Cho Nang Ngan Nam
" Mẫn nhi~ nàng đã về rồi a~ nhớ nàng chết mất~ lại đây gia hun mính nà~ " ♡~♡Mạc muội đen mặt nhìn Mạc huynh chân chó chạy theo Mẫn tỷ tỷ. Sư huynh, huynh không thể đứng đắn chút sao? " Mạc công tử~ người ta cũng rất nhớ chàng nha~ ""Ưm ưm~ gia thương~ "Mạc muội mặt nhăn hơn khỉ nhìn hai con gà diêm dúa sến súa ôm hôn nhau từ đầu đến cuối buổi...ngứa đít quá mà! Hừ!"Nha~ Mẫn nhi nghe nói chàng thích người khác rồi a~ hức hức..."" Mẫn nhi ngoan ha~ không phải bây giờ ta vẫn thương Mẫn nhi nhất sao? "" Tốt nhất là chàng nên nhớ lấy. Ta sẽ không hại chàng. Nhưng những người khác thì ta không chắc đâu a~ "" Làm sao có thể a "================================ Tối đó mọi người đều bận rộn không ai chú ý đến Mẫn cô nương đoan trang dịu dàng lại còn có một bộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn. Trong căn phong tràn ngập bóng tối, bóng người nam nhân vận bạch y nổi bật trên nền đen âm u ấy. Hắn đeo chiếc mặt nạ màu bạc cùng hương hoa nhài phảng phất, bóng áo trắng bí ẩn nhàn nhạt nhìn nữ nhân diêm dúa trước mặt. " Chủ nhân có lệnh trợ giúp Mạc Phong nảy sinh tình cảm với cô ta... "" không được! Ta không muốn..."" Muốn hay không không phải do cô quyết định. Nên nhớ trong người cô hiện tại là thứ gì ""Ngươi...."Bạch y nhân nhếch miệng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tố Mẫn. " Có lẽ ta nên để ngươi biết thân biết phận một chút. Vốn dĩ ta đến để đưa cho ngươi giải dược nhưng ngươi lại không biết điều mà cãi lệnh chủ nhân. Giải dược này lần sau ta sẽ đưa. Ngươi cứ tận hưởng sự đau đớn đó đi "" Giải...giải dược.....đưa ta. Mau! Ưm Aaaa...."Trong căn phòng tối chỉ còn lại Tố Mẫn đau đớn dãy dụa kìm nén tiếng kêu thống khổ. Cổ họng đau dát. Toàn thân tê liệt như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang xâu xé thân thể nàng. Đôi mắt hằn lên tia máu đáng sợ. Nàng sẽ phải chịu đau đớn dày vò thể xác mỗi đêm.SángMạn Ân luôn là người thức dậy rất sớm nhưng hôm nay nàng lại bắt gặp vị cô nương xinh đẹp đang ngồi gảy đàn trong vườn trúc của Túy lâu. Dường như nhận ra sự tồn tại của nàng, vị cô nương đó dừng chơi đàn rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Mạn Ân cảm thán: Mẫn cô nương thật sự rất đẹp. Có lẽ là người đẹp nhất mà nàng từng thấy. Mạn Ân xoay lưng rời đi bỏ lỡ ánh mắt đánh giá cùng khó hiểu của Tố Mẫn ở phía sau." Chỉ là một tiểu cô nương cũng không xinh đẹp tại sao chủ nhân lại hết lần này đến lần khác nhắm vào cô ta cơ chứ? Rốt cuộc chủ nhân muốn gì ở cô ta? " Tố Mẫn tuy khó hiểu nhưng cũng chỉ trong chốc lát lại bỏ qua sau đầu rồi nhẹ nhàng đi theo Mạn Ân.Mạn Ân luôn có cảm giác có người theo dõi nàng nhưng rõ ràng đằng sau nàng không hề có ai cả. Mang tâm tư hoài nghi bước vào bếp, cả người nàng bỗng dưng ngã về phía trước. Tưởng như sắp ngã thì Mạc Phong lại vòng tay ôm lấy eo Mạn Ân giúp nàng đứng vững. Má Mạn Ân đỏ ửng lên rối rít cảm tạ Mạc công tử giúp đỡ. Mạc phong khẽ hỏi han Mạn Ân rồi dìu nàng vào trong bếp. Đôi mắt rũ xuống nhẹ liếc về phía lùm cây cách đó không xa. Mẫn nhi nàng lại định làm gì nữa đây! Đừng kiêu chiến sự nhẫn lại của ta nữa được không!?Từ xa, Tố Mẫn mắt lạnh nhìn về phía hai con người đang bước đi thân cận ấy mà lòng chua sót. Nàng lại lần nữa phải đẩy người đó ra xa tầm tay của mình. Nếu như để cô ta có được Phong thì hành hạ cô ta thêm chút nữa cũng có sao? Mạn Ân! Cô sẵn sàng cho sự phẫn nộ của ta chưa?
Đôi mắt ấy đỏ ngầu tàn nhẫn nhìn về phía Mạn Ân.< có đôi khi ta mù quáng chọn sai con đường để chiếm lấy tình yêu từ người khác nhưng ta lại không hề biết rằng tình yêu ấy ta vốn đã từng có. Là chính ta đã đẩy nó ra xa khỏi bản thân! >
Đôi mắt ấy đỏ ngầu tàn nhẫn nhìn về phía Mạn Ân.< có đôi khi ta mù quáng chọn sai con đường để chiếm lấy tình yêu từ người khác nhưng ta lại không hề biết rằng tình yêu ấy ta vốn đã từng có. Là chính ta đã đẩy nó ra xa khỏi bản thân! >
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com