Chika Endousaku R18
Pairing: EndouSakura.
Warning: OOC, r16, ảo ảnh, mê dại, say đắm linh hồn và thể xác Sakura.
Hãy đọc kĩ warning.;..;Khởi đầu; Nostalgia.
Nỗi nhớ day dứt về em.Endou Yamato chẳng thể nào quên những phút giây mà hắn được tận hưởng và nhìn ngắm người mình yêu ở khoảng cách gần, ngay trong tầm với của hắn như thế này.Cho dù em có thờ ơ và muốn tránh né, xa cách hắn đến nhường nào.Hắn nói rằng em đã nảy sinh tình cảm với hắn; thế nhưng, vẫn chưa thể xác định được trái tim em đang đặt hắn ở nơi đâu. Có lẽ, em chỉ là đang tránh né vì sợ phải đối diện với thứ tình cảm thật sự ấy thôi.Nhưng, liệu có như thế? Hay, tất cả chỉ là những suy nghĩ mơ hồ của một kẻ điên yêu em, yêu đến dại, đến nghiện, mãi chẳng thể dứt ra được?Hắn mơ hồ cảm nhận được sự xa cách ngay trong chính mắt em. Đôi đồng tử dị sắc tuyệt đẹp ấy mỗi khi nhìn thấy hắn lại dấy lên cảm giác đề phòng, và ánh lên sự căm phẫn, sợ hãi và xen lẫn tuyệt vọng.Nhưng biết sao bây giờ, bởi vì đó mới là một Sakura Haruka mà hắn yêu. Hắn yêu chú mèo nhỏ xinh xắn luôn gầm gừ nanh vuốt khi nhìn thấy một kẻ yêu điên dại, cuồng si mình đến vậy. Và cái cách hắn yêu, cái cách hắn bày tỏ tình yêu ấy lại chẳng hề bình thường.Nếu một ngày em trở nên ngoan ngoãn khi ở bên hắn thế này, thì có lẽ Endou cũng chẳng thể ghét em được. Hắn yêu em chứ, nghiện em chứ, mê mệt cái dáng vẻ yêu kiều ngọt ngào này của Sakura đến chết mất. Vậy mà, trái tim hắn lại luôn cảm thấy trống trải như thiếu mất đi một thứ gì đó.,Thế chỗ sự trống vắng ấy lại là một nỗi nhớ nhung em của quá khứ đến nghẹn ngào. Sao em lại như thế này? Sẵn sàng ở bên hắn mà không chút sợ hãi, chán ghét hay phàn nàn gì cả.Đây liệu có phải em không người yêu dấu hỡi?"Sakura...tao nhớ em".Hắn nhớ em, một nỗi nhớ day dứt từ trong sâu thẳm. Hắn đã luôn tự hỏi lòng mình rằng, liệu em cũng yêu hắn chứ? Yêu đến sâu đậm, yêu đến điên dại, đến nghiện như hắn cũng yêu em. Endou lặng lẽ nhìn vào đôi mắt dị sắc vô hồn ấy mà hỏi em, hỏi em một câu thật sự ngớ ngẩn. Chỉ bởi vì hắn muốn điên cuồng tìm kiếm câu trả lời đến từ người yêu dấu."Liệu em cũng yêu tao chứ Sakura ơi?"Hắn trông chờ vào cái gì nhỉ?Tín ngưỡng thật sự của cuộc đời hắn, bây giờ đã ở phương xa đất lạ nào rồi."Em" của bây giờ đang ngoan ngoãn ở trong lòng hắn đây, lại khiến Endou cảm thấy buồn, một nỗi buồn vô tận, đến thất vọng, và hắn thấy không còn cảm giác vui sướng khi thấy em như lúc trước nữa.Hắn vẫn còn nhung nhớ hình bóng người con trai ấy, vẫn còn thương da diết ánh nhìn của thiếu niên ấy. Dù, cho dù đó lại là cái sự căm phẫn khi nhìn hắn bẻ gãy cành anh đào mong manh.Nếu không phải Sakura Haruka thì cũng chẳng thể làm hắn bớt đau lòng, bớt nhớ nhung được. Tất thảy khiến hắn mong muốn mỗi phút giây đắm chìm về em lại trôi chậm hơn một chút.Một chút thôi, đủ để làm Endou Yamato yêu em nhiều hơn nữa.,,,Tiếp theo; In heaven.Nơi thiên đàng ấy, thiếu đi bóng dáng em. Nơi trống trải ấy, giờ chỉ còn lại một Sakura vô hồn, không còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo của quá khứ nữa."Gọi tên tao đi, Sakura"."Tao muốn em gọi tên"."Thật nhiều".Hắn chẳng còn chút lý trí gì, cứ vậy mà lao tới em vồ vập, vội vã, gấp gáp như muốn đem tất cả mọi thứ của em vào trong tầm mắt. Endou nghiện em hơn cả nghiện thuốc phiện, yêu em đến điên đến dại cũng chẳng thể miêu tả hết. Cũng như cái cách hắn yêu cái cơ thể diễm lệ này. Từ mùi hương trên mái tóc hai màu rối bù ấy, cho đến dư vị ngọt ngào của anh đào lướt nhanh trên bờ môi em, men theo cơn say tình kéo theo vị đắng xen lẫn sự đê mê, dần chìm trong đáy mắt áng màu tình dục.Hắn chạm vào cơ thể em, mọi ngóc ngách đều bị hắn khai phá lần đầu. Thiếu niên nhỏ trong lòng vô thức cong người đón nhận khoái cảm, rên rỉ ư a trong họng mà không một chút phản kháng. Em để hắn đưa em lên đỉnh, sung sướng lên tận trời mây, mơ hồ nhìn Endou đang thèm muốn mình đến dại.Đôi mắt dị sắc xinh đẹp xoáy vào sự cuốn hút ấy chính thức bị hạ gục, cứ như vậy mà Sakura lệ thuộc vào hắn, ngoan ngoãn lạ thường.Cơn say mê man ấy đến với em thật nhanh mà cũng thật chậm rãi, đem theo sự kích thích mãnh liệt ập đến tâm trí em, thật nhiều."Endou"."Ừ? Tao đây, tao luôn ở bên em"."Tới đây, hôn tôi đi..."Chất giọng của mèo nhỏ dưới thân ngọt lịm như đường, nũng nịu, nỉ non, cầu xin sự yêu thương vang lên ngay bên tai hắn, mỏng manh.Endou, cái kẻ yêu đến điên dại ấy chỉ muốn giam giữ em cho riêng mình, muốn đem giọng nói ấy cất giấu đi, muốn đem thân thể nhỏ bé ấy đi khỏi thế gian này.Để không ai được nhìn thấy em ngoài hắn, để không ai được biết tới một Sakura yêu kiều như thế này ngoài một mình hắn.Bởi vì em là tín ngưỡng soi sáng cái cuộc đời vô vị này của Endou.Hắn kéo em vào lòng mình, ôm chặt mãi không rời. Đặt lên đôi môi mềm mỏng một nụ hôn sâu, cuốn em vào trong men say của tình yêu điên dại. Hắn sảng khoái thưởng thức dư vị nơi đầu lưỡi em ngọt ngào đến lạ, còn chút quyến luyến, vương vấn và nhớ nhung.Endou sung sướng tận hưởng cái dư vị ngây ngất mà lạ lẫm ấy, tựa như cơn say đeo bám tâm trí của người nghiện. Dứt khỏi bờ môi em, hắn để lại một Sakura vẫn còn vương vấn nụ hôn đầy chiếm hữu ấy."Hah...""Tao yêu em lắm".Hắn yêu em đến thế...Hắn mê em đến không nỡ rời xa, vậy mà lòng hắn lại cứ day dứt mãi một điều. Nếu như làm thế này, thì liệu em có yêu hắn không? Sâu thẳm trong tâm hồn ấy, thật sự là chính em ấy? Liệu, Sakura có yêu hắn thật lòng không?Đó là câu trả lời mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.Ngu ngốc thật."Thế còn em? Em yêu tao chứ? Sakura?"Gã trai cười một cách đau đớn, trái tim hắn quặn lại như sắp vỡ vụn, vô thức mà hỏi em. Chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại dễ quên đến vậy, đương nhiên là em cũng yêu hắn mà, phải không?"... Đừng để tâm tới những thứ khác, chỉ cần tập trung vào tôi thôi"."Chạm vào tôi nhiều hơn đi?"Sakura sáp lại gần hắn, nỉ non mời gọi, tựa như trái cấm ngọt ngào quyến rũ, cuốn hút gã nghiện đang mang tội lỗi đầy mình, làm hắn chẳng có cách nào để chối từ mà dần lún sâu hơn vào trong bể tình dục vọng.Hắn nhìn sâu vào đôi mắt dị sắc ấy, ở nơi đáy mắt em nay đã phủ lên màu nhục dục mê người. Ôi, hắn chẳng thể nào dừng lại được, Endou ấy, lại nghiện em rồi.Mà khi đã nghiện, thì lại yêu em hơn gấp bội phần.,,,"Sakura, Sakura...tao nhớ em"."Liệu em cũng yêu tao thật lòng chứ?"Hắn tự nhận em chính là tội ác của một kẻ điên dại vì tình, một tội ác ẩn sâu trong trái tim đang héo mòn vụn vỡ vì những ngày hắn nhớ tới em, thật nhiều, và cũng thật lâu. Hắn vấy bẩn và tạo nên cái tội ác đấy, dần chìm sâu hơn, không còn lối nào để có thể thoát ra.Từng phút giây trôi qua hắn đều nhớ tới Sakura của quá khứ, của hiện tại, và của tương lai. Người đã luôn, và sẽ luôn là "tội ác" của hắn, luôn là thứ trái cấm quyến rũ, vương vấn đầu môi hắn mê mẩn.Và, em cũng là sự giải thoát mà hắn đang kiếm tìm. Chỉ là đâu đó trên thiên đàng kia lại không có bóng dáng em, mà chỉ còn lại những lầm lỡ thuở ban đầu."Tội ác của tao, sự giải thoát của tao, người yêu dấu hỡi"."Hãy gọi tên tao và nói rằng em cũng yêu tao đi"."Tao cần em, tao cần em...!"Nhưng sự thật lại đau lòng đến vậy. Hắn muốn mang em theo cùng.Nhưng lại chẳng thể.Vì tự tay hắn đã để bóng tối mãi mãi bao trùm lấy tình yêu của cuộc đời hắn rồi..
Warning: OOC, r16, ảo ảnh, mê dại, say đắm linh hồn và thể xác Sakura.
Hãy đọc kĩ warning.;..;Khởi đầu; Nostalgia.
Nỗi nhớ day dứt về em.Endou Yamato chẳng thể nào quên những phút giây mà hắn được tận hưởng và nhìn ngắm người mình yêu ở khoảng cách gần, ngay trong tầm với của hắn như thế này.Cho dù em có thờ ơ và muốn tránh né, xa cách hắn đến nhường nào.Hắn nói rằng em đã nảy sinh tình cảm với hắn; thế nhưng, vẫn chưa thể xác định được trái tim em đang đặt hắn ở nơi đâu. Có lẽ, em chỉ là đang tránh né vì sợ phải đối diện với thứ tình cảm thật sự ấy thôi.Nhưng, liệu có như thế? Hay, tất cả chỉ là những suy nghĩ mơ hồ của một kẻ điên yêu em, yêu đến dại, đến nghiện, mãi chẳng thể dứt ra được?Hắn mơ hồ cảm nhận được sự xa cách ngay trong chính mắt em. Đôi đồng tử dị sắc tuyệt đẹp ấy mỗi khi nhìn thấy hắn lại dấy lên cảm giác đề phòng, và ánh lên sự căm phẫn, sợ hãi và xen lẫn tuyệt vọng.Nhưng biết sao bây giờ, bởi vì đó mới là một Sakura Haruka mà hắn yêu. Hắn yêu chú mèo nhỏ xinh xắn luôn gầm gừ nanh vuốt khi nhìn thấy một kẻ yêu điên dại, cuồng si mình đến vậy. Và cái cách hắn yêu, cái cách hắn bày tỏ tình yêu ấy lại chẳng hề bình thường.Nếu một ngày em trở nên ngoan ngoãn khi ở bên hắn thế này, thì có lẽ Endou cũng chẳng thể ghét em được. Hắn yêu em chứ, nghiện em chứ, mê mệt cái dáng vẻ yêu kiều ngọt ngào này của Sakura đến chết mất. Vậy mà, trái tim hắn lại luôn cảm thấy trống trải như thiếu mất đi một thứ gì đó.,Thế chỗ sự trống vắng ấy lại là một nỗi nhớ nhung em của quá khứ đến nghẹn ngào. Sao em lại như thế này? Sẵn sàng ở bên hắn mà không chút sợ hãi, chán ghét hay phàn nàn gì cả.Đây liệu có phải em không người yêu dấu hỡi?"Sakura...tao nhớ em".Hắn nhớ em, một nỗi nhớ day dứt từ trong sâu thẳm. Hắn đã luôn tự hỏi lòng mình rằng, liệu em cũng yêu hắn chứ? Yêu đến sâu đậm, yêu đến điên dại, đến nghiện như hắn cũng yêu em. Endou lặng lẽ nhìn vào đôi mắt dị sắc vô hồn ấy mà hỏi em, hỏi em một câu thật sự ngớ ngẩn. Chỉ bởi vì hắn muốn điên cuồng tìm kiếm câu trả lời đến từ người yêu dấu."Liệu em cũng yêu tao chứ Sakura ơi?"Hắn trông chờ vào cái gì nhỉ?Tín ngưỡng thật sự của cuộc đời hắn, bây giờ đã ở phương xa đất lạ nào rồi."Em" của bây giờ đang ngoan ngoãn ở trong lòng hắn đây, lại khiến Endou cảm thấy buồn, một nỗi buồn vô tận, đến thất vọng, và hắn thấy không còn cảm giác vui sướng khi thấy em như lúc trước nữa.Hắn vẫn còn nhung nhớ hình bóng người con trai ấy, vẫn còn thương da diết ánh nhìn của thiếu niên ấy. Dù, cho dù đó lại là cái sự căm phẫn khi nhìn hắn bẻ gãy cành anh đào mong manh.Nếu không phải Sakura Haruka thì cũng chẳng thể làm hắn bớt đau lòng, bớt nhớ nhung được. Tất thảy khiến hắn mong muốn mỗi phút giây đắm chìm về em lại trôi chậm hơn một chút.Một chút thôi, đủ để làm Endou Yamato yêu em nhiều hơn nữa.,,,Tiếp theo; In heaven.Nơi thiên đàng ấy, thiếu đi bóng dáng em. Nơi trống trải ấy, giờ chỉ còn lại một Sakura vô hồn, không còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo của quá khứ nữa."Gọi tên tao đi, Sakura"."Tao muốn em gọi tên"."Thật nhiều".Hắn chẳng còn chút lý trí gì, cứ vậy mà lao tới em vồ vập, vội vã, gấp gáp như muốn đem tất cả mọi thứ của em vào trong tầm mắt. Endou nghiện em hơn cả nghiện thuốc phiện, yêu em đến điên đến dại cũng chẳng thể miêu tả hết. Cũng như cái cách hắn yêu cái cơ thể diễm lệ này. Từ mùi hương trên mái tóc hai màu rối bù ấy, cho đến dư vị ngọt ngào của anh đào lướt nhanh trên bờ môi em, men theo cơn say tình kéo theo vị đắng xen lẫn sự đê mê, dần chìm trong đáy mắt áng màu tình dục.Hắn chạm vào cơ thể em, mọi ngóc ngách đều bị hắn khai phá lần đầu. Thiếu niên nhỏ trong lòng vô thức cong người đón nhận khoái cảm, rên rỉ ư a trong họng mà không một chút phản kháng. Em để hắn đưa em lên đỉnh, sung sướng lên tận trời mây, mơ hồ nhìn Endou đang thèm muốn mình đến dại.Đôi mắt dị sắc xinh đẹp xoáy vào sự cuốn hút ấy chính thức bị hạ gục, cứ như vậy mà Sakura lệ thuộc vào hắn, ngoan ngoãn lạ thường.Cơn say mê man ấy đến với em thật nhanh mà cũng thật chậm rãi, đem theo sự kích thích mãnh liệt ập đến tâm trí em, thật nhiều."Endou"."Ừ? Tao đây, tao luôn ở bên em"."Tới đây, hôn tôi đi..."Chất giọng của mèo nhỏ dưới thân ngọt lịm như đường, nũng nịu, nỉ non, cầu xin sự yêu thương vang lên ngay bên tai hắn, mỏng manh.Endou, cái kẻ yêu đến điên dại ấy chỉ muốn giam giữ em cho riêng mình, muốn đem giọng nói ấy cất giấu đi, muốn đem thân thể nhỏ bé ấy đi khỏi thế gian này.Để không ai được nhìn thấy em ngoài hắn, để không ai được biết tới một Sakura yêu kiều như thế này ngoài một mình hắn.Bởi vì em là tín ngưỡng soi sáng cái cuộc đời vô vị này của Endou.Hắn kéo em vào lòng mình, ôm chặt mãi không rời. Đặt lên đôi môi mềm mỏng một nụ hôn sâu, cuốn em vào trong men say của tình yêu điên dại. Hắn sảng khoái thưởng thức dư vị nơi đầu lưỡi em ngọt ngào đến lạ, còn chút quyến luyến, vương vấn và nhớ nhung.Endou sung sướng tận hưởng cái dư vị ngây ngất mà lạ lẫm ấy, tựa như cơn say đeo bám tâm trí của người nghiện. Dứt khỏi bờ môi em, hắn để lại một Sakura vẫn còn vương vấn nụ hôn đầy chiếm hữu ấy."Hah...""Tao yêu em lắm".Hắn yêu em đến thế...Hắn mê em đến không nỡ rời xa, vậy mà lòng hắn lại cứ day dứt mãi một điều. Nếu như làm thế này, thì liệu em có yêu hắn không? Sâu thẳm trong tâm hồn ấy, thật sự là chính em ấy? Liệu, Sakura có yêu hắn thật lòng không?Đó là câu trả lời mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.Ngu ngốc thật."Thế còn em? Em yêu tao chứ? Sakura?"Gã trai cười một cách đau đớn, trái tim hắn quặn lại như sắp vỡ vụn, vô thức mà hỏi em. Chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại dễ quên đến vậy, đương nhiên là em cũng yêu hắn mà, phải không?"... Đừng để tâm tới những thứ khác, chỉ cần tập trung vào tôi thôi"."Chạm vào tôi nhiều hơn đi?"Sakura sáp lại gần hắn, nỉ non mời gọi, tựa như trái cấm ngọt ngào quyến rũ, cuốn hút gã nghiện đang mang tội lỗi đầy mình, làm hắn chẳng có cách nào để chối từ mà dần lún sâu hơn vào trong bể tình dục vọng.Hắn nhìn sâu vào đôi mắt dị sắc ấy, ở nơi đáy mắt em nay đã phủ lên màu nhục dục mê người. Ôi, hắn chẳng thể nào dừng lại được, Endou ấy, lại nghiện em rồi.Mà khi đã nghiện, thì lại yêu em hơn gấp bội phần.,,,"Sakura, Sakura...tao nhớ em"."Liệu em cũng yêu tao thật lòng chứ?"Hắn tự nhận em chính là tội ác của một kẻ điên dại vì tình, một tội ác ẩn sâu trong trái tim đang héo mòn vụn vỡ vì những ngày hắn nhớ tới em, thật nhiều, và cũng thật lâu. Hắn vấy bẩn và tạo nên cái tội ác đấy, dần chìm sâu hơn, không còn lối nào để có thể thoát ra.Từng phút giây trôi qua hắn đều nhớ tới Sakura của quá khứ, của hiện tại, và của tương lai. Người đã luôn, và sẽ luôn là "tội ác" của hắn, luôn là thứ trái cấm quyến rũ, vương vấn đầu môi hắn mê mẩn.Và, em cũng là sự giải thoát mà hắn đang kiếm tìm. Chỉ là đâu đó trên thiên đàng kia lại không có bóng dáng em, mà chỉ còn lại những lầm lỡ thuở ban đầu."Tội ác của tao, sự giải thoát của tao, người yêu dấu hỡi"."Hãy gọi tên tao và nói rằng em cũng yêu tao đi"."Tao cần em, tao cần em...!"Nhưng sự thật lại đau lòng đến vậy. Hắn muốn mang em theo cùng.Nhưng lại chẳng thể.Vì tự tay hắn đã để bóng tối mãi mãi bao trùm lấy tình yêu của cuộc đời hắn rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com