Chiec Nhan Mang Hinh Bong Cua Chua Cuu The Darry Darhar
Sau khi Draco rời khỏi toa tàu, Harry chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Nhưng lần này, giấc mơ lại chẳng ngọt ngào hay dịu dàng. Cậu mơ thấy mình đang đứng giữa hành lang dài vô tận ở Hogwarts, cậu chạy theo một bóng lưng quen thuộc – mái tóc sáng, dáng người cao hơn cậu một chút… là Draco.“Malfoy!” – Harry gọi, giọng khản đặc, nhưng người kia chẳng quay đầu.Cậu chạy mãi, gọi mãi… cho đến khi Draco bước qua một cánh cửa lớn, rồi biến mất. Cánh cửa đóng sập lại trước mắt cậu. Cậu đập vào cửa, gào lên tuyệt vọng… nhưng cánh cửa vẫn không mở. Draco… đã bỏ đi rồi.Giấc mơ khiến Harry nhăn mặt khi ngủ, tay nắm chặt ga giường. Ron và Hermione lo lắng cúi xuống nhìn.“Harry, cậu ấy sao vậy?!” – Ron hoảng hốt.Giáo sư Lupin tiến lại, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu.“Không sao đâu. Giám ngục để lại dư chấn trong tâm trí cậu ấy. Một lát nữa sẽ ổn thôi.”...Khoảng nửa giờ sau, Harry mở mắt. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều rọi qua cửa sổ toa tàu. Cậu thấy Ron và Hermione đang nhìn chằm chằm vào mình như thể sợ cậu biến mất.“Harry! Cậu có sao không?”“Đỡ hơn chưa? Có thấy buồn nôn không? Nhức đầu không? Có cảm giác mất hồn không? Có...”“Khoan, khoan đã… bình tĩnh đi,” Harry cắt lời, đưa tay lên trán. “Tớ ổn rồi. Chỉ là… hơi choáng.”Lupin bước lại gần, nhẹ giọng: “Cậu nên nghỉ ngơi thêm. Để đầu óc ổn định lại.”Ron và Hermione liếc nhau, rồi gật đầu ngồi lại ghế – tuy nhiên ánh mắt vẫn không rời khỏi Harry.“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Từ lúc... lúc giám ngục bước vào cho tới khi tớ ngất ấy?”Hermione và Ron nhìn nhau, rồi bắt đầu kể – có phần rụt rè.“Thì… Malfoy. Malfoy đã chạy vào.” – Ron mở lời.“Cậu ấy… thực sự đã cứu cậu,” Hermione tiếp lời. “Đặt một lá chắn mạnh lên cậu, rồi ôm chặt để cậu không bị hút linh hồn.”“Còn…” Ron nhìn lén xuống tay Harry. “Miếng sôcôla đó… là cậu ấy đưa.”Harry nhìn xuống thanh sôcôla trong tay. Đúng loại cậu thích nhất. Tim cậu lỡ mất một nhịp.Nhớ lại giấc mơ, nhớ lại ánh mắt Draco khi ôm mình – Harry bỗng đỏ bừng mặt.‘Harry, Harry ơi là Harry… Mày bị gì vậy? Sao cứ nghĩ đến hắn hoài thế hả?’Cậu lặng lẽ siết chặt thanh sôcôla trong tay, nhưng vẫn chưa ăn....Bên kia toa tàu, Draco cũng không yên.“Cậu vừa đi đâu đấy hả?”“Có phải ra ngoài không? Đáng lẽ không ai được rời khỏi toa!”“Khoan, đừng nói là… cậu chạy tới toa của Potter đấy nhé?”Ban đầu, Draco còn bình tĩnh nói dối: “Tôi chỉ… đi toilet.”“Nhưng tại sao cậu biến mất đúng lúc giám ngục đến?”“Tôi đi… tìm giáo sư Lupin.”“Vậy thanh sôcôla Potter đang cầm là sao?”Lúc này, Draco ấp úng. Miệng mở ra rồi lại ngậm vào. Cuối cùng, hắn lặng thinh. Chọn cách im lặng....Khi tàu đến ga Hogsmeade, mọi học sinh ùa xuống. Draco cũng bước xuống, nhưng không chạy ra ngoài như mọi người khác – hắn chạy về phía bộ ba quen thuộc. Khi thấy Harry, Ron và Hermione đang đứng bình an trên sân ga, hắn mới dừng lại, tim như được thả lỏng.Bọn bạn vẫn đang gọi giật tên hắn sau lưng, nhưng Draco lặng lẽ nán lại phía sau, trốn vào một góc tường gần đó. Hắn nghe thấy giọng của Ron:“Cậu ấy tốt bụng thật à? Hay đang giở trò gì?”“Không giống Malfoy bình thường chút nào. Nhưng… lúc cậu ấy cứu Harry, tớ thấy cậu ấy rất nghiêm túc,” Hermione nói.Ron càu nhàu: “Tớ chỉ không hiểu sao cậu ta lại biết đúng vị sôcôla yêu thích của Harry.”Hermione khẽ lườm: “Bây giờ không phải lúc nghĩ cậu ta xấu hay tốt. Harry nên cảm ơn Malfoy một tiếng thì đúng hơn.”Draco nghe đến đó thì giật mình – hắn nhận ra Harry vẫn chưa ăn miếng sôcôla. Một điều nhỏ thôi… nhưng lại khiến hắn thấy khó chịu một cách lạ lùng....Nhân lúc Ron và Hermione quay đi, Draco nhanh như chớp bước đến, kéo mạnh cổ tay Harry rồi lôi cậu vào một góc tối bên hành lang nhà ga. Harry chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy vào vách gỗ.“Malfoy?!”“Suỵt.” – Draco đặt tay lên môi cậu, bịt miệng lại.Mùi gỗ cũ, mùi mưa ẩm và… mùi da tay thơm nhẹ của Draco khiến Harry choáng váng.Góc tối chật hẹp, hai người đứng gần nhau đến mức nghe được cả nhịp tim đối phương.Một lúc sau, Draco mới buông tay.Harry đỏ bừng mặt, lí nhí nói:“Ơm… cảm ơn vì đã… cứu tớ.”Draco dựa vào vách, cố giữ giọng bình thản:“Không có gì. Nhưng Potter này…” – Hắn nhìn vào tay cậu. “Tại sao cậu chưa ăn sôcôla?”“Tớ… chưa đói.”“Ăn vào sẽ khỏe hơn. Mau ăn đi.”“Không cần đâu, tớ…”Không để cậu kịp nói hết, Draco đã giật lấy thanh sôcôla, xé vỏ ra, rồi… nhẹ nhàng đưa lên miệng Harry.Harry mở to mắt, mặt đỏ như cà chua.“Cậu… Malfoy!”“Coi như đền đáp.” – Draco nói, mắt không rời khỏi cậu. “Vì đã ôm cậu đấy.”Harry nghẹn lời, miệng vẫn còn cắn sôcôla.Draco lùi lại một bước, ánh mắt chậm rãi rời khỏi cậu:“Ăn cho mau khỏe. Đừng để tôi thấy cậu ngất nữa.”Rồi hắn quay lưng, biến mất sau hành lang như cơn gió....Một lúc sau, Harry bước ra khỏi góc tối. Ron và Hermione chạy lại, vừa thấy cậu là đã đồng thanh:“CẬU VỪA Ở ĐÂU ĐÓ?!”“À… tớ chỉ… đi vệ sinh thôi.”Harry đáp bừa, quay lưng đi để giấu đôi tai đỏ bừng. Trước khi rời khỏi, cậu ngoái lại, ánh mắt vô thức tìm kiếm… và bắt gặp ánh mắt của Draco – đang dõi theo cậu từ xa.Harry nuốt nốt miếng sôcôla, lòng chẳng hiểu sao lại thấy ấm áp đến kỳ lạ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com