TruyenHHH.com

[CHIẾN BÁC] KIẾP PHÙ DU MƯỜI NĂM

2

Lim_chan

[Cuối cùng tựa như Trang Chu mộng hồ điệp, người là ban ân cũng là kiếp.]

Vương Nhất Bác mười sáu tuổi cứ như vậy đem chính mình giao vào tay Tiêu Chiến.

Còn Vương Nhất Bác hai mươi bốn tuổi? Có phải nên lựa chọn rời đi?

Vương Nhất Bác nhiều lần muốn rời đi, nhưng mỗi lần lại đều luyến tiếc, Tiêu Chiến tốt như vậy, tựa như ánh mặt trời, chính mình sao có thể từ bỏ.

Vương Nhất Bác thiên tính sợ người lạ, không có bạn bè, cha mẹ lại không quản, có lẽ người thân nhất cũng chỉ có Tiêu Chiến. Cậu nghĩ thuốc trong nhà cũng không còn nhiều lắm, vẫn là đi tới bệnh viện lấy thêm một ít thì tốt hơn.

Vương Nhất Bác không thích ra khỏi cửa, cho nên sau khi cậu tốt nghiệp Tiêu Chiến không hề để cậu phải ra ngoài làm việc, từ đó đến nay vẫn luôn ở nhà.

"Alo, Nghệ Hiên ca anh tới đón em đi."

"Được" Tiếng nói Châu Nghệ Hiên trầm thấp, làm người khác cảm thấy an tâm. Châu Nghệ Hiên là bạn học của Tiêu Chiến, ngoại trừ Tiêu Chiến ra thì đây là người Vương Nhất Bác gần gũi nhất.

Năm đó Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến một mình tới Bắc Kinh, người bạn đầu tiên gặp được chính là Châu Nghệ Hiên. Cậu còn nhớ rất rõ ngày đó, Tiêu Chiến nói sẽ tới đón cậu, kết quả trường học lại có hội nghị làm người nọ không tới. Vương Nhất Bác chờ ở sân bay hơn hai giờ, trời xa đất lạ nên không dám chạy loạn, cho nên vừa lúc gặp phải Châu Nghệ Hiên.

"Cậu bạn nhỏ, em đang đợi ai sao?"

"Vâng... Tôi không phải cậu bạn nhỏ." Vương Nhất Bác trả lời, vành tai lại đỏ lên.

"Sao vậy, bạn em không tới sao?" Châu Nghệ Hiên nhìn cậu, có chút buồn cười.

"Ừm, chắc anh ấy đang bận." Đáy lòng Vương Nhất Bác cảm thấy, anh trai này cũng không phải người xấu.

"Vậy để anh đưa em tới khách sạn." Lúc đầu, Châu Nghệ Hiên chỉ đơn thuần cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, không nghĩ tính cách lại đáng yêu như vậy.

Vương Nhất Bác cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, lúc sau nói chuyện với nhau mới biết được thì ra anh cũng quen biết Tiêu Chiến, thậm chí là anh em tốt ở cùng ký túc xá.

"Nhất Bác, lên xe đi." Đôi khi Châu Nghệ Hiên thậm chí còn đáng tin cậy hơn Tiêu Chiến, tỷ như hiện tại, anh sẽ dùng thời gian ngắn nhất tới cạnh Vương Nhất Bác.

"Vâng."

"Lại tới bệnh viện sao?" Châu Nghệ Hiên cầm tay lái, ánh mắt liếc Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đi lấy thuốc." Cậu ngắm nhìn dây chuyền trên cổ, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nhất Bác... Nghe lời bác sĩ, chấp nhận trị liệu đi." Ngữ khí Châu Nghệ Hiên quá ôn nhu, tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Vương Nhất Bác còn không phải là một đứa trẻ sao, còn là đứa trẻ ngốc, đem tất cả của mình đều giao cho Tiêu Chiến, cuối cùng lại không được thứ gì tốt đẹp.

"Hiên ca, anh cũng biết, em không muốn." Ngữ khí Vương Nhất Bác vô cùng bình đạm, đan xen một chút tuyệt vọng cùng thê lương mơ hồ.

"Nhất Bác, em nên chăm sóc bản thân tốt một chút." Châu Nghệ Hiên thở dài, rõ ràng biết cậu sẽ không đồng ý, nhưng mỗi lần đều muốn nỗ lực khuyên một câu.

Vương Nhất Bác mới hai mươi bốn, chỉ vừa mới bắt đầu, ông trời sao có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ tốt như vậy, nỗ lực nhiều như vậy chứ.

"Ừm, em biết rồi." Vương Nhất Bác vô thức đỏ hốc mắt, ngay cả một người ngoài cũng sẽ quan tâm cậu, Tiêu Chiến anh lại vì sao ngay cả về nhà nhìn em một chút cũng khó đến như vậy.

Bác sĩ chủ trị của Vương Nhất Bác họ Diệp, là bác sĩ nổi tiếng trong khoa tế bào ung thư, khoảng bốn năm mươi tuổi, mỗi khi gặp Vương Nhất Bác đi lấy thuốc, luôn là muốn khuyên nhủ vài câu.

"Người trẻ vẫn là không cần phải liều mạng như vậy, cháu còn trẻ như vậy, nếu tiếp thu trị liệu, hoàn toàn có khả năng trị khỏi." Bác sĩ Diệp nâng mắt kính, lời nói thấm thía.

"Không cần đâu ạ, cảm ơn chú quan tâm." Vương Nhất Bác sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại vẫn mỉm cười từ chối.

"Ai" Ông thở dài, "Người nhà vào đây nói chuyện với tôi đi." Bác sĩ Diệp nhìn Châu Nghệ Hiên, ra hiệu anh vào trong.

"A, anh... anh ấy không phải..." Vương Nhất Bác đang muốn giải thích, lại bị Châu Nghệ Hiên ngăn cản.

"Nhất Bác, em đứng bên ngoài chờ anh, nhanh thôi." Anh vỗ vai cậu, theo bác sĩ vào cửa.

"Cậu ngồi đi." Bác sĩ Diệp chỉ ghế đối diện.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

"Bác sĩ, Nhất Bác cậu ấy..." Châu Nghệ Hiên nhìn thần sắc bác sĩ, trong lòng có dự cảm không tốt.

"Cậu có quan hệ thế nào với người bệnh?" Bác sĩ Diệp nhìn chằm chằm anh.

"Tôi...là anh trai cậu ấy." Châu Nghệ Hiên hơi hoảng.

"Ngày hôm qua đã có kết quả kiểm tra mới nhất." Bác sĩ Diệp đưa anh một tờ giấy.

Lúc Châu Nghệ Hiên ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, môi vô thức phát run.

"Hiên ca, anh sao thế." Vương Nhất Bác bị bộ dạng của anh doạ sợ, tiến lên dìu anh.

"Nhất Bác... Nghe lời anh, chấp nhận điều trị có được không, hết thảy đều sẽ tốt." Châu Nghệ Hiên ôm cậu thật chặt, khiến cho mọi người chung quanh đều liếc nhìn

"Hiên ca, cảm ơn anh." Khoé mắt Vương Nhất Bác bất giác tràn nước mắt, thanh âm mang theo chút nức nở. Cậu làm sao không biết bệnh tình của mình đã đi đến mức nào, nhiều ngày thất hồn lạc phách, ăn không ngon ngủ không yên, chính cậu cũng rõ ràng, chỉ sợ thời gian của mình cũng đã không nhiều lắm.

"Vương Nhất Bác, anh phải làm gì bây giờ đây." Châu Nghệ Hiên có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn lại là đau lòng. Từ khi quen biết cậu, cậu đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Người tốt như vậy, ông trời sao có thể nhẫn tâm thương tổn cậu.

"Ca, anh đưa em về nhà đi, Tiêu Chiến hôm nay sẽ trở về." Vương Nhất Bác bình ổn tâm trạng, cười mở miệng.

"Tiêu Chiến, cậu ta..."

"Anh ấy không biết." Vương Nhất Bác dựa vào lưng ghế, trên mặt vẫn mang theo ý cười. Cậu sao có thể để cho Tiêu Chiến biết.

"Vì sao, không nói cho cậu ấy?" Châu Nghệ Hiên càng ngày càng không hiểu đứa nhỏ này nghĩ gì. Vương Nhất Bác, em thật sự không cần, không thể, cũng không nên vì Tiêu Chiến hy sinh nhiều như vậy.

"Em không thể khiến Tiêu Chiến cảm thấy là anh ấy nợ em, tương lai của anh ấy quá dài, em bồi không được." Vương Nhất Bác rõ ràng mỉm cười, nhưng khi nói lời này khoé mắt lại một mảnh mơ hồ.

Tiêu Chiến thực tốt, là ngôi sao ngàn vạn người ngưỡng mộ, là mộng ước của bao nhiêu người. Vương Nhất Bác dựa vào cái gì bản thân bị bệnh liền muốn giam anh ở bên cạnh, Tiêu Chiến vẫn còn tương lai tốt đẹp không phải sao?

Kỳ thật Tiêu Chiến không tốt như Vương Nhất Bác nghĩ, chính anh cũng tự biết. Anh đang trên chuyến bay trở về, lâu như vậy, có thể do áy náy trong lòng, lại có thể công việc đều đã xong hết rồi, tóm lại, trong lòng có một thanh âm nói cho anh, phải trở về nhìn cậu một chút.

Tiêu Chiến dựa vào lưng ghế sô pha trên khoang hạng nhất, không biết vì sao, gần đây anh luôn vô cớ hoảng hốt. Anh nghĩ, có lẽ là do quá mệt mỏi. Lúc người mệt mỏi luôn sẽ quyến luyến nhớ lại những khoảnh khắc ôn nhu, tựa như hiện tại, hiếm khi Tiêu Chiến lại muốn bên cạnh Vương Nhất Bác.

Anh biết Vương Nhất Bác là nhà văn, lại chưa từng xem qua bất kỳ dòng chữ nào cậu viết. Anh biết Vương Nhất Bác sợ tối, sợ sấm sét, sợ ngủ một mình, trước đây còn từng hứa hẹn sẽ chăm sóc cậu thật tốt, khi cậu sợ hãi sẽ ở bên cạnh cậu, hiện tại lại sớm đã quên rồi.

Quá nhiều...những chuyện như thế đã xảy ra quá nhiều, làm Tiêu Chiến có chút chết lặng, đem tất cả sai lầm đều đổ lỗi cho công việc bận rộn.

Thật ra, dành một chút thời gian ở cùng Vương Nhất Bác khó lắm sao? Chỉ là, Tiêu Chiến không muốn nghĩ đến thôi.

Ngày đó trên máy bay, Tiêu Chiến lâu lắm mới mơ một giấc mơ, trong mơ trở lại thời gian lúc anh vừa bước lên đại học, Vương Nhất Bác còn học cao trung ở Lạc Dương.

Những năm đó bọn họ rõ ràng là trời nam đất bắc mỗi người một phương, lại vẫn tranh thủ ban đêm gọi điện thoại cho nhau. Những năm ấy Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến đã nỗ lực bao nhiêu, đọc sách học bài không biết ngày đêm, từ bỏ trượt ván cùng bóng rổ, chỉ vì có thể đến trường đại học nơi thành phố mà Tiêu Chiến đang ở.

Những năm ấy Tiêu Chiến luôn thích nói Vương Nhất Bác tựa một que kem nhỏ, bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật trong nội tâm lại vô cùng ngọt ngào. Nhưng anh nào biết, mấy năm nay cậu vì anh đã trở nên cứng rắn, sớm đã không còn những suy tư ngọt ngào năm đó nữa.

Tiêu Chiến luôn cảm thấy bản thân vì Vương Nhất Bác che mưa chắn gió, nhưng chính anh lại thành cơn bão cuốn ngang qua đời cậu.

.

Lúc Tiêu Chiến mở cửa, Vương Nhất Bác còn đang ăn sáng.

"Điềm Điềm, nhớ anh không?" Tiêu Chiến buông hành lý, từ sau lưng ôm lấy Vương Nhất Bác, rõ ràng nhận thấy người trong lòng gầy đi.

Anh bao lâu không gọi cậu Điềm Điềm, đột nhiên ôn nhu như vậy, trái lại làm người khác muốn khóc.

"Đương nhiên nhớ anh. Anh chưa ăn sáng đúng không, ngồi xuống ăn đi." Vương Nhất Bác cười cười đứng dậy, đi vào bếp lấy cháo cho anh.

"Nhất Bác, em vì sao gầy nhiều như vậy, chỗ này cũng không có chút thịt." Tiêu Chiến đứng lên đi theo ôm người lại, nhéo eo cậu.

"Có thể do nhớ anh quá đi." Vương Nhất Bác vỗ vai anh, ý bảo đừng nháo.

"Anh có phải nên chăm sóc em thật tốt không?" Người nọ hung hăng hôn một cái trên mặt Vương Nhất Bác.

.

Món đầu tiên Tiêu Chiến dùng khi về nhà, vẫn là Vương Nhất Bác.

Đã sớm quen với cách làm của anh, chỉ là hôm nay ôn nhu quá mức làm cho cậu không kịp thích ứng. Sau khi làm xong, hai người nằm im trong chăn không nhúc nhích.

Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn còn trẻ, làm loại sự tình này cũng không quá mệt mỏi, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy không ổn. Cậu điên cùng Tiêu Chiến như vậy, luôn phải trả giá đắt. Mỗi một lần cùng Tiêu Chiến lên giường, cậu đều cảm giác sinh mệnh của mình đang trôi đi, mỗi lần đều như một canh bạc khổng lồ, nói không chừng ngày nào đó cậu thực sự sẽ chết ở trên giường.

Như vậy cũng tốt, ít nhất một khắc cuối cùng trước khi chết, còn có thể được Tiêu Chiến thương tiếc.

"Anh không ngờ em lại dậy sớm vậy." Tiêu Chiến cứ ôm Vương Nhất Bác, câu được câu không nói chuyện phiếm."Vốn đang định cho em một kinh hỉ."

"Không sao, anh trở về chính là kinh hỉ lớn nhất với em rồi". Vương Nhất Bác cười, cậu còn muốn Tiêu Chiến làm gì? Chỉ cần anh có thể cùng cậu thêm một giây, cũng đã quá xa xỉ.


[Em thua bởi vì ngay từ lúc bắt đầu đã chưa từng muốn thắng, từ lúc bắt đầu, liền khăng khăng một mực yêu anh.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com