TruyenHHH.com

Chiec Nhan Mang Hinh Bong Cua Chua Cuu The Darry Darhar


Kỳ nghỉ hè sau năm học thứ hai vừa khép lại tại Hogwarts. Những cơn gió đầu tháng Bảy lướt nhẹ qua mái ngói cổ kính của trang viên Malfoy, kéo theo hơi nóng nhè nhẹ của buổi sớm. Draco Malfoy ngồi trầm ngâm bên khung cửa sổ cao vút trong căn phòng rộng lớn, ánh mắt hắn hướng về phía xa xăm – nơi những cánh rừng cổ đại giấu kín biết bao bí mật chưa từng được kể ra.

Hắn đã mơ về chúng suốt nhiều đêm liền.

Không ai biết, sau vỏ bọc lạnh lùng và lời lẽ trêu chọc mà hắn thường dành cho Harry Potter, lại là một trái tim rung động từ thuở năm nhất. Tình cảm ấy lặng lẽ lớn lên trong hắn, lạ lẫm và rối bời. Mỗi khi nhìn thấy em – mái tóc rối mềm, ánh mắt xanh biếc và nụ cười vô tình – hắn lại phải kìm nén điều gì đó rất thật bên trong mình.

Và có lẽ vì thế, hắn chọn cách tránh xa.

Hắn chọn rồng.

Draco lên đường ngay sau đó không lâu, giấu nhẹm hành trình của mình bằng một cái cớ đơn giản với cha mẹ: "Du lịch phép thuật, để mở rộng tầm mắt." Nhưng chỉ hắn biết rõ, chuyến đi này không phải để thỏa mãn trí tò mò, mà là để tìm kiếm chính mình. Hắn muốn biết bản thân là ai ngoài cái tên Malfoy, ngoài sự ganh đua với Harry, ngoài ánh mắt lạnh lẽo mà hắn luôn mang theo bên mình.

Điểm đến của hắn là vùng đất được bao phủ bởi sương mù dày đặc – Vách Núi Than Thở, nơi rồng đen thường ẩn náu, nơi những pháp sư chỉ truyền tai nhau chứ không ai dám bước vào.

Ngày đầu tiên trong rừng, Draco đã suýt bị thiêu sống bởi một con long xanh còn non. Những ngày sau đó, hắn học cách di chuyển im lặng, học cách nhận biết dấu hiệu để tránh nguy hiểm. Hắn gầy đi. Tay hắn đầy vết cắt. Nhưng chưa một lần hắn nản chí.

Rồi, vào một buổi chiều tàn, trong lúc trời nổi cơn giông, hắn nhìn thấy nó – một con hắc long to lớn, toàn thân đen nhánh như mực sống, mắt đỏ rực và hơi thở phả ra khói lửa u ám. Trái tim Draco đập thình thịch – không phải vì sợ, mà là vì cảm giác bị kéo lại... như định mệnh gọi tên.

Cuộc chiến xảy ra nhanh, tàn khốc. Hắn dùng tất cả những gì mình học được, kết hợp với trí thông minh bẩm sinh và một chút liều lĩnh. Khi cuối cùng, hắn đứng giữa vũng tro tàn, cơ thể rã rời nhưng con rồng đã ngã xuống – hắn cười. Không phải nụ cười chiến thắng, mà là sự thanh thản đến kỳ lạ. Lần đầu tiên hắn thấy bản thân mạnh mẽ, không cần ai chứng minh.

Trong đống tro, hắn tìm được một cuốn sách cổ, dính máu rồng đã khô:
"Huyết Khế Long Vương – Kẻ mang máu của hắc long sẽ được ban sức mạnh vĩnh hằng, và khả năng biến thân khi ý chí chạm ngưỡng tối thượng. Nhưng để giữ mình không bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh ấy, kẻ đó phải phong ấn nó vào thứ vật dẫn gần tim nhất."

Hắn không ngần ngại.

Máu rồng đen đặc, tanh nồng và bỏng rát nơi cổ họng. Nhưng sau đó... là cảm giác như ngọn lửa thiêng liêng lan ra trong từng mạch máu. Đau đớn. Khủng khiếp. Nhưng hắn chịu đựng được – vì hắn đã từng chịu đựng ánh nhìn của người ấy suốt hai năm dài.

Hắn cẩn thận lột da con rồng, rèn thành một chiếc nhẫn bạc gắn vảy đen – thứ sẽ trấn giữ sức mạnh, và cũng là dấu ấn duy nhất của cuộc hành trình.

Gần ba tháng sau, Draco không còn là cậu bé Malfoy chỉ biết kiêu căng và ghen tức. Hắn trở thành kẻ có thể triệu hồi rồng bằng tiếng huýt sáo, là người chúa tể trong lòng bầy long – những sinh vật dữ tợn lại luôn cúi đầu trước ánh mắt bình tĩnh của hắn.

Nhưng dù ở đâu, dù khi đứng giữa đám rồng hay một mình trong bóng đêm, hắn vẫn không thôi nghĩ về Harry.

Gương mặt ấy hiện về mỗi đêm hắn ngủ trong hang đá lạnh. Ánh mắt ấy là điều hắn vô thức tìm kiếm mỗi khi bầu trời đầy sao. Có lần hắn mơ thấy em – không còn là đối thủ, không còn là kẻ xa lạ – mà là người đưa tay ra gọi tên hắn, dịu dàng và yên bình.

Và đó là lý do, dù chỉ còn một tuần nữa nhập học, hắn vẫn trở về.

Với một lời nói dối khéo léo cho cha mẹ – "Con đi nghỉ ở phương Bắc."

Và với một trái tim đang nóng dần lên – vì biết rằng... mình sắp được nhìn thấy em một lần nữa.

Lưu ý: không được đưa ra ngoài nếu không có sự cho phép của tác giả hãy là người có lòng tự trọng , xin cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com