Chien Bac Zsww Tam Chan Du Phong
Thằng nhóc căng thẳng, duy trì tư thế thẳng lưng, nghiêm nghị. Mặt khác lại đem móng tay lên gặm như một con mọt đục gỗ.Dễ thấu hiểu thôi, trong tổng cộng 18 năm kinh nghiệm về phương diện hít thở không khí và hoạt động trong vùng sáng mặt trời; thêm vào đó là 12 năm mài dũa kinh sử hòng đỗ đạt, thành danh. Nó chưa từng một lần đặt chân đến địa bàn này- một nơi chẳng hề có mối liên quan nào trong lộ trình di chuyển từ nhà đến trường...Đây là đồn cảnh sát.. một đồn cảnh sát rất to và bề thế là đằng khác.-"Quách Thừa, Quách Thừa..."Trịnh Phồn Tinh nhả bộ móng đã cụt lủn ra khỏi miệng, lén lút lau tay sạch sẽ rồi mới dám khe khẽ giật giật vạt áo của anh bạn ngồi kế bên. Giọng nói lí nhí vang lên như sợ bị người ngoài nghe thấy. Thực chất, trong mớ hỗn độn ngoài kia của đám người lớn, chẳng ai rảnh để để tâm đến hai đứa nhóc mới trưởng thành này cả.Tên nhóc họ Quách cau có hầm hừ, "Sao?"Ngoài mặt nó mạnh miệng thế thôi, thực chất trong thâm tâm đã nao núng lung lay vài phần từ hồi nãy bị lôi vào. Mồ hôi trên, mồ hôi dưới; mồ hôi mẹ, mồ hôi con đã tuôn ra như tắm.Thằng nhóc phía trên rướn cổ ngó nghiêng xung quanh, nói như sắp khóc.-"Thầy Tiêu đang ở đâu rồi? Sao thầy mãi chưa ra ngoài là sao?"Tên hài tử họ Quách nghe vậy đương bủn rủn, cả người sắp mất đi lí trí lăn đùng ra khóc ngất theo bạn mình. Tuy vậy, do đầu óc phát triển sớm hơn với độ tuổi đồng trang lứa, Thừa ta đinh ninh nhân vật duy nhất thân thích với bọn chúng ở hiện tại chắc chắn không bị dính tội trang hình sự nào.Đang bực dọc vì nỗi niềm không được giải tỏa, Quách Thừa trề mồm hất cằm, làu bàu như ông cụ non, "Ra mà hỏi lão ca đang tường trình ở bên kia kìa."Trịnh Phồn Tinh le lói cặp mắt ti hí, nhìn ngắm nam tử Quách Thừa vừa đề cập đến trong cuộc đối thoại. Miệng hé hé chuẩn bị sẵn sàng cho một câu cảm thán xuýt xoa.Nãy giờ nó đã bị thu hút không biết bao nhiêu lần về phong thái hơn người đạp đổ mọi chuẩn mực đưa ra cùng với dung mạo anh tú tựa băng thanh ngọc khiết của y. Trong không gian hỗn độn chật cứng người với người, y một thân hắc phục huyền bí thanh nhã. Được thể tôn lên sắc da trắng sáng ánh lên hào quang, hảo hảo mãn nhãn người xem.Rốt cuộc vẫn phải thốt lên: -"Đẹp quá!"Vương Nhất Bác đem cặp chân thon dài vắt chéo, giày boots đen tuyền theo nhịp đong đưa gõ "cộp, cộp" vào bàn làm việc của cảnh sát trưởng. Tư thế không giống người dính dáng đến vụ việc lùm xùm phải chầu chực thẩm vấn một chút nào.Y vô cảm đưa mắt nhìn xung quanh. Cặp mắt nhu hòa ẩn giấu bên trong bao lớp toan tính; thoạt nhìn trông như mặt hồ tiết thu, trong vắt một lèo thấy tận dưới đáy; phẳng lặng tách biệt nhân gian. Một cái liếc mị hoặc như ánh tịch dương ảo diệu đã đủ cho lòng người rối tung, thần thức đạo lộn. Thượng đế quả thực đã quá khổ tâm để tạo ra một người trần với tướng mạo thoát tục biệt phàm như thế. Chiếc mũi thanh tú, thẳng tắp một hồi kia được uốn nắn như thế nào, thiết nghĩ giới y khoa chỉnh hình tốt hơn hết hãy mang bút sách đến ngâm cứu học hỏi.Sắc đỏ gạch mướt mát trên cánh môi mềm mại luân động uyển chuyển dưới ánh đèn thẩm vấn.
-"Viên cảnh sát, liệu tôi có thể rời đi được chưa?"
Y tâm tình không thoải mái, nhíu nhẹ cặp mày lá liễu. Ngôn từ phát ra hoàn hảo nhã nhặn dung hòa. Vừa rồi nghe loáng thoáng đâu đó chút âm sắc ủy khuất, cầu bảo bọc.Ngài cánh sát từ đầu đến cuối trên gương mặt căng cứng kiềm chế tột độ, gắng gượng một biểu cảm tác phong hết thảy nghiêm túc chuyên tâm vào vụ việc xô xát. Cuối cùng lại bị thất thủ bởi đòn đánh chí mạng của nam nhân như tiên tử trước mặt. Kết cục, ngài lắp bắp ú ớ, chẳng nhớ đã nói hớ bao nhiêu câu, chợt nhận ra mình không những chưa trả lời nổi câu hỏi Vương Nhất Bác mà còn úp nón biến trở thành tên ngớ ngẩn trước mắt tiểu mỹ nhân.Vương Nhất Bác thầm cười nhạo tên đàn ông trước mặt, đáng sợ một nỗi bên ngoài vẫn vô hại chớp mắt như không. Y từng trải bao nhiêu lâu nay, dĩ nhiên nhận thức được lợi thế vượt trội của vẻ đẹp mình sở hữu. Hơn nữa còn vận dụng một cách rất khôn ngoan và hiệu quả. Lần lượt hất văng tất cả những tảng đá chắn ngang đường.Nói cậu sắm vai hồ ly tinh cũng chẳng sao, vì vốn dĩ nhan sắc khuynh thành sinh ra là để dễ dàng thực thi thủ đoạn. Y đơn giản định nghĩa, đám ôn dịch nào mà bàn tán sau lưng cũng mãi mãi nhìn ót của người đi trước mà sống thôi.Nhưng đôi khi gương mặt này cũng đem lại đôi điều phiền toái không may phát sinh. Cánh mày râu bị Vương Nhất Bác mê hoặc cũng phân ra không biết bao nhiêu thể loại. Những đám cáo già nham hiểm tự cho mình là thông minh làm như thể mình hiểu rõ con người y. Tấn công bằng những lá thiệp dự tiệc tùng xa hoa hay những mối làm ăn béo bở dưới bộ tịch của đấng thông thái, đạo mạo. Vì chúng nghĩ y sẽ mụ mị, mờ mắt mà sẩy chân vào trò chơi hoang dâm; nên sẵn tiện đóng cho đạt vai nhà trí thức lấy vốn.Phần còn lại không hiếm gặp, nhiều nhất là những tên quan chức mới tại vị, mơ tưởng đến viễn mộng Vương Nhất Bác thấy quyền lực liền chạy đến ôm chân đeo bám như cây thường xuân trên bờ tường. Vậy nên chẳng ai mang tội mà lạnh mặt đìu hiu với tiên tử như hoa như ngọc, y không ít lần suýt nữa bị túm lên giường không thương tiếc như thể đó là một lẽ đương nhiên.Vương Nhất Bác y ích kỉ như thế đấy. Gây họa bốn phương nhưng chẳng bao giờ có ý định dọn dẹp mà phủi tay lẩn trốn.Tất cả do chông gai sóng gió,
Do đau đớn ly biệt,
Do giằng xé tâm can,
Vun vén nên một Vương Nhất Bác mê muội chúng sinh như một phép thử tựa trái cấm vườn Địa đàng.
-"Viên cảnh sát, liệu tôi có thể rời đi được chưa?"
Y tâm tình không thoải mái, nhíu nhẹ cặp mày lá liễu. Ngôn từ phát ra hoàn hảo nhã nhặn dung hòa. Vừa rồi nghe loáng thoáng đâu đó chút âm sắc ủy khuất, cầu bảo bọc.Ngài cánh sát từ đầu đến cuối trên gương mặt căng cứng kiềm chế tột độ, gắng gượng một biểu cảm tác phong hết thảy nghiêm túc chuyên tâm vào vụ việc xô xát. Cuối cùng lại bị thất thủ bởi đòn đánh chí mạng của nam nhân như tiên tử trước mặt. Kết cục, ngài lắp bắp ú ớ, chẳng nhớ đã nói hớ bao nhiêu câu, chợt nhận ra mình không những chưa trả lời nổi câu hỏi Vương Nhất Bác mà còn úp nón biến trở thành tên ngớ ngẩn trước mắt tiểu mỹ nhân.Vương Nhất Bác thầm cười nhạo tên đàn ông trước mặt, đáng sợ một nỗi bên ngoài vẫn vô hại chớp mắt như không. Y từng trải bao nhiêu lâu nay, dĩ nhiên nhận thức được lợi thế vượt trội của vẻ đẹp mình sở hữu. Hơn nữa còn vận dụng một cách rất khôn ngoan và hiệu quả. Lần lượt hất văng tất cả những tảng đá chắn ngang đường.Nói cậu sắm vai hồ ly tinh cũng chẳng sao, vì vốn dĩ nhan sắc khuynh thành sinh ra là để dễ dàng thực thi thủ đoạn. Y đơn giản định nghĩa, đám ôn dịch nào mà bàn tán sau lưng cũng mãi mãi nhìn ót của người đi trước mà sống thôi.Nhưng đôi khi gương mặt này cũng đem lại đôi điều phiền toái không may phát sinh. Cánh mày râu bị Vương Nhất Bác mê hoặc cũng phân ra không biết bao nhiêu thể loại. Những đám cáo già nham hiểm tự cho mình là thông minh làm như thể mình hiểu rõ con người y. Tấn công bằng những lá thiệp dự tiệc tùng xa hoa hay những mối làm ăn béo bở dưới bộ tịch của đấng thông thái, đạo mạo. Vì chúng nghĩ y sẽ mụ mị, mờ mắt mà sẩy chân vào trò chơi hoang dâm; nên sẵn tiện đóng cho đạt vai nhà trí thức lấy vốn.Phần còn lại không hiếm gặp, nhiều nhất là những tên quan chức mới tại vị, mơ tưởng đến viễn mộng Vương Nhất Bác thấy quyền lực liền chạy đến ôm chân đeo bám như cây thường xuân trên bờ tường. Vậy nên chẳng ai mang tội mà lạnh mặt đìu hiu với tiên tử như hoa như ngọc, y không ít lần suýt nữa bị túm lên giường không thương tiếc như thể đó là một lẽ đương nhiên.Vương Nhất Bác y ích kỉ như thế đấy. Gây họa bốn phương nhưng chẳng bao giờ có ý định dọn dẹp mà phủi tay lẩn trốn.Tất cả do chông gai sóng gió,
Do đau đớn ly biệt,
Do giằng xé tâm can,
Vun vén nên một Vương Nhất Bác mê muội chúng sinh như một phép thử tựa trái cấm vườn Địa đàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com