TruyenHHH.com

Chien Bac Doi Mat

Nếu lúc trước em không muốn phụ thuộc vào bất kì ai thì hiện tại em tình nguyện phụ thuộc vào anh, phụ thuộc vào người cho em niềm tin.

___StarSSk___

Vương Nhất Bác đi tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Chiến, cảm giác có chút hụt hẫng nhưng cuối cùng vẫn là vào bếp kiếm chút gì đó lót dạ.

Sau khi vơ đại bát mỳ ăn liền xong Vương Nhất Bác liền đi ra ngoài đi dạo.Kể từ ngày cậu và Tiêu Chiến đi chơi về mối quan hệ của cả hai cải thiện hơn hẳn.Vương Nhất Bác như tìm được người thân duy nhất của mình, tất cả mọi niềm tin cậu đều dành hết cho Tiêu Chiến.Cậu từng nghi ngờ cũng từng sợ hãi một ngày nào đó chắc chắn Tiêu Chiến sẽ rời bỏ cậu, chắc chắn anh cũng sẽ như những người khác xem cậu là một đứa con hoang vô dụng.Nhưng cho đến hiện tại nỗi sợ đó của cậu đều hóa thành không khí biến mất không còn dấu vết.

Vương Nhất Bác biết đôi mắt này của cậu sẽ sớm thôi không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.Sau này đôi mắt này của cậu sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này cũng không thể nhìn thấy Tiêu Chiến nữa.Hiện tại đối với Vương Nhất Bác mỗi ngày đều rất quan trọng với cậu, cậu mong muốn mỗi ngày đều khắc sâu gương mặt, bóng dáng của Tiêu Chiến trong trí nhớ, cậu muốn ghi nhớ thật kĩ từng đường nét, bóng dáng của người đã cho cậu niềm tin vào cuộc sống và bản thân.

Từ khi Vương Nhất Bác sống cùng Tiêu Chiến cậu có thể cảm nhận được bản thân thật sự đã thay đổi rất nhiều.Ở bên cạnh Tiêu Chiến cậu cảm thấy được bao dung, được bảo vệ.Tiêu Chiến luôn lo lắng cho cậu dù là những điều nhỏ nhất.Dù mỗi khi đi làm về bản thân anh thật sự mệt mỏi nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn dành cho Vương Nhất Bác nụ cười vui vẻ, anh luôn là người bắt chuyện, luôn tìm chuyện để nói cùng cậu.

Khi sống cùng Tiêu Chiến anh luôn lắng nghe, luôn hiểu cho cậu.Vương Nhất Bác là người có lòng tự trọng rất lớn, là người không muốn nhờ vả hay phụ thuộc vào bất kì ai.Và cậu tin là ngay từ lúc Tiêu Chiến đưa cậu về nhà anh cũng biết được phần nào tính khí của cậu vì thế mà Tiêu Chiến chưa bao giờ xem cậu như một người khiếm thị mà chăm sóc.Nếu như cậu muốn rửa chén, anh sẽ không ngần ngại mà cùng cậu rửa.Nếu cậu muốn dọn dẹp, Tiêu Chiến cũng sẽ dọn dẹp cùng cậu.Còn nếu như Vương Nhất Bác muốn giúp nấu cơm thì Tiêu Chiến sẽ không ngần ngại mà đạp cậu ra khỏi bếp :> 

Nhưng nếu nói lúc trước cậu không muốn phụ thuộc vào bất kì ai thì hiện tại cậu tình nguyện phụ thuộc vào Tiêu Chiến, phụ thuộc vào người cho cậu niềm tin.

Người ngoài nhìn vào cuộc sống của Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy nó tẻ nhạt và buồn chán vô cùng nhưng ít có ai biết cuộc sống tẻ nhạt của cậu lại vì những điều nho nhỏ mà Tiêu Chiến mang đến lại trở nên vui vẻ và đầy sức sống.Vương Nhất Bác cảm thấy cuộc sống như thế này đã quá tốt đẹp, tuy rằng ông trời đã lấy đi người mẹ mà cậu luôn yêu thương, cũng muốn lấy đi đôi mắt này của cậu nhưng bù lại ông trời lại mang đến cho cậu một Tiêu Chiến cùng cậu sống một cuộc sống tẻ nhạt với những niềm vui mà chỉ có hai người biết.

Vương Nhất Bác đi dạo xung quanh định là chỉ đi một chút rồi sẽ về rốt cuộc đi thế nào lại đi thẳng ra đường lớn.Lúc này cậu lại muốn đi dạo xung quanh một chút dù gì về nhà cũng chẳng có việc gì để làm.

Vương Nhất Bác đi một lúc liền đi ngược trở về nhà dù gì đường xá nơi này cậu cũng chưa quen, chỉ mới đi qua vài lần nếu tiếp tục đi thì chỉ có lạc đường.Cậu đi một lúc liền cảm thấy mắt có chút lòa, Vương Nhất Bác tìm một chỗ ngồi xuống, mắt lại càng ngày càng mờ cảm giác lúc này lại sợ hãi vô cùng.Vương Nhất Bác cố gắng trấn tỉnh lại bản thân, cậu đưa tay dụi mắt vài lần những cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy một mảng mờ nhạt.

Cậu tìm chiếc điện thoại trong túi cố gắng gọi cho Tiêu Chiến nhưng mãi vẫn không thể mở được điện thoại.Vương Nhất Bác sợ hãi co mình lại một góc nước mắt không nhịn được mà tuôn ra liên tục.Cậu rất sợ, cậu sợ không thể trở về, sợ Tiêu Chiến sẽ không tìm thấy mình, lại sợ không thể bên cạnh Tiêu Chiến nữa.

Mây đen kéo đến che khuất cả bầu trời, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống.Những hạt mưa hòa cùng những giọt nước mắt mang theo nỗi tuyệt vọng của cậu hòa vào cơn mưa.Vương Nhất Bác cứ ngồi co ro một góc khóc đến tê tâm liệt phế.Đôi lúc cũng có vài người đi ngang qua nhưng rồi ánh mắt họ chỉ dừng lại trên người của cậu thiếu niên đang bất lực sau đó cũng rời đi, không một ai quan tâm cũng không một ai cho cậu thiếu niên ấy một tia hy vọng.

.

Đến khi Tiêu Chiến trở về nhà thì cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại thậm chí càng mưa to thêm.Anh tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vội vã ra xe chạy đi tìm cậu.Anh chạy dọc trên con đường quen thuộc, gương mặt ngập tràn lo lắng ánh mắt luôn hướng về hai bên vệ đường.Chợt anh nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ đang ngồi co ro trong một góc đường.Bóng lưng quen thuộc đến mức Tiêu Chiến chỉ cần nhìn sơ cũng biết đó là ai.

Tiêu Chiến xuống xe chạy thật nhanh đến chỗ Vương Nhất Bác, anh lo lắng bước đến bên cạnh cậu giọng nói anh run lên vì lo lắng :

"Tiểu Bác, tiểu Bác sao em lại ở đây?" 

Vương Nhất Bác đang chìm trong nỗi sợ hãi bất chợt lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói như mang lại tia hy vọng cuối cùng cho cậu.Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên đưa tay cố gắng cầm chặt tay Tiêu Chiến, cậu không nhịn được mà nhào vào lòng anh.Vương Nhất Bác như tìm thấy cứu tinh, cậu khóc nấc lên :

"Chiến ca...hức...em...em không thấy...em không thấy gì hết....không thấy anh nữa....hức..."

"Tiểu Bác đừng sợ, đừng sợ anh đưa em về nhà.Có anh rồi không sao nữa rồi" Tiêu Chiến đau lòng ôm lấy Vương Nhất Bác ra xe.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác về nhà, đến nơi thì cậu cũng đã ngủ mất.Có lẽ vì khóc quá nhiều cộng thêm việc dầm mưa suốt hơn 2 tiếng đồng hồ bây giờ cậu cũng đã mệt.Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác lên phòng, anh gọi điện cho bác sĩ riêng đến khám cho cậu.Tiêu Chiến cảm thấy quả thật may mắn, nếu không phải hôm nay anh về sớm thì không biết Vương Nhất Bác sẽ phải dầm mưa thêm bao lâu nữa.Nhưng so với may mắn thì Tiêu Chiến lại thấy có lỗi vô cùng, đáng ra anh không nên để cậu ở nhà một mình cũng tự trách mình tìm thấy bạn nhỏ quá trễ.

Sau 15 phút thì bác sĩ cũng đến nhà, vị bác sĩ nhanh chóng khám cho Vương Nhất Bác.Kiểm tra một lúc ông quay sang nói với Tiêu Chiến :

"Cậu ấy vì dầm mưa lâu nên có chút sốt nhẹ, truyền hết hai bình thuốc này sẽ ổn.Còn về mắt của cậu ấy thì có lẽ sẽ không thể nhìn thấy gì nữa" 

"Không có cách nào để chữa trị sao?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đau lòng hỏi vị bác sĩ.

"Có thể ghép giác mạc nhưng tỉ lệ thành công không cao" 

"Tôi biết rồi, cảm ơn" Tiêu Chiến đứng lên tiễn vị bác sĩ ra cổng, anh quay vào phòng bếp nấu cháo cho Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến bưng theo bát cháo lên phòng ngồi bên cạnh giường cậu.Anh đau lòng nhìn gương mặt trắng bệch của Vương Nhất Bác, đôi môi khô đến rướm máu.Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của cậu anh ôn nhu nói :

"Tiểu Bác em đừng sợ.Em không nhìn thấy nữa anh cũng sẽ không rời bỏ em, sẽ mãi mãi luôn bên cạnh em.Anh từng hứa sẽ làm đôi mắt của em, anh sẽ làm người thân của em, sẽ bên cạnh lo lắng chăm sóc cho em.Vương Nhất Bác em nhất định không được sợ hãi, nhất định không được từ bỏ vì bên cạnh em còn có Tiêu Chiến.Anh nhất định không để em chịu thiệt."

Đúng vậy, hiện tại Vương Nhất Bác đã có Tiêu Chiến anh bên cạnh.Anh nhất định cho cậu một cuộc đời hạnh phúc hơn bất cứ ai, Vương Nhất Bác sau này chính là người nhà, là người thân của anh, là người mà Tiêu Chiến sẽ dùng cả đời này để chăm sóc.

______________________________

Hết chương 6

#Starssk

Oiiii tui lười quá các bác ạ T^T Nhưng tui lại muốn đào bới thêm vài bộ nữa cho sướng cái nư ^~^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com