TruyenHHH.com

Chim Hoang Yen Tra Xanh Mem Mai Treu Nguoi Khong Muon Chiu Trach Nhiem

Chương 17: Cậu tốt nhất là cầu nguyện tôi có thể tìm được em ấy

Văn Bao Bao đi tới trước một cái giá sách, bên trong quả nhiên nó chứa những thông tin cơ bản về thí nghiệm mà thầy giảng viên đã nói với cậu.

Cậu tiện tay lấy ra một quyển, tựa vào tủ sách nhìn.

Cái này nếu là ở trường học của bọn họ, tư liệu như vậy đều phải khóa ở trong phòng thí nghiệm, dù sao những tư liệu này ở một phương diện nào đó mà nói, là không thể để lộ ra bên ngoài.

Nhưng là không biết có phải những người đi vào đây đều phải qua kiểm tra, hơn nữa nơi này đề phòng rất là nghiêm ngặt, Văn Bao Bao còn có thể cảm nhận được thỉnh thoảng những tia hồng ngoại quét qua người mình.

Những thứ này cũng đủ để nói rõ cho dù những dữ liệu được để ở chỗ này, cũng tuyệt đối không ai dám lấy ý tưởng của cậu.

Văn Bao Bao không biết nội dung thi khảo sát hai tuần này là gì, tin tức mà cậu có được từ giảng viên rất hạn chế, chỉ biết sơ lược một ít.

Dù sao rất nhiều thứ không thể truyền ra ngoài.

Nhưng trong thư viện này lại có tất cả những thông tin mà cậu cần.

Văn Bao Bao nhìn thông tin trong tay ngay lập tức đắm chìm vào, dứt khoát ngồi dưới đất bắt đầu chuyên chú đọc thông tin.

Cậu ở bên này hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ngoài kia, càng không biết Nguyên Chung Ly ở bên ngoài sắp điên lên vì tìm cậu.

Sắc mặt Nguyên Chung Ly khó coi ngồi trên sô pha, điện thoại di động trong tay bị hắn nắm chặt.

Quỳ trước mặt hắn một người thanh niên, bị người áp chế, đã không thể nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.

Thanh niên quỳ trên mặt đất nước mắt giàn giụa, "Ly gia, em sai rồi, em thật sự sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha cho em đi.”

Nguyên Chung Ly nheo mắt lại, trong mắt hiện rõ sự hung bạo.

Hắn nghiêng người về phía trước, nắm lấy tóc của thanh niên.

Hai người bên cạnh đang áp chế thanh niên lập tức buông tay ra, hờ hững nhìn một màn trước mắt.

Hắn túm tóc thanh niên hung hăng đập vào góc bàn bên cạnh, liên tục đập vài cái, máu tươi trên mặt vốn đã bầm tím không chịu nổi theo thái dương chảy xuống, thanh niên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người đều co quắp.

Nguyên Chung Ly tùy ý ném người xuống đất, nhận lấy khăn tay bên cạnh chậm rãi lau chùi ngón tay.

"Còn chưa từng có ai dám động vào di động của tôi, nói, ai sai khiến cậu? Hôm qua ngoại trừ tin nhắn kia, cậu còn xóa cái gì?"

Thanh niên ngã xuống đất cảm thấy toàn thân đều đau đớn, anh ta thậm chí cảm giác xương cốt của mình đều vỡ nát.

Trong mắt anh hiện lên một tia sợ hãi, toàn thân đều đang run rẩy, anh ta bị quỷ ám hay sao mà đi trêu chọc người như này?

Đây là người anh ta có thể khiêu khích sao? Trong mắt thanh niên hiện lên sự hối hận.

“Hửm?” Nguyên Chung Ly một chân giẫm lên mặt thanh niên, giẫm mạnh xuống, tiếng kêu thê thảm của thanh niên giống như con vịt bị bóp cổ, thở không ra hơi, "Không nói?"

"Em nói, em nói." Thanh niên thở hổn hển, cả người run rẩy, "Không ai sai khiến em, em không chạm vào bất cứ thứ gì ngoại trừ tin nhắn đó."

“Thật sự, Ly gia, em nói là thật.”

“Em ngày hôm qua vì uống hơi nhiều, nhân lúc Ly gia đi ra ngoài xóa tin nhắn đó, bởi vì không muốn Ly gia nhìn thấy tin nhắn đấy.”

Nếu là thời gian có thể quay lại, thanh niên tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, cậu hiện tại thật muốn chặt tay của mình xuống.

Hôm qua gặp được Nguyên Chung Ly ở Bả Twilight, anh ta đương nhiên vui vẻ, hơn nữa bên người Nguyên Chung Ly cũng không có mang theo người khác, cho nên anh ta nghĩ cách xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hôm qua Nguyên Chung Ly dẫn anh ta vào ghế sô pha, anh ta còn tưởng rằng từ đó về sau có thể trèo lên cành cao, cho nên cho dù Ly gia để cho anh ta uống rượu cùng với những ông già giám đốc kia, mỗi ly anh ta đều uống hết.

Anh ta cho rằng sau đó Nguyên Chung Ly sẽ mang anh ta rời đi, nhưng ai biết anh ta sẽ bị một người khác động thủ động quấn lấy.

Anh ta muốn xin giúp đỡ của Nguyên Chung Ly, thế nhưng Nguyên Chung Ly căn bản không để ý tới, ngược lại  cười với người nọ nói một câu, "Giám đốc Hà thích cầm đi là được, bất quá em ấy vẫn nhỏ, giám đốc Hà thương tiếc một chút là được.”

Anh ta lúc đấy phát hiện máu trên người mình đều bị đông cứng, giống như là bị đóng băng ở bên trong.

Anh ta không thể tin nhìn Nguyên Chung Ly, lại phát hiện Nguyên Chung Ly thật sự không phải nói đùa, cũng không có ý đưa anh ta rời đi.

Trái tim không ngừng trầm xuống, cho nên lúc Nguyên Chung Ly đi ra ngoài, điện thoại di động để lại trên bàn sáng lên, lúc này anh ta mới can đảm, trực tiếp xóa tin nhắn của người nọ.

Cũng may là Nguyên Chung Ly chưa bao giờ cài đặt mật khẩu điện thoại di động, lúc này mới để cho anh ta có cơ hội lợi dụng.Mà tên của người nọ, Nguyên Chung Ly chỉ ghi chú là mèo hoang nhỏ, trực giác của anh ta nói cho anh ta biết, đây chính là thiếu niên ngày đó anh ta nhìn thấy.

Một cảm xúc ghen tị xuất hiện trong lòng anh ta.

Dựa vào cái gì mà đồ nhà quê kia có thể được Ly gia yêu thương, mà anh ta lại bị Nguyên Chung Ly đưa cho người khác?

Anh không phục, trái tim như bị kiến gặm nhấm.

Sau khi xóa tin nhắn, anh ta còn cảm thấy sảng khoái.

Anh ta nghĩ người nọ khẳng định đau lòng muốn chết, tốt nhất còn bởi vì điều này nổi giận với Nguyên Chung Ly, làm cho Ly gia chán ghét cậu, nhanh đá người đi.

Ngày đó anh ta bị Hà tổng kia mang đi, Hà tổng chơi nhiều trò, trên người anh ta vết thương chồng chất, tuy rằng lúc đó Hà tổng cho thù lao rất phong phú, nhưng loại cảm giác khuất nhục này làm thế nào cũng xóa không hết.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến tin nhắn xóa đi ngày đó, trong lòng anh ta liền cảm thấy sung sướng.

Anh ta thậm chí cảm thấy nam sinh ngày đó khẳng định đã bị Nguyên Chung Ly chán ghét, nói không chừng giống như anh ta, hiện tại trốn ở trong góc âm u nào đó.

Thẳng đến khi người của Nguyên Chung Ly bắt hắn tới, lúc đó Nguyên Chung Ly nổi giận hỏi anh ta tin nhắn lúc đó, anh ta lúc này mới hoảng sợ phát hiện sự việc không giống như anh ta nghĩ.

Rõ ràng không phải mọi người đều nói, người đó là một món đồ chơi nhỏ của Ly gia sao?

Nếu thật sự là một món đồ chơi nhỏ, Ly gia tại sao lại để ý chuyện tin nhắn như vậy?

Anh ta cảm thấy xương cốt trên người mình toàn bộ vỡ nát, loại đau đớn này giống như là bị một chiếc xe nghiền ép qua, đau đến mức anh ta không thể la hét, mà chỉ có thể rên rỉ, giống như chỉ có như vậy, những đau đớn kia mới không có mãnh liệt như vậy.

"Cậu tốt nhất cầu nguyện, tôi có thể tìm được em ấy." Trên mặt Nguyên Chung Ly xuất hiện sự điên cuồng, ánh mắt đỏ tươi, trên người tỏa ra lệ khí, như là ác quỷ từ đi ra địa ngục, "Nếu như tìm không thấy, bất luận là cậu hay là người mẹ quen thói đánh bạc của cậu, đều sẽ sống không được mà chết không xong!"

Khuôn mặt vốn không còn tý máu của thanh niên lại càng trở nên tái nhợt, cả người không còn tý nhiệt độ nào, thậm chí còn có một cơn ớn lạnh truyền đến từ trái tim.

Nguyên Chung Ly từ trên cao nhìn xuống thanh niên, tùy ý ném khăn trong tay xuống đất, "Xem kỹ rồi, tìm bác sĩ tới đây, cứu sống cậu ta, không được để cho cậu ta chết!"

“Vâng.”

Một trong hai người vừa khống chế thanh niên xách anh ta lên tùy ý tìm một căn phòng ném vào, người còn lại thì gọi điện thoại cho bác sĩ.

Nguyên Chung lên xe, lạnh giọng nói một câu, "Công ty.”

Ngón tay hắn vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt tối tăm.

Văn Bao Bao, em muốn rời khỏi tôi sao?

Nằm mơ đi! Nếu muốn chạy, vậy trực tiếp đánh gãy chân em! Để xem em còn chạy đi kiểu gì!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com