Chiem Giu Bau Vat
"a"Ninh An vì tiếng mở cửa mà giật mình hốt hoảng. Cả người thụt lùi về sau bám vào cửa."em sao vậy"Lục Chiêu thấy bộ dạng đó lại càng không vừa lòng, hắn làm gì khiến em sợ hãi sao?"haa, là anh sao"Ninh An có chút thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì ngay khi Lục Chiêu mở cánh cửa ấy ra vẫn khiến em an tâm hơn cả. Nếu là người lạ thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.."Tưởng anh bắt cóc em sao, bày ra vẻ mặt đó khiến anh cũng hoảng sợ theo em đấy"Hắn tiến lại gần, từng bước đi như tiếng chân của hổ gầm đánh oang oang xuống sàn.
Nắm lấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia. Hắn nhíu mày, cổ tay kia đang truyền nước lại bị người tự ý mà tháo bỏ nó ra, trên làn da trong mướt ngang nhiên xuất hiện vết đỏ như khơi gợi từng tế bào trong lòng hắn.
Lục Chiêu xót thương mà vuốt ve. Lôi kéo kẹo nhỏ về giường, tiếp đến gọi cho lão già kia nhanh chóng quay về dưỡng thương người ốm yếu.Ninh An từ đầu đến giờ khó nhúc nhích, bị hắn kiểm soát đến giờ mới cất tiếng" Anh Lục, em đã đỡ hơn chút rồi, thực sự cảm phiền anh đã chăm sóc"Đôi môi đỏ như rướm máu cùng chất giọng khàn khàn đang nói lên tình trạng của em. Ốm đến vậy mà vẫn tỏ lòng cảm kích, đúng là đứa trẻ đáng thương. Lục Chiêu thấy vậy lại càng xót thương hơn nữa, biết bản thân em chẳng được khoẻ mạnh như bao người khác, lại có tấm lòng tốt bụng xoa dịu tâm người. Quả thực khiến Lục Chiêu kia chỉ muốn giam mãi trong tâm khảm.Không một hạt bụi trần nào có thể làm vấy bẩn thiên thần trong trắng của hắn.Miệng nhỏ kia cứ không ngừng cảm ơn rồi lại nói muốn về nhà.
Lục Chiêu không muốn, ở lại đây với hắn không tốt hơn là về căn nhà sập xệ kia sao?Nhà Ninh An suy cho cùng cũng chỉ là một căn trọ thấp bé, tuy xuất thân trong một gia đình giàu có ở làng quê, nhưng quê thì không sánh được với phố, hạng giàu có dưới ấy cũng chỉ bằng trung lưu trên này, giá cả vật chất lại càng thêm khác biệt. Lục Chiêu sợ Ninh An cứ mãi quen thuộc nơi xóm làng kia mà vẫn mãi phải chịu khổ sở. Hắn không thích nơi đó, nơi đã từng cắt bỏ mọi hi vọng của hắn, cắt bỏ một thân phận biệt lập với bây giờ.
Càng nghe lại càng suy nghĩ sâu xa, càng lục lọi trong kí ức lại khiến não hắn nhức nhối từng cơn mỏi mệt. Hắn nghĩ chốc lát rồi cất tiếng" Nếu em ngại, có thể đưa cho anh phí thuê nhà, coi như cả hai chúng ta đều có lợi. Em có không gian mới tốt hơn, còn anh cũng bớt cô đơn. Em thấy sao?"Đầu óc Ninh An lúc này chập chờn, load được vài chữ của hắn rồi em mới suy nghĩ. Đúng là ở căn nhà này quá tốt, nhưng ở phòng trọ cũng đủ cho em sinh sống, dù sao cũng không khác ở quê là mấy. Hơn nữa, em còn đang có cảm xúc bài xích với Lục Chiêu, lỡ đâu có ngày mất kiểm soát bại lộ tâm trạng gì đó với hắn sẽ càng làm hai người ngượng nghịu hơn."Thôi, anh. Em quen sống ở đó rồi"Liên tục từ chối.Lục Chiêu không thể bày ra bộ dạng đáng sợ của mình để doạ dẫm kẹo nhỏ nên đành nín nhịn, hắn lo lắng cho em biết bao nhiêu, vậy mà cục đường tâm lạnh như đá kia một chút cũng không cảm nhận được."Vậy em cứ ở đây, khi nào khỏi hẳn anh đưa về. Để em trong tình trạng thế này anh không yên tâm"Đâu còn là trẻ con, tự mình đấu tranh để lên được đây học đã là một sự mạnh mẽ quá lớn rồi. Ninh An nghĩ, thậm chí để theo đuổi con đường học tập, em đã nổi trận lôi đình với cha, nói những lời trước đây chưa từng dám nói. Cuối cùng là tự cầm lấy số tiền mình dành dụm chân ướt chân ráo lên thành phố. Nghĩ lại thì đó cũng là sự liều lĩnh nên có trong tuổi trẻ ngây dại này, nếu không tự mình bộc phát cảm xúc, nếu không dũng cảm tự nắm lấy tương lai của mình thì sẽ chẳng bao giờ có thể viết tiếp đoạn đường mới. Vậy nên, dù có khó khăn bao nhiêu cũng là tự mình em gánh chịu. Chẳng phải tuổi trẻ ngông cuồng chút mới có thể tạo nên một bản thể trưởng thành hơn hay sao.Cha đã bao bọc em quá lâu rồi, hiện giờ em muốn tự mình vỗ cánh tập bay, lại bị cơn bão như Lục Chiêu làm lu mờ mất quãng trời phía trước. Quả thực muốn làm người lớn chẳng dễ dàng chút nào. Thôi vậy..
Nắm lấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia. Hắn nhíu mày, cổ tay kia đang truyền nước lại bị người tự ý mà tháo bỏ nó ra, trên làn da trong mướt ngang nhiên xuất hiện vết đỏ như khơi gợi từng tế bào trong lòng hắn.
Lục Chiêu xót thương mà vuốt ve. Lôi kéo kẹo nhỏ về giường, tiếp đến gọi cho lão già kia nhanh chóng quay về dưỡng thương người ốm yếu.Ninh An từ đầu đến giờ khó nhúc nhích, bị hắn kiểm soát đến giờ mới cất tiếng" Anh Lục, em đã đỡ hơn chút rồi, thực sự cảm phiền anh đã chăm sóc"Đôi môi đỏ như rướm máu cùng chất giọng khàn khàn đang nói lên tình trạng của em. Ốm đến vậy mà vẫn tỏ lòng cảm kích, đúng là đứa trẻ đáng thương. Lục Chiêu thấy vậy lại càng xót thương hơn nữa, biết bản thân em chẳng được khoẻ mạnh như bao người khác, lại có tấm lòng tốt bụng xoa dịu tâm người. Quả thực khiến Lục Chiêu kia chỉ muốn giam mãi trong tâm khảm.Không một hạt bụi trần nào có thể làm vấy bẩn thiên thần trong trắng của hắn.Miệng nhỏ kia cứ không ngừng cảm ơn rồi lại nói muốn về nhà.
Lục Chiêu không muốn, ở lại đây với hắn không tốt hơn là về căn nhà sập xệ kia sao?Nhà Ninh An suy cho cùng cũng chỉ là một căn trọ thấp bé, tuy xuất thân trong một gia đình giàu có ở làng quê, nhưng quê thì không sánh được với phố, hạng giàu có dưới ấy cũng chỉ bằng trung lưu trên này, giá cả vật chất lại càng thêm khác biệt. Lục Chiêu sợ Ninh An cứ mãi quen thuộc nơi xóm làng kia mà vẫn mãi phải chịu khổ sở. Hắn không thích nơi đó, nơi đã từng cắt bỏ mọi hi vọng của hắn, cắt bỏ một thân phận biệt lập với bây giờ.
Càng nghe lại càng suy nghĩ sâu xa, càng lục lọi trong kí ức lại khiến não hắn nhức nhối từng cơn mỏi mệt. Hắn nghĩ chốc lát rồi cất tiếng" Nếu em ngại, có thể đưa cho anh phí thuê nhà, coi như cả hai chúng ta đều có lợi. Em có không gian mới tốt hơn, còn anh cũng bớt cô đơn. Em thấy sao?"Đầu óc Ninh An lúc này chập chờn, load được vài chữ của hắn rồi em mới suy nghĩ. Đúng là ở căn nhà này quá tốt, nhưng ở phòng trọ cũng đủ cho em sinh sống, dù sao cũng không khác ở quê là mấy. Hơn nữa, em còn đang có cảm xúc bài xích với Lục Chiêu, lỡ đâu có ngày mất kiểm soát bại lộ tâm trạng gì đó với hắn sẽ càng làm hai người ngượng nghịu hơn."Thôi, anh. Em quen sống ở đó rồi"Liên tục từ chối.Lục Chiêu không thể bày ra bộ dạng đáng sợ của mình để doạ dẫm kẹo nhỏ nên đành nín nhịn, hắn lo lắng cho em biết bao nhiêu, vậy mà cục đường tâm lạnh như đá kia một chút cũng không cảm nhận được."Vậy em cứ ở đây, khi nào khỏi hẳn anh đưa về. Để em trong tình trạng thế này anh không yên tâm"Đâu còn là trẻ con, tự mình đấu tranh để lên được đây học đã là một sự mạnh mẽ quá lớn rồi. Ninh An nghĩ, thậm chí để theo đuổi con đường học tập, em đã nổi trận lôi đình với cha, nói những lời trước đây chưa từng dám nói. Cuối cùng là tự cầm lấy số tiền mình dành dụm chân ướt chân ráo lên thành phố. Nghĩ lại thì đó cũng là sự liều lĩnh nên có trong tuổi trẻ ngây dại này, nếu không tự mình bộc phát cảm xúc, nếu không dũng cảm tự nắm lấy tương lai của mình thì sẽ chẳng bao giờ có thể viết tiếp đoạn đường mới. Vậy nên, dù có khó khăn bao nhiêu cũng là tự mình em gánh chịu. Chẳng phải tuổi trẻ ngông cuồng chút mới có thể tạo nên một bản thể trưởng thành hơn hay sao.Cha đã bao bọc em quá lâu rồi, hiện giờ em muốn tự mình vỗ cánh tập bay, lại bị cơn bão như Lục Chiêu làm lu mờ mất quãng trời phía trước. Quả thực muốn làm người lớn chẳng dễ dàng chút nào. Thôi vậy..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com