TruyenHHH.com

Chìm Trong Cuộc Yêu (full) - editor: Khoai Môn Kem

Chương 151: Ác ma thức tỉnh

KhoaiMnKem

Editor: Chen Jin Yin

Beta: Khoai Môn Kem

Mạch Sanh Tiêu vểnh môi cười.

Cô hiểu được lời nói cay độc của người đàn ông này, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói như vậy.

Ân Lưu Khâm nhìn cặp đôi sang chói kia, đối với lời tuyên bố hắn và Mạch Sanh Tiêu là quan hệ vợ chồng, chỉ bằng điểm ấy, hắn đã sai hoàn toàn, lúc trước, Sanh Tiêu luôn liều mạng muốn chạy trốn khỏi Duật Tôn, nhưng giãy giụa đến đâu vẫn không  thể nào thoát được khỏi lòng bàn tay của hắn, huống chi là mấy câu hắn nói lúc này?

Khóe miệng Duật Tôn nhếch lên bốn mươi lăm độ, đôi mắt phượng hẹp dài che giấu ánh nhìn sắc bén của hắn ném cho Ân Lưu Khâm đứng bên kia, hắn vẫn nụ cười ma mị bên môi trên khuôn mặt tuấn tú mê người đó, một màn đặc sắc như vậy, không qua khỏi mắt Sanh Tiêu.

" Thì ra là có người ăn không ngồi rồi nên chơi trò thiếu đạo đức......"

"Duật Thiếu thật có phúc, cưới được một người xinh đẹp, hiền lành như vậy làm vợ."

Đối mặt với lời a dua nịnh hót đó, hắn cũng không quên chế nhạo một câu,"Mọi người chỉ cần nói đến chuyện chiếc video đó là được, còn có phúc hay không, tôi tự cảm nhận được."

" Tất nhiên, đó là......"

" Duật thiếu có phúc."

Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt trang điểm tinh tế chợt đỏ lên, lời này cũng có thể nói thẳng trước công chúng hắn không biết xấu hổ sao?.

Duật Tôn vừa giương mắt nhìn phía xa vừa nói," Bà xã, người đứng ở bên kia nhìn rất quen mắt a, hình như là người trong đoạn video, có phải anh ta không?"

Từ lời hắn nói làm các phóng viên ngửi được mùi thuốc súng, hưng phấn đồng loạt quay đầu lại," Có phải không? Đi--"

Đứng bên cạnh Ân Lưu Khâm là cô bạn gái diễn viên điện ảnh, gặp đám phóng viên xông lại, sắc mặt cô mừng rỡ hẵn ra, khó có dịp được tạo tin đồn cùng người đàn ông thần bí này. Cô ưỡn ngực hóp bụng, mặt mỉm cười, chiếc đầm khoét sâu tới ngực, Ân Lưu Khâm nhìn qua cũng phải rùng mình, nhanh chóng đi chỗ khác.

" Ân Thiếu......" Cô có chút lảo đảo, xong rồi, hình tượng cao quý của mình đã bị mất hết bởi người đàn ông này.

Các phóng viên vây quanh Ân Lưu Khâm," Xin hỏi......"

Mới vừa mở miệng, chợt nghe được âm thanh nổi giận quát," Cút đi_"

Chủ bữa tiệc nghe có chút động tĩnh, bước nhanh đến," Xin các vị bạn bè, phóng viên đừng ở ngoài chờ cho, đừng quấy nhiều đến khách quý của tôi...... Ân Thiếu, mời."

"Ân Thiếu, xin hỏi nam diễn viên trong đoạn video có phải là ngài không? Hiện tại nữ diễn viên kia là Duật thiếu phu nhân, với trò đùa quá lố này ngài có suy nghĩ gì? Ân Thiếu có phải anh bị người ta cố tình hãm hại hay anh cố tình giở trò?"

Đám phóng viên cứ như đám sâu bọ không ngừng công kích đưa ra câu hỏi, chủ bữa tiếc thấy thế, đành phải gọi bảo vệ, anh ninh vào.

Ân Lưu Khâm che dấu tức giận, đứng ở trong đám đông, ngụy trang bằng một nụ cười nham hiểm," Khung cảnh trong video xác thực là diễn ra ở trong nhà tôi, trong đầu tôi còn nhớ rõ ràng nó xảy ra như thế nào, về phần vì sao lại xuất hiện trên internet , tôi thực không biết, từ trước đến nay tôi ghét bị lừa dối, không thích người khác chơi đùa."

Duật Tôn ôm eo Mạch Sanh Tiêu, đi đến đại sảnh.

" Chuyện này cứ nháo nhào như vậy không phải là cách hay, em sợ......"

Duật Tôn cắt đứt lời của cô," Sợ cái gì, càng mơ hồ không rõ ràng, thì tính chân thật càng nhỏ, phóng viên đến tham dự đông vui như vậy, tự nhiên sẽ có cách giải quyết."

Mạch Sanh Tiêu bán tín bán nghi, mới đi hai bước, sau lưng liền truyền đến giọng nói của phóng viên," Nếu như chúng tôi không nhìn lầm thì bạn gái cùng Âu Thiếu đêm nay là Nhan Tĩnh a?"

Cô gái bên cạnh nghe vậy, ngẩng đầu, hóp bụng, ưỡng ngực, đứng thẳng người , càng thu hút biết bao ánh nhìn vào cô," Chính là tôi."

" Ân thiếu, ngài nói ngài không thích người khác chơi đùa, theo tin tức chúng ta biết được, tháng trước Nhan Tĩnh còn bị cuốn vào những gièm pha, bê bối tình ái khác, ngài giải thích thế nào về việc này."

Ân Lưu Khâm không chút khách khí đẩy tay Nhan Tĩnh ra," Tôi cùng cô ta không quen, vào cửa mới thấy nhau thôi."

" Không, Ân Thiếu--"

Rất nhiều an ninh đi tới, bảo vệ Ân Lưu Khâm đi vào đại sảnh chính, Nhan Tĩnh bị phóng viên bao quanh thành vòng tròn, sợ hãi muốn thoát thân cũng khó.

Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu cùng nhau đi vào sảnh chính của bữa tiệc, Ân Lưu Khâm cũng bỏ qua đám phóng viên kia trực tiếp đi vào trong sảnh, ánh mắt luôn hướng đến thân ảnh bên cạnh Duât Tôn.

Chạm vào mắt hắn là vết thương ở bả vai của Duật Tôn đang bị một bàn tay vô tình dùng sức chạm vào làm hắn đau đến nhìu mày.

Nhìn thoáng qua, Duật Tôn mới ngờ rằng người đàn ông này không đơn giản chút nào.

Ân Lưu Khâm cùng hắn mắt nhìn mắt, mắt hai người như tóe ra tia lửa hận, nếu như không phải vì trò chơi hận thù này có lẽ bọn họ đã thuộc về thế giời bóng đêm của riêng họ mãi không đi ra thế giới ánh sáng này.

Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, đập vào mắt trước tiên là hình ảnh Ân Lưu Khâm, người đàn ông dù có tức giận hay lo lắng đến đâu thì vẫn bộ dáng bình thản như một dòng nước ấm nhẹ nhàng, bởi vì hắn che giấu cảm xúc rất giỏi, chỉ đem những muộn phiền đó giải bày ở một nơi chỉ dành riêng hắn.

Sanh Tiêu thở một hơi nói," Thật chặt."

" Cái gì chặt?" Duật Tôn tiến đến bên tai cô nói, làm cho không khí xung quanh họ trở nên mờ ám hơn

Mạch Sanh Tiêu nghiêm mặt nói," Chiếc đầm hơi nhỏ làm em có chút khó chịu."

Duật Tôn bàn tay chạm vào sau thắt lưng Sanh Tiêu," Kích thước nhỏ là anh nói tự nói với họ như vậy, dạ phục mà không ôm người thì mặc lên làm sao tôn lên sự ưu nhã, khí chất của bản thân? Muốn được như vậy thì phải chịu khổ thôi."

" Sao anh biết kích cỡ của em?" Mạch Sanh Tiêu mơ màng không hiểu.

" Tay của anh chính là cây thước tốt nhất."

Sanh Tiêu mặt đỏ đến tận mang tai, bờ môi hiện lên nụ cười nhẹ nhàng," Vậy anh đo sai rồi."

Duật Tôn cười ra tiếng, Mạch Sanh Tiêu chợt phát hiện bên má hắn có lúm đồng tiền nhỏ, bộ dáng ôn nhu của hắn lúc này càng tôn lên vẻ đẹp ma mị mê người vốn có của hắn.

" Em có chút đói."

" Anh dẫn em đến khu tiệc đứng."

Chủ bữa tiệc mang theo đứa con mới vừa du học về  đi tới mời rượu hắn, Duật Tôn ý bảo Sanh Tiêu đi trước, tự kiếm thức ăn lót dạ.

Mạch Sanh Tiêu cầm đĩa lên, kẹp hai miếng bánh ngọt cho vào đĩa, cô rất đói bụng, hé miệng mới vừa cắn một miếng, thấy Ân Lưu Khâm bưng ly rượu đỏ đứng đối diện cô. Sanh Tiêu sắc mặt trắng không còn chút máu, ăn nói cũng trở nên lắp bắp lộ xộn.

"Tướng ăn thật khó nhìn." Hắn nói thẳng thừng không giữ cho cô chút sĩ diện nào.

" Tôi ăn đâu phải để anh nhìn?" Mạch Sanh Tiêu cầm lấy ly nước trái cây bên cạnh, uống một ngụm," Tôi thấy anh còn không có hứng thú muốn ăn nửa kìa."

Duật Tôn chắc bận về việc xã giao nên không tìm cô, khắp nơi bốn phía đều có camera bảo vệ nghiêm ngặt, không cần lo lắng gặp chuyện không may.

" Qua cầu rút ván."

Mạch Sanh Tiêu ăn xong một khối, dạ dày thoải mái không ít, không còn đánh trống ầm ĩ như lúc nãy," Ân Lưu khâm, anh ăn no rỗi việc hả? Chuyện Duật Tôn anh không giúp thì thôi đi, còn đem đoạn video đó phát tán lên mạng, anh thật là ấu trĩ."

" A, tôi đây muốn cho mọi người cùng thưởng thức nha."

" Anh làm như vậy muốn công khai khiêu khích sao? Anh muốn thì cứ nhằm vào tôi đây, theo lý mà nói anh cùng Duật Tôn chưa từng gặp mặt hay kết giao, càng không khả năng gây thù kết oán......"

Mạch Sanh Tiêu đem hết những gì trong lòng đem những lời khó nghe tiếp theo nuốt vào trong bụng, Ân Lưu Khâm đáy mắt thoáng qua sự hung ác rồi lập tức biến mất, đôi mắt hắn tràn đầy thù hận khát máu sâu đến không thấy được đáy, Sanh Tiêu nhìn chăm chú hắn thì ánh mắt của hắn đã nhìn đi hướng khác.

Thù hận giữa hắn và Duật Tôn, chỉ khi một trong hai người bọn họ chết đi mới có thể xóa bỏ được trận đấu khốc liệt sắp xảy ra này.

Mạch Sanh Tiêu gắp những món thức ăn mình thích rồi xoay người rời đi.

" Mạch Sanh Tiêu."

Sanh Tiêu nghe được kêu to, dừng bước đi lại.

" Công trường bên kia, em tính thế nào?"

" Chưa biết."

" Tôi hi vọng em tiếp tục làm, nói cách khác, tôi sẽ khởi tố Thiên Nhuận."

Mạch Sanh Tiêu xoay người, đối mặt với Ân chảy khâm," Anh uy hiếp tôi?"

" Không phải," Ân Lưu Khâm ánh nhìn ôn hòa, chỉ khi nói đến mẹ hắn, thì hắn mới biểu lộ cảm xúc này," Chỉ đau buồn khi Phong Uyển là vì mẹ của tôi mà xây dựng lên, nên tôi cần sự hỗ trợ của em, không nghĩ lại đổi người khác, tôi nghĩ để cho mẹ tôi nhanh chóng nhìn thấy, sẽ nhanh chóng tỉnh lại."

Mạch Sanh Tiêu trong miệng vị ngọt còn chưa tan , lại bị một vị đắng đau thương từ nội tâm lấp đầy khoang miệng. Tấm lòng của Ân Lưu Khâm cô hiểu, tuy nhiên mẹ của hắn biến thành người thực vật, nhưng tốt xấu vẫn còn có thể hi vọng kì tích sẽ xảy ra vớ bà, dù là không thể nhận ra, nhưng  mỗi ngày có thể nhìn thấy, Sanh Tiêu che giấu nước mắt ở tròng mắt," Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Cô muốn chạy trốn rời đi, không muốn nhớ tới ba mẹ, không muốn nhớ tới trận hỏa hoạn kia.

Mạch Sanh Tiêu trở lại chỗ ngồi lúc nãy, ăn vài miếng nhưng cảm thấy rất vô vị, Duật Tôn đứng ở xa xa giống như đang xã giao, Sanh Tiêu vành mắt không khỏi đỏ hoe, càng là không muốn nghĩ tới, thì nụ cười cùng lời nói của  Ân Lưu Khâm vang bên tai càng làm cô phải nhớ tới nhiều thứ hơn, Mạch Sanh Tiêu che miệng lại, chóp mũi có chút chua xót.

Sanh Tiêu ép mình phải kìm nén xuống, cô cầm lấy túi xách, Duật Tôn thấy cô đi tới, vươn tay," Ăn no chưa?"

Mạch Sanh Tiêu nắm bàn tay của hắn, lòng bàn tay chạm nhau như ấm đến trái tim," Em muốn về."

Duật Tôn dừng một chút, không nói gì.

" Duật phu nhân, tiệc tối còn chưa bắt đầu, nếu không đợi thêm một lát nữa?"

Duật Tôn rũ mắt xuống, nhìn thấy khóe mắt cô ẩm ướt, hắn đặt chén rượu trong tay xuống," Thật xin lỗi, chúng tôi cáo từ trước."

Duật Tôn không hề để ý tới chủ bữa tiệc đòi giữ chân lại, cầm tay Mạch Sanh Tiêu nhanh chóng rời đi, Sanh Tiêu cũng rất hấp tấp, đi đến hồ phun nước thì dừng lại, lúc này Duật Tôn lấy hai tay áp vào mặt Mạch Sanh Tiêu " Ai chọc em giận sao?"

Sanh Tiêu lắc đầu, nước mắt kìm nén cuồi cùng cũng tuôn rơi.

" Làm sao vậy?"

" Em nhớ đến ba mẹ em......"

Duật Tôn đôi mắt tối sầm lại, tay trái ôm mạch Sanh Tiêu, tay phải gõ vào cửa xe," Thùng thùng--"

Lái xe ngồi bên trong không nghĩ tới yến tiệc lại kết thúc sớm như vậy, vội vàng xuống xe," Thực xin lỗi Duật Thiếu, vì đã chậm trễ."

" Đưa chìa khóa xe đây, anh tự lái xe khác về."

" Vâng."

Duật Tôn tiếp nhận chìa khóa xe," Lên xe."

Mạch Sanh Tiêu ngồi vào ghế lái phụ," Tay của anh có thể lái xe?"

" Không sao." Duật Tôn khởi động xe, đường cong màu vàng của chiếc xe Bentley chậm rãi chạy trong bóng đêm.

Hắn lái xe cực kỳ chậm, Mạch Sanh Tiêu rút khắn giấy lau nước mắt,"Đột nhiên lại đa sầu đa cảm."

Duật Tôn đi được một đoạn đem xe đậu bên đường" Em chắc chưa ăn no? Anh dẫn em đi ăn chút gì."

" Về nhà đi, em nhớ Bân Bân."

" Chờ anh một chút." Duật Tôn đẩy cửa xe đi xuống, ven đường có một tiệm ăn nhỏ, anh mua hai hộp rồi quay trở lại xe.

Mạch Sanh Tiêu tâm tình tốt trở lại, ngửi được mùi thơm, mười ngón hoạt động. Cô tiếp nhận chiếc đũa, mở hộp thức ăn ra, không thể chờ đợi liền ăn một ngụm," A--"

Đầu lưỡi bị phỏng đến tê dại.

Mạch Sanh Tiêu nhăn lông mày lại," Đã lâu không ăn, thiếu chút nữa không nhớ liền bị phỏng miệng."

Cô duỗi đầu lưỡi ra, tay quạt quạt như muốn xoa dịu đi cơn phỏng lúc nãy. Duật Tôn nhìn bộ dạng của cô, con ngươi màu đen càng u ám hơn, hô hấp có chút khó khăn, nơi ấy cấm dục vọng đã lâu nay nóng bừng sống lại.

Mạch Sanh Tiêu cái miệng nhỏ thổi ra hơi, lúc này mới tiếp tục bỏ thức ăn vào miệng," Hô, ăn ngon thật, nếu không có hộp thức ăn của anh chắc em chết đói mấy."

Cô ăn vài đũa liền, đôi mắt hắn không hề chớp nhìn chằm chằm vào tầm mắt của cô," Anh nhìn cái gì?"

" Sanh Tiêu, buổi tối tại yến tiệc anh cũng chưa ăn cái gì."

Mạch Sanh Tiêu mặt mày có chút tiu nghỉu," Được rồi, cho anh một miếng." Sanh Tiêu gấp đũa thức ăn đưa đến bên miệng Duật Tôn.

Nhưng hắn cũng không mở miệng," Anh sợ bị phỏng."

" Anh cẩn thận chút là được."

" Em thổi giúp anh đi."

"......" Không gian trong xe có vẻ chật chội, hình ảnh hai người đút nhau làm bầu không khí mập mờ không rõ," Sao anh không tự làm?"

" Nhanh lên, anh đang đói."

Mạch Sanh Tiêu ngượng ngùng, đem đũa thức ăn nóng hổi đến bên miệng thổi, khi nguội đi phần nào, liền đưa tới bên miệng Duật Tôn. Hắn không chút khách khí bỏ cả đũa thức ăn vào miệng, tướng ăn vẫn không làm mất đi sự ưu nhã vốn có của hắn," Một miếng nữa."

Mạch Sanh Tiêu lại gắp thêm một đũa cho anh.

Duật Tôn ánh mắt nóng rực nhìn thẳng mặt Mạch Sanh Tiêu, khóe miệng nhếch lên cười như không cười.

Hai hộp thức ăn cũng ăn xong, Duật Tôn rút ra khăn ướt cho Mạch Sanh Tiêu lau miệng, Sanh Tiêu xuống xe vứt bỏ cái hộp, trở lại trong xe," Đi thôi."

Hắn đưa tay ấn nút, kính chắn gió trong xe lập tức chuyển động, cả thân xe biến thành không gian kín đáo, Mạch Sanh Tiêu to mắt nhìn," Anh......"

Duật Tôn cánh tay đặt ở eo Mạch Sanh Tiêu, tay kia ôm lấy chân của cô, nhẹ nhàng xách lên, Sanh Tiêu bị ép giạng chân ở thắt lưng hắn, bởi vì mặc chiếc đầm có chút nhỏ, nên động tác cô cũng khó khăn hơn, Duật Tôn hai tay vuốt ve từ đầu gối lên đến thắt lưng của cô, hai bên đùi vừa thoát khỏi bàn tay của hắn liền khép chặt lại.

" Thả em ra, đang giữa phố đấy!" Mạch Sanh Tiêu kinh sợ.

" Anh không quan tâm."

Duật Tôn lòng bàn tay vuốt ve cặp đùi Sanh Tiêu , xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi khiến cho dục vọng của hắn căng thẳng giờ như muốn nổi điên, Mạch Sanh Tiêu lễ phục bên trong chỉ mặc một cái quần lót, khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, nơi tiếp xúc giữa hai thân thể nóng như lửa khiến cô muốn khép chặt chân lại.

Duật Tôn thô thở phì phò tại  cần cổ cô khẽ hôn, cánh tay vươn vào trong lễ phục của cô lien tục xoa nắn, Mạch Sanh Tiêu cắn môi rên rỉ, Duật Tôn ngẩng đầu, cùng cô kịch liệt ôm hôn, Sanh Tiêu kề sát ngực hắn, phát hiện người đàn ông cơ ngực rắn chắc, mỗi khối cơ thể đều phấn khởi bành trướng, Duật Tôn thật vất vả buông cô ra, Mạch Sanh Tiêu xấu hổ không thôi,  vội vàng nhắm chặt mắt gối đầu lên vai của hắn.

 Tay hắn ở khắp nơi trên thân thể cô nhiễu loạn một hồi, Mạch Sanh Tiêu da thịt non mịn bị hắn xoa bóp để lại toàn dấu đỏ ửng hồng, Duật Tôn hô hấp thở gấp gáp, giọng nói khàn khàn," Sanh Tiêu......"

Mạch Sanh Tiêu không đáp lại.

Duật Tôn quay đầu đi, thấy cô nhắm mắt lại, nhìn qua cứ như đang ngủ say.

Nhưng hắn hiểu rõ nhất, với tình huống này làm sao có thể ngủ được, Duật Tôn cũng nhìn ra, Sanh Tiêu là đang giả bộ ngủ.

Hắn thu hồi tay đặt trước ngực cô, đổi thành ôm chặt thắt lưng Mạch Sanh Tiêu, hắn dùng sức đem cô vùi trong ngực, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn đè nén dục vọng, khoảng chừng mười phút sau, hắn thở dài một hơi, vỗ mặt Mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, tỉnh dậy, chúng ta trở về."

Mạch Sanh Tiêu mông lung trợn mắt, hận không thể chôn đầu ở trước ngực," Oh."

Cô thấy quần áo của hắn dính chặt trước ngực, bị mồ hôi làm cho thấm ướt.

Mạch Sanh Tiêu cẩn thận trở lại chỗ ngồi, vừa rồi không để ý đến cánh tay Duật Tôn véo mình, lúc này chạm vào da mới thấy đau.

" Em thắt seat belt giúp anh."

Sanh Tiêu tiến đến cài seat belt, tay liền rụt trở về" Miệng vết thương còn đau không?"

" Cái kia còn đau hơn."

Hắn sớm muộn gì cũng nghẹn đến nội thương.

Trở lại Ngự Cảnh Viên, chị Trần dạy Bân Bân tập đi, Sanh Tiêu đi lầu hai thay quần áo rồi xuống nhà, cô xoay người ôm lấy Bân Bân," Bân Bân, gọi mẹ......"

 Bân Bân không rãnh mà để ý đến lời cô nói quay mặt đi chỗ khác.

Duật Tôn ôm Bân Bân từ tay cô, trong mắt tràn đầy thương yêu.

Mạch Sanh Tiêu đứng ở ban công Ngự Cảnh Viên, vài ngày không có đi ra ngoài, chuyện ở công trường được giải quyết ổn thỏa, cuối cùng không có người đến náo loạn. Cô nhận điện thoại của Vương tỷ, nói quản lí công ty hi vọng cô có thể tiếp tục phụ trách công trình này.

Mạch Sanh Tiêu vốn không thích làm mà bỏ nửa chừng, nhưng chủ yếu là không muốn nợ ân tình Vương tỷ đã nói giúp cô với quản lí, nhưng trong điện thoại vẫn không biểu đạt ý này, cô nói cảm ơn với Vương tỷ nói muốn dành thời gian cho Bân Bân nhiều hơn.

Duật Tôn nghe nói vậy cũng không chịu đáp ứng," Ân Lưu Khâm kia không được phép qua lại nữa."

" Em đi vì công trường đang xây dở, chứ không đến chỗ anh ta."

" Nhưng cái  anh ta để tâm là em chứ không phải là cái công trường."

Mạch Sanh Tiêu cố nén vui vẻ," Đàn ông nào mà không như vậy?"

Duật Tôn thái độ vẫn ngương ngạnh," Không được!"

" Em nhớ lúc trước anh từng nói, nếu đi làm em sẽ mệt mỏi, em cũng cân nhắc qua, xác thực đúng vậy," Mạch Sanh Tiêu cởi dép lê, tay vén chăn đem hai chân cho vào trong chăn, tay nắm thành quyền khẽ đấm bóp chân," Chuyện công trình lần trước em học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng sau này. mỗi ngày em chỉ đi làm, nửa ngày còn lại em sẽ chăm sóc Bân Bân, trong công ty cũng có quy định này......"

Duật Tôn đôi môi nhếch lên thành nụ cười mê người.

" Lời em nói xem như đã thỏa thuận cùng anh, trong thời gian, anh sẽ để sẵn một chiếc ghế trống trong công ty cho em vào làm."

" Cắt!"

Duật Tôn tiện thể ôm eo Mạch Sanh Tiêu, buộc cô chui vào trong chăn nằm gần hắn hơn, Duật Tôn nắm bàn tay phải của Sanh Tiêu, đôi mắt đen láy đột nhiên trở nên giữ kín như bưng," Đồng ý với anh, nếu như ngày nào đó anh hạn chế sự tự do của em, em cũng đừng trách anh, anh làm tất cả chỉ vì muốn bảo vệ em cùng Bân Bân."

Hắn biết rõ Sanh Tiêu luôn mong có được sự tự do, nhưng hắn vì muốn đám bảo sự ăn toàn tuyết đối cho cô, vì vậy nếu không phải là tình huống bất đắt dĩ, hắn lập tức cho cô đi ra ngoài.

" Vì cái gì?" Mạch Sanh Tiêu hỏi.

" Nào có nhiều lí do như vậy." Hắn học được cách đối đáp của cô trong ba tháng bắt anh cấm dục.

Mạch Sanh Tiêu há quai hàm," A."

Sanh Tiêu mang theo bản vẽ đi vào công trường đang xây dựng, còn tên Ân Lưu Khâm có thâm ý gì hay không, Mạch Sanh Tiêu không được biết.

Cô cảm thấy rất may mắn, vì không gặp phải tên biến thái đó.

Mạch Sanh Tiêu đội nón bảo hộ vào, buộc phải xỏa mái tóc đang búi xuống.

Đi ngang qua con đường đến nhà Ân Lưu Khâm, Sanh Tiêu bước nhanh rời đi, nhưng không ngờ đến được thấy được một màn.

Trong hoa viên to như vậy, ánh mặt trời chiếu vào bể bơi xuôi theo chiếc lăn bên cạnh, người phụ nữ mặc chiếc đầm chất liệu tơ tằm, tóc búi cao, bên cạnh có bảo mẫu đưa nước tới miệng," Bà muốn uống nước không, tôi rót cho bà!"

Phụ nhân có thể sống lại đã là kì tích, bà có thể uống, nhưng ăn vẫn còn gặp phải chút khó khắn, bảo mẫu phát hỏa đưa chân đá chiếc xe lăn,"Tôi còn nhiều việc khác để làm không đâu lo lắng cho bà được, nếu bà như vậy mà chết khát là do bà thôi!" Bảo mẫu một tay cầm cằm của bà, tay kia đem ly nước rót vào miệng bà.

Ân Lưu Khâm hiển nhiên không ở nhà, ngoài phòng cũng không có quản gia, bằng không bảo mẫu này làm sao cả gan làm loạn như thế.

Mạch Sanh Tiêu tức giận nói," Cô dừng tay!"

Cô len qua con đường nhỏ tới trước mặt bảo mẫu," Mướn cô là để chăm sóc bà ấy, chứ không phải tra tấn bà ấy."

" Sao cô lại vào được đây?"

Mạch Sanh Tiêu lấy chén nước trong tay cô ta," Người đang làm, trời đang nhìn, làm sao cho xứng đáng với lương tâm của mình."

" Cô là ai mà được quyền giáo huấn tôi?"

" Có tin tôi gọi điện thoại ngay lập tức cho Ân Lưu Khâm không?"

Bảo mẫu chùng xuống," Tôi, tôi cũng vì nóng vội nên mới làm vậy, chứ ngày thường là người khác chăm sóc bà ta, chỉ là hôm nay trùng hợp giao cho tôi, nhưng tôi sợ không kịp chuẩn bị cơm trưa."

Mạch Sanh Tiêu kéo cái ghế bên cạnh qua," Vậy cô cũng không nên hành xử như vậy, thôi, tôi ở đây giúp cô."

Bảo mẫu cúi thấp đầu, xoay người rời đi.

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy cái muỗng trong ly,  múc một muỗng đưa đến bên miệng bà," Đây, bà uống chút nước a."

Chẳng biết tại sao, mỗi lần Sanh Tiêu trông thấy bà, đều nhớ tới Bân Bân, Mạch Sanh Tiêu giống như rất tin tưởng, mặc dù bà không có phản ứng gì, nhưng ai đối tốt với bà, bà chắc chắn nhận ra được.

Bà như vậy, càng cần người quan tâm có sự kiên nhẫn nhiều hơn.

Ân Lưu Khâm nhận được điện thoại, vội vàng trở về. Trong hoa viên mặc dù nhìn như không có ai quản, nhưng núp trong bóng tối không ít con mắt quan sát.

Hắn không kịp đem xe chạy vào ga ra, đi nhanh vào cửa, nhìn qua vườn hoa ở hồ bơi, hắn trông thấy bóng lưng Mạch Sanh Tiêu.

Ân Lưu Khâm dừng bước chân lại, nhưng không có lập tức đi đến bên đó.

Sanh Tiêu cẩn thận đút từng muỗng cho bà, cô cầm lấy khăn mặt trên bàn lau miệng cho bà, cổ áo bị ướt, Mạch Sanh Tiêu lại rút ra khăn tay choàng ngang qua cho bà.

Ân Lưu Khâm hai tay hoàn ở trước ngực, sắc mặt hắn u ám hung ác dần dần sáng sủa lại, vô thức nở nụ cười.

Hắn phát hiện, ngoài mẹ ra còn có Mạch Sanh Tiêu là hắn không bài xích luôn nở nụ cười.

Thời điểm vui vẻ liền vui vẻ, muốn cười liền có nụ cười bên môi, cảm giác không có khó khăn gì.

Mạch Sanh Tiêu kiên nhẫn giúp bà lau tay," Được rồi, nếu cứ để ướt như này, sẽ không thoải mái."

Ân Lưu Khâm không muốn phá vỡ đi bầu không khí lúc nãy, hắn yên lặng đứng một bên nhìn, một lúc sau mới chậm rãi đi đến hoa viên.

Sanh Tiêu quay đầu tới chỗ phát ra âm thanh, Ân Lưu Khâm cước bộ dừng lại, biểu lộ có chút buồn cười," Không ngờ lỗ tai em lại thính đến vậy." Hắn tiếp tục đi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện chiếc ghế của Mạch Sanh Tiêu.

Ân Lưu Khâm cầm tay bà, đôi mắt lướt qua chỗ cổ áo bị ướt.

" Ân thiếu, ngài đã trở lại, mời ngài uống nước." Bảo mẫu cung kính đưa ly nước tới.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng liếc, chỉ một ánh mắt của hắn lại làm bảo mẫu phải sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, Ân Lưu Khâm phất phất tay," Làm nhiều vài thức ăn một chút, hôm nay có khách tới đây dùng bữa."

" Không cần, tôi còn có việc phải rời đi ngay bây giờ." Mạch Sanh Tiêu nói xong, cầm lấy tủi xách chuẩn bị rời đi.

" Sợ tôi đem video phát lên mạng sao?" Ân Lưu Khâm ra hiệu bảo bảo mẫu rời đi trước, còn việc xử phạt cô ta ra sao vẫn chưa thích hợp xử lí trước mặt cho Sanh Tiêu xem.

" Anh có chuyện gì mà làm không được a?"

Ân Lưu Khâm cảm nhận lời Mạch Sanh Tiêu vừa nói độc mồm độc miệng không ít," Thật ra tôi cũng không sợ đắc tội với người khác." Hắn đầu ngón tay vuốt mu bàn tay của người phụ nữ," Xem tay của mẹ tôi."

" Làm sao vậy?"

" Bà rất yêu thích đánh đàn dương cầm," Ân Lưu Khâm quay đầu nhìn Mạch Sanh Tiêu," Cô biết đánh không?"

Sanh Tiêu ngực cứng lại, đôi mắt nhìn tới mu bàn tay của bà," không."

Ân Lưu Khâm nhíu mày, dựa theo tư liệu điều tra nói, Mạch Sanh Tiêu đã từng là sinh viên sáng chói của học viện âm nhạc.

" Thật đáng tiếc."

Sanh Tiêu mân mê môi, không trả lời.

" Qua nhiều năm như vậy, mỗi ngày tôi đều kiên trì đánh đàn cho bà nghe, tôi hi vọng, ngày nào đó lúc tôi đánh đàn có thể nghe được tiếng vỗ tay của mẹ."

Mạch Sanh Tiêu không khỏi chấn động, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

" Cô cứ ngồi ở đây, tôi đi đánh đàn cho cô và mẹ cùng nghe."

Sanh Tiêu không kịp cự tuyệt, Ân Lưu Khâm đã hào hứng đứng dậy đi vào trong phòng

Trong phòng khách, rất nhanh truyền đến tiếng đàn ra tận hoa viên, Mạch Sanh Tiêu tay trái nắm cổ tay phải có chiếc vòng tay Duật Tôn đeo cho cô, Sanh Tiêu dám đối mặt với hiện thực, trời sinh phụ nữ thích cái đẹp thích làm đẹp, nhưng không nghĩ tới hai vết sẹo xấu xí này cho người khác nhìn thấy.

Ân Lưu Khâm đàn khúc tấu đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói rất quen thuộc, cô nhẹ nhàng ngâm theo tiếng đàn, ánh nhìn vô tình nhìn xuống người phụ nữ ngồi trên xe lăn.

Sanh Tiêu hát vài câu, nghe được âm thanh khác rát chậm rãi yếu, đôi mắt cô trợn lên, rồi đột nhiên đứng dậy chạy vào phòng khách hô," Ân Lưu Khâm, đi mau, mau ra đây--"

Bên trong tiếng đàn vẫn như cũ, Mạch Sanh Tiêu xoay người, cô không nhìn lầm, mẹ của hắn có thể chuyển động là đang cười.

Sanh Tiêu từ trong túi xách lấy điện thoại ra, lớn tiếng gọi vào phòng khách " Ân Lưu Khâm, mẹ anh có khả năng đã tỉnh!"

Khóe miệng của bà mỉm cười, trong hốc mắt có nước mắt rơi xuống, Mạch Sanh Tiêu sợ Ân Lưu Khâm không nhìn thấy nên cô cầm lấy điện thoại chụp ảnh lại.

Vừa ấn phím đàn xong, Ân Lưu Khâm chạy nhanh ra khỏi phòng khách, tay giựt điện thoại Mạch Sanh Tiêu, nhanh chóng đập xuống đất," Ai cho cô chụp? Ai cho phép cô làm như vậy?"

‘Bịch….’ Chiếc điện thoại vỡ tung trên đất

Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, tiếp theo phản ứng lại," Ân Lưu Khâm, tôi chỉ vì muốn cho anh xem, mẹ anh mới vừa nở nụ cười khi nghe nghe tiềng đàn phát lên, anh nổi điên gì vậy!"

Ân Lưu Khâm hai mắt đỏ ngầu, thân thể cao lớn ngồi xổm trước mặt bà, lệ ở tròng mắt vẫn chưa khô, riêng nụ cười ở khóe miệng đã thu hồi lại.

Mạch Sanh Tiêu khom người nhặt linh kiện của điện thoại, bị đạp bể thành như vậy xem ra sửa không được rồi .

Ân Lưu Khâm nghi ngờ đứng dậy hỏi," Mẹ của tôi thật sự có phản ứng?"

Sanh Tiêu cầm điện thoại lên, đi ngang qua hắn lấy túi xach, Ân Lưu Khâm thấy thế, nắm cổ tay Mạch Sanh Tiêu," Đừng giận, không phải em nói đã chụp lại sao? Cho tôi xem một chút."

Sanh Tiêu hất tay hắn ra," Không còn cơ hội, điện thoại đã bị anh đập bể rồi."

Ân Lưu Khâm mới ý thức được hành động của hắn có chút quá đáng," Tôi…. Thực xin lỗi, ngày mai tôi mua cái khác đền cho cô."

Mạch Sanh Tiêu khẩu khí có chút nóng vội," Thôi," Cô đi được vài bước, Sanh Tiêu mở bàn tay đưa trước mặt hắn," Có cần kiểm tra rồi tôi mới có thể rời đi không?"

Ân Lưu Khâm sắc mặt lộ ra sự xấu hổ," Sanh Tiêu......"

" Gặp lại sau," Mạch Sanh Tiêu bước nhanh ra ngoài," Mẹ anh thực sự đã có chút phản ứng, tôi rất tin tưởng bà ấy sẽ nhanh tỉnh lại."

Ân Lưu Khâm nhìn bóng lưng Sanh Tiêu đi ra, tìm không được lí do gì để giữ cô lại.

Mạch Sanh Tiêu tự nhận mình xui xẻo, đành phải bỏ tiền ra mua chiếc thoại mới nữa,

Cô đưa điện thoại cất vào túi xách, điện thoại này là chính tay Duật Tôn đưa cô đi mua, đối với con mắt nhìn của hắn, cô không thể không tin tưởng.

Mạch Sanh Tiêu trở lại Ngự Cảnh Viên, vài ngày sau vẫn không có đến công trường.

Chị Trần ôm lấy Bân Bân ở phòng khách, Bân Bân ngẫu nhiên làm mặt xấu, Mạch Sanh Tiêu nhanh chóng lấy điện thoại chụp hình. Cô đi vào phòng ngủ, Duật Tôn đang ngồi trên ghế sofa xem báo, Mạch Sanh Tiêu lấy điện thoại ra đưa cho hắn," Bên trong có ảnh chụp của Bân Bân, hôm nay vẻ mặt của con rất đáng yêu."

"Thật không?" Hắn cầm lên xem.

Mạch Sanh Tiêu xoay người dọn dẹp bàn trà.

Duật Tôn ấn vào kho ảnh, ảnh chụp được sắp xếp đúng theo thứ tự thời gian, đôi môi của hắn câu dẫn ra nụ cười hạnh phúc," Bân Bân càng lớn càng giống anh."

" Con của anh không giống anh thì giống ai ?"

Duật Tôn khóe mắt rung động," Càng ngày càng kháu khỉnh."

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười," Cũng nên xem mẹ nó là ai nữa kìa."

Duật Tôn ngón tay nhấn tiếp, bộ mặt phúc hậu, vui vẻ đột nhiên hiện lên, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, chỉ thấy hắn mắt trợn to, ngũ quan tuấn tú cơ hồ có chút vặn vẹo cừng đờ, cả khuôn mặt như bao phủ sự rét lạnh của mùa đông kéo đến, Sanh Tiêu dừng động tác trong tay," Tôn?"

Duật Tôn không chút phản ứng nào.

Mạch Sanh Tiêu phát giác được có gì đó không đúng," Tôn, anh làm sao vậy?"

Duật Tôn ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nay bị che kín bởi màu đỏ hoe, Mạch Sanh Tiêu phảng phất có thể ngửi mùi máu tươi, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua bô dạng này của Duật Tôn, lúc trước cô bỏ trốn cùng Đào Thần bị hắn bắt trở về, nhưng cũng không có vẻ mặt như vậy.

Duật Tôn mấy ngày này đối với cô vô cùng tốt, làm cho Mạch Sanh Tiêu dường như quên đi tính tình vốn cỏ của hắn. Cô mắt lộ ra sự kinh hãi, bộ dáng Duật Tôn lần này giống như một ác ma đang ngủ say bấy lâu nhưng nay không hề báo động trước liền thức tỉnh!

Mạch Sanh Tiêu ngồi bên cạnh hắn, hai tay vội vàng cầm tay Duật Tôn" Tôn, anh đừng làm em sợ, rốt cuộc làm sao vậy?"

Yết hầu của anh nhẹ nhàng lên xuống, hàm răng nghiến ken két, khuôn mặt vốn đã lạnh nay càng thêm lạnh, hắn năm ngón tay nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát nó!

Mạch Sanh Tiêu đưa tay qua, phát hiện tay anh lạnh ngắc, toàn thân các nơi da thịt đều căng cứng, như lâm vào dịch bệnh.

Vừa rồi xem ảnh chụp tâm trạng còn khá tốt, như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy?

Sanh Tiêu ý thức được vấn đề xuất hiện ở trong điện thoại của mình.

Cô dùng sức vặn bung ngón tay Duật Tôn ra, ánh mắt nhìn vào màn hình điêkn thoại.

Mạch Sanh Tiêu lần lượt kéo ảnh qua, bên trong là ảnh chụp lúc sáng tại nhà Ân Lưu Khâm, lúc ấy Mạch Sanh Tiêu không có khóa điện thoại, đồng thời bị hắn đập xuống đất, cô không nghĩ tới bức ảnh này còn trong đó.

Sanh Tiêu mặt lộ vẻ nghi ngờ," Tôn, anh nói một câu."

Hắn khàng giọng, hai đặt tại đầu gội nằm chặt thành quyền, ngay cả mạch máu hay tế bào đều muốn trồi ra ngoài," Em từ đâu có tấm ảnh này?"

Mạch Sanh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Duật Tôn giận vì cô vào nhà Ân Lưu Khâm," Em đi công trường, vừa vặn đi ngang qua, nhưng em không có đi vào nhà hắn chỉ ở ngoài hoa viên."

"Anh hỏi em vì sao có bức ảnh này?!" Hắn lớn tiếng quát, sắc mặt có chút hung ác, con mắt đỏ ngâu, làm cho cô có chút không thích ứng.

" Bà ấy là mẹ của Ân Lưu Khâm."

Duật Tôn thần sắc như sụp đỗ, cả thân thể không ngừng run rẩy, Mạch Sanh Tiêu sợ tới mức vội vàng ôm lấy bờ vai của hắn," Anh đừng như vậy, em rất sợ!"

" Bà ta còn sống?" Trong tấm hình, bà vẫn nụ cười hiền hậu như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Duật Tôn, hắn mười ngón luồng vào tóc, tự mình hại mình, dường như dùng sức nắm chặt hơn, nước măt Mạch Sanh Tiêu nhanh chóng chảy xuống," Đừng...... Tôn, nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?"

" Đang ở đâu, bà ta đang ở đâu?" Hắn khàn giọng, hoàn toàn nói không ra lời.

" Bà ấy ở cùng biệt thự của Ân Lưu Khâm, bên cạnh là công trình đang thiết kế xây dựng Phong Uyển do chính tay Ân Lưu Khâm làm cùng em muố dành tặng cho bà, lúc sáng này, ba nghe được tiếng đàn của Ân Lưu Khâm liền chảy nước mắt, em nghĩ đã có dấu hiệu tỉnh lại, dù gì bà ta cũng sống thực vật......" Mạch Sanh Tiêu đem mọi chuyện nói hết cho hắn nghe, hai tay ôm lấy bờ vai của hắn không có buông ra.

" Người thực vật sao?" Duật Tôn trong mắt tràn đầy sự oán hận," Đánh đàn, bà ta xứng sao!"

Nói rồi đột nhiên đứng người lên, đi nhanh ra khỏi phòng.

Mạch Sanh Tiêu sợ hắn cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất, cô đuổi theo, tay phải túm tay hắn," Tôn, anh đi đâu?"

Duật Tôn gạt tay cô ra, hắn quanh thân đều tỏa ra hơi thở lạnh hơn cả băng," Anh đi giết bà ta!"

Mạch Sanh Tiêu cả kinh giật mình, đi bước đến trước mặt Duật Tôn," Anh bình tỉnh một chút, đừng đi ra ngoài."

Giờ phút này bất luận có nói cái gì đều không lọt vào tai hắn dù chỉ một chữ, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh người phụ nữ ngồi trên xe lăn với khuôn mặt phúc hậu mỉm cười, hắn vô luận như thế nào đều không bỏ qua cho bà ta sống thoải mái được, Duật Tôn hai tay nắm bả vai Mạch Sanh Tiêu, đem cô ném mạnh về phía sau," Nếu ai dám ngăn cản tôi, tôi giết kẻ ấy!"

Sanh Tiêu không cách nào đứng dậy được, cô choáng cả đầu hoa cả mắt, lục phủ ngũ tạng như muốn rơi ra ngoài.

Mạch Sanh Tiêu cố gắng rất nhiều khi đứng dậy được, thì Duật Tôn đã rời khỏi phòng ngủ từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com