TruyenHHH.com

Chieu Cao Nham Nho Gi Nam Tren Muon Nam Bhtt


Lúc Nguyên Họa thức dậy phát hiện thời gian đã không còn sớm, dùng hai phút tắm xong, liền chạy ra khỏi cửa. Thấy Ferrari màu đỏ của Từ Tử Kỳ đã đỗ ở dưới lầu Từ thị, Nguyên Họa chạy đến, gõ cửa kiếng xe một cái.

Từ Tử Kỳ mở cửa cho Nguyên Họa lên xe.

Từ Tử Kỳ còn ghi hận chuyện ngày hôm qua, dọc theo đường đi không hề bày sắc mặt gì tốt với Nguyên Họa.

Nguyên Họa có chút bất đắc dĩ, hoàn toàn không biết Từ đại mỹ nữ này rốt cuộc bị cái gì.

Bầu không khí bên trong xe xấu hổ đến quỷ dị, Nguyên Họa có chút lạnh run, nàng không thích bầu không khí như vậy, cực kỳ không thích.

Nhắm mắt quay qua nói với Từ Tử Kỳ, người có vẻ như đang tập trung lái xe nhưng thật ra hồn đã bay đi đâu mất: "Từ tổng, tôi muốn nghe nhạc một chút, được không?" Hỏi cũng có chút run sợ.

"Tùy." Lạnh lùng nói ra một chữ, cũng không thèm nhìn Nguyên Họa.

Nguyên Họa bĩu môi, nghĩ thầm, cũng không phải mình thiếu chị ta cái gì, cần gì thái độ như vậy a, thật là. Tiện tay cầm đĩa bỏ vào.

Nghe được tiếng nhạc, Nguyên Họa hai mắt nhắm lại, tịnh tâm.

Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa nhắm mắt lại thì có chút chán nản, cứ như vậy không muốn nhìn cô sao? Muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà Từ Tử Kỳ từ trước đến nay 'luyện' tốt, rốt cuộc vẫn nhịn được xúc động và ủy khuất.

Đến bãi đỗ xe khách sạn, Từ Tử Kỳ ném hành lý cho Nguyên Họa, Nguyên Họa bi ai tiếp nhận hành lý, mang theo hành lý đáng thương nhìn Từ Tử Kỳ, muốn Từ Tử Kỳ lúc này có thể phát huy bộ dạng oshin chói lọi của mình (câu này chắc ý muốn TTK xách phụ @@), thế nhưng Từ Tử Kỳ chỉ lạnh nhạt quăng một cái liếc mắt, đi vào khách sạn.

Nguyên Họa xác định nàng ngày càng không thích Từ Tử Kỳ, hơn nữa còn là vô cùng không thích.

Phòng của Từ Tử Kỳ ở bên cạnh Nguyên Họa, Nguyên Họa vốn muốn hai người ở chung với nhau. Không nghĩ tới Từ đại mĩ nữ thuê hai phòng, thực sự là lãng phí.

Nguyên Họa nằm trên giường thì nghe được tiếng gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết đối phương khẳng định chính là Từ Tổng Giám đốc của nàng.

Đứng dậy mở cửa, nói: "Từ tổng, có chuyện gì sao?" Nguyên Họa ngăn ở cửa, nàng không muốn để cho Từ Tử Kỳ đi vào.

Từ Tử Kỳ cũng không để tâm hành động của Nguyên Họa, chỉ là lạnh nhạt nói: "Xuống lầu ăn cơm, ăn xong đi bàn chuyện hợp đồng công trình của Vạn Lý." (có Tổng giám đốc nào đi gõ cửa phòng thư ký kêu người đi ăn vs đi làm như vầy k? @@ Tiểu Họa đúng là có phúc ko biết hưởng Poor Tử Kỳ )

Nguyên Họa chạy thẳng vào trong phòng nói: "Cô chờ một chút, tôi lập tức xong ngay."

Từ Tử Kỳ không bước vào, chỉ chờ ở cửa. Một mĩ nữ như vậy đứng ở cửa chờ người thật đúng là một cảnh đẹp nha, người đi ngang đều nhìn Từ Tử Kỳ, thậm chí có người trực tiếp đến gần, Từ Tử Kỳ có chút bực mình.

Nguyên Họa cũng nghe được tiếng ồn ngoài cửa, vì vậy tăng nhanh động tác trên tay, thay một cái áo thun đơn giản liền đi ra.

Nhìn thấy ngoài cửa có một tên đàn ông trung niên quấn lấy Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa có chút tức giận, tiến lên nắm tay Từ Tử Kỳ chạy đến cửa thang máy.

"Này, mĩ nữ, tôi ở 714, có thời gian lên uống ly rượu." Tên đàn ông trung niên nhìn theo bóng lưng Từ Tử Kỳ lớn tiếng kêu lên.

Nguyên Họa cực kỳ tức giận, nàng không biết vì sao Từ Tử Kỳ đi đâu cũng có thể chọc cho người khác theo đuổi, câu dẫn người khắp nơi chứ. Nàng không thích cảm giác như vậy, không thích Từ Tử Kỳ bị người khác xem và quấy rầy như vậy.

Từ Tử Kỳ hài lòng nhìn Nguyên Họa tức giận, xem ra Nguyên Họa cũng không phải một chút cũng không quan tâm mình.

Hai người cơm nước xong phải đi đến tổng công ty công trình Vạn Lý bàn vấn đề hợp đồng, Nguyên Họa cầm hợp đồng, nhìn Từ Tử Kỳ một chút, lại nhìn tới Phó đổng sự đối diện của công trình Vạn Lý, Vạn Hàn. Hai người từng câu từng chữ bàn xong hợp đồng, cũng chỉ gần mười phút thì ký tên.

Nguyên Họa đột nhiên cảm thấy Từ Tử Kỳ cũng không phải kén cá chọn canh, nhưng đúng người ta xưa nay người ta cũng đâu phải khó tính.

Cuối cùng, Vạn Hàn mời Từ Tử Kỳ tham gia dạ tiệc tối nay của công ty bọn họ, Nguyên Họa biết Vạn Hàn cơ bản là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ, mong cô có thể cự tuyệt, thế nhưng Từ Tử Kỳ lại một tiếng đáp ứng.

Nguyên Họa cảm thấy bản thân mình trách nhiệm nặng nề a, nàng bây giờ có nhiệm vụ bảo vệ động vật bật nhất Từ Tử Kỳ này, không thể để cho cô rơi vào miệng cọp hoặc miệng sói.

Đến tối, Nguyên Họa cùng Từ Tử Kỳ đến công ty công trình Vạn Lý, Vạn Hàn thấy Từ Tử Kỳ liền thân thiết đi tới, Nguyên Họa nhìn con sói này, nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng nhiệt tình của Từ Tử Kỳ thì nổi giận.

Đi qua một bên ăn đồ ăn của mình, tay thì cầm điện thoại di động gởi nhắn tin cho Từ Kiều, cũng không thèm trông nom Từ Tử Kỳ nữa, thế nhưng mắt vẫn không tự chủ được mà tìm kiếm chỗ của Từ Tử Kỳ. Thấy Từ Tử Kỳ mới có thể cảm thấy an tâm, Nguyên Họa nghĩ mình thật kỳ lạ, sắp bị Từ Tử Kỳ dằn vặt đến điên rồi.

"Nguyên Họa? Cô là Nguyên Họa." Một cô gái dung mạo xinh đẹp nhìn Nguyên Họa kêu lên.

Nguyên Họa khẳng định mình chắc chắn mình không quen vị mỹ nữ trước mắt này.

"Cô là?" Nguyên Họa vẫn lễ phép hỏi.

"Cậu không nhận ra mình sao? Mình là Tiểu Dao a, Tiêu Tiểu Dao." Tiêu Tiểu Dao kích động nói.

Nguyên Họa ở trong đầu liều mạng lục lọi tin tức về người này, rốt cục nghĩ ra, đây là bạn cùng bàn của nàng hồi tiểu học, nhưng mà thay đổi quá lớn nha, khi đó tuy rằng cũng xem là một nữ sinh đáng yêu, thế nhưng bây giờ trở nên thành thục, xinh đẹp trang nhã.

Nguyên Họa thực sự khó có thể gộp hai người thành một, nhưng mà đôi mắt kia thì không có gì thay đổi.

"Ừ, Tiểu Dao, ha ha. Chúng ta rất nhiều năm không gặp ha?" Nhớ lúc đó mới lên tiểu học năm thứ ba, Tiêu Tiểu Dao đã bị người nhà đưa đi nước ngoài, điều này làm cho Nguyên Họa lúc nhỏ buồn rầu hồi lâu. Một người ngồi cùng bàn ba năm không thể nào đi như vậy. Cơ mà con nít chỉ buồn một chút thì quên ngay, Nguyên Họa đương nhiên cũng thế, đổi đến ngồi cùng bàn với người khác, mới qua vài ngày lập tức quăng Tiêu Tiểu Dao người ta ra sau đầu. Chỉ là ở đây gặp được Tiêu Tiểu Dao vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.

"Ừ, cậu còn nhớ rõ mình a, ha ha, sao cậu lại ở đây a?" Tiêu Tiểu Dao hỏi. Nàng gặp lại được bạn học cũ này thì không phải vui vẻ bình thường a, lúc đó xuất ngoại, ảnh hưởng sâu đậm nhất là bạn nhỏ Nguyên Họa khóc đến đỏ mũi, lau nước mũi cầu nàng đừng đi, không thể để nàng một mình ở lại. Vậy mà làm cho bạn nhỏ Tiêu Tiểu Dao cảm thấy ấm áp vô cùng, nên mười hai năm này cũng chỉ nhớ có Nguyên Họa.

"Ha ha, nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ, cậu là bạn nữ nhỏ nhắn đáng yêu nhất lớp chúng ta mà, lại còn cùng bàn với mình làm sao có thể không nhớ được chứ? Bây giờ gặp cậu mình cũng không nhận ra, không ngờ cậu trưởng thành lại xinh đẹp như vậy." Nguyên Họa nói lời này là thật lòng, nàng thật sự nghĩ Tiêu Tiểu Dao trưởng thành cũng không kém Từ Tử Kỳ.

Tiêu Tiểu Dao nghe được Nguyên Họa nói như vậy, sắc mặt ửng đỏ. Nàng cảm thấy Nguyên Họa nói mình như vậy đặc biệt hài lòng, lần đầu tiên nàng cảm thấy đặc biệt vui vẻ vì vẻ đẹp của mình.

Nguyên Họa vẫn duy trì dáng tươi cười với Tiêu Tiểu Dao, Từ Tử Kỳ ở đằng xa nhìn thấy thì hết sức đỏ mắt.

Nguyên Họa đương nhiên không biết mình lại chọc cho Từ đại mĩ nữ tức giận, còn ngây ngô mà cười với Tiêu Tiểu Dao.

Tiêu Tiểu Dao rót cho Nguyên Họa một ly rượu đỏ, hai người nói chuyện phiếm một hồi.

Thì ra Tiêu Tiểu Dao là con gái duy nhất của Tiêu thị, tập đoàn bất động sản lớn nhất trong nước, hôm nay tới Vạn Lý tham gia buổi dạ tiệc này là để kết giao thêm bạn làm ăn, Nguyên Họa cũng biết gia cảnh Tiêu Tiểu Dao không tệ, nhưng mà không biết gia cảnh Tiêu Tiểu Dao to lớn cường thế như vậy, Tiêu thị a! Nông cạn cỡ nào cũng không thể không biết Tiêu thị, mua nhà, một cái khẳng định có năm cái là tài sản của Tiêu thị. Rất lợi hại.

Nguyên Họa cảm thán cũng không quên xây dựng quan hệ với Tiêu Tiểu Dao, sau này muốn mua nhà nhất định phải tìm Tiêu Tiểu Dao. (gian xảo lợi dụng con người ta đủ thứ )

Thấy thế Từ Tử Kỳ có xúc động muốn đi tới xé xác Nguyên Họa.

Nguyên Họa vẫn cùng Tiêu Tiểu Dao trò chuyện rất vui vẻ, Từ Tử Kỳ nhìn thấy thì nghiến răng, tay nắm thật chặt, âm thanh răng rắc vang lên.

Dưới tình huống như vậy, Vạn Hàn lập tức trở thành bia đỡ đạn đáng thương nhất, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, mời Từ Tử Kỳ khiêu vũ, bị người ta lạnh giọng cự tuyệt.

Từ Tử Kỳ thực sự không thể nhịn được nữa, đi tới bên cạnh Nguyên Họa nói: "Nguyên Họa, vị tiểu thư này là?" Dùng ánh mắt vô cùng khiêu khích nhìn Tiêu Tiểu Dao.

Nguyên Họa không hiểu nổi ánh mắt của Từ Tử Kỳ, Từ đại mĩ nữ lại nghĩ sai cái gì rồi. Vô duyên vô cớ hỏi Tiểu Dao làm gì chứ? "Tiêu thị Tiêu Tiểu Dao. Bạn học tôi."

Tiêu Tiểu Dao không thèm để ý, tiến lên một bước đứng gần Nguyên Họa một chút, còn thiếu mỗi dính lên luôn thôi, nói: "Nguyên Họa, vị này chính là?" Cũng khiêu khích, hơn nữa còn là khiêu khích trắng trợn.

Nâng ly lên uống một ngụm nhỏ. "Tổng Giám đốc của mình. Từ Tử Kỳ." Giọng nói có chút không kiên nhẫn.

Từ Tử Kỳ nghe được thiếu chút nữa không nhịn được mà kéo Nguyên Họa ra đánh một trận, Từ Tử Kỳ cắn răng uống một hớp lớn. Cô không ngờ Nguyên Họa có thể quen được nhân vật có bối cảnh lớn như vậy, hơn nữa hai người có vẻ rất thân nhau. Nhìn lại dáng vẻ Tiêu Tiểu Dao cũng không kém gì mình thì tức giận. Từ Tử Kỳ luôn luôn tự tin đã cảm thấy mình gặp kình địch lớn nhất.

Đương nhiên sự tình Từ Tử Kỳ không biết còn nhiều nữa, ví dụ như đến bây giờ cũng không biết Nguyên Họa vốn còn là một quan nhị đại*, còn là một quan nhị đại cao cấp, cha mẹ đều giữ chức vụ ở tỉnh.

* quan nhị đại: con cháu của quan chức chính phủ.

Nguyên Họa có chút lo lắng nhìn Từ Tử Kỳ, nàng biết Từ Tử Kỳ tửu lượng không tệ, thế nhưng tửu lượng có tốt đi nữa, Từ Tử Kỳ cứ uống rượu như vậy cũng sẽ say.

Tiêu Tiểu Dao nhìn Nguyên Họa cười nói: "Từ tổng của cậu thật đúng là khí phách, ha ha."

Nguyên Họa trợn mắt liếc một cái, đúng là có khí phách vô cùng, uống say đến nỗi bị người ta bắt cóc cũng không biết.

"Tiêu tiểu thư nói đùa, Tiêu tiểu thư ngày hôm nay làm sao lại tới một buổi tiệc nho nhỏ như thế này?" Từ Tử Kỳ dùng giọng điệu quan chức hỏi.

Nguyên Họa có chút không thích Từ Tử Kỳ đối xử với bạn học mình như thế, kéo Tiêu Tiểu Dao qua, vừa muốn mở miệng nói. Tiếu Tiểu Dao giành nói trước: "A, chẳng qua là đến kết giao đối tác làm ăn thôi, tiệc lớn nhỏ thì có liên quan gì chứ? Từ tổng không phải cũng đến sao?"

Từ Tử Kỳ nhìn chằm chằm tay của Nguyên Họa, hận không thể trừng ra vài cái lỗ trên người nàng, ai cho nắm, ai cho cô nắm.

Đương nhiên Từ Tử Kỳ ngoài mặt vẫn là duy trì nụ cười nhàn nhạt nói: "Ừ, Tiêu tiểu thư nói rất đúng, tôi với quý công ty cảm thấy hứng thú vô cùng, mong chúng ta sau này có cơ hội hợp tác!"

Tiêu Tiểu Dao cũng cười lại nói: "Ừ, tôi cũng mong như vậy, quý công ty trong tỉnh cũng đứng nhất nhì, tôi tin tưởng tương lai không xa chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."

Từ Tử Kỳ mời Tiêu Tiểu Dao một ly rượu mới rời đi.

Nguyên Họa thở phào một hơi, nàng đúng là không thể bình tĩnh với Từ đại mĩ nữ, lại đột nhiên cảm giác được mình đang nắm tay của Tiêu Tiểu Dao, vội vàng buông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: "Ngại quá, ha ha."

Tiếu Tiểu Dao lại cúi người đến bên tai Nguyên Họa nhẹ nhàng nói: "Không sao, tay của cậu nắm thật thoải mái."

Mặt của Nguyên Họa càng ngày càng đỏ, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiểu Dao nữa.

Tiếu Tiểu Dao cười khẽ ra tiếng, Nguyên Họa thật đáng yêu, rất muốn chiếm làm của riêng.

Tiếng cười của Tiêu Tiểu Dao làm Nguyên Họa càng xấu hổ, chỉ có thể gãi đầu thấp giọng nói: "Mình đi rửa tay chút." Bèn chạy trốn.

Tiêu Tiểu Dao nhìn bóng lưng của Nguyên Họa, có chút đăm chiêu suy nghĩ. Người này chiếm cứ lòng mình 8 năm lâu như vậy, như thế nào cũng không thể để nàng từ bên người mình chạy mất.

Cảm ứng của Từ Tử Kỳ đôi khi rất chính xác, có thể nói là giác quan thứ sáu của nữ nhân nha, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Tiểu Dao đã biết cô gái này là trở ngại lớn nhất sau này của mình với Nguyên Họa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau Từ Tử Kỳ và Nguyên Họa sẽ có có tiến triển rất lớn.

Đương nhiên sẽ có nhiều cảnh ấm áp.

Đương nhiên trường hợp ấm áp qua đi tự nhiên sẽ xuất hiện tiểu nhân ngăn trở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com