TruyenHHH.com

Chien Bac Kiep Phu Du Muoi Nam

[Yêu thương điên cuồng, chia ly vụn vỡ]

Vương Nhất Bác chờ Tiêu Chiến lên tiếng. Cậu hốt hoảng nhận thấy Tiêu Chiến đi ra cửa, bản thân sau đó cũng mơ màng ngủ mất. Người bệnh thật dễ dàng mệt mỏi.

Lúc tỉnh lại Tiêu Chiến đã trở về. Vương Nhất Bác dụi mắt ra khỏi phòng, thấy Tiêu Chiến đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Đường nét gương mặt người kia giữa khói thuốc dần trở nên mơ hồ, mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí.

Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt. Tháng mười hai Bắc Kinh bình thường đều tràn ngập sương mù, không ngờ tại ngoại thành còn có thể cảm nhận được nắng ấm.

Tiêu Chiến vừa về từ công ty, trên người đang nhiễm đầy khí lạnh. Không khí xung quanh có chút nặng nề, xem ra anh đã có quyết định cuối cùng.

"Tiêu Chiến, cậu không phải trẻ con, người bên cạnh luôn có thể thay đổi, nhưng tiền đồ thì chỉ có một. Nếu đứa trẻ kia thực sự yêu cậu, cậu ta chắc chắn sẽ rời đi." Ngữ khí An Tình vô cùng bình tĩnh mà phân tích tình hình.

“Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mới đến, đã đào lên rất nhiều chuyện xấu trước đây của cậu. Cậu phải biết, cậu không giống những idol lưu lượng đó, nhân thiết công ty đắp nặn cho cậu luôn là diễn viên phái thực lực. Một khi loại tai tiếng này truyền ra ngoài, nó nhất định sẽ hủy hoại cậu."

 "An tỷ, thật sự... Không có cách khác sao?" Tiêu Chiến thở dài, đứa nhỏ Vương Nhất Bác, không phải nói buông là có thể buông được.

"Tiêu Chiến, nghĩ kỹ đi. Cậu biết tôi là người thế nào, tự giải quyết cho tốt." An Tình rõ ràng tức giận, không muốn nói nhiều lời.

"Ca." Giọng Vương Nhất Bác lôi suy nghĩ của Tiêu Chiến trở lại.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nhìn cậu, phảng phất muốn nhìn rõ cái gì. "Thời gian trước, anh nghe Nghệ Hiên nói tiểu thuyết mạng em viết bán rất chạy, có công ty muốn ký hợp đồng có đúng không?" Tiêu Chiến không tiến lên ôm lấy vai cậu như trước kia, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Vâng." Ánh mắt Vương Nhất Bác trầm xuống, nhẹ nhàng trả lời.

"Hiện tại đã là tháng mười hai, sang năm Nhất Bác hai lăm tuổi, đã trưởng thành." Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời đột nhiên có chút chói mắt. "Có phải, một người, cũng có thể sống thật tốt hay không."

"Tiêu Chiến, muốn nói gì thì nói thẳng đi." Vương Nhất Bác vuốt lọn tóc bởi vì tư thế ngủ không tốt mà nhếch lên, nghĩ ngày này rốt cuộc cũng phải tới. Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng khi thời điểm thật sự đến, cậu vẫn khẩn trương sợ hãi đến run rẩy. Cậu lại không gọi "ca", mà gọi cả tên lẫn họ của Tiêu Chiến. Có lẽ như vậy, sẽ không khiến cậu cảm thấy quá khó khăn.   

“Nhất Bác, chúng ta...”

"Chia tay đúng không?" Vương Nhất Bác không dám để Tiêu Chiến nói ra câu nói đó, cậu lựa chọn tự mình mở miệng. Cho dù trái tim đang đau đến chảy máu, trong lòng vẫn kiên định như cũ.

Lưu luyến ôn nhu như vậy, kiên quyết dũng cảm như vậy, cũng chỉ có một Vương Nhất Bác.

"Em...đã biết?" Tiêu Chiến có chút không thể tưởng tượng nhìn cậu, phảng phất giống như nhìn thấy con thỏ mình nuôi bấy lâu nay không hiểu sao lại đột nhiên hiểu chuyện. 

"Không phải, Nhất Bác, em nghe anh nói..." Anh có lẽ còn định nói thêm gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đơn giản nói: "Bỏ đi, đây chính là em muốn, chúng ta chia tay đi."

"Vâng..." Vương Nhất Bác cắn môi dưới, cố gắng làm sắc mặt trầm tĩnh, nhưng hốc mắt vẫn hồng đến doạ người. "Em lập tức dọn ra ngoài."

Tiêu Chiến lạnh mặt không trả lời, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi nghe thấy âm thanh cửa lớn đóng lại, Tiêu Chiến biết, bọn họ coi như kết thúc rồi.

Tám năm thanh xuân thuộc về Vương Nhất Bác, cuối cùng kết thúc.

 ***

Vương Nhất Bác mấy năm nay không ra ngoài làm việc, chỉ có tiền tiết kiệm dành dụm được trong thời gian làm việc mấy năm qua, ở Bắc Kinh cũng không có bạn bè. Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, sống gần hai mươi lăm năm vì sao vẫn thất bại như vậy.

Cậu cùng đường, cuối cùng đành phải đi tìm Châu Nghệ Hiên. May mắn có một người như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn ở bên cạnh Vương Nhất Bác.

Châu Nghệ Hiên cũng tốt nghiệp từ khoa diễn xuất, nhưng lại không đi theo con đường diễn viên. Vốn dĩ Tiêu Chiến cũng không có quá nhiều khả năng xuất đạo, mãi đến năm anh sắp tốt nghiệp.....

Năm thứ hai Vương Nhất Bác tới Bắc Kinh, Tiêu Chiến rất bận, thường xuyên là Vương Nhất Bác đi qua nửa thành phố đến gặp anh, cuối cùng cũng không ở được lâu. Thậm chí có lần, Vương Nhất Bác phải chờ tận hai tiếng đồng hồ mới có thể gặp anh.

Nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ oán giận. Mặc dù mỗi lần gặp mặt mất rất nhiều thời gian, cậu cũng nguyện ý. Có lẽ đó chính là yêu đi.

Năm ấy, đạo diễn nổi tiếng Lý Thuỵ Hoa chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, mang theo trợ lý tới Học viện điện ảnh tuyển người, không ngờ rằng liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tiêu Chiến. Nhân sinh thiếu niên, cũng từ thời khắc mang tính lịch sử kia, thay đổi.

Bộ phim đó mang tên "Mười năm", thanh xuân bi tình, đem thanh xuân của một thế hệ phô bày ra trước mặt người xem, đạt được thành tích cực kỳ tốt, rating vẫn luôn nằm top ba.

Nhân khí nam chính Tiêu Chiến vẫn liên tục tăng cao. Vương Nhất Bác từng nghĩ, bọn họ có khi nào giống như bộ phim đó, qua không nổi mười năm.

 Hiện tại xem ra, bọn họ thật đúng không qua nổi mười năm.

"Em cãi nhau với Tiêu Chiến?" Châu Nghệ Hiên nhìn người mà chính mình đưa về, thấy cậu vẫn rầu rĩ không vui, đành lên tiếng trước.

"Không phải cãi nhau, bọn em chia tay." Sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn bình đạm như cũ, phảng phất đang nói chuyện người khác, lại thuận tiện nhấp một ngụm nước từ chiếc ly Châu Nghệ Hiên đưa tới.

"Chia tay? Bởi vì...tin tức trên mạng sao?" Châu Nghệ Hiên không thể tin được, tám năm Vương Nhất Bác vô cùng quý trọng lại kết thúc như vậy?

"Nếu anh đã biết, em cũng không còn gì muốn nói." Vương Nhất Bác ngơ ngẩn nhìn anh, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.

Châu Nghệ Hiên không khỏi đau lòng. Tình cảm luôn che dấu bấy lâu trong lúc này liền muốn bộc phát ra.

 "Anh ta nói?" Khóe môi Châu Nghệ Hiên run rẩy. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người ngay cả mình cũng luyến tiếc chạm vào, Tiêu Chiến lại dễ dàng từ bỏ.

"Hiên ca, anh đừng hỏi nữa, em vốn dĩ không muốn liên luỵ đến anh ấy." Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Vương Nhất Bác...nếu em..." Nếu em thuộc về anh thì thật tốt, cho dù vượt lửa băng sông, cũng sẽ bảo vệ em chu toàn. Những lời này cuối cùng vẫn không thể nói ra. Châu Nghệ Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Đồng ý với anh, đi chữa bệnh đi."

"Hiên ca, anh biết em sẽ không đi mà." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười xin lỗi: "Em muốn về Lạc Dương."

"Anh đi với em." Châu Nghệ Hiên không chút do dự, ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn cậu. Anh nguyện ý trở thành thiếu niên Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác, vị trí đầu tiên vĩnh viễn dành cho Vương Nhất Bác, nguyện ý cùng cậu đến tất cả nhưng nơi cậu muốn đến.

"Hiên ca, anh không cần..." Vương Nhất Bác có chút áy náy nhìn anh: "Em không đáng." Trong hốc mắt đã tràn đầy hơi nước.

"Đáng chứ. Không có gì có thể sánh với em, em vĩnh viễn là quan trọng nhất." Châu Nghệ Hiên duỗi tay xoa tóc Vương Nhất Bác. Tóc cậu mềm mại giống như trong tưởng tượng. "Anh đặt vé máy bay, anh cùng em quay về Lạc Dương."

Ôn nhu như vậy, làm Vương Nhất Bác lại nghĩ tới Tiêu Chiến.

Cậu còn nhớ rõ, năm thứ hai cậu tới Bắc Kinh, Tiêu Chiến liền bớt thời gian đưa cậu đi đến Kyoto.

So với Hokkaido, Vương Nhất Bác càng thích Kyoto.

Cổ thành xinh đẹp, hoa anh đào trải dọc hai bên đường. Vương Nhất Bác nhìn một dải hồng nhạt bao phủ khắp thành đô, thế nhưng không thể dời mắt nổi. Lúc ấy Tiêu Chiến còn trêu cậu tâm tư thiếu nữ quá nặng, thật ra anh nào biết, Vương Nhất Bác chỉ muốn đem mỗi một khoảnh khắc tốt đẹp giữa mình và Tiêu Chiến, mỗi một nơi cả hai cùng đi qua đều khắc ghi trong lòng.

Những thứ ấy đối với Tiêu Chiến không có gì đặc biệt, nhưng Vương Nhất Bác xem chúng như bảo bối, vô cùng trân trọng.

Lạc Dương vẫn tốt đẹp như vậy. Không khí phía Nam thật ẩm ướt, không thể so sánh với Bắc Kinh ồn ào. Mấy ngày nay, Vương Nhất Bác thường xuyên mơ thấy cảnh năm đó cùng Tiêu Chiến đi Kyoto. Nó tựa như một cơn ác mộng mãi quấn lấy không để cậu chạy thoát, trong mộng cũng không có loại cảm giác ngọt ngào tựa như ngâm vại mật trước đây.

Màu hồng chưa chắc đã tốt đẹp, bây giờ thế nhưng lại trở thành ác mộng.

Vương Nhất Bác không ký hợp đồng với công ty lúc trước. Cậu không muốn chịu thêm bất kỳ ước thúc nào. May mắn Châu Nghệ Hiên cũng ủng hộ cậu.

Cậu quyết định viết tiểu thuyết dài kỳ, viết về chuyện xưa của mình cùng Tiêu Chiến. Cuốn sách mang tên "Kiếp phù du mười năm", là câu chuyện kể về Ôn Niệm Bắc và Hạ Trạch.

Chỉ có tình yêu chân chính mới có thể trường tồn. Cậu cùng Tiêu Chiến, có lẽ không thể quá mười năm. Cho nên Vương Nhất Bác cả đời này, chỉ có thể đi tới mười năm.

Mười năm, làm cậu hiểu được nhân sinh chìm nổi, cho cậu yêu Tiêu Chiến, vậy là đủ rồi.

Chỉ là cậu vẫn có chút tư tâm. Nói không chừng, Tiêu Chiến căn bản sẽ không yêu cậu quá hai năm nữa. Hoặc là, chính cậu căn bản sống không nổi hai năm.

 
***
 

Kỳ thật Tiêu Chiến nào dễ dàng bỏ được, cho dù chỉ mới qua một ngày, anh cũng đã nhớ nhung điên cuồng.

 
An Tình cố ý muốn trợ lý sắp kín lịch cho Tiêu Chiến. Từ sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện ở họp báo, hotsearch của anh cũng dần dần lạnh xuống, nhưng Tiêu Chiến vẫn cứ chìm đắm trong bi thương mãi không thể thoát ra, anh đành cố gắng dồn toàn bộ tâm tư vào công việc.

 
Điên cuồng bận rộn có thể khiến Tiêu Chiến tạm thời không nhớ Vương Nhất Bác.

 
Tình cảm hai người thật ngốc nghếch, rõ ràng yêu nhau, lại cứ muốn tra tấn lẫn nhau.

Vương Nhất Bác càng mệt mỏi hơn. Cậu đã không còn tinh khí của thiếu niên năm ấy, ốm đau quấn thân, tra tấn trên tinh thần càng khiến người khó chịu.

 
Cho dù tưởng niệm thành si, vạn tiễn xuyên tâm, cũng muốn cắn răng giả bộ không sao cả.

[Gió ấm phương Nam, nào chịu nổi rét lạnh phương Bắc]*

___________

Chú thích:

(*): Trích trong "Mười năm yêu anh nhất" - Vô Nghi Ninh Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com