TruyenHHH.com

Chiem Doat Em Vo Yeu Em Vo Dieu Kien

Tiêu Bối Bối dường như không nghĩ là hắn tỏ tình với mình, cô lắp bắp, "Sao... sao lại —" Nhưng chưa nói xong lại bị Đường Dạ cắt lời,

"Bối Bối, anh thích em, em cũng thích anh mà. Đúng không?"

Giọng Đường Dạ trầm ấm như một loại rượu đắt tiền làm người ta say đắm trong đó.

Nhưng giờ phút này lại làm Tiêu Bối Bối bối rối vô cùng, cô phải làm sao đây? Có chút quẫn bách tràn vào trong lòng.

"Anh Đường Dạ, em...em cũng không biết nữa, cho em thời gian"

"Bao lâu?"

"Một tháng"

"Không được" Mặt Đường Dạ đanh lại, "Nhiều nhất là một tuần, anh không có nhiều kiên nhẫn đến vậy"

Tiêu Bối Bối gật gật đầu, đem thân hình nhỏ nhắn lách ra khỏi ma trảo của hắn.

Một tuần cũng được, thật sự lúc này đối với cô không còn quan trọng nữa rồi.

Tiêu Bối Bối chạy một mạch vào nhà vệ sinh của nữ, nhìn vào trong gương một lúc lâu.

Chỉ thấy trong đó là một nữ nhân xinh đẹp, nét đẹp của nàng làm cho người khác trầm mê. Nhưng lúc này gương mặt lại đỏ như hai quả táo chín, dụ hoặc đầy ngon miệng.

Tiêu Bối Bối không thể nghĩ tiếp, nếu hết một tuần này, cô nên trả lời hắn như thế nào đây?

Cô không biết cảm giác của mình đối với hắn là gì. Chỉ biết rằng lúc gặp hắn thì rất vui vẻ, tim đập rạo rực trong lồng ngực, nhịn không được muốn nói chuyện với hắn nhiều thêm nữa.

Cô hoàn toàn bị ánh mắt ôn nhu của hắn thu hút. Bị những cử chỉ động tác đầy thân mật của hắn làm cho si mê...

Ơ... Tiêu Bối Bối lắc lắc đầu, mặt mũi đỏ bừng như sắp. được nấu chín. Cô mở vòi, lấy nước tạt lên mặt mình. Nước lạnh làm đầu óc mụ mị của cô được thanh tỉnh.

Trời ơi! Cô là đang nghĩ cái gì?
Tiêu Bối Bối quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa, tạm thời cứ quên đi, sau này rồi tính tiếp.

Những ngày sau đó, ngày nào Tiêu Bối Bối cũng tránh mặt Đường Dạ.

Cô không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. Nên quen biết hắn như lúc trước hay chào một câu rồi chạy đi?

Cô không biết. Linh Âm bảo rằng, nếu hắn đã ngỏ lời yêu cô vậy thì cô nên đồng ý. Dù sao Đường Dạ cũng là một thiếu niên nổi tiếng trong trường. Hắn có nhan sắc, có quyền, có tiền, ngay cả hiệu trưởng nhà trường cũng nể mặt hắn một phần, Tiêu Bối Bối làm bạn gái hắn không lo sau này không có việc làm.

Tiêu Bối Bối rối loạn đầu óc.

Một tuần qua vì việc của thi cử mà cô chưa thể nghĩ được đáp án trả lời Đường Dạ.

Mà Đường Dạ cũng không làm phiền cô trong thời gian hắn cho cô để suy nghĩ.

Chỉ là hôm nay là ngày cuối, cô nên làm gì với hắn đây?

Vậy là Tiêu Bối Bối sau một hồi suy nghĩ đã đưa ra một quyết định rất ngu ngốc, đó là sẽ bỏ về trước.

Trường học còn chưa tan học, Tiêu Bối Bối đã lấy lí do mệt mỏi mà xin cô chủ nhiệm cho về trước. Dù sao với thành tích học tập của cô trên trường xin về nhà một buổi là không có gì khó khăn.

Tiêu Bối Bối đeo cặp sách đi trên đường. Cô muốn đi tới vườn hoa của công viên Ái Ly. Công viên này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vườn hoa vẫn giữ lại độ tươi sắc xinh đẹp vốn có của nó.

Chỉ là đường đi đến công viên, phải đi qua một cái ngỏ nhỏ âm u đáng sợ.

Người ta đồn đại đây là trụ sở của mấy bọn tội phạm chuyên buôn bán ma túy, bọn nghiện, bọn ăn cướp, rất nhiều. Nhiều người sợ hãi không đi qua, nên đã bỏ lỡ một nơi đẹp như công viên Ái Ly

"Cô em, đi đâu vậy?" Một giọng nói ngả ngớn từ đằng sau. Dứt lời, từ trong một ngôi nhà có mấy tên bợm nhậu đi ra.

Bọn chúng ngũ quan thô kệch, làn da nâu đen, sạm lại, sần sùi khô khốc như vỏ cây. Lúc nhìn thấy Tiêu Bối Bối lại giống như bắt được vàng:

"Ở đâu ra một mĩ nhân như vậy? Da trắng như vậy, khẳng định rất mềm, rất non. Không biết tư vị sẽ như thế nào?"

"Cô em, đi lạc vào đây sao? Vào đây cùng bọn anh đi, chúng ta vui vẻ với nhau, rồi bọn anh sẽ đưa em về nhé?"

Tiêu Bối Bối ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn làm ra kiên cường. Cô rất hay đi qua con đường này, nhưng lúc đó là có Linh Âm đi theo.

Linh Âm sinh ra trong một gia tộc hào môn. Từ nhỏ đã được học võ, hơn nữa mấy bọn đầu gấu trong thành phố cũng phải nể cô ấy một phần vì gia đình Linh Âm có góp phần trong xã hội đen.

Nhưng bây giờ...

Một bàn tay đen sạm vươn ra, định bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Tiêu Bối Bối. Cô lùi lại phía sau, giọng nói run run như sắp khóc, "Các, các người không được lại đây. Tôi, tôi sẽ, sẽ báo cảnh sát đấy"

Tức thì, bọn chúng cười phá lên. Một tên cao gầy nói:

"Như thế nào giọng lại hay như vậy? Run run sợ sợ, cảm giác giống một con thỏ làm nũng. Tưởng tượng đến khi cô ta rên rỉ thì sẽ còn hay đến mức nào?"

"Tiểu mỹ nhân, không phải sợ" Một tên nhỏ bé bắt lấy bàn tay cô "Lại đây chơi với gia, gia sẽ hảo hảo thuơng hoa tiếc ngọc"

"Không!!!" Hắn kéo cô một cái vào lòng hắn, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bọn chúng, Tiêu Bối Bối hoảng sợ hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com