Chien Than Xuyen Thanh Trung Duc Yeu Duoi
Tạ Duy Nhĩ ngơ ngác nhìn Lệ Chu, chỉ thấy cậu đột nhiên ôm bụng cười ngả nghiêng: "Tạ Duy Nhĩ, ngươi dễ thương quá, ha ha ha!"Nhận ra mình bị Lệ Chu trêu, Tạ Duy Nhĩ thẹn quá hóa giận, khẽ đẩy Lệ Chu một cái. Không ngờ Lệ Chu đang cười quá vui nên không đề phòng, bị đẩy ngã ngửa ra sau. Trong lúc luống cuống, tay Lệ Chu va vào chiếc ly pha lê trên bàn trà.Chiếc ly vỡ tan, mảnh thủy tinh vỡ cứa vào tay khiến tay Lệ Chu bị thương. Vì quán tính, cậu lại vô tình đặt tay chảy máu lên bộ lễ phục trên bàn, máu đỏ tươi theo túi bọc chống bụi thấm dần vào bộ lễ phục trắng tinh.--------------------------------Xin đừng trách Tạ Duy Nhĩ, cậu ấy chỉ khẽ đẩy Lệ Chu thôi, kiểu đùa giỡn thường thấy giữa các cặp đôi. Việc Lệ Chu bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn!-------------------------------"Lệ Chu!"Khi thấy Lệ Chu bị mình vô tình đẩy ngã đến mức đứng dậy còn không xong, bị thương té ngã trên bộ lễ phục, trong đầu Tạ Duy Nhĩ hiện lên hàng loạt hình ảnh đáng sợ về việc hắn có thể sẽ hại chết Lệ Chu, giống như đã từng làm với thư phụ mình. Cả cơ thể hắn lập tức tràn ngập nỗi hoảng loạn.Hắn vội vàng bế Lệ Chu lên, đặt cậu xuống ghế sô pha, nâng bàn tay chảy máu của cậu lên mà lắp bắp: "Ta... ta... Lệ Chu... Đỗ Khắc, đúng, phải tìm Đỗ Khắc!"Nhưng Lệ Chu lại không hề hoảng sợ. Không chỉ vì cậu có khả năng điều khiển lôi hệ – khắc tinh của nhiều loại chất độc – mà qua những gì Tạ Duy Nhĩ mô tả, cậu cũng dễ dàng nhận ra rằng nếu bộ lễ phục thực sự bị nhiễm độc, thì chất độc đó sẽ giống với loại mà nguyên soái Á Mộ Tư từng gặp phải.Dù sao, hoàng thất cũng không ngu ngốc đến mức công khai đầu độc Tạ Duy Nhĩ trong một yến tiệc tổ chức cho cả hai.Hơn nữa, với sự hiểu biết của Lệ Chu về hùng tử trong thời đại này, cậu biết rất rõ rằng bọn họ cực kỳ ích kỷ. Khi nghiên cứu phát minh một loại thuốc, chắc chắn họ sẽ tránh làm hại chính mình. Vì vậy, nếu có chất độc, khả năng lớn nó chỉ nhắm vào thư tử.Thấy Tạ Duy Nhĩ, người luôn giữ bình tĩnh, giờ đây vì mình mà trở nên hoảng loạn nói năng lộn xộn, chân tay luống cuống, Lệ Chu lại cảm thấy vui. Điều này chứng tỏ một dấu hiệu đáng vui mừng là Tạ Duy Nhĩ quan tâm đến cậu.Nhưng Lệ Chu không muốn vì một chuyện chưa rõ ràng mà khiến Tạ Duy Nhĩ hoảng sợ. Khi thấy Tạ Duy Nhĩ sốt sắng liên lạc với Đỗ Khắc, cậu nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay đang run rẩy của hắn.Giọng nói dịu dàng của Lệ Chu vang lên: "Đừng lo lắng, Tạ Duy Nhĩ, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Với sự thông minh của ngươi, chắc chắn ngươi cũng đã nghĩ đến việc nếu lễ phục có độc, thì chất độc đó có thể vô dụng đối với ta."Nhìn thấy Tạ Duy Nhĩ sững sờ, Lệ Chu đưa tay trái không bị thương lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn: "Ngươi nhìn ta đi, ta vẫn ổn mà, đúng không ? Ngay cả khi có độc, cùng lắm chỉ giống như tình trạng của nguyên soái Á Mộ Tư, sẽ không lấy mạng ta đâu."Tạ Duy Nhĩ ngây người, nhìn Lệ Chu – người dù bị thương nhưng vẫn cố gắng an ủi mình – trong lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc hỗn độn, tựa như một chiếc bình ngũ vị bị đổ nghiêng, trộn lẫn tất cả vào nhau.Chưa bao giờ Tạ Duy Nhĩ nghĩ rằng sẽ có một hùng tử nào lại quan tâm đến cảm xúc của thư tử như vậy!Nếu chuyện này xảy ra trong gia đình khác, thì thư tử ấy chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt như địa ngục. Việc bị chặt cánh và trở thành thư kỹ đã là nhẹ, còn chịu đựng hết những khuất nhục và tra tấn cho đến chết mới là cái kết cuối cùng dành cho thư tử dám gây tổn thương đến hùng chủ, như cái cách mà thư phụ hắn đã hy sinh bản thân thay hắn chịu tội.Nhưng Lệ Chu thì không. Sau khi bị thương, Lệ Chu không chỉ không báo cáo với hiệp hội bảo vệ trùng đực bắt hắn đi, mà còn không màng đến việc máu đang chảy từ tay mình, cố gắng tận tâm an ủi Tạ Duy Nhĩ. Cậu dường như lo rằng Tạ Duy Nhĩ sẽ tự trách, và còn dịu giọng nhẹ nhàng, cẩn thận chứng minh rằng bản thân không sao.Đây thật sự là một hùng tử sao? Rốt cuộc, một gia đình như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được một hùng tử như vậy?Tạ Duy Nhĩ đầy nghi hoặc. Dù hắn biết rằng thế gian rộng lớn và kỳ diệu vô biên, nhưng nếu quả thật có nơi nào đó như lời Lệ Chu từng hé lộ rằng có một nơi mà hùng tử và thư tử có thể chung sống hòa bình – thì tại vì sao hắn đã đi qua biết bao hành tinh mà chưa bao giờ tìm thấy nơi yên bình như thế?Dẫu sao, bất kể thế nào, có lẽ lần này hắn thật sự nên thử tin tưởng Lệ Chu một lần!Tin tưởng rằng Lệ Chu có thể mang lại cho mình hạnh phúc, Tạ Duy Nhĩ không thể cưỡng lại sự ham muốn ẩn sâu trong lòng, hắn muốn giữ Lệ Chu cho riêng mình !Nhìn Lệ Chu mỉm cười bảo hắn đi lấy hộp thuốc, Tạ Duy Nhĩ cảm thấy tự giận bản thân. Lệ Chu đã chứng minh cho hắn thấy bằng hành động rằng cậu là khác biệt, không giống những hùng tử khác, thế nhưng hắn vẫn hoài nghi lai lịch của Lệ Chu ngay sau khi cậu bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com