TruyenHHH.com

Chien Ca De De Yeu Anh Bjyx Bac Quan Nhat Tieu

Chương 9: HOA SI
Tác giả: Niên Hạ
Beta: Song Song
mai_mai_3333

Một đường bị kéo đi Tiêu Chiến hoàn toàn mờ mịt, anh lại chọc phải chỗ nào của cậu rồi? Rõ là anh rất ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời mà. Không hiểu sao lại cứ có giác Vương Nhất Bác đang tức giận với anh mà cũng không phải là tức giận với anh.

Vừa vào đến phòng thay đồ, Vương Nhất Bác liền thả người, tự mình vào buồng tắm phía trong. Tiêu Chiến cảm thấy cứ để cậu đi như vậy không được, lại cũng không dám tới gần sư tử Vương đang tức giận. Quẫn bách một hồi vẫn bước nhỏ tới, túm lấy tay của Vương Nhất Bác kéo lại: "Nhất Bác, cậu sao thế? Tôi lại làm gì cậu không vui sao?"

Vương Nhất Bác nhìn cánh tay mình lại nhìn bàn tay đang giữ lấy cậu kia, cổ tay người đó nãy cậu nắm không chú ý sức lực giờ đã hiện một vệt hồng rõ rệt, mơ hồ còn có hút sưng. Cậu nặng nề thở ra, khẽ gặt tay Tiêu Chiến xuống: "Không sao"

Nhưng Tiêu Chiến như trẻ nhỏ sợ bị bỏ rơi, một mực nắm lại tay cậu dường như nếu cậu không trả lời anh sẽ tiếp tục nắm nữa. Vương Nhất Bác cũng không biết trả lời câu hỏi của anh thế nào. Nói rằng cậu khó chịu ư? Khó chịu vì có người dùng ánh mắt khiễm nhã quét tới quét lui trên người anh, hay là tức giận vì thấy Bạch Hiên có hứng thú với anh?

Cậu biết rõ những điều này không phải do Tiêu Chiến nhưng cậu lại không khống chế được tâm trạng của mình. Đột nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy cậu từ bao giờ vì một Tiêu Chiến lại xao động đến như vậy?

Vương Nhất Bác thoáng nở nụ cười nhẹ trấn an anh: "Anh không làm gì sai hết, tôi chỉ không thích Bạch Hiên động tay động chân với người của mình. Anh biết đó, chủ nghĩa sở hữu của tôi rất lớn, qua một chút sẽ thoải mái thôi."

Tiêu Chiến nhận được câu trả lời kia nhất thời ngẩn ra, 'người của mình' mà Vương Nhất Bác vừa nói kia có phải là nói anh không. nếu nói Bạch Hiên động vào 'người của cậu' từ đầu buổi đến giờ chỉ có cú đỡ vừa nãy mà thôi.

Anh không biết có nên mừng vì cậu đã xem anh là của cậu hay không, tuy rằng chẳng có danh phận gì rõ ràng cả, nhưng cũng đủ làm Tiêu Chiến muốn vui vẻ cả ngày rồi, một chút ấm ức vì bị lạnh nhạt kia sớm bị ảnh đánh tan tác.

Vương Nhất Bác nói rồi tiến tới tủ lấy đồ muốn vào phòng tắm. Tiêu Chiến nghĩ ra gì đó hướng cậu như hứa hẹn: "Nhất Bác, cậu yên tâm tôi sẽ giữ ừm... người của cậu thật tốt, sẽ không để người khác lại động vào nữa"

Cậu lại có chút dở khóc dở cười, nhưng lồng ngực phập phồng lửa giận ban nãy cũng vì câu nói này đã dần lặng đi. Không quên nhắc Tiêu Chiến cũng lấy đồ đi tiệc buổi tối ra thay, lát hai người sẽ tới thẳng Hữu gia.

Tiệc tối nay lấy tông trầm làm chủ đạo, khách mời đều được nhắc nhở trước để lựa màu sắc cho phù hợp. Vương Nhất Bác lựa một bộ suit đen nhám, nhưng được cách điệu thêm các phụ kiện như cúc đá khắc họa tiết nổi, phối cùng dây chuyền bản lớn. Điểm nhấn lớn nhất là chiếc sơ mi đen bên trong sử dụng chất liệu bóng nhạt cùng với một chiếc khăn lụa dài như một thác nước long lanh dưới ánh đèn.

Dù là một cây đen nhưng không hề đem cậu u tối xám xịt mà ngược lại vô cùng chói mắt, cá tính. Tiêu Chiến nhìn người vừa bước ra có chút mê man, thật sự quá đẹp trai rồi. Màu đen trầm của bộ vest càng làm cho làn da trắng của cậu nổi bật hơn, môi hồng đầy đặn như mời gọi nhưng ánh mắt sắc nhọn của chủ nhân nó lại khiến người khác không dám lại gần.

Thấy ánh mắt không hề giấu giếm của Tiêu Chiến si ngốc nhìn cậu, Vương Nhất Bác vô cùng hưởng thụ hỏi anh: "Thế nào?"

Tiêu Chiến chính là gật đầu như giã tỏi, lại có chút suy tư, anh tiến lại gần hộp phụ kiện vệ sĩ có mạng theo bên cạnh cho Vương Nhất Bác, nhìn ngắm một hồi, liền vươn tay. Giây phút Vương Nhất Bác nhìn thấy thứ Tiêu Chiến cầm là gì có chút sửng sốt nhưng cũng không ngăn cản anh.

Thứ Tiêu Chiến nhìn trúng chính là một chiếc khuyên tai tròn. Anh đã để ý thấy Vương Nhất Bác rất thích đeo khuyên tai, phàm mỗi lần ra ngoài muốn trưng diện một chút cậu đều sẽ lựa để đeo. Hôm nay cũng không ngoại lệ chỉ là Tiêu Chiến đi trước một bước giúp cậu chọn mà thôi. Vương Nhất Bác cũng không nghĩ anh lại nhớ chi tiết này. Có chăng khi nãy cậu cho là anh sẽ lựa một chiếc đồng hồ cho cậu mà thôi.

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến đeo lên cho cậu, cảm nhận hương thơm man mát từ người anh nhẹ nhàng hòa cùng mùi hương của cậu. Giây phút tay anh rời đi, viền tai cậu lại có chút nóng bỏng lưu luyến. Cậu xoay người nhìn vào gương quả thực tai cậu đã đỏ cả lên rồi, nhưng lại vô cùng tự nhiên kiếm cớ: "Anh không biết đeo thì đừng có cố, xem xem tai tôi bị anh mân đỏ cả lên rồi"

Tiêu Chiến chột dạ, vừa muốn nói xin lỗi, Vương Nhất Bác đã dành trước: "Nhưng rất đẹp, mắt thẩm mỹ không rồi". Một câu nói thành công dỗ Tiêu Chiến cười đến tít mắt. Không hổ là cậu, Vương - tự luyến - Bác thầm nghĩ trong lòng, đăc ý cùng anh sóng bước ra xe.

Ban đầu muốn chưng diện cho Tiêu Chiến nhưng khi thấy anh mặc đồ không thoải mái, cậu dứt khoát lựa trang phục mang hơi hướng đơn giản cho anh. Chiều nay thấy đám người như sói đói rình mồi nhìn chăm chăm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại cảm thấy quyết định của mình cực kì đúng đắn. Mới là ăn mặc đơn giản đã thu hút như thế, nếu thực đem anh chưng đẹp lên vậy thì hôm nay sẽ không chỉ dừng ở mỗi ánh mắt đâu.

Tuy rằng Vương Nhất Bác chỉ lấy một bộ vest đen cùng sơ mi trắng đơn giản cho Tiêu Chiến, nhưng lên người anh lại dường như đem đẳng cấp của bộ vest đó lên một tầm cao mới. Đúng là lụa đẹp vì người mà. Dù về Vương gia chưa lâu nhưng Tiêu Chiến được để ý kĩ về ăn uống, cũng không còn phải lao động vất vả. Người dường như đã nhiều lên một vòng thịt, da trước kia đã trắng, nay còn mềm mại ẩn ẩn sắc hồng khỏe khắn, khiến người nhìn càng nhìn càng thuận mắt.

Không thể phủ nhận lời Hữu Phỉ nói Tiêu Chiến quả thật là một mỹ nhân. Ý thức được điều này Vương Nhất Bác như có như không nghĩ về một chiếc lồng son với chú thỏ trắng của mình. Tiêu thỏ bên cạnh không hề biết đến loại suy tư không trong sáng kia, không hề cảnh giác mà gãi vào chỗ ngứa của sư tử, nhỏ giọng thương lượng:

"Nhất Bác, ở bữa tiệc sẽ có đồ ăn chứ?"

"Đương nhiên"

"Vậy cậu có thể coi như đừng quen biết tôi một lát được không?"

"Sao vậy?"

"Chính là nãy tôi mới ăn được một góc nhỏ bánh thôi, cảm thấy bánh đó ngon lắm. Lát nữa tôi sẽ tìm thêm các món khác. Một chiếc bánh thôi đã ngon như vậy, khẳng định đồ mặn sẽ càng ngon hơn nha"

"Vương gia bỏ đói anh sao?"

"Không có, là tôi muốn thử những món mới, món nào ngon có thể về thử làm cho cậu ăn"

"Thì cứ đường hoàng mà ăn, sao phải vờ không quen biết tôi?"

"Vì tướng ăn của tôi xấu á, với tôi đi theo cậu cũng không giúp gì được mà. Không thể vừa cùng cậu đi gặp bạn bè vừa ăn liên tục được" Mắt Tiêu thỏ nào đó giờ đã chớp đến muốn giật giật rồi mà sư tử Vương vẫn có vẻ không hài lòng lắm.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng phải thỏa hiệp trước chiêu vuốt thỏ hiện hình, anh túm một góc tay áo cậu ra sức lắc: "Nha, tôi sẽ chỉ ở quầy đồ ăn thôi, sẽ không đi lung tung, cậu xong tiệc tới đó nhất định sẽ thấy tôi. Nha Nhất Bác"

Nhận được cái gật đầu rất không tình nguyện của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã vui vẻ muốn nhảy lên rồi. Anh không thích nơi đông người, càng không biết phải ứng xử thế nào khi ở cạnh Vương Nhất Bác. Hôm nay ở trường đua anh đã thấy được rất nhiều ánh mắt không thiện cảm dành cho anh khi xuất hiện bên cạnh cậu.

Chi bằng để anh tách ra, Vương Nhất Bác có thể vui vẻ với bạn, anh cũng thoải mái ở thế giới của mình - thế giới không ai chú ý đến anh.

Vào đến Hữu gia, Vương Nhất Bác không yên tâm để Tiêu Chiến đi một mình, liền phân phó một hầu gái nhỏ từ chỗ Hữu Phỉ đi theo bồi Tiêu Chiến, không quên nhắc nhở anh có bất cứ chuyện gì phải gọi cho cậu.

Tiêu Chiến muốn nói mình không phải trẻ con, nhưng lại sợ chọc sư tử Vương tức giận sẽ đem anh dắt bên hông, cho nên chỉ ngoan ngoãn đồng ý hết những gì cậu nói.

Cho đến khi hai người tách nhau ra, Tiêu Chiến mới được giải phóng. Dựa vào chỉ dẫn của hầu gái, anh thuận lợi đến khu vực đồ ăn, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mỹ vị. Cô bé hầu gái bên cạnh vốn tưởng anh đói nên đến ăn trước, nhưng chứng kiến sức chiến đấu của Tiêu Chiến cùng ánh mắt tỏa sáng của anh cô có chút áo giác như thấy cái đuôi tròn tròn nào đó đang vung vẩy cực kì sung sướng.

Vương Nhất Bác bên này tụ lại với đám Hữu Phỉ, Bạch Hiên, ngoài ý muốn còn có em gái của Bạch Hiên - Bạch Thiên. Mấy năm nay sức khỏe không tốt luôn không xuất đầu lộ diện. Hôm nay lại vì sinh nhật của Hữu Phỉ mà tới.

Nói đến tình bạn của 3 người Vương Nhất Bác, Hữu Phỉ cùng Bạch Hiên cũng tính là thân thiết. Vương Nhất Bác cùng Hữu Phỉ là cặp bài trùng ai cũng biết. Nhưng Vương Nhất Bác cùng Bạch Hiên lại là loại quan hệ hết sức vi diệu. Hữu Phỉ cũng tính xem như là cầu nối trung gian giữa hai người họ. Cùng là lớn lên bên nhau, nhưng hai người tính cách đều thâm tàng bất lộ. Luôn tranh đấu hơn thua nhưng cũng cực kì thấu hiểu cùng tôn trọng đối phương. Không hề có ý định kết thù, thậm chí có rất nhiều việc vô cùng ăn ý. Giao hảo coi như không tệ.

Thế nhưng ba người họ lại chỉ duy nhất Bạch Hiên có em gái tuy là cùng cha khác mẹ nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Cho nên Bạch Thiên từ nhỏ nghiễm nhiên trở thành tiểu công chúa của giới phú nhị đại. Bạch Hiên che chở cô không nói, Hữu Phỉ lại đơn phương Bạch Thiên rất lâu, cho đến ngày anh muốn thổ lộ thì Bạch Thiên lại thẳng thắn nói rằng cô thích Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì, nhỏ thì Hữu Phỉ đánh nhau, hắn thua anh chi viện, không cầm đầu cũng không chơi xỏ, cho nên với cô em gái của Bạch Hiên này cậu chỉ giữ ở thái độ cho mặt mũi, ai bảo người anh em của cậu lại thích cô ta. Nhưng Bạch Thiên lại luôn cho rằng Vương Nhất Bác cũng thích mình, chỉ là cậu lạnh lùng thành quen nên không xuống nước mà thôi.

Kết quả khi Bạch Thiên bị Vương Nhất Bác từ chối vẫn nghĩ rằng do cậu không muốn là tổn thương tình cảm anh em nên mới từ chối cô. Chỉ cần đợi Hữu Phỉ thích người khác, cơ hội của cô sẽ đến. Cho đến giờ hình như vẫn là suy nghĩ đó.

Vương Nhất Bác lười quản, cô không chọc phiền phức đến cậu, cậu lo cô ta nghĩ gì làm gì. Chỉ là phàm những nơi Bạch Thiên xuất hiện cậu sẽ không chủ động tới. Mấy năm nay cô ta bệnh luôn ở nhà, suýt chút nữa cậu đã quên mất còn một người tên Bạch Thiên rồi.

Bạch Thiên tuy đã lâu không ra ngoài nhưng cô hoàn toàn yên tâm về Vương Nhất Bác, có ai trong giới không biết đến biệt danh Đường Tăng của cậu, trừ Hữu Phỉ cùng anh trai cô ta gần như không một ai thân thiết được với cậu. Cho đến chiều nay, những người bạn của cô đến xem buổi đua xe của Hữu Phỉ lại gửi cho cô vài tấm hình khiến cô không thể không xuất hiện ở nơi này.

Trong hình là Vương Nhất Bác đi cùng một cậu trai rất dễ nhìn. Ban đầu Bạch Thiên không quan tâm, thuận mắt thì thế nào chung quy vẫn là con trai, cô tin Vương Nhất Bác chính là cây trúc thẳng, thẳng đến không thể thẳng hơn. Nhưng những bức ảnh về sau càng khiến cô ta dao động.

Vương Nhất Bác kia có chứng khiết phích ai cũng biết lại ở trước mặt mọi người công khai ôm eo một người con trai thể hiện chủ quyền, lại còn là với anh trai cô, ngang nhiên lôi lôi kéo kéo nhau vào phòng thay đồ. Bạch Thiên không tin được, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy.

Bạch Thiên đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vương Nhất Bác một mình tới đây, nhưng người hầu thân cận của cô lại cho cô biết người bạn trai kia vẫn cùng cậu tới, sau đó đã tách ra  về quầy đồ ăn, hơn nữa Vương Nhất Bác còn cẩn thận cử một hầu riêng đi theo để chú ý cậu ta. Bạch Thiên khẳng định không thể ngồi yên.

Từ đầu đến cuối Vương Nhất Bác chỉ gật đầu đáp lại cái chào của Bạch Thiên, đến một ánh mắt cũng không lưu lại, nhưng Bạch Thiên lại không chút e ngại đặt tầm mắt trên người cậu không dời. Vương Nhất Bác không hề vui vẻ.

Siết chiếc khăn lụa trong tay, Bạch Thiên nhẹ nhàng hướng Vương Nhất Bác "Nghe Hữu ca nói lát sẽ có dạ khúc, lâu rồi không gặp, Bác ca có thể bồi Thiên nhi nhảy một đoạn không?"

_Hết Chương 9_
Cảm ơn các bạn đã đón đọc
1/8/2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com