TruyenHHH.com

Chien Bac Home

Lông Ngỗng

- Nhà em ở đâu, anh đưa em về.

Gần trưa hôm sau, anh chở em về trên chiếc xe đạp mình mua vài hôm trước.

- Em có thể nắm áo anh để không ngã.

Hoặc nhét luôn tay của em vào túi áo khoác anh này, vừa ấm áp vừa không sợ ngã.

Nhưng anh không nói câu sau, chỉ mỉm cười khi nhận ra có một lực kéo nho nhỏ lên áo khoác của mình.

Anh đạp rất chậm và thường lấy vài đề tài vu vơ bắt chuyện với em. Những câu hỏi nhỏ đây đó về mọi thứ trên đời lấp đầy không gian xung quanh họ. Em sẽ mạnh dạn hơn với những câu đùa của anh. Rồi chẳng biết anh đã nói gì, em cười phá lên, giòn tan và rực rỡ.

Tiêu Chiến là lý do để trên môi Vương Nhất Bác xuất hiện nụ cười.

Vương Nhất Bác bước xuống xe, em vui vẻ cảm ơn anh. Anh không nói, chỉ nhìn em. Đến lúc em muốn đi tìm một cái gương nào đó để soi xem mặt mình có dính gì không thì anh đã dời mắt. Anh lấy từ túi áo ra một quyển sổ nhỏ màu xanh lá.

- Em đã để quên ở quán. Anh biết nó là của em.

Em hơi sững người. Cuốn sổ này là cuốn sổ em thường lén nhìn anh rồi vẽ vào. Hơn ba mươi mấy trang, đều là dáng vẻ của anh. Em sượng chín mặt, bị đối tượng mình nhìn lén phát hiện mất rồi.

- Vẽ rất đẹp.

Tai em càng ngày càng đỏ, lung tung gật đầu.

- Em vào trong đi, gió lắm.

Mắt em dán chặt vào người anh, không nỡ quay vào trong, tựa như nhà của em đang ở trước mặt chứ không phải sau lưng vậy.

Anh gõ lên trán cậu trai.

- Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Em ngẩn ngơ nhìn bóng anh và chiếc xe đạp nhỏ khuất dần sau hàng cây. Khi anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, em tỉnh táo lại và áp bàn tay mình lên hai vành tai nóng bỏng.

.

Vương Nhất Bác đang làm việc trên máy tính. Em vừa nhận làm logo cho một tiệm bánh ngọt.
Và Chúa ơi, lại lần nữa, tiếng động ầm ĩ trên tầng làm đầu em căng ra. Em không hình dung nổi họ đang làm gì trên đấy. Nhưng em không dám lên phàn nàn đâu, vì bà chủ nhà có kể cho em, người đang thuê căn hộ ấy từng giật bay bản lề cửa sau khi đàm phán không thành công với hàng xóm.

Em tháo tai nghe xuống, tai em hơi đau. Dù đã để âm lượng khá lớn nhưng tạp âm bên ngoài vẫn làm em khó chịu ra mặt.

Cũng may là em đã hoàn thành cơ bản cái logo, em sẽ dành thời gian trau chuốt cho nó sau, trong lúc uống thức uống đặc biệt ở quán anh chẳng hạn. Em không có biện hộ cho sự lười nhác của mình vào lúc này đâu, được chứ.

Vương Nhất Bác tự an ủi bản thân và ngã người lên giường. Ngay khi lưng em tiếp xúc với sự mềm mại của nệm, em thở ra một hơi rõ dài. Thoải mái. Sau bốn tiếng liền ngồi máy tính thì bấy nhiêu đây là phần thưởng lớn nhất đấy. Em sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đấy ăn tạm thứ gì đó rồi đến quán cà phê quen thuộc ở cuối phố và kết thúc một ngày của mình.

Dòng suy nghĩ của em phút chốc lại chạy đến sự tình vài ngày trước, khi em ăn nhờ ở đậu ở nhà anh. Em chợt nhớ đến cuốn sổ màu xanh lá, em còn chưa dám mở nó ra lần nữa. Em bò dậy và cầm lấy nó.

Cuốn sổ không khác gì lúc đầu cả. Em mỉm cười lật từng trang. Mỗi trang là một dáng vẻ khác nhau, lúc lại là phác sơ chân dung người con trai em thương. Đến trang vẽ cuối cùng, có dòng chữ nhỏ và em biết nét chữ này không phải của em.

I have something to confess

Kèm theo phía sau là một đóa hoa nhỏ bên cạnh ngôi nhà, nét vẽ rất ngây thơ, tựa như học sinh tiểu học vậy.

Đang ngơ ngẩn thì điện thoại trên tay em rung lên.

Đang làm gì vậy? Muốn đi dạo không? Anh đang ở gần chỗ em.

Mắt em như có hàng ngàn vì sao thay nhau lướt qua một lượt, lấp lánh sáng ngời. Em chạy đến cửa sổ, nhìn xuống sân của chung cư.

Anh chàng cao gầy mang áo khoác dài đứng lên chiếc xe đạp thu hút hết sự chú ý của em. Em không nghĩ đến việc trả lời tin nhắn nữa, em đút vội cuốn sổ vào áo và chạy ngay xuống.

.

Tiêu Chiến cầm theo túi giấy của quán cà phê, bên trong đựng hai cốc đồ uống anh vừa làm. Hôm qua em không đến, góc nhỏ của quán trở nên thật trống vắng khi thiếu đi ánh mắt si mê nhìn anh.

À, không biết em đã phát hiện ra sự khác biệt của quyển sổ chưa.

- Anh Chiến.

Tiếng gọi của em đánh vỡ sự suy tư của anh. Anh nhìn thấy em thì cười ngay.

- Anh còn tưởng em chưa nhận được tin nhắn.

Em bóp bóp gáy cuốn sổ bên trong túi áo khoác. Suýt nữa thì em hỏi ra miệng, anh đang định thổ lộ cái gì với em phải không, nhưng lý trí kịp đã chặn em lại.

- Đi dạo ở đâu vậy? Anh không trông quán à?

- Đừng lo nhiều như vậy, anh là ông chủ mà. Lên xe đi, anh dẫn em đi ngắm cảnh.

Em không hỏi nữa, ngoan ngoãn giúp anh cầm túi giấy, ngồi lên baga xe đạp.

.

Anh chở em băng qua những ngã rẽ, đưa em lướt qua bộn bề của cuộc sống phố thị, tìm đến cánh đồng đầy hoa dại dưới ráng chiều đậm màu.

Chiếc xe đạp dựng cạnh cây đại thụ tỏa bóng rợn ngợp. Anh dắt em đi vòng qua nó, cả hai ngồi xuống bên đồng hoa cỏ dại. Em chợt phát hiện, ngày đang dần tàn rồi và em còn chưa hỏi được anh về dòng chữ trong cuốn sổ tay.

Em nhìn anh bên cạnh. Còn anh thì mỉm cười nhìn về phía mặt trời.

- Nhất Bác, đẹp không?

Giọng nói của anh hôm nay đặc biệt trầm, nó làm trái tim em đập nhanh kinh khủng. Em không biết mình đang mong chờ điều gì đằng sau lời gọi của anh.

- Hoa dại mọc khắp nơi em à, loài hoa ấy chẳng được gọi tên bao giờ, người ta chỉ biết nó là hoa dại mà thôi. Với anh, loài hoa ấy đẹp lắm, đẹp theo cách tầm thường mà rực rỡ.

Em nghiêng sát anh, thủ thỉ:

- Anh ơi, anh biết vẽ hoa dại chứ?

Như cánh hoa trong cuốn sổ tay của em vậy.

- Anh biết.

- Em cũng đoán là anh biết. - Em nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng để giọng mình không run rẩy - Anh... có điều gì muốn nói với em không?

- Anh nghĩ là có.

Khoảng im lặng kéo dài chừng ba bốn phút. Anh trìu mến nhìn em, ngón tay anh như vô ý lướt qua sợi tóc vểnh lên trên đầu em.

- Cuốn sổ tay, em đã mở ra chưa?

Nắng chiều chiếu rọi gương mặt em, em gật đầu.

- Em có đọc đến cuối cùng không?

Em không chắc mình đã đọc đến cuối chưa vì em vội chạy xuống dưới để gặp anh mà. Em đang định cầm cuốn sổ ra để xem thì anh đã nắm lấy tay em, cuốn sổ rơi xuống bãi cỏ.

- Mà thôi, điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.

Tiêu Chiến nhanh chóng kéo Vương Nhất Bác tới, đằm thắm hôn lên môi em.

Anh không chắc chúng ta có thể thưởng thức hương thơm của rượu vang khi đang thư giãn trong bồn tắm rải đầy hoa hồng mỗi ngày, cũng không chắc mình có thể cho em cuộc sống xa hoa  trù phú hay không. Nhưng có một điều anh hứa với em, anh sẽ trở thành người đầu tiên đến bên em mỗi khi em cần được yêu thương, cần được xoa dịu, cần được hạnh phúc.

Nụ hôn triền miên, không ai trong bọn họ muốn dừng lại.

Đối với em, cho dù đánh đổi bằng việc bỏ lại tất cả ở phía sau để bên cạnh anh, em cảm thấy đều xứng đáng. Em có từng hy vọng một ngày nào đó gia đình khi xưa sẽ chào đón em trở về nhưng kết quả em nhận được chỉ là sự ruồng rẫy của cha mẹ. Thời gian trôi qua, trái tim em dần trở nên cằn cỗi mất rồi. Em thương gia đình đó rất nhiều, nhưng giờ đây, mái ấm của em đã không còn là hình ảnh của họ nữa mà là người con trai đang ở trước mặt em, người đã khơi dậy tình cảm nguyên sơ nhất trong trái tim quay quắt đầy mệt nhoài của em và dạy cho em rằng, nhà không chỉ là một nơi nào đó, nhà là một loại cảm giác. Với em, nhà là cảm giác khi ở bên anh.

Lưu luyến và da diết...

Nhung nhớ và khắc khoải...

Xuân hạ thu rồi đông...

Có thể không em ơi, để anh trở thành chốn về vững chãi nhất của em. Bốn mùa luân chuyển, anh vẫn sẽ ở đây, cạnh bên em.

Hai bóng người kề sát nhau vẽ ra nét cắt lên nền trời nhuộm màu của chiều dương vàng như mật.

Trên chặng đường gồ ghề đó, người lữ khách tha phương cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.

.

-Kết thúc-

Lông Ngỗng

261219 - 011220

Home, hoàn thành.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ 🍭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com