Cho Nguoi Ngay Nang Len Allvietnam
『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』
"Mày dậy rồi à?" Gã ta nhếch mép, giọng nói lẫn vào trong không khí một sự khinh bỉ đến tột cùng. Trên khuôn mặt của gã là nét chán ghét, khinh khi nhìn xuống em như thể em là một sinh vật hạ đẳng, tồi tệ nhất mà gã từng gặp trong đời. Đôi mắt lạnh lùng của gã xuyên qua em, sắc như dao, đầy sự oán hận và khinh thường. Đại Nam khoanh tay, tựa lưng vào bức tường phía sau, dáng vẻ không chút dao động, nhưng sự lạnh nhạt trong ánh mắt khiến em như chìm sâu vào hố đen của nỗi sợ hãi. Đôi mắt gã nửa mở, vừa rũ xuống, nhưng vẫn đủ để nhìn thấu em, khiến cho mọi cử động của em trở nên vô nghĩa dưới ánh nhìn sắc lạnh ấy. Cả cơ thể em như cứng đờ, không dám cử động, đôi tay run rẩy đến mức khó kiểm soát. Việt Nam nuốt khan, một tiếng "ực" vang lên rõ rệt trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Sự sợ hãi bủa vây lấy em, làm đầu óc trở nên trống rỗng. Em cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Đại Nam. Sát khí từ gã tràn ngập khắp căn phòng, như một con thú dữ đang rình mồi, chỉ chờ cơ hội để tấn công. Trái tim em đập thình thịch, từng nhịp mạnh mẽ nhưng lộn xộn, như thể nó cũng cảm nhận được rằng mình đang ở trước một kẻ mà không bao giờ có thể đánh bại. Dù bao nhiêu kiếp đã trôi qua, dù em đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm và đau đớn, nhưng trước mặt gã ta, em vẫn không bao giờ ngừng sợ hãi. Nỗi sợ ấy như đã ăn sâu vào tận tâm can, như một vết thương không bao giờ lành, luôn gợi nhắc em về cái quyền lực tuyệt đối mà gã nắm giữ. Đại Nam không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần một cái nhìn lạnh lẽo của gã cũng đủ để làm em run sợ, như một đứa trẻ yếu ớt trước bóng tối quyền lực của cha mình. Mỗi lần đối diện với gã, em lại bị nhấn chìm trong cơn lốc của ký ức, những hình ảnh đáng sợ về những lần bị gã trừng phạt, những cái nhìn khinh miệt, những lời nói như những nhát dao cắt vào lòng tự trọng của em. Em biết rõ mình không có cách nào để chống lại, không thể trốn thoát khỏi gã. Dù có cố gắng bao nhiêu, trong mắt gã, em mãi mãi chỉ là một kẻ thất bại, không đáng để gã bận tâm. Gã ta đứng đó, uy nghi và lạnh lùng, như một vị thần quyền lực tuyệt đối. Em chỉ là một đốm nhỏ bé dưới chân gã, chẳng có chút giá trị gì trong mắt gã. Cảm giác bất lực tràn ngập tâm trí em, và tất cả những gì em có thể làm lúc này là cố gắng không để sự sợ hãi lấn át toàn bộ con người mình. Nhưng em biết, sâu thẳm trong lòng, gã ta đã chiến thắng. Gã luôn chiến thắng, vì gã là cha em – Đại Nam, kẻ mà em không bao giờ dám chống lại. Em lắp bắp, chưa kịp trả lời thì gã đã vươn tay, thô bạo nắm lấy mái tóc dài mềm mại của em. Cơn đau bất ngờ ập đến, xé rách sự kiên cường mong manh mà em gắng gượng giữ lại. "Aaa!" Em hét lên, tiếng kêu đau đớn vang dội khắp căn phòng, nhưng tiếng hét của em chẳng làm gã mảy may động lòng. Mái tóc mà em từng yêu quý, chăm sóc từng ngày, giờ đây bị kéo giật một cách tàn nhẫn. "Mày nghĩ mày có quyền để khóc à?" Gã trừng mắt, kéo mạnh tóc em khiến em gần như bị lôi khỏi giường, cả cơ thể em rơi vào trạng thái lơ lửng giữa nỗi đau và hoảng loạn. "Mày đáng bị thế này, đồ vô dụng. Tao đã dặn mày bao nhiêu lần rằng đừng có gây rắc rối cho tao! Mày vẫn cứng đầu như thế này là sao hả? Tao điên lên vì mày đấy!" Gã gằn giọng, từng lời như những nhát búa đập thẳng vào lòng em. "Làm ơn... Làm ơn dừng lại!" Việt Nam thều thào trong hơi thở đứt quãng, tay em run rẩy cố bám lấy cánh tay gã, cố gắng cầu xin trong tuyệt vọng. "Con... con không làm gì sai cả, con xin ngài, đừng làm hại con... Đừng làm hại mái tóc của con..." Giọng em lạc đi trong cơn nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống trên gò má nhợt nhạt, ướt đẫm. Mỗi lần gã giật mạnh, trái tim em lại đau đớn hơn, không chỉ vì cơn đau thể xác mà còn là nỗi sợ hãi đè nặng trong lòng. "Mày thật đáng thương. Mày chẳng bao giờ học được bài học nào hết!" Gã không thèm quan tâm đến lời van xin của em, bàn tay của gã vẫn giữ chặt lấy tóc em, lôi kéo em khỏi giường. Cô y tá bên cạnh đã vội vàng bước lên, can ngăn, nhưng gã chỉ liếc cô một cái, đủ khiến cô lùi lại sợ hãi. "Cậu... cậu ấy không làm gì cả! Sao ngài lại không tin con của ngài chứ? Xin ngài hãy dừng lại! Cậu ấy còn yếu lắm!" cô y tá yếu ớt nói, nhưng lời cô chẳng hề có sức nặng trước sự hung bạo của gã. "Câm miệng!" Gã quát lên, mắt vẫn không rời khỏi em, cơn giận dữ như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí gã. "Tao đã bảo mày bao nhiêu lần, đừng làm tao mất mặt, vậy mà mày vẫn không chịu nghe!" Gã gần như gào lên, những ngón tay siết chặt hơn, khiến em gần như ngã khuỵu xuống. Đôi mắt đỏ ngầu của gã làm em thấy mình bé nhỏ và vô dụng hơn bao giờ hết. "Con... con xin lỗi... Con không biết con đã làm sai gì," Việt Nam nấc lên, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mọi thứ dường như đang rời khỏi tầm kiểm soát. "Con... con không muốn làm ngài giận... Làm ơn... đừng làm đau con nữa..." Nhưng gã không dừng lại. "Mày làm tao phát điên! Lúc nào mày cũng như thế! Mày chẳng bao giờ học được cái gì cả!" Gã giật mạnh tóc em lần nữa, đau đớn như lưỡi dao sắc nhọn xé toạc da đầu em. "Tao đã quá mệt mỏi vì mày rồi, đồ vô dụng!" Gã phẫn nộ, mỗi từ như găm sâu vào tâm trí em. Mái tóc này... Em cố giữ lại chút nhận thức trong cơn đau, cố gắng nghĩ về điều duy nhất mà em còn quý. Mái tóc mà em từng vuốt ve, từng chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày... Em nhớ rõ, có một người từng khen nó đẹp, từng chạm vào nó với sự dịu dàng mà giờ đây dường như chỉ còn là ký ức mờ nhạt. "Đừng làm hại nó... làm ơn... đừng làm hại mái tóc của con..." Em nghẹn ngào, tiếng nức nở ngày càng rõ rệt. "Im đi!" Gã quát lớn, nhưng tay gã khựng lại một chút khi nghe thấy tiếng cầu xin tuyệt vọng của em. "Mày thật sự nghĩ mấy lời đó có tác dụng với tao à? Tao không quan tâm! Tao sẽ cho mày biết cái gì là đáng phải chịu!" Gã tiếp tục kéo mạnh tóc em, nhưng lần này, sự giận dữ trong mắt gã dường như đã dịu đi một chút. Em bám chặt lấy cánh tay của gã, những ngón tay run rẩy không ngừng, cầu xin trong vô vọng. Trái tim em thắt lại, nhịp đập loạn xạ, đôi mắt em nhòa đi vì nước mắt, và trong giây phút đó, em chỉ mong một phép màu xảy ra để cứu lấy mình. Ngay khi cơn tuyệt vọng nhấn chìm em, phép màu em mong đợi đã xuất hiện. Một bóng hình cao lớn, đường nét kiên định và đầy uy quyền, bước đến với sự vững vàng. Bàn tay mạnh mẽ giật phăng tay gã ra khỏi mái tóc rối bời của em, khiến em bật ra khỏi vòng kiềm tỏa đau đớn đó. "Đại Thanh!" gã gầm lên, giọng nói tràn ngập phẫn nộ nhưng lại pha lẫn chút gì đó của sự e dè. Đôi mắt đỏ ngầu của gã chợt giãn ra khi nhận ra người hàng xóm lâu năm - Đại Thanh, người mà không ai trong vùng dám đối mặt một cách dễ dàng. Đại Thanh vẫn giữ nụ cười híp mắt đầy ẩn ý, nụ cười mà chỉ y có thể khiến người đối diện vừa kinh hãi, vừa khó chịu. Y khẽ nghiêng đầu, nhìn gã một cách chậm rãi, như thể đang phân tích từng mảnh nhỏ trong cơn giận dữ điên cuồng ấy. "Ôi chao..." Đại Thanh cất giọng, điềm tĩnh như gió xuân, "Dù ta không muốn xen vào chuyện gia đình ngươi đâu, nhưng đây là bệnh viện, phải không?" Y nhấn nhá từng từ một cách đầy châm biếm. "Vui lòng giữ trật tự chút, nhé?" Giọng nói của y mềm mại nhưng đầy quyền lực, khiến mọi thứ trong căn phòng như chùng xuống một cách đáng sợ. Bàn tay của y không chỉ là một lời nói suông. Nó siết chặt lấy cổ tay gã, mạnh đến mức gã kêu lên một tiếng vì đau. Sự kiêu ngạo trong đôi mắt của gã chợt bị thay thế bởi sự ngỡ ngàng, khi gã nhận ra mình không còn chiếm ưu thế trong tình huống này. Em giật mình, trái tim đập loạn xạ khi chứng kiến cảnh tượng này. Trong thoáng chốc, nỗi sợ với gã lại chuyển thành sự hoang mang đối với người trước mặt. Em đứng bật dậy, không thể để mọi chuyện đi xa hơn. Bằng đôi bàn tay run rẩy, em khẽ níu lấy vạt áo của Đại Thanh, giọng nói nghẹn ngào đầy tuyệt vọng. "Bác Đại Thanh, cha con... cha con không có lỗi. Xin bác... xin bác hãy bỏ tay ra!" Em thốt lên, ánh mắt tha thiết như cầu xin, như van nài y đừng làm tổn thương thêm bất kỳ ai. Dù gã có đối xử tệ bạc với em đến thế nào, em vẫn không muốn gã phải chịu đựng thêm nữa. Đại Thanh khẽ cúi xuống nhìn em, ánh mắt híp lại thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Y mỉm cười, cúi đầu xuống gần hơn, khẽ vuốt tóc em bằng tay còn lại, nụ cười vẫn không đổi. "Ồ, con vẫn còn nhân từ quá nhỉ?" Y nói nhỏ, giọng điệu như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. Nhưng rồi, tay y buông ra khỏi cổ tay của gã, động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Gã thở phào một cách khó nhọc, tay xoa lấy cổ tay đau nhức, ánh mắt không giấu nổi sự phẫn uất và hổ thẹn khi bị đối xử như thế trước mặt em. "Ta chỉ muốn giúp con thôi, đừng lo," Đại Thanh tiếp tục, giọng nói của y nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn chứa quyền uy khó chối cãi. Khi mặt của y áp sát gần đến nỗi em có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của y phả nhẹ lên làn da mình, hai má em bất giác ửng hồng, một cảm giác lạ lẫm chạy dọc khắp cơ thể. Dù màu đỏ đó chỉ thoáng qua, nhưng sự ngượng ngùng đã biến em thành một con thỏ nhỏ, yếu ớt, đáng yêu. Đôi mắt em tròn xoe, thoáng chút bối rối khi nhìn y. Đại Thanh cười khúc khích, âm thanh nhẹ nhàng ấy vang lên giữa bầu không khí căng thẳng, y khẽ rụt người lại, tạo khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt của y vẫn đong đầy vẻ dịu dàng nhưng pha chút trêu chọc. "Ta đi nhé," y nói, giọng nói vẫn giữ sự vui vẻ như cũ, "Con trai ta còn đang nằm viện đấy." Lời nói nhẹ nhàng, nhưng có chút bông đùa trong đó. Y mỉm cười đầy ẩn ý, rồi quay người, bước ra khỏi phòng một cách tao nhã và điềm tĩnh. Em vẫn đứng yên tại chỗ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhìn theo bóng lưng cao lớn của y khuất dần. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, nhưng khoảnh khắc vừa rồi như in sâu vào tâm trí em, khiến em không thể ngăn được nỗi bối rối. Bên cạnh, gã vẫn còn đang xoa cổ tay đau nhức, nhưng chẳng dám nói gì thêm.『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』
Cuối cùng, em cũng trở về đến căn biệt thự tráng lệ của cha em, nơi có vẻ đẹp hào nhoáng, xa hoa đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải choáng ngợp. Dù em đã nhiều lần nhìn thấy nó, nhưng lần nào cũng vậy, vẻ sáng lấp lánh của ngôi nhà vẫn khiến em không khỏi chao đảo. Những cột trụ trắng toát, những khung cửa sổ bằng kính lớn phản chiếu ánh mặt trời, như muốn phô bày toàn bộ sự giàu sang tột bậc của gia đình em. Em đứng khựng lại trong giây lát, đôi mắt thoáng ngỡ ngàng. Nhưng gã chẳng để em có thời gian để tiếp thu điều gì. Không một lời nói, không một ánh mắt đồng cảm, gã chỉ vươn tay, kéo thẳng em vào cổng nhà như thể em chỉ là một vật thể vô tri, chẳng cần phải có cảm xúc hay suy nghĩ. Bước đi trong tiếng giày nện xuống nền đất, em bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó khiến mình phải chú ý. Một cái nhìn lạ lẫm. Theo phản xạ, em ngước lên, và thấy từ phía nhà Đại Thanh, một nam nhân trạc tuổi em trai em đang bước ra. Khuôn mặt của anh ta bình thản nhưng đầy sắc lạnh, mang theo chút sự tò mò khi ánh mắt anh vô tình bắt gặp em. Bất giác, theo thói quen từ thời còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, em khẽ vung tay, chào một cách vô thức. Đôi mắt em nhìn thẳng vào nam nhân đó khi thấy anh ta quay đầu nhìn mình. Lời chào đơn giản, nhưng cái gì đó trong em khiến em muốn thể hiện rằng mình không vô hồn như mọi người xung quanh vẫn nghĩ. Một cử chỉ nhẹ nhàng, vô tình nhưng lại có sức nặng nào đó. Nam nhân đứng yên, không phản ứng ngay lập tức. Anh chỉ nhìn em, như đang cố gắng hiểu được lý do đằng sau hành động đó. Nhưng không lâu sau, anh khẽ gật đầu một cách lịch sự, rồi quay người bước tiếp, bóng lưng dần khuất vào tầm mắt của em. Khi em bước vào nhà, căn biệt thự hiện ra với không gian lạnh lẽo, rộng lớn nhưng thiếu hơi ấm của con người. Ngay lập tức, một nam nhân cao bằng anh tiến đến gần, ánh mắt tinh nghịch và nụ cười trêu chọc hiện rõ trên gương mặt. Mái tóc đỏ của hắn rực rỡ trong ánh đèn, tạo nên sự nổi bật đặc biệt. "Ma Cao, đang làm gì vậy?" Nam nhân tóc đỏ lên tiếng, giọng nói có chút thoải mái, dường như chẳng có gì trên đời có thể khiến hắn bận lòng. Ma Cao – kẻ mà em vừa vẫy tay chào khi nãy, đang cầm một cuốn sách dày cộp trên tay. Anh ta khẽ đẩy nhẹ gọng kính lên, đưa mắt nhìn người bạn của mình. "Chẳng có gì đâu, Hồng Kông," Ma Cao trả lời, giọng điệu bình thản như mọi khi, không có lấy chút xao động nào. Hồng Kông cười vang, nụ cười đầy nghịch ngợm. Hắn nhìn theo Ma Cao, và như thường lệ, lẽo đẽo theo sau. "Không có gì là sao? Này, để tao kể cho mày nghe chuyện tao gặp lúc nãy nhé!" Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, nhưng lại được kể với giọng điệu sôi nổi đến nỗi khó lòng mà phớt lờ. Hồng Kông luôn như vậy, chẳng bao giờ chịu yên lặng, lúc nào cũng phải tìm cách khiến người khác chú ý đến mình. Trong khi Hồng Kông đang hứng khởi nói, tâm trí của Ma Cao lại đang lơ lửng ở một nơi khác. Dù ánh mắt anh vẫn nhìn vào cuốn sách trong tay, nhưng suy nghĩ lại xoay quanh hình ảnh của cậu bé sao vàng vừa vẫy tay chào anh khi nãy. Sự xuất hiện bất ngờ đó đã khơi gợi trong Ma Cao một điều gì đó khó diễn tả. Một sự quen thuộc lạ lùng. Đôi mắt to tròn, cái vẫy tay ngượng ngùng và thoáng qua vẻ ngây ngô đã để lại dấu ấn trong tâm trí anh. "Thằng bé đó là ai?" Ma Cao tự hỏi trong đầu, dù miệng vẫn chỉ khẽ mấp máy vài câu đối đáp với Hồng Kông. Không hiểu vì sao, nhưng cái chào vẫy nhẹ nhàng kia khiến Ma Cao cảm thấy có gì đó thân quen, như thể anh đã từng biết đến cậu bé này từ lâu lắm rồi...『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』
... Tình huống gì vậy nè? Việt Nam ngồi giữa hai anh trai to lớn, hai "con sói" đang tranh luận không ngừng, khiến em như bị kẹt giữa một cuộc chiến không có hồi kết. Một bên là anh cả Việt Minh, với dáng người cao lớn như cây cột điện, đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy lo lắng khi nhìn em. Anh cho rằng em cần phải ăn nhiều thịt, lý do đơn giản là em đang quá gầy yếu. "Em cần nạp protein, thịt mới giúp em có đủ sức khỏe," anh nói, giọng chắc nịch, như thể đó là điều hiển nhiên. Còn bên kia là cậu - Mặt Trận, anh hai của em. Cậu với dáng vẻ bình thản nhưng không kém phần cương quyết, kiên định bảo vệ quan điểm của mình. "Em đã được vỗ béo đủ trong bệnh viện rồi, giờ mà ăn thêm thịt nữa thì không tốt đâu. Phải ăn rau nhiều vào, cho cân bằng lại dinh dưỡng," cậu nói, không chịu nhường bước. Em ngồi giữa, đôi mắt tròn xoe nhìn hai người, đầu óc quay cuồng trong mớ lý lẽ của họ. Một người bảo phải ăn thịt, người kia lại bảo ăn rau. Còn em thì sao? Thật lòng mà nói, em chẳng quan tâm đến thịt hay rau lúc này. Điều em thực sự muốn... là đồ ngọt! Một miếng bánh ngọt, một ít kẹo, hay ly trà sữa... Chính xác, đó mới là thứ em đang khao khát. "Thịt? Rau?" Em thầm nghĩ, mắt khẽ chớp, "Đi hết ra đi! Việt Nam chỉ muốn đồ ngọt thôi!" Nhưng làm sao em dám nói ra điều đó? Hai "con sói" đang quá tập trung vào cuộc tranh luận, chẳng ai thèm để ý đến em. Nhìn hai gương mặt căng thẳng, em không khỏi cảm thấy mình như bị mắc kẹt giữa một cuộc chiến sinh tử về vấn đề "ăn uống." "Thế này chắc mình sẽ chẳng bao giờ được ăn đồ ngọt nữa..." Em thở dài trong lòng, đôi mắt đầy nuối tiếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ mộng về những chiếc bánh ngọt mềm mại đang bốc khói thơm lừng...『 ☆° ゚🌞゚°☆ 』
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com