấy sao!?"

   "Cái gì?! Hai kiếp đời?" Em ngơ ngác. Những từ ngữ này như một chiếc búa nện vào đầu, khiến em choáng váng. Có vẻ như em không chỉ đơn thuần là một người bình thường. Có những gì đó đã được định sẵn cho em, một sự tồn tại mà em không hề hay biết.

   "Ngươi không thể cứ thế mà bỏ cuộc!" Nữ nhân tóc trắng nói, giọng điệu vẫn sắc lạnh nhưng có phần dịu lại. "Chúng ta đã giúp ngươi có sức mạnh, đã cho ngươi cơ hội để thay đổi số phận của mình. Ngươi không thể từ bỏ dễ dàng như vậy!"

   "Báo thù?" Em lẩm bẩm, chợt nhận ra mình không chỉ bị mắc kẹt trong một cuộc sống bình thường. Có vẻ như em đã lún sâu vào một cuộc chiến mà em chưa bao giờ lựa chọn. "Nhưng... em không muốn trở thành kẻ báo thù. Em chỉ muốn sống yên bình."

   "Nếu ngươi muốn sống bình yên, thì ngươi không thể để kẻ khác kiểm soát cuộc đời mình!" Cô gái chỉ tay về phía em, tức giận. "Ngươi phải lấy lại quyền kiểm soát! Đông Lào, hắn không phải là người mà ngươi có thể đặt niềm tin!"

   Tim em đập mạnh. "Đông Lào... không phải là người xấu." Dù em vẫn chưa hiểu rõ về hắn, nhưng một phần em cảm thấy điều gì đó không đúng. "Hắn chỉ là một đứa trẻ đang tìm kiếm sự yêu thương."

   "Yêu thương!? Ngươi có thực sự—"

   "Thôi nào, Bạch Lệ."

   Giọng nói dịu dàng ấy vang lên trong căn phòng gần đó, cắt ngang lời lẽ của nữ nhân tóc trắng. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, như thể một cơn gió lạnh lùa qua kẽ hở của cánh cửa cổ kính. Nữ nhân tóc trắng - Bạch Lệ - khẽ nhíu mày, nhưng nét giận dữ trên khuôn mặt cô dần được thay thế bằng sự ấm áp khi nhìn về phía người vừa lên tiếng.

   Tiếng giày cao gót vang lên khe khẽ, mỗi bước đi của ả như tạo ra những âm thanh lấp lánh như chuông ngân. Cửa mở ra, và bừng sáng một không gian tối tăm, để lộ ra một nữ nhân xinh đẹp. Dáng vẻ của ả khiến bất kỳ ai cũng phải trầm trồ. Ả không chỉ có sắc đẹp mà còn có khí chất uyển chuyển, tỏa ra sự dịu dàng và hiền hậu hơn nhiều so với nữ nhân tóc trắng.

   "Chị." Bạch Lệ ngay lập tức xoay người, nét mặt lập tức biến thành biểu cảm dễ thương, nhưng em không thể không khinh bỉ trước sự giả tạo ấy. Nhưng ngay lập tức, ánh nhìn sắc bén của nữ nhân tóc đen đã khiến Bạch Lệ như con mèo nhỏ, phụng phịu quay mặt đi.

   "Ngươi là ai?" em hỏi, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nữ nhân tóc đen đến gần, ánh mắt ả như cơn bão dữ dội, nhưng lại không thiếu sự quyến rũ. Ả híp đôi mắt hai màu, một màu đen sâu thẳm, một màu đỏ rực như lửa, quỳ một chân xuống, và đưa một ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi em.

   "Chị của ta không phải là một người dễ dàng nắm giữ trái tim, nhưng ngươi lại khiến chị ấy bận tâm—"

   "Cậu là Việt Nam, phải không?" Chưa để cô nói thêm câu nào, ả đã nhanh nhẹn ngắt lời. Giọng ả nhẹ nhàng, như dòng suối róc rách, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng.

   Mặt em đỏ bừng, cảm giác ngượng ngùng và hoang mang trào dâng. "Tại sao các ngươi lại giam giữ ta ở đây?"

   "Ta là Tinh Hắc, Huyết Đao Lục Tinh Hắc, hân hạnh gặp mặt." Nữ nhân tên Tinh Hắc híp mắt nói, giọng điệu trêu chọc mang đến cho em cảm giác lẫn lộn giữa sự kỳ lạ và châm biếm. Tuy nhiên, những từ ngữ của ả hoàn toàn lệch với chủ đề câu hỏi của em. Không thể nào tức giận nổi, em chỉ biết thở dài trong lòng.

   Ả chỉ vào nữ nhân tóc trắng vẫn đang đứng phụng phịu bên cạnh, nụ cười của ả như mang một sự bí ẩn khó hiểu. "Đó là em ta, Bạch Lệ. Do có vài lý do không quá quan trọng nên cả hai bọn ta đều không nhớ được đầy đủ họ tên của em ấy."

   "Vậy ạ?" em khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen rũ xuống, tạo ra một vẻ đáng yêu không cưỡng nổi. Mái tóc đen dài, mượt mà như dòng nước chảy, khiến Tinh Hắc và Bạch Lệ khựng lại, ánh nhìn của họ dừng lại nơi em với sự ngạc nhiên không thể che giấu.

   "Khụ..." Bạch Lệ ho nhẹ một tiếng, đôi má ả đã ửng hồng, cố kiềm chế để không lao ra véo má em cho bõ tức. "Làm ơn cất bản mặt đó dùm ta! Khó coi chết đi được!" Ả gắt gỏng, nhưng cái gắt gỏng ấy không thể nào che giấu sự ngưỡng mộ đang len lỏi trong ánh mắt.

    "Thôi được rồi," ả lên tiếng bất lực, giọng nói mang theo chút mệt mỏi. Theo lẽ thường, ả khẽ đứng dậy, rồi dùng hai bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào hai bên má của em, ngẩng mặt em lên một cách từ từ, như muốn thấu hiểu những cảm xúc ẩn giấu trong ánh mắt của em.

   "Việt Nam, đúng là ngươi quá mềm lòng rồi. Đến cả kẻ thù ngươi cũng cứu," vẻ mặt của ả hiện lên chút đau xót cho người bị hai kiếp mắc lừa - chính là em. "Trong đáy mắt ngươi vẫn còn xót lại vài tia nắng, nó sẽ cản trở ngươi trong việc báo thù..."

   "Nữ nhân, ta không muốn báo thù. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống an lành cùng những người thân yêu của ta..." Em nghiến răng, từng chữ như chạm vào nỗi đau bên trong, rõ ràng vẫn chẳng thể chấp nhận nổi sự thật rằng người thân đã phản bội em hết thảy. Nỗi xót xa ấy giống như một nhát dao cứa sâu vào trái tim em, làm em không thể nào nguôi ngoai.

   "Việt Nam," ả khẽ gọi, bàn tay ả dần trở nên lạnh toát, như thể sức sống trong đó đã bị rút cạn. "Ngươi có một bổn phận rất quan trọng cho tương lai của cả ta và Bạch Lệ. Ngươi không thể nhu nhược như vậy. Ngươi sẽ chết."

   Ánh mắt ả nhanh chóng đen lại, không còn chút hiền từ hay dịu dàng nào cả, và em có thể cảm nhận được sự tức giận trong từng câu chữ của ả. "Ngươi nghĩ rằng việc sống an lành có thể giải quyết mọi thứ sao? Đó chỉ là một giấc mơ hão huyền! Nếu không chiến đấu, không bảo vệ được chính bản thân, ngươi sẽ mãi mãi là con mồi của những kẻ ác độc bên ngoài kia."

   Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, như có một sức ép vô hình đè nén cả ba chúng ta. Em nhìn vào đôi mắt đen láy của ả, trong đó không chỉ có sự kiên định mà còn chứa đựng một nỗi lo âu sâu sắc. "Ngươi có biết rằng sự yếu đuối của mình có thể dẫn đến cái chết không? Có thể lần này ngươi sống sót, nhưng lần sau thì sao? Họ sẽ không cho ngươi thêm một cơ hội nào nữa."

   Cảm giác tê tái từ lời nói của ả khiến em ngập ngừng. "Nhưng ta không muốn trở thành một kẻ trả thù... Ta chỉ muốn sống, chỉ muốn tự do!" Em thốt lên, giọng nói tràn đầy sự kháng cự, nhưng cũng có chút bất lực.

   "Đôi khi, để bảo vệ sự sống, ngươi buộc phải trở thành một kẻ mà mình không muốn trở thành," Bạch Lệ xen vào, ánh mắt cô nhìn em đầy thấu hiểu nhưng cũng tràn ngập sự kiên quyết. "Ngươi không thể chỉ sống cho riêng người khác. Nếu ngươi không dũng cảm, những gì còn lại của ngươi sẽ bị nuốt chửng."

   Em cảm thấy như những từ ngữ của họ như những mũi tên đâm thẳng vào trái tim. Chúng khiến em cảm thấy hoang mang, lo lắng về những lựa chọn trong tương lai. Cuộc sống an lành có thực sự nằm trong tầm tay, hay chỉ là một giấc mơ xa vời? Giữa dòng đời tăm tối này, liệu có lối thoát nào không? Em biết mình phải lựa chọn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi khôn nguôi.

   Cuối cùng, em hít một hơi thật sâu, quyết định không để sự do dự kéo dài thêm nữa. "Nếu đó là điều cần thiết để sống sót, ta sẽ chiến đấu," em nói, giọng nói đã vững vàng hơn. "Nhưng ta sẽ không để mình trở thành một con quái vật."

   Tinh Hắc và Bạch Lệ đều nhìn em bằng ánh mắt ấn tượng. Họ có vẻ hài lòng với quyết định của em, mặc dù trong sâu thẳm, em vẫn cảm thấy bất an. "Tốt lắm," Tinh Hắc mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

   Em ngẫm nghĩ, mím môi một hồi, rồi mới cất chất giọng đanh thép nói tiếp: "Từ từ. Ta không muốn báo thù theo kiểu thông thường."

   "Hả?" Tinh Hắc ngỡ ngàng mở to mắt, vẻ mặt của ả lúc này như thể không thể tin nổi vào tai mình. Ngay cả Bạch Lệ, người đứng bên cạnh cũng ngớ ra, đôi mắt cô nàng mở to, nhìn em với vẻ ngạc nhiên đến tội nghiệp. "Ý cậu là sao?" ả hỏi lại, nhướn một bên mày lên, có chút gì đó nghi ngờ.

   "Ta không muốn đơn giản chỉ là trả thù," em nói, từng chữ như được đúc kết từ sâu thẳm trong tâm hồn. "Ta không muốn trở thành một kẻ chỉ biết vung dao trả thù mà không có mục đích. Ta muốn tìm ra sự thật, muốn hiểu rõ động cơ của họ, muốn nhìn thấy mọi chuyện từ nhiều góc độ khác nhau."

   Tinh Hắc và Bạch Lệ nhìn nhau, dường như cả hai đều đang cân nhắc điều em vừa nói. "Ngươi muốn tìm ra sự thật, vậy thì ngươi sẽ phải đối mặt với những kẻ mà ngươi từng tin tưởng," Tinh Hắc nói, giọng ả bỗng trở nên nghiêm túc. "Họ không chỉ là những kẻ thù, mà còn là những người đã lừa dối ngươi. Điều đó không hề dễ dàng."

   "Bạch Lệ," em quay sang cô, đôi mắt em thẳng tắp nhìn vào ánh mắt Bạch Lệ, "Cô đã thấy nhiều thứ hơn ta, cô có thể cho ta biết thêm về quá khứ của gia tộc Đại Việt không? Tại sao họ lại hành động như vậy?"

   Bạch Lệ chần chừ một hồi. Cô rít một hơi lạnh, khẽ lúng túng đánh mắt sang ả, nhưng Tinh Hắc nhắm tịt mắt, rõ ràng không muốn chia sẻ nỗi lo cùng Bạch Lệ. "Ừm... Nói sao nhỉ? Chuyện hơi phức tạp. Nếu ngươi không hiểu thì cứ hỏi ta," cô nàng khẽ ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt vẫn cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ em.

   Việt Nam khẽ gật, tạo cho Bạch Lệ chút dũng khí để tiếp tục. Cô do dự một hồi, cuối cùng vì vẻ mặt mong chờ của em mà đổ sụp, thở dài: "Gia tộc Đại Việt trước đây không có vấn đề gì to tát cả. Nhưng đến khi ngươi ra đời, mẹ của ngươi đột ngột mất vì một căn bệnh nặng, đến cả xác cũng bị ăn mòn như đã có ai tạt axit vào người bà ấy. Nhưng ta đã kiểm tra đi kiểm tra lại, nguyên nhân là do căn bệnh kỳ lạ kia, chẳng có ai dám nhúng tay vào hết."

   Câu chuyện như một mũi dao đâm vào tim em, cảm giác đau xót lan tỏa khắp cơ thể. Mẹ, người phụ nữ mà em luôn ngưỡng mộ và yêu thương, đã ra đi như vậy sao? Chưa bao giờ em nghĩ rằng cái chết của bà lại có thể liên quan đến những âm mưu tàn nhẫn.

   "Và sau đó, lựa thời cơ cha ngươi, Đại Nam, suy sụp vì mất vợ, tên Đại Thanh đã nhanh chóng lan tin đồn xấu về gia tộc Đại Việt," Bạch Lệ tiếp tục, giọng nói của cô trở nên nghiêm túc hơn, "khiến kinh tế gia tộc ngươi giảm đột ngột. Vì thế họ căm ghét ngươi, coi ngươi như niềm xui xẻo trong gia tộc."

   Những lời nói của Bạch Lệ như từng nhát búa đập vào tâm trí em, làm cho em không khỏi cảm thấy tức giận và đau lòng. "Vậy có nghĩa là ta bị coi là kẻ mang lại tai họa cho gia tộc mình chỉ vì sự trùng hợp mà không ai hiểu rõ nguyên do sao?" Em cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

   "Đúng," Bạch Lệ gật đầu, nét mặt cô nghiêm túc. "Họ không biết rằng ngươi không phải là nguyên nhân, mà chỉ là nạn nhân. Sự ghen ghét và lòng tham đã khiến họ biến ngươi thành kẻ bị nguyền rủa. Và đó cũng là lý do tại sao họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi. Họ thấy ngươi như một dấu hiệu của sự thất bại, một nhắc nhở về quá khứ mà họ muốn chôn vùi."

   "Được rồi, cô nói vậy là đủ rồi, Bạch Lệ." Em mím môi, cảm giác nước mắt đã chực trào ra, tựa như những cơn mưa bất chợt của mùa hạ. Thật ra, em không phải là người yếu đuối, nhưng những ký ức đau thương cứ như một cơn bão trong lòng, cuốn đi mọi lý trí. 

   "Tinh Hắc", Việt Nam đột ngột gọi, làm Tinh Hắc giật mình. Ánh mắt của ả chuyển hướng sang em, ánh sáng yếu ớt trong đôi mắt ả như mờ đi đôi chút. "Sao? Cậu đã quyết định được chưa?"

   "Rồi," em thốt lên, không chỉ với sự quyết tâm mà còn với sự sợ hãi. Cảm giác như một ngọn núi đè nặng trên ngực, nhưng em biết mình không thể lùi bước. "Nhưng trước tiên, ta có một lời thỉnh cầu."

    Cô khoanh tay, dựa vào tường, ánh mắt của cô như một ngọn đèn soi sáng những góc khuất tâm hồn em. "Thỉnh cầu? Nói đi, ta sẽ ban cho ngươi thứ ngươi muốn."

   "Không phải ban," em ngập ngừng, giọng nói như chùng xuống. "Ta muốn xóa sạch những cảm xúc của ta, ngoại trừ cảm xúc tiêu cực."

   Một khoảng lặng chợt bao trùm không gian, như thể thời gian đã ngừng lại. Ánh mắt Tinh Hắc mở to, ả không thể tin nổi vào những gì vừa nghe. "Cậu thực sự muốn làm vậy sao?" Giọng ả lạnh lẽo nhưng lại mang theo chút lo lắng.

   "Phải," em gật đầu, lòng như một dòng sông chảy ngược. "Ta không thể sống trong một thế giới nơi cảm xúc làm ta yếu đuối. Chỉ cần xóa đi những ký ức vui vẻ, những ký ức khiến ta phải đau lòng. Ta chỉ cần cảm giác tăm tối để tiếp tục đứng vững."

   "Ngươi có biết mình đang yêu cầu điều gì không?" Bạch Lệ xen vào, giọng nói tràn đầy lo lắng. "Cảm xúc tiêu cực sẽ chỉ kéo ngươi xuống sâu hơn. Nếu xóa đi tất cả cảm xúc tốt đẹp, ngươi sẽ trở thành một cái xác vô hồn."

   "Tôi biết," em thừa nhận, giọng nói của mình thấp đi như một cơn gió thoảng. "Nhưng nếu không làm vậy, tôi sẽ không thể vượt qua được những cơn đau đớn này. Chỉ cần tôi có thể sống sót và thực hiện được kế hoạch của mình, tôi sẽ không còn cần những cảm xúc đó nữa."

   "Và rồi sao? Ngươi sẽ sống trong một thế giới tối tăm, không có ánh sáng của niềm vui, không có tình yêu thương. Ngươi sẽ chỉ còn lại nỗi đau mà thôi," Bạch Lệ nói, giọng cô như một làn sóng cuốn lấy em.

   "Ta chấp nhận," em đáp, lòng tràn đầy quyết tâm. "Bây giờ, xin hãy giúp ta."

   Tinh Hắc gật đầu, ánh mắt của ả ánh lên sự thận trọng. Rồi ả đưa tay ra, chạm vào trán em. Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ bàn tay ả, như một cơn gió mùa đông lướt qua, cuốn đi mọi hơi ấm trong cơ thể em. Mọi cảm xúc như những làn sóng, từ từ rút lui, để lại trong em một khoảng trống rỗng, không còn những kỷ niệm đẹp đẽ, không còn nỗi đau, chỉ còn lại những cảm xúc tiêu cực, như một đám mây u ám bao phủ tâm trí.

   "Giờ thì ngươi đã tự do," Tinh Hắc nói, nhưng giọng điệu của ả dường như không có chút vui mừng nào. "Cảm xúc của ngươi đã được xóa bỏ. Hãy sử dụng sức mạnh này để tiến về phía trước."

   Bạch Lệ nắm chặt tay em, ánh mắt cô đầy sự ủng hộ nhưng cũng lộ vẻ lo lắng. "Cố gắng giữ mình, Việt Nam. Ngươi không thể để cảm xúc tiêu cực chiếm lấy con người mình."

   "Ta sẽ nhớ," em đáp, lòng nặng trĩu với những suy nghĩ về những gì đã mất. "Nhưng giờ, ta cần phải đứng dậy và đối mặt với tương lai."

   Em bước ra khỏi căn phòng tối tăm, nơi chứa đựng những ký ức mà em đã chọn xóa bỏ. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là những hạt bụi lặng lẽ bay giữa không trung. Trước mắt em là một con đường mới, đầy rẫy những thử thách, nhưng em đã sẵn sàng để đối mặt với chúng mà không còn gánh nặng cảm xúc cản trở.

   "... Chị định cho hắn ta đi thật sao?"

   "Chuyện xóa bỏ cảm xúc... Thật bất ngờ khi hắn đề nghị như vậy."

   "Không phải xóa bỏ."

    "Ta đã tạm thời phong ấn nó, vào một ngày nào đó, cậu ta sẽ gặp được định mệnh đời mình, ổ khóa sẽ mở."

『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』

😱

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com