TruyenHHH.com

Chi Co Anh Va Em

Mình hy vọng nhận được phản hồi tốt đẹp từ m.n để có thể tiếp tục với chương ba <3

Thibault đã lang thang trên biển gần một tuần.

Tôi vẫn chưa nói với bạn, Thibault là con thuyền đang chở Lâm trên biển. Sở dĩ gọi là Thibault vì nó là tàu cứu hộ bé nhỏ của tàu hải tặc Thibault. Tàu hải tặc Thiault cập bến đảo Cơm Cháy bảy năm trước, mang theo hơn một nghìn thủy thủ và bác sĩ đang tuyệt vọng, chìm trong đau đớn, bệnh tật và cái chết. Họ đến với hy vọng mong manh là sẽ tìm được sự giúp đỡ nhưng…không. Sau một tuần, một nghìn người đã chết, để lại hai con tàu cứu hộ rách nát, những cái xác mục rữa và con tàu hải tặc xác xơ.

Quay trở lại với thực tại. Nói “lang thang” thì không phải. Thibault khởi hành với lộ trình, phương hướng rõ ràng. Nhưng có vẻ như việc đó không đem lại một kết quả khả quan cho lắm, vì không sớm thì muộn, Lâm sẽ phải chịu đựng thêm một tuần sốt ruột và chán nản trên biển nữa.

Thibault bây giờ giống như một người bạn của Lâm. Nói gì thì nói, cho dù nó đã từng ở trên một con tàu chết, từng bị bao phủ bởi bệnh tật và vô vọng, thì nó cũng đã đồng hành với cậu khá lâu rồi. Nếu không có nó, Lâm cũng chẳng hy vọng mình có thể ngồi đây mà than thở.

Lâm vo vo tấm lưới lại thành một đống bùi nhùi, đặt xuống lòng thuyền rồi ngả người ra sau, đầu cậu yên vị trên đống lưới. Cựa quậy người, tìm một chỗ nằm thoải mái, Lâm ngước mắt lên cao. Đã gần trưa,  bầu trời không còn cái màu xanh xanh của ban sáng nữa. Cũng chẳng còn đến một bóng mây lềnh phềnh trôi vô định. Bù lại, là cái nắng chói chang, gay gắt như thiêu như đốt, vô tâm trút thẳng xuống mặt biển. Chỉ có một màu trắng xóa, sáng rực rỡ song hành với màu xanh bạt ngàn của biển.

Lâm lấy một tay che nửa mặt, tay kia quờ quạng lấy tấm bản đồ bên cạnh. Giơ nó lên trước mắt, cậu nhoe mắt nhìn tròng trọc đích đến nho nhỏ, thầm tự hỏi tại sao một quãng đường chỉ dài bằng cái móng tay lại có thể tốn nhiều thời gian đến vậy. Lâm quắc mắt nhìn cái la bàn như thể đó là lỗi của nó, lẩm bẩm ai oán. Đã đi lâu như vậy rồi, đống măng cậu mang đi – lương thực duy nhất đã hơi bốc mùi khó chịu, khô cứng lại và ngả nâu đi dù cho Lâm cố sửa chữa bằng cách ngâm chúng xuống biển hay rửa sạch. May thay chưa có cái nào mọc mốc. Có khi cậu sẽ phải gặm cá sống ngày mai, đấy là nếu còn con cá nào chịu chiu vào lưới, nếu không thì đành phải quay lại với măng. Biết sao được, cậu còn phải sống, nếu may mắn không chết vì đói, thì có lẽ cũng chết vì đau bụng.

Hồi bé, có lần Thảo nghe được cô bé ác ý nào trong làng mách nước rằng nếu cho con trai ăn măng thối, chắc chắn người đó sẽ sống rất lâu, thọ hơn trăm tuổi.  Quá trưa, khi Lâm đã ăn chán chê đủ thứ quả trên cây, không thấy Thảo đâu mới vội vã chạy đi tìm. Thảo, mặt mày lấm lem, rạng rỡ nhìn cậu lon ton chạy tới đưa ra một đĩađựng những thứ nâu nâu, đen đen đáng sợ.Cảnh tượng ấy, suốt đời chắc Lâm xung không quên được. Không muốn ăn đấy, Lâm nghĩ, thà chết còn hơn, hơn nữa Thảo nhất định không nói cho Lâm biết nó là thứ quái quỷ gì, nên cậu càng sợ thót tim. Biết đâu em cậu lại nghe ai xui dại, đi lấy mấy cái “thừa thãi” của động vật mà tống cho cậu? Nhưng cuối cùng, vẫn không chống trả được khuôn mặt “hy vọng tràn trề” của em,cậu  run rẩy nhận đĩa thức ăn như nhận giấy báo tử. Nuốt xuống cổ họng, Lâm nhẹ nhõm khi thấy mình vẫn khỏe re, không hề biết mình đã ăn phải thứ gì. Cho đến buổi chiều.

Và hai ngày hôm sau.

Lâm bật cười. Rồi tự dưng lại run lẩy bẩy. Bây giờ nghĩ đến chuyện đấy cậu vẫn còn hãi hùng. Bố cậu chưa hề đánh con gái, và lúc đấy ông cũng vậy. Chuyện đó đã khiến cho Lâm- kẻ suốt ngày ăn đòn- cảm thấy hơi tủi thân một chút.

“Nhưng lúc đấy mình còn là một đứa trẻ, bụng dạ yếu, đương nhiên là không chịu được. Giờ người lớn rồi, chẳng lẽ thứ đấy cũng không dám nuốt.” – Lâm can đảm tự nhủ, không ngăn nổi chân tay run run. Cậu không thể quên được thảm cảnh mình ngồi lì trong nhà vệ sinh hai ngày trời, mặt mũi tái xanh như nhái, vẫn còn can đảm mà mở miệng khen ngon với em gái.

Cậu chán nản nhìn sang đống măng, bất mãn hét ầm lên.

Ngoài thảm cảnh đồ ăn thức uống đó ra, Lâm chẳng còn phải lo lắng về việc gì nữa.Như thể là người may mắn nhất trên đời, từ lúc cậu rời đảo đén giờ, không lấy một phút trời âm u, không có một giọt nước mưa nào cả. Đã thế trời quang, nắng lớn, sóng to. Là thủy thủ, chắc chắn ai cũng mong lấy những ngày ra khơi như này.

Cái “nhưng” bao giờ cũng đi kèm với những điều may mắn, như một lẽ thường tình, chẳng thứ gì luôn luôn tốt đẹp bất ngờ cả. Trời bắt đầu nóng lên. Lâm cũng nhận thấy mình đổ mồ hôi nhiều hơn, thường xuyên phải vắt kiệt nước ở áo xuống biển, dễ thường một ngày đến bảy lần và nhảy xuống dưới tắm là chuyện cơm bữa.

Có lẽ vì mất nước thường xuyên mà Lâm bắt đầu co quắp lại, cậu cũng phải tiết kiệm nước ngọt nữa vì còn chưa biết đi đến bao giờ. Ngày ngày đều bơi dưới biển khiến cậu đen hơn, cơ bắp hơn nhưng cũng khiến cậu vô tình uống vài ngụm nước muối và khát hơn bao giờ hết. Lâm không còn giống mấy cậu thanh niên rời khỏi làng Cơm Cháy một tuần trước. Dù mới chỉ có một tuần nhưng trông cậu đen sạm, già đi phải vài năm tuổi, không còn khác là bao một con cá thu nướng quá tay nữa.

Lâm bắt đầu trở nên bực bội. Cậu đói, và cậu nghĩ đến cái viễn cảnh phải ăn măng thối. Đã lâu lắm rồi cậu chưa ăn thịt. Cậu thèm thịt đến nỗi cậu nghĩ mình có thể ăn sống một con cá voi. Bạn cứ thử không ăn thịt khoảng một tháng xem, tôi không nói đến những người ăn chay nhé, trong khi đó Lâm đã nhịn thịt hơn bảy năm rồi. Trước khi tàu Thibault đến thì vẫn con chim chóc cho cậu, nhưng đến khi mùi bệnh tật ghé thăm đảo, chẳng còn con chim nào dám lai vãng nữa. Lâm không bực tức về vụ con tàu cướp mất thịt của cậu, cậu còn cảm thấy may mắn vì nó không đẩy cho cậu mấy thứ bệnh tật đáng sợ ấy.

Dù dì đi chăng nữa thì Lâm cũng không chắc mình đã khá khẩm hơn về bụng dạ hay chưa. Cậu không dám liều. Mà trên biển cũng chẳng có nhà vệ sinh cho cậu dùng, đối với cậu, cái việc phóng uế xuống biển như mấy con chim hay bay loăng quăng trên kia là không đáng tự hào cho lắm, chưa nói đến việc cậu to gấp mấy lần con chim. Cậu hy vọng sẽ có một đàn chim nào đó, theo sự sắp đặt của ông trời chăng, bay ngang qua bầu trời và ban cho cậu một ân huệ. Hoặc không cậu sẽ nhịn đói vậy, Lâm không muốn phá luật của chính mình.

Và để bảo vệ cho ý tưởng cao đẹp của mình, trước khi đi, Lâm đã mang sẵn một cái bình lớn, nhưng nó cũng không hữu dụng mấy, nhất là khi cậu đang thoải mái bơi lội.

“Phạch! Phạch!”

Lâm tròn mắt, ngồi dậy.

Một con chim hải âu dạn dĩ vừa đáp cánh xuống thuyền cậu.

Là mơ hay thật đây? Cậu mới chỉ thầm nghĩ trong đầu, còn chưa mở miệng cầu xin mà đã có sứ giả xuống đáp ứng nhu cầu của cậu rồi! Thật quá sức tưởng tượng! Cậu bất giác liếm mép, chạm tay vào khẩu súng. Nhưng rồi khựng lại giữa chừng, Lâm duỗi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn con chim.

Nó trắng muốt, cái mỏ vàng nhọn hoắt hơi đớp đớp. Mắt nó tròn xoe, đen láy, đẹp thánh thiện như mắt của thiên thần. Nó gù gù mấy tiếng mãn nguyện, rồi bạo dạn bước vào lòng thuyền.

Lâm sửng sốt. Cậu chưa từng thấy con chim nào gan như thế này. Hay nó quen với người đi biển như thế này rồi. Nó thật thiếu phòng ngự và…hơi béo quá thì phải. Nó dường như không biết rằng con người ngồi ngay trước nó bây giờ có thể vồ vập lấy nó mà nhai ngấu nghiến không biết chừng.

Hải âu gục gặc cái đầu, nó cựa quậy đôi cánh rồi lắc lư, lạch bạch bước đến gần hơn với Lâm.

Lâm thở dài. Bụng cậu bắt đầu kêu òng ọc. Cậu cảm thấy dạ dày cậu đang vồ lấy ruột mà nhai ngon lành. Bây giờ cậu chỉ cần cử động nhẹ một chút thôi là bữa trưa, và món thịt ngon lành của cậu sẽ bay mất. Cậu phải nhẹ nhàng, dịu dàng và cẩn thận.

Lâm cười toe một cách ngớ ngẩn, bất thình lình giơ tay lên, vẫy vẫy vụng về. Hải âu gục gặc cái đầu, dò xét nhìn Lâm. Mắt nó mở to, nhìn chằm chằm vào nụ cười ruồi của người đối diện. Nhưng đôi mắt ấy lại chẳng tìm được gì, nó dễ dãi bước tiếp vài bước.

Lâm khoanh chân lại, ấp a ấp úng – “Ờ… chắc mày cũng gặp nhiều người đi biển rồi nhỉ?...ờ…đặc biệt là hải tặc…?”

Lâm vốn không mong con chim có thể hiểu được cậu nói gì, đó đương nhiên là điều không thể, với cậu, thứ nó có thể làm tốt nhất là yên vị nằm trong bụng Lâm. Nên thế. Nhưng trước sự ngạc nhiên của người đối thoại, hải âu gục gặc “mãnh liệt” cái đầu, khiến Lâm được một phút chết đứng.

Dạ dày Lâm lại sôi òng ọc lên, như vị chỉ huy nhắc cấp dưới nhanh lên, nếu không sẽ không ai đợi cậu ta để ăn trưa đâu. Thu hết can đảm của mình, Lâm trấn an bản thận, lần này cậu thẽ thọt hỏi nhẹ, giọng mật ngọt miễn cưỡng.

“Taooo…không giống bọn đấy đâu! Mày cứ yên tâm đi!” – Lâm khoát tay, hứa hẹn chắc nịch – “Tao không bao giờ ăn một chú chim nhỏ bay như mày đâu! Không bao giờ tao làm trò hèn hạ ấy!” – Lâm cười toe toét,nói lớn – “Chào mừng mày đến với tàu Thibault! Tao luôn sẵn sàng đón chào thành viên mới!”

Hải âu vênh váo ngẩng đầu lên, rồi lại gật gù ra vẻ hiểu ý. Trông nó không hề có ý định dời đi, trái lại lại có ý định ở lại lâu dài. Lâm tinh nghịch nháy mắt với nó, thỏa mãn hơn bao giờ hết.

“Trông mày có vẻ rất no, chim ạ! Tao đoán là mày đã chén một đống cá biển…không à? Thế sứa? Không? …mòng biển? Ờ…mày đã chén một đống mòng biển…Tao thì đói lắm! Tao chỉ có một đống măn thui hai ngày thôi. Ăn cái đấy chắc tao chỉ muốn chết. Đống lưới đấy hả? Mày chỉ đống lưới đúnng không?... Tao chẳng bắt được con cá nào cả. Trời đẹp thật đấy, tao nhìn thấy cá đấy…nhưng mà tao cứ thả lưới xuống là cá chạy hết hay sao vậy… ừ, mày hiểu đúng không… Lưới tao chẳng có động tĩnh gì cả…thế đấy… Tao đói thât đấy…”

Bất cứ ai nhìn vào thì sẽ cảm thấy hai người họ như những ông bạn già buồn chán, tìm nhau kể chuyện đời. Tình cảm họ thắm thiết, gắn chặt họ lại như keo sơn… Nhưng Lâm thấy thật lố bịch. Sau phút chết đứng, cậu đã bình tâm lại mà chắc chắn rằng  con chim gật gù đầu chỉ là ngẫu nhiên, và việc cậu ở dưới nắng mấy ngày nay đương nhiên không ảnh hưởng đến hệ thần kinh cậu. Cậu không loạn trí. Chắc chắn là không rồi.

“Như tao đã nói…tao rất đói…thế nên…”

Lâm ngừng lại bất ngờ, láu cá nhìn hải âu. Con chim lừ mắt nửa muốn đề phòng, nửa muốn đe dọa kẻ kia chớ nói thêm câu nào.

“…mày có thể cho tao ít mòng biển được không?” – Lâm thân thiện cười, buông một câu thản nhiên, nhẹ nhõm. Trông cậu thỏa mãn như bao cậu bé vừa trêu chọc được bạn thân.

Hải âu như thể trút được gánh nặng ngà cân (Lâm tiếp tục tự nhủ đó chỉ là ảo giác đánh lừa mình). Nó gật gù cái đầu đồng ý rồi lạch phạch xoay xoay cái người ra trước mũi thuyền, mở rộng đôi cánh…

“Pằng!!!”

“Trúng chưa? Trúng chưa?” – Lâm dáo dác hỏi. Do tác động của lực bắn nên cậu có hơi ngã ra sau một chút đỉnh và cũng…hơi sợ hãi mà nhắm tịt mắt lại. Cậu trai trẻ ranh mãnh thừa lúc sinh linh bé nhỏ không cảnh giác mà vớ lấy khẩu súng.

Không có máu bắn ra. Không có tí thịt tươi nào. Cũng không có một chút lông tơ nào phất phơ bay trước mặt như cậu dự đoán. Càng không có tiếng “tùm” nhẹ bẫng như cậu mong đợi.

Lâm thở dài. Cậu cay cú nhìn chỗ trống mà mấy phút trước cậu đã ngớ ngẩn ngồi trò chuyện với một CON CHIM, tự lừa phỉnh mình rằng cậu khôn hơn nó và tưởng rằng đã đưa được nó vào tròng. Lâm tự hỏi con chim khốn nạn ấy bay đi đâu mất rồi, cái thứ súc vật ấy đẫ biến bảy năm luyện súng của cậu thành công cốc. Một thằng vai u bắp thịt mà không lừa nổi một con chim, không ngắm trúng nổi nó cho một bữa trưa thay vì măng thối! Thế giới này loạn rồi, loạn thật rồi…

Lâm lại tiếp tục liếc quanh, tức giận tìm một cái bóng nhỏ, một tiếng “phạch”. Một con chim đâu thể tự dưng biến thành không khí? Bữa tối ngày mấy hôm trước đã chạy trố khỏi cậu, cậu không thể để bữa trưa này cũng bay nốt. Thế này thì quá lắm!

“Bẹp!”

“Cái thứ gì...”

Lâm giật mình hét lên, tay cậu lóng ngóng, không biết có nên chạm vào thứ vừa đáp cánh xuống đầu mình không. Chất lỏng vàng lợ bỗng nhiên chảy qua trán cậu, xuống thẳng sống mũi cậu. Mùi nó thật sự khủng khiếp và nó có màu vàng! Ấm! Lâm chỉ mất 0.1 giây từ khi có vật thể đụng vào đầu cậu, cậu ngẩng phắt mặt lên.

“Phân chim! Cái con chim chết tiệt kia!!”

Chắc chắn con chim này phải rất hợp cạ với cậu, cùng chung tay với cậu bảo vệ môi trường, không phóng uế xuống biển.

Mặt Lâm đỏ lừ, cậu tức tối gạt phăng “thứ” đáng sợ trên đầu kia xuống biển, bật dậy, đôi tay cuộn tròn thành nắm đấm. Lâm đưa mắt dáo dác tìm kiếm thủ phạm trên khoảng trời rộng lớn. “Thủ phạm” ở ngay trên đầu cậu. Con chim cả gan đó đắc chí diễu qua diễu lại trên đỉnh đầu cậu, như đắc chí về thành tích mới lập được của mình. Lâm bất lực nhảy dựng lên, dứ dứ nắm đấm về phía hải âu, miệng tuôn một tràng chửi rủa chẳng đẹp đẽ gì.

Hải âu lượn lờ vòng vo vòng vo suốt gần một tiếng đồng hồ trên trời mặc cho nạn nhân của mình tuyệt vọng gào thét bên dưới.

Cuối cùng Lâm cũng chấp nhận cái sự thật cay đắng rằng cho dù con chim đó có dạn người đến đâu thì cũng sẽ không xuống cạnh cậu một lần nào nữa. Cậu an ủi bản thân bằng suy nghĩ rằng tuyệt làm sao khi con vật ấy không cho cậu thêm một đống chất thải nữa.

Ngồi xuông sàn thuyền, nhưng không được bao lâu, Lâm nhăn mặt khi mùi khó chịu lạc vào mũi cậu. Cậu thấy mình thật bẩn thỉu và nhớp nháp. Cậu lắc đầu, đã không có đồ ăn lại phải hứng chịu thứ này, thật quá xiu xẻo. Cậu cởi áo, vứt mạnh xuống sàn, thật may là “thứ kinh dị” này chưa dính vào áo cậu, sáng nay cậu đã giặt sạch sẽ và phơi nó rồi. Lâm đứng dậy, quay người ra phía biển, nhẹ nhàng nhún nhún người, lao thẳng xuống mặt nước.

Cái mát lạnh nhanh chóng ôm lấy Lâm ngay từ khi cậu chạm mặt xuống nước. Từng milimet da như căng ra, Lâm cảm nhận được dòng nước đang dịu dàng chà từng viên đá lạnh lên người mình – thân hình đã dầm mình hàng giờ trong cái nóng cháy bỏng, cậu sung sướng giãy giụa trong nước. Đến khi lồng ngực đã gần cạn khí, Lâm mới nhẹ nhàng ngoi lên mặt nước.

Thibault vẫn ở đấy, những con chim kia vẫn không chịu dời, Lâm cay đắng nhủ thầm. Cậu chán nản nhìn cái bóng trên bầu trời rồi nhẹ nhàng lặn xuống. Lâm vỗ vỗ dòng nước lạnh vào mặt mình, mắt cậu khẽ nhắm lại. Cậu đã học cách bịt chặt miệng và giữ cho nước biển không vào miệng mình. Tắm biển khi đi biển dài đúng là mạo hiểm, nhưng uống nước biển trong những trường hợp thế này, thì đúng là tự sát.

Lâm quẫy mình trong nước không biết chán, cậu vui vẻ đón từng con sóng đến với mình, thi thoảng lại ngẩng lên kiểm tra thuyền. Khá may mắn, sóng nhẹ nên thuyền không bao giờ đi xa.

Lâm giật mình thảng thốt. Cậu cảm giác có gì đó vừa va mạnh vào vai. Một cú đủ mạnh làm cậu bừng tỉnh khỏi cơn giận dỗi. Dù đã lường trước việc này khi bắt đầu ra khơi, Lâm cũng không kiềm chế được cảm giác ớn lạnh vuốt ve dọc sống lưng.

Khi còn nhỏ, Lâm từng nhìn thấy rất nhiều những con cá mập xấu số dạt vào đảo. Lần đầu tiên nhìn thấy chúng, Lâm chỉ có một mình. Mọi người đi ngủ trưa hết, còn riêng cậu lang thang ngoài bãi biển, thử tìm những miếng vỏ sò be bé cho Thảo – cô nhóc đang bất lực nằm ở nhà vì sốt. Suốt nửa giờ, cậu không tìm được gì ngoài những mảnh vỏ sò vỡ nhiều mảnh, những cái vỏ mà người ta ăn từ tối qua ngoài biển. Lâm kiên trì tìm tiếp trên cát, hy vọng sẽ có thứ gì đó tốt hơn. Được một lúc sau, khi chắc chắn chẳng kiếm được nhiều nhặn gì, cậu chạy xuống nước, ra sâu đến đầu gối, cúi người vùi tay vào trong cát.

Một bóng đen “trôi” từ từ về phía cậu. Lâm dừng tay, đưa tay lên che nắng, nhoe nhoe mắt nhìn về phía xa. Bóng đen đang quẫy đạp điên cuồng, vô vọng trước cơn sóng, trong khi sóng và gió kiên trì đẩy nó về phía hòn đảo. Lúc đó, lựa chọn đúng đắn nhất chắc chắn là lùi lại mà chạy về đảo. Nhưng ai ơi, Lâm còn quá nhỏ và chẳng thể suy nghĩ cho chín chắn, và có lẽ cũng còn quá nhỏ để mà nhận thức về nỗi sợ. Cậu bé tò mò tiến về phía bóng đen đấy, trong đầu mường tượng ra cảnh một con quái vật bị đo ván bởi mình, cảnh dân làng tung hô mình như một người hùng.

Cái bóng cứ dần dần bị đẩy về phía cậu, trong lúc đó Lâm cũng lội nhanh hơn về phía cái bóng. Chẳng mấy chốc, cái bóng đã ở ngay trước mặt Lâm, nó đã giảm tốc lại, những vẫn tiếp tục trôi về phía đảo.

Lâm từ từ lùi lại theo cái bóng, cậu nhận ra cái bóng chỉ là một con cá to lớn màu xanh lam bất thường, với cái vây lưng kì cục mà cậu chưa từng thấy ở một con cá nào khác. Lâm nhìn thấy ở con cá đấy sự tuyệt vọng, hy vọng được chở che, ngay trong đôi mắt tròn của nó. Mặc cho toàn thân con cá toát lên vẻ hung dữ, cậu vẫn bạo dạn chầm chậm đưa tay chạm lên hờ lên người nó. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve con vật, trong đầu nghĩ đến chuyện sẽ xin bố mẹ nuôi nó. Cho đến lúc cậu vấp ngã ra đằng, người cậu ngã mạnh xuống, đầu ấn trong cát, dòng nước mặn bắn tóe lên xung quanh. Những chiếc răng sắc nhọn lấp ló trong tầm mắt.

“LÂM!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết đập vào tai cậu. Những cú xô mạnh lên tiếp. Cảm giác bỏng rát ở đù phảii. Tiếng ồn.

Tất cả như chực xô ập vào bóng dáng bé nhỏ của cậu cùng một lúc, bóng đen phủ lên mắt cậu, đẩy cậu vào căn phòng lạnh lẽo với nỗi sợ.

Không có một ai.

Giúp đỡ.

Lâm còn bàng hoàng, chưa kịp định thần lại thì cậu nhận được một cú xô khác, mạnh mẽ hơn và đe dọa hơn. Cảm giác từ lâu ấy lại ùa về, mang trở lại kí ức cũ. Lâm có thể nhận ra cậu đang đổ mồ hôi, ngay cả trong nước. Cơ thể cậu tự động co quắp lại như một chú sên yếu đuối bất lực tìm cách bảo vệ cho bản thân. Cậu run bắn lên với những ý nghĩ, những suy đoán; nhận ra vết sẹo lớn ở đùi phải lại nhói đau, bỏng rát. Lâm cố mở mắt, chới với trong hy vọng mong manh rằng vật chuyển động ấy không phải thứ cậu đang nghĩ tới.

Một cú đấm mạnh lao thẳng vào bụng Lâm. Theo phản xạ, Lâm quắp chặt người lại, lấy tay giữ mạnh thứ đó.

Một vật nhỏ, bóng nhẫy, trơn tuột, to gấp ba, gấp bốn bàn tay Lâm, cậu phải giữ chặt mới không để thoát được nó. Tim cậu như hẫng một nhịp. Lần đầu tiên trong đời, cậu vui sướng khi nhận ra vật cậu đang cầm có vây và bé nhỏ đến chừng nào. Lâm ngoi lên mặt nước,tóm đuôi con cá mà giơ nó lên ngang tầm mặt. Đó là một con cá nhỏ ánh hồng với mình săn chắc. Lâm thở phào nhẹ nhõm, không tránh khỏi việc đôi môi mỉm cười sung sướng. Cậu thoát chết, hay thoát khỏi việc cậu đã nghĩ mình sẽ chết. Hơn nữa, cậu lại có được thịt, thay cho con hải âu kia.

Cậu nghĩ đến chuyện lên thuyền, mổ con cá này ra mà ăn sống, rồi quăng tấm lưới xuống kiếm một ít cá. Lâm ngó quanh, cậu thấy hối hận vì đã bơi lâu như này khi nhìn thấy Thibault đã trôi ra xa khỏi cậu ít nhất cũng là hai chục mét. Vậy là cậu sẽ phải tìm cách bơi một tay ra đấy, tay kia cố tóm chặt đuôi con cá đang quẫy đạp điên cuồng này. Lâm hít hơi sâu, chuẩn bị ngụp xuống thì một…cơn chấn động mạnh đến với cậu.

Một đàn cá, cả một đàn cá bất ngờ lao người về phía Lâm, xô cậu xuống nước. Những cái vây mảnh mai, mềm mại giờ trở thành những lưỡi dao sắc ngọt. Lâm cố tóm chặt con cá, cố giữ cho mình ít bị thương nhất có thể trong cơn bão đầy những cú đấm và những lưỡi dao bất thình lình này. Lâm cũng đoán được những con cá vừa xô vào cậu và con mà cậu đang cầm đi theo bầy, ít nhất một phút trước cậu đã mong chờ việc ấy. Nhưng bây giờ nó là đe dọa với cậu, đe dọa chết người. Tuy đã cố hết sức bơi theo chiều bơi của đàn cá, nhưng cậu vẫn cảm nhận được những vết xót ở tay, chân ,hay, cả bên má. Cậu nhận thức được việc phải lên thuyền sớm hết mức có thể, mùi máu của cậu sẽ lan xa và sẽ không tốt đẹp gì cho cậu nếu có sinh vật nào ngửi thấy.

Lâm ngoi lên rất nhiều lần, mỗi lần ngoi lên thở cậu đều chắn đường đàn cá và nhận những cú thúc mạnh mẽ vào lưng. Nhưng khi cậu cố gắng giữ đầu mình ở trên mặt nước thì lại bị chính con cá mình cầm lôi xuống. Sau vài lần lên khỏi nước, đàn cá đã đi hết, Lâm nhìn thấy Thibault không còn cách xa mình hai chục mét nữa mà là cả trăm mét.

Lâm mím môi, tay cậu nắm chặt con cá – giờ đây mệt mõi và kiệt sức, không còn giãy giụa mạnh mẽ như trước nữa, cậu nhấn mình xuống dòng nước, lấy hết sức đạp về phía trước. Mặc kệ cái đau ở cánh tay, hông, đùi và bắp chân, Lâm thấp thỏm lo lắng, nỗi sợ hãi ngày bé lại ùa về hỏi han cậu. Lâm run run tự hỏi không biết bao lâu nữa mình sẽ nằm trong miệng cá mập.

“Phạch...Phạch”

Lâm nghe thấy tiếng vỗ cánh. Cậu chắc chắn con chim đến quấy rồi mình, trong lúc cậu đang vật lộn như thế này! Lâm lờ đi âm thanh ấy, tiếp tục đạp mạnh chân.

“Tùm!”

Tai ở trong nước, nhưng Lâm vẫn có thể nghe được rõ ràng, đó là tiếng rơi xuống mặt nước. Cố gạt phăng sự lo lắng cho con chim nhưng không thành, cậu ngoi lên mặt nước lấy hơi.

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là MÁU.

Một lượng máu đỏ trong nước.

Lâm hoảng sợ, cậu không thể ra nhiều máu như thế này được. Cá mập không đời nào lại không đánh hơi được số lượng máu lớn như này.

Nhưng máu không đến từ người Lâm. Nó tới từ phía sau cậu.

Lâm giật thót quay mình ra đằng sau. Đúng như cậu nghĩ, cá mập đã đánh hơi thấy máu. Một cái vây lưng lớn đằng nổi lên khỏi mặt nước, dần tiến về phía Lâm. Nhưng cái vây chuyển động rất kì quái, nó hơi lắc lư, như đang quằn quại, giống hệt con cá mập mắc cạn đã cắn trượt chân phải của cậu.

Đó không phải máu của Lâm!

Mà là của con cá mập.

Lâm nhìn thấy ngay trên cái vây của nó là đôi cánh trắng quen thuộc, đôi cánh của thiên thần! Trên mỏ con chim là máu vẫn còn rỉ xuống, nó rít lên giận dữ, đôi mắt trân trối nhìn xuống cái vây, nhưng khi bắt gặp Lâm (Lâm cảm giác, chỉ cảm giác thôi), đôi mắt ấy lại rất dịu dàng, như đôi mắt của mẹ vậy. Nó ấm áp và an toàn, như cái ôm và bàn tay vỗ về, ràng “không sao rồi, không sao nữa rồi”

Lâm chẳng còn biết gì hơn là quay đi mà bơi tiếp về phía thuyền. Rõ ràng con chim đang chặn con cá mập lại cho cậu, cậu không thể đứng đờ ra đó mà cảm ơn rối rít được. Không có gì phải lo hết, Lâm tự nhủ, hải âu có cánh, cá mập thì không, đương nhiên rồi. Cậu bơi điên cuồng, chẳng còn biết mình có sợ hãi hay không nữa. Cậu biết đằng sau mình, con chim vẫn tiếp tục mổ xuống, không ngừng nghỉ. Lâm không sai, cậu đúng về mọi chuyện, con cá mập đó đã ngửi được mùi máu của cậu và lao đến con mồi, chẳng mất mấy thời gian. Nhưng bây giờ nó đã mất bữa trưa, giống như cậu vậy, thay vì đó, nó phải quằn quại trong đau đớn được một con vật chỉ bằng cái răng nó đem đến.

Nỗ lực của Lâm đã được đến đáp. Chẳng mấy chốc, con cá mập không còn chạm được vào người cậu nữa. Cậu đã lên được thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com