Cho Anh Doi Anh Yeu Anh Fanfic Vinzoi
Chap 9 : Khó chịu
Đẩy cửa bước vào phòng con gái, cảnh tượng đầu tiên đâp vào mắt Hứa An Nhiên là chiếc giường trống trơn, con gái bà hôm nay lạ quá, ngày nghỉ tại sao lại dậy sớm như vậy? Cánh cửa ngoài ban công mở toang, bà theo đó mà bước ra ngoài ban công, bà vốn bận rộn nhiều, một tuần nay chưa được gặp My...My đứng đó, lặng lẽ rơi nước mắt, những tia nắng ấm áp của buổi sớm mai chiếu rọi lên gương mặt thanh tú tuyệt trần của cô làm cho cả không gian như bừng sáng. Những giọt nước mắt vương đọng lên khóe mi tựa hồ trở nên long lanh và quý giá như những viên ngọc. Cảnh sắc tươi đẹp lại trái ngược hoàn toàn với sự cô tịch, đau xót của cô...Hứa An Nhiên về nhà, đều đầu tiên bà mong thấy chính là nụ cười rạng ngời hơn ánh ban mai của con gái nhưng lúc này đây sao con bà trông đáng thương đến vậy? -Tiểu My, thời gian qua đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho mẹ biết có được không?-Con không sao!Giọng nói của My yếu ớt, nghe đến mà xót xa lòng.-Con có gì cứ nói cho mẹ biết, đừng chon giấu trong lòng, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn!-Mẹ ơi!My nhào vào lòng mẹ, những tiếng nấc, những giọt lệ kìm nén bấy lâu nay bây giờ tuôn trào như thác. Đợi con gái nín khóc, Hứa An Nhiên lại bảo-Ngoan. Ai làm con tổn thương, ai khiến con chịu uất ức nói hết cho mẹ nghe!-Con... hức... hức... Tiếng nấc nhỏ dần rồi ngưng hẳn, cô bình tâm kể lại mọi việc-Mẹ ơi, con yêu Khánh mất rồi, yêu nhiều lắm, con sai rồi có phải không mẹ? nhiều lúc con muốn gọi điện cho Khánh, kể hết cho Khánh nghe nhưng liệu cậu ấy có tin con không?-Con không sai, yêu thương không bao giờ là sai trái cả. Con cứ việc nói ra, cho Khánh biết được Trịnh Bảo Trinh nói dối. Nhưng mẹ muốn hỏi con rằng, con có chắc đó là Trinh Trinh không? Ngày xưa Trinh Trinh hiền lành, nhút nhát, chứ không mưu tính như bây giờ.-Nếu không là Trinh Trinh thì chẳng ai biết giữa con với anh Vin ngày xưa đã xảy ra chuyện gì! Nhưng con mong mẹ đừng nói ra sự thật, con nghĩ duyên phận 14 năm nay cũng nên kết thúc rồi...Tại lớp 11a1 sáng hôm sau-Wow, cô ta cũng ghê thật, nắm trọn Nhất hoàng tử trong tay. Tôi nghe nói hôm bữa thấy cô ta ngồi nói chuyện với Nhị hoàng tử, ai ngờ mục đích của cô ta lại cao hơn thế. Trịnh Bảo Trinh trông hiền lành vậy thôi chứ thực chất là một con hồ ly. – HS nữ 1-Ai nói với cậu cô ta hiền lành, từ lúc cô ta mới bước vào trường tôi đã thấy được bộ mặt thật của cô ta rồi, trơ trẽn hết sức. – HS nữ 2-Cô ta dựa vào chút nhan sắc đó mà muốn trở thành Phượng hoàng? Đúng là không biết tự lượng sức. Cô ta so với Nguyễn Hà Thái Trinh còn kém xa, người ta là hôn thê đường hoàng còn cô ta là tiểu tam trơ trẽn. – HS nữ 3....Đi đến đâu My cũng nghe nhan nhản bao nhiêu lời nói xấu về Bảo Trinh, bản than cô cũng không thích Bảo Trinh nhưng cô chịu không nổi cái cách nói này. Miệng lưỡi thế gian quả thực rất độc địa, có 1 đồn 10, biến không thành có.-My, sao mấy hôm nay My tránh Khánh, nhắn tin không trả lời, gọi điện không bắt máy. Có chuyện gì sao?Từ khi Khánh bước vào là cả lớp im bặt, không ho he tiếng nào. -My không có tránh Khánh, chỉ là chúng ta phải tạo ra khoảng cách thôi. Khánh có bạn gái rồi, My không muốn bị Bảo Trinh hiểu lầm.-My nói gì vậy? Khánh có bạn gái khi nào chứ? Hay là... My đang ghen?-My không có ghen và My không có tư cách gì để ghen cả. Bởi vì chúng ta vốn chẳng là gì của nhau.My đột ngột đứng dậy rồi rời đi, bỏ lại Khánh ngồi đơ ra với gương mặt khó hiểu.Giờ ra chơi, cả đám bạn tụ tập tại bàn My và Khánh nói chuyện phiếm, còn có cả Trịnh Bảo Trinh"Chị My, nếu chị khó chịu thì chúng ta đi chỗ khác!" – tin nhắn của thái Trinh"Đây là chỗ của chị, mắc mớ gì mà chị phải rời đi? Ở đây đi, mặc kệ họ!" – tin nhắn của Khởi MyTình hình là Bảo Trinh đang níu tay Khánh nói cái gì đó, Khánh chỉ ừ hử cho có lệ hoàn toàn đem tầm chú ý của mình đặt vào My. Hiểu hoa thì đã đi theo Thanh Duy mua đồ từ đời nào, Hiền Vy thì đi với Huy Nam. Chỉ còn cô với Thái Trinh là ngồi rãnh rỗi.-Chị My, bán kết này chị hát bài gì vậy?Thái Trinh đang cố gợi chuyện-Cố quên-Bài do chị sáng tác sao? Em hâm mộ chị lắm luôn đó, chị vừa hát hay, học giỏi, lại còn đẹp. Chẳng bù cho em...Bảo Trinh cũng xen vào cuộc trò chuyện giữa My với Thái Trinh. -Đừng gọi tôi là chị, tôi và cậu cũng bằng tuổi nhau thôi Bảo Trinh, chỉ là tôi đi học sớm 1 năm.-Sao trước giờ My không nói cho Khánh biết?Gương mặt khánh chứa đầy vẻ ngạc nhiên.-Khánh có hỏi đâu mà My nói.Ngô Trọng Thành từ đâu bước vào, đứng trước mặt Thái Trinh-Nhóc, trả tiền đây!-Tiền gì?-Tiền dưỡng thương. Chẳng phải em đánh tôi thê thảm đến mức này hay sao?-Ồ, đại thiếu Ngô gia như anh mà cũng cần những đồng viện phí từ tôi hay sao?-Không nói nhiều, em không trả thì hôn phu của em trả.Ngô Trọng Thành quay ngoắt sang Khánh, nhìn cánh tay Bảo Trinh đang ôm tay Khánh, ngô trọng Thành lớn tiếng chế giễu-Tiếc là hôn phu của em đang ôm người tình bé nhỏ, thôi bỏ đi vậy!Thái Trinh giận đến mặt mày tím tái, Trịnh Bảo Trinh lại một lần nữa không lên tiếng, còn về phần My thì đáy mắt cô ẩn cứa 3 phần không cam tâm.
Đẩy cửa bước vào phòng con gái, cảnh tượng đầu tiên đâp vào mắt Hứa An Nhiên là chiếc giường trống trơn, con gái bà hôm nay lạ quá, ngày nghỉ tại sao lại dậy sớm như vậy? Cánh cửa ngoài ban công mở toang, bà theo đó mà bước ra ngoài ban công, bà vốn bận rộn nhiều, một tuần nay chưa được gặp My...My đứng đó, lặng lẽ rơi nước mắt, những tia nắng ấm áp của buổi sớm mai chiếu rọi lên gương mặt thanh tú tuyệt trần của cô làm cho cả không gian như bừng sáng. Những giọt nước mắt vương đọng lên khóe mi tựa hồ trở nên long lanh và quý giá như những viên ngọc. Cảnh sắc tươi đẹp lại trái ngược hoàn toàn với sự cô tịch, đau xót của cô...Hứa An Nhiên về nhà, đều đầu tiên bà mong thấy chính là nụ cười rạng ngời hơn ánh ban mai của con gái nhưng lúc này đây sao con bà trông đáng thương đến vậy? -Tiểu My, thời gian qua đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho mẹ biết có được không?-Con không sao!Giọng nói của My yếu ớt, nghe đến mà xót xa lòng.-Con có gì cứ nói cho mẹ biết, đừng chon giấu trong lòng, nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn!-Mẹ ơi!My nhào vào lòng mẹ, những tiếng nấc, những giọt lệ kìm nén bấy lâu nay bây giờ tuôn trào như thác. Đợi con gái nín khóc, Hứa An Nhiên lại bảo-Ngoan. Ai làm con tổn thương, ai khiến con chịu uất ức nói hết cho mẹ nghe!-Con... hức... hức... Tiếng nấc nhỏ dần rồi ngưng hẳn, cô bình tâm kể lại mọi việc-Mẹ ơi, con yêu Khánh mất rồi, yêu nhiều lắm, con sai rồi có phải không mẹ? nhiều lúc con muốn gọi điện cho Khánh, kể hết cho Khánh nghe nhưng liệu cậu ấy có tin con không?-Con không sai, yêu thương không bao giờ là sai trái cả. Con cứ việc nói ra, cho Khánh biết được Trịnh Bảo Trinh nói dối. Nhưng mẹ muốn hỏi con rằng, con có chắc đó là Trinh Trinh không? Ngày xưa Trinh Trinh hiền lành, nhút nhát, chứ không mưu tính như bây giờ.-Nếu không là Trinh Trinh thì chẳng ai biết giữa con với anh Vin ngày xưa đã xảy ra chuyện gì! Nhưng con mong mẹ đừng nói ra sự thật, con nghĩ duyên phận 14 năm nay cũng nên kết thúc rồi...Tại lớp 11a1 sáng hôm sau-Wow, cô ta cũng ghê thật, nắm trọn Nhất hoàng tử trong tay. Tôi nghe nói hôm bữa thấy cô ta ngồi nói chuyện với Nhị hoàng tử, ai ngờ mục đích của cô ta lại cao hơn thế. Trịnh Bảo Trinh trông hiền lành vậy thôi chứ thực chất là một con hồ ly. – HS nữ 1-Ai nói với cậu cô ta hiền lành, từ lúc cô ta mới bước vào trường tôi đã thấy được bộ mặt thật của cô ta rồi, trơ trẽn hết sức. – HS nữ 2-Cô ta dựa vào chút nhan sắc đó mà muốn trở thành Phượng hoàng? Đúng là không biết tự lượng sức. Cô ta so với Nguyễn Hà Thái Trinh còn kém xa, người ta là hôn thê đường hoàng còn cô ta là tiểu tam trơ trẽn. – HS nữ 3....Đi đến đâu My cũng nghe nhan nhản bao nhiêu lời nói xấu về Bảo Trinh, bản than cô cũng không thích Bảo Trinh nhưng cô chịu không nổi cái cách nói này. Miệng lưỡi thế gian quả thực rất độc địa, có 1 đồn 10, biến không thành có.-My, sao mấy hôm nay My tránh Khánh, nhắn tin không trả lời, gọi điện không bắt máy. Có chuyện gì sao?Từ khi Khánh bước vào là cả lớp im bặt, không ho he tiếng nào. -My không có tránh Khánh, chỉ là chúng ta phải tạo ra khoảng cách thôi. Khánh có bạn gái rồi, My không muốn bị Bảo Trinh hiểu lầm.-My nói gì vậy? Khánh có bạn gái khi nào chứ? Hay là... My đang ghen?-My không có ghen và My không có tư cách gì để ghen cả. Bởi vì chúng ta vốn chẳng là gì của nhau.My đột ngột đứng dậy rồi rời đi, bỏ lại Khánh ngồi đơ ra với gương mặt khó hiểu.Giờ ra chơi, cả đám bạn tụ tập tại bàn My và Khánh nói chuyện phiếm, còn có cả Trịnh Bảo Trinh"Chị My, nếu chị khó chịu thì chúng ta đi chỗ khác!" – tin nhắn của thái Trinh"Đây là chỗ của chị, mắc mớ gì mà chị phải rời đi? Ở đây đi, mặc kệ họ!" – tin nhắn của Khởi MyTình hình là Bảo Trinh đang níu tay Khánh nói cái gì đó, Khánh chỉ ừ hử cho có lệ hoàn toàn đem tầm chú ý của mình đặt vào My. Hiểu hoa thì đã đi theo Thanh Duy mua đồ từ đời nào, Hiền Vy thì đi với Huy Nam. Chỉ còn cô với Thái Trinh là ngồi rãnh rỗi.-Chị My, bán kết này chị hát bài gì vậy?Thái Trinh đang cố gợi chuyện-Cố quên-Bài do chị sáng tác sao? Em hâm mộ chị lắm luôn đó, chị vừa hát hay, học giỏi, lại còn đẹp. Chẳng bù cho em...Bảo Trinh cũng xen vào cuộc trò chuyện giữa My với Thái Trinh. -Đừng gọi tôi là chị, tôi và cậu cũng bằng tuổi nhau thôi Bảo Trinh, chỉ là tôi đi học sớm 1 năm.-Sao trước giờ My không nói cho Khánh biết?Gương mặt khánh chứa đầy vẻ ngạc nhiên.-Khánh có hỏi đâu mà My nói.Ngô Trọng Thành từ đâu bước vào, đứng trước mặt Thái Trinh-Nhóc, trả tiền đây!-Tiền gì?-Tiền dưỡng thương. Chẳng phải em đánh tôi thê thảm đến mức này hay sao?-Ồ, đại thiếu Ngô gia như anh mà cũng cần những đồng viện phí từ tôi hay sao?-Không nói nhiều, em không trả thì hôn phu của em trả.Ngô Trọng Thành quay ngoắt sang Khánh, nhìn cánh tay Bảo Trinh đang ôm tay Khánh, ngô trọng Thành lớn tiếng chế giễu-Tiếc là hôn phu của em đang ôm người tình bé nhỏ, thôi bỏ đi vậy!Thái Trinh giận đến mặt mày tím tái, Trịnh Bảo Trinh lại một lần nữa không lên tiếng, còn về phần My thì đáy mắt cô ẩn cứa 3 phần không cam tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com