Chương 24
Đến gần trưa, Philip cũng rời khỏi hắn mà trở về phòng mình. Vừa mở cửa bước vào, bên trong khá bề bộn, Linan yếu ớt nằm trên giường, cơ thể chi chít vết đỏ đầy ái muội. Philip hốt hoảng nhìn bạn mình." Linan cậu sao thế "" Cậu có nghe tớ nói không Linan "Linan nghe tiếng gọi, cậu khó chịu mở mắt. Vừa nhìn thấy Philip cậu nức nở ôm chầm lấy." Hức... Philip " - Linan thều thào nói " Sao thế này... người cậu... "" Tớ bị cưỡng hiếp...hức...đau quá "" Ai...là ai đã làm tớ sẽ tìm người đó tính sổ "" Không được đâu... Philip à tớ mệt quá "" Có lẽ là không thể ở bên cậu được nữa... "" Không được mình không cho phép...cậu phải ráng lên "" Cậu sẽ quên lời hứa của chúng ta hay sao "" Cậu sẽ phải sống "" Mình không muốn ở đây nữa... "" Mình muốn qua bên kia của cung điện...có được không "" Được... được mình sẽ xin phép cho cậu "" Philip thật tốt... " - Linan vuốt ve lên khuôn mặt Philip Vừa nói dứt câu, Linan ngã xuống ngất đi. Vì cơ thể Linan từ nhỏ đã khá yếu nên sau đêm qua sức khỏe cũng yếu đi rất nhiều.Sau khi Linan ngất đi, Philip nhẹ nhàng kéo chăn ra, quả thực cơ thể Linan chằng chịt vết cắn, vết hôn còn nhiều hơn cơ thể cậu nữa. Vậy là người hôm qua sức lực không tồi. Đấp chăn lại cho Linan, Philip nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cậu đến nhanh tới chỗ của bác quản gia." Thưa bác, cháu có việc muốn nhờ bác ạ "" Cậu Philip, công tước căn dặn gì tôi sao " - Bác quản gia ngạc nhiên ngước lên nhìn cậu" Không ạ, đây là chuyện của cháu "" Vậy cậu Philip cứ nói đi "" À một người bạn của cháu muốn xin qua bên kia cung điện làm việc được không ạ "" Thế cậu ấy tên gì, tôi sẽ sắp xếp chỗ cho cậu ấy "" Dạ cậu ấy tên là Linan và cậu ấy ở chung phòng với cháu "" Được rồi " - Bác quản gia cười hiền từ với cậu " Vậy cháu cảm ơn bác "Xong xuôi Philip trở lại phòng của hắn. Vừa bước vào đã bị hắn ôm chầm lấy. " Philip đi đâu về thế này "" Đêm qua mãnh liệt như thế mà ngươi vẫn còn sức lực chạy nhảy sao "" Ưm...tại ngài hết đó "" Bên dưới vẫn còn đau lắm "" Ngài xem người thần như muốn nở hoa vì dấu vết của ngài để lại này " - Philip hơn thua với hắn" Công tước thần mỏi chân "" Được rồi mau lại đây ta bế "Hắn bế sốc Philip lên, đi lại giường rồi để cậu lên đùi mình. Philip xoay người choàng qua cổ hắn." Đêm qua thích chứ nô lệ nhỏ "" Không thích gì hết... tự nhiên uống xong ly rượu của ngài thì cơ thể thần khó chịu lắm "Philip nũng nịu ôm lấy người hắn rồi dụi dụi vào trong." Sao lại nhõng nhẽo thế này "" Đói chưa ta cho người mang thức ăn vào "" Được ăn rồi hả " - Philip mắt sáng chói " Ừm...ráng ăn nhiều vào " - Hắn xoa đầu cậuPhilip thực sự không để ý rằng hành động hôm nay của hắn thật khác lạ. Hắn có lẽ đối xử với cậu dịu dàng hơn, không còn đe doạ, hay bực tức đánh cậu. Vì đêm qua, trong cơn say Philip đã tỏ tình với hắn. Và trong khoảng thời gian này, hắn hình như có thứ cảm xúc kì lạ với Philip.Hắn đôi lúc không muốn Philip tiếp xúc với ai cả, chỉ riêng mình hắn thôi. Hắn muốn Philip phải luôn nghe lời và bên cạnh phục vụ cho hắn mãi mãi." Ưm đau...ngài đừng bóp mông thần "" Mềm thế này bóp rất vừa tay "" Công tước "" Được rồi...dẹp cái bộ mặt nhõng nhẽo đó đi "" Sau này ngươi dọn đồ đến ở đây với ta "" Nghe rõ chưa "" Dạ vâng " - Philip đỏ mặt trả lời " Thần yêu ngài chết mất "" Thật không "" Đương nhiên là thật rồi...thần thích ngài mà "" Dẻo miệng "Hắn không hề nhắc lại cuộc tỏ tình đêm qua cho Philip nhớ. Hắn phì cười nhìn Philip ngây thơ dễ dụ trước mắt. Nói thực thì từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ như thế. Có lẽ hắn biết yêu rồi, nảy sinh tình cảm với một nô lệ. Về phía Lupiner, sau khi rời khỏi phòng Linan, anh trở về phòng mình. Tâm trạng anh rối bời vì đã khiến Linan ra nông nỗi như thế. Đôi mắt đỏ ngầu của Linan lúc đó nhìn anh vô cùng lạnh lẽo, chẳng còn là Linan lúc nào cũng vui vẻ, nhút nhát khi nói chuyện với anh.Lupiner chẳng biết làm thế nào cả, tuy là một hoàng tử nhưng anh không phải là một người vô trách nhiệm. Lupiner chẳng còn muốn gặp gỡ Philip nữa, anh vẫn còn hối hận về chuyện của Linan. Anh đã nhớ lại hết tất cả đêm qua. Cả tiếng kêu cứu, cầu xin của Linan anh đều bỏ ngoài tay. Có lẽ Linan hận anh lắm. Giọng điệu, cái nhìn đều vô cảm. Lúc trước, anh đã biết Linan thầm thích mình nhưng đều ngó lơ nhưng bây giờ thì... Phải chăng Lupiner thực sự đã thích Linan hay đó chính là sự thương hại và xen lẫn trách nhiệm do chính bản thân anh đã gây ra.
Hết chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com