TruyenHHH.com

Cho Nang Ngan Nam

Làn khói trắng luẩn quẩn trong không khí che khuất tầm nhìn của Tử Thiên. Bàn tay dưới cẩm y tím khẽ nắm chặt, hắn đang kìm nén, kìm nén thứ gì đó bộc phát trong nội tâm. Là sợ hãi ư? Có lẽ!

Tiếng hít thở rối loạn dần bình ổn, đôi mắt sắc bén nhanh chóng dấu đi sự bất thường trong nội tâm mà liếc nhìn nam nhân bạch y.

" Ngươi.....chưa chết! "

" Thất vọng sao? "

" Ngươi...."

Nam nhân bạch y nhẹ mỉm cười hiền hậu nhưng ánh mắt lạnh băng không cảm xúc.

" Giết hắn "

"....." Tử Thiên vừa giật mình thoát khỏi suy nghĩ liền nhanh chóng né tránh những tia băng liên tiếp bắt tới.

Hồng y nữ nhân đeo mạng che chỉ để lộ đôi mắt xanh băng giá tuyệt đẹp cùng mái tóc trắng mềm mại như tơ lụa bồng bềnh trong gió. Thân ảnh hồng y chớp nhoáng trong màn sương, nhanh đến mức chỉ lưu lại chút tàn ảnh. Cùng với nó, tia băng bắn tới càng thêm dồn dập. Xung quanh Tử Thiên, sức nóng uy áp làm biến dạng không khí.

Trái ngược với nàng, Cẩm y nam nhân trong quả cầu nhắm mắt, thân thể chậm chạp di chuyển, tay quơ quơ trong không khí lúc nhanh lúc chậm, nội lực vận chuyển theo vòng tròn quy luật, chốc chốc lại đổi hướng. Sức nóng nguội dần, quả cầu khí vẫn quay quanh người nam nhân.

Hồng y nữ nhân nheo mắt, ngưng tụ hơi nước tỏa ra từ mặt hồ thành tảng băng lớn, tàn nhẫn mà sắc bén lao tới cẩm y nam nhân. Tảng băng to lớn vừa chạm vào quả cầu khí liền vỡ tan. Lại một tảng băng lao tới, lần này tảng băng vừa chạm vào quả cầu liền văng ngược trở lại. Nàng ta chỉ kịp dơ tay đỡ lấy mũi nhọn của tảng băng gập người né tránh rồi lại tiếp tục ngưng kết băng bắn tới, tảng băng to hơn, sắc bén hơn nhưng vẫn bị bắn ngược trở lại.

Huyết y nữ nhân kiệt sức dần, thở dốc tránh né những tia băng bắn ngược. Nàng vừa né được tảng băng không kịp cảnh giác liền bị khí cầu đánh trúng, theo sau đó, các khí cầu nhỏ liên tục bắn tới, chi chít không chút khe hở. Y chao đảo một chút rồi khụy xuống, ôm đầu, giọt máu theo khóe môi chảy dọc xuống cổ khuất sau màu áo.

" Hm.... "

" Bộp bộp bộp...." trên nóc nhà, bạch y nam nhân ôm bạch thỏ vỗ tay, giọng nói hứng thú nhợt nhạt khen ngợi.

" Tiểu Thiên, nội lực của con trong mấy năm ta không gặp lại tăng thêm vài bậc rồi! Kẻ làm sư phụ như ta đây hẳn phải tự hào đi....."

Nam nhân bạch y vừa nói liền quay lưng bước vào màn sương mù dày đặc: " Được rồi, trở về đi "

Hồng y nữ nhân khụy dưới nền đất lạnh, đầu cúi gằm, làn tóc trắng dài rủ xuống như thác che đi khuân mặt. Y chợt bật dậy, tia băng bắn ra.

" Xoẹt..... bùng....."

Không gian vốn tĩnh lặng lại tô vẽ lên âm thanh bùng nổ. Màn sương xé toạc thành vòng tròn trống rỗng trên nên trời đen sâu thẳm. Bạch y nam nhân, người đáng lẽ ra chuẩn bị rời đi lại quay đầu, nheo mắt nhìn thuộc hạ của mình. Bên cạnh hắn còn có một hắc y nhân đeo mặt nạ bạc đầy quỷ dị. Hắc y nhân lên tiếng, giọng nói pha lẫn tức giận.

" Tố Mẫn, ngươi phản chủ! "

Tố Mẫn?

Tố Mẫn.....cái tên này.....

Đằng sau hốc đá, Mạc Phong đờ đẫn bước ra, ánh mắt vô hồn chăm chú nhìn vào huyết y nữ nhân rồi bỗng nhận ra điều gì nực cười khiến hắn nắm chặt tay trào phúng mỉa mai.

Sao hắn lại không nhận ra nàng chứ. Bóng lưng đó rõ ràng đã khảm vào tâm trí từ sáu năm trước vậy mà hắn,  trong phút chốc vẫn không thể nhận ra nàng. Không.... là hắn không nhận ra hay là do bản thân hắn không muốn chấp nhận đây.

Giọng nói âm u vang vọng bên tai Mạc Phong. Giọng nói âm nhu đầy dụ dỗ rồi lại như kích thích hắn tức giận.

" Mạc Phong, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa. Kẻ kia rõ ràng là nàng ta. Kẻ giết cha mẹ ngươi rõ ràng là nàng ta. Hôm nay kẻ muốn giết ngươi cũng chính là nàng ta. Ngươi còn muốn trốn tránh đến bao giờ nữa! "

Nhưng....... hắn phải làm gì đây. Nàng ấy cũng là kẻ đã cướp đi trái tim hắn.

Mạc Phong đấm lên tảng đá đầy dận dữ quát " Câm miệng! ". Nhưng giọng nói u ám ấy cứ như một lời nguyền dai dẳng mãi chẳng chịu thôi.

" Mạc Phong..... tỉnh lại đi, nàng ta không yêu ngươi. Ngươi hà cớ gì phải cố chấp vì nàng ta mà chịu đựng những đau đớn mất mát này? Hà cớ gì cứ tâm tâm niệm niệm một bóng hình? Quên nàng ta đi, nàng ta không xứng đáng có được tình yêu của ngươi. Người ngươi yêu không phải nên là nữ nhân họ Mạn kia sao? Mạc Phong! Giết nàng ta! Giết nàng ta đi Mạc Phong....."

Mạc Phong đứng bên tảng đá, lòng lạnh thấu xương. Đôi mắt tức giận dần trở lên nguội lạnh.

Trên cao, nam nhân bạch y ôm tiểu hồ li trong tay nheo mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Phong. Tảng băng chắn đi tầm nhìn. Nam nhân lướt nhìn sang Tố Mẫn, giọng nhẹ bẫng:

" Một con dã miêu cắn lại chủ. Nên làm thế nào đây? Ngươi nói xem, Tiểu Tín? "

Hắc y nhân che chắn phía trước người nam nhân khẽ trầm mặc rồi rũ mắt nói:

" .......không nên giữ lại "

Nam nhân bạch y kia lại mỉm cười hài lòng quay đi, thân ảnh khuất sau màn sương trắng.

" Tiểu Tín, ta muốn ngươi giết nàng "

Kẻ hắc y kia vốn chuẩn bị đi theo nam nhân đó lại nghe thấy âm thanh vọng lại. Thân hình cứng một chút rồi nhún chân nhảy xuống mặt đất đối diện với Tố Mẫn.

Tố Mẫn nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng có chút không nỡ.

Tố Mẫn: " Hắc Tín, ngươi thực sự muốn giết ta? "

Kẻ bạch y được gọi là Hắc Tín kia im lặng một hồi rồi thở dài nhìn Tố Mẫn.

Hắc Tín: " Tại sao? Tại sao phản bội chủ nhân? "

Tố Mẫn: " Ta......"

Hắc Tín: " Vì hắn? "

Tố Mẫn: "....."

Hắc Tín: " Ngươi yêu hắn đến vậy sao? "

Tố Mẫn: "....."

Hắc Tín: "...không tiếc cả tính mạng?"

Tố Mẫn: "....."

Hắc Tín: " Mù quáng! "

Tố Mẫn: " Mù quáng? Chỉ cần ta không hổ thẹn với bản thân là đủ rồi. Hắc Tín! Trước kia ta và ngươi dù không thân thì cũng đã từng là huynh muội đồng môn, bây giờ ta chỉ có một thỉnh cầu. Xin ngươi đừng giết hắn. "

Hắc Tín: " ngươi......"

Tố Mẫn quỳ xuống, hồng y tựa máu nổi bật đáng thương và cô đơn: " Xin ngươi! Sư Huynh! "

Hắc Tín nở nụ cười trào phúng, giận dữ chỉ tay vào Tố Mẫn. Luồng gió gào thét xé trời tụ thành chiết kiếm chĩa vào nàng.

Tố Mẫn bình tĩnh không nhúc nhíc, kiên cường nhìn Hắc Tín.

" Phập! "

Hắc Tín: " Tố Mẫn! "

Mạc Phong: " Tố Mẫn! "

Hai âm thanh đồng thời vang vọng.

Hắc Tín ngạc nhiên nhìn Tố Mẫn lao vào chiết kiếm của hắn. Khuân mặt nàng, kiên định nhìn hắn. Chiết kiếm phong nhanh chóng tan vào hư không. Hắc Tín giữ lấy thân hình nhỏ nhắn của Tố Mẫn đang đổ xuống. Giọng nàng thều thào, hơi ấm phả vào tai hắn.

" Hắc Tín! Nội lực của ta đã cạn, chẳng mấy chốc sẽ thổ huyết mà chết. Ta biết ngươi sẽ không xuống tay với ta. Nhưng mà, Hắc Tín, người đó không phải muốn ngươi giết ta sao? Nếu ngươi không ra tay, hậu quả chắc ngươi cũng đã biết rồi. Hắc Tín, lần này ngươi nợ ta rồi. Món nợ này là thỉnh cầu cuối cùng của ta. Xin ngươi! Đừng giết hắn....."

Hắc Tín nắm chặt nhẹ nhàng đặt Tố Mẫn xuống xoay người bước đi.
" Được! Ta đồng ý với ngươi. Không giết hắn "

Dưới nên đất lạnh lẽo, Tố Mẫn lại cảm thấy thật ấm áp, thật nhẹ nhõm. Nàng cười nhẹ, ánh mắt cay cay nhìn nền trời tối, khóe mắt vương chút nước.

Mạc Phong chạy tới, tay run run nâng lấy thân thể Tố Mẫn ôm vào lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Lâu lâu mới ra cháp mới. Không biết có ai thèm ngó qua không a~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com