TruyenHHH.com

Chi Bang Noi La Gap Cau Dung Luc

Sáng ra tôi nằm dài trên giường , vào diễn đàn của trường dạo cho vui. Ai dè lại thấy vài thứ thú vị.

Cái mẹ gì mà đoạn tôi và Nhật Tuệ cãi nhau trước cổng trường lại được đưa lên thế này ??? Còn cả câu đầu đề , cuộc đáp trả đầy cao ngạo của tân hoa khôi Lãnh Y. Nhưng may nhiều người bình luận ủng hộ tôi vì thấy Nhật Tuệ cũng rất quá đáng. Mà đa số là sinh viên khoa công nghệ bọn tôi là nhiều thôi.

Còn cả việc ở nhà thi đấu lần trước nữa. Họ bàn luận đủ thứ trên trời dưới bể. Nói là lần đầu tiên thấy Doãn Kỳ ôn nhu như thế với một cô gái. Nói tôi có thể là em họ Doãn Kỳ. Nói tôi đối với Trần Thừa là quá không tôn trọng.

Ầy , đúng là miệng thiên hạ to như miệng cống !!! Cái quái gì cũng nói được , mà đã nói còn nói sai sự thật , bịa đặt tùm lum. Uy danh tôi gây dựng cả đời trôi đi như lá vàng trôi sông rồi !!!

Tôi quăng điện thoại sang một bên , leo xuống giường , đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra đã thấy Hạnh Yên và Bạch Hiên ra ngoài mua bữa sáng về tới. Hạnh Yên đặt thức ăn xuống bàn , nhìn tôi cười vui vẻ nói :

- Này Y Y , cậu không biết được đâu , Nhật Tuệ , cái người đó hôm nay được làm tiêu điểm của sự chú ý ở nhà ăn trường đấy.

- Có chuyện gì ??? - Tôi ngồi xuống lấy đồ ăn trong túi ra.

- Cô ta hôm nay đi ra nhà ăn trường , thấy đại thần mình đang ngồi ăn cùng hai vị sư huynh hôm bữa ấy , thế là cô ta lại gần định ngồi cùng. Cậu biết đại thần làm gì không ??? - Bạch Hiên tiếp tục nối lời của Yên Yên.

Tôi vừa gắp thức ăn , vừa chậm rãi liếc mắt nghĩ ngợi một chút rồi lười biếng buông lời :

- Chắc không phải là ... " Đi chỗ khác chơi !!! " đấy chứ ???

Hai người kia ngạc nhiên nhìn tôi , cùng ngồi xuống bên cạnh tôi nói vẻ khâm phục :

- Y Y , cậu có thể giỏi như vậy đoán ra được sao ???

- Lại không sai một từ !!!

Tôi chẹp miệng , hai người này giỏi gì không giỏi chỉ giỏi hiểu ý nhau , câu trước câu sau tung hứng nhịp nhàng.

- Dù sao cũng là bạn , không hiểu nhau sao thân được với tên mặt lạnh đó chứ !!! - Tôi chậm rãi tiêu hóa miếng thịt trong miệng - Mà các cậu ăn sáng nhanh đi , tý không phải có tiết học ngoại ngữ à ???

Hạnh Yên và Bạch Hiên như sực nhớ ra nghĩa vụ cao cả của đời sinh viên liền nhanh chóng cắm đầu vào ăn uống.

Hôm nay là buổi học Tiếng anh , tôi và hai người kia đi bộ qua vườn trường đến giảng đường. Chọn vị trí xa nhất trong lớp , tôi để cặp xuống và nằm ra bàn , chuẩn bị ngủ tiếp.

- Lại ngủ à , không học sao ??? - Bạch Hiên đập vai tôi.

- Cái này tớ học qua rồi , học lại chán lắm !!! Đi điểm danh cho đủ thôi ! - Tôi vùi mặt vào cánh tay nhàm chán nói.

- Chăm chỉ đấy !!!

Tiếng nói của Doãn Kỳ vang ngay bên tai. Tôi ngồi dậy , thấy cậu ấy đang ngồi ngay ghế trống bên cạnh mình , ngạc nhiên hỏi :

- Sao cậu ở đây ???

- Tôi không được ở đây ??? - Doãn Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi hỏi.

- Không , ý tôi là cậu học năm hai , sang năm nhất này làm gì ??? - Tôi xua tay.

- Ôn lại kiến thức chẳng hạn !!! - Cậu ấy chống cằm nhìn xuống phía bục giảng.

Chỗ chúng tôi đang ngồi cao hơn bục giảng , vì chỗ ngồi được xếp theo dạng như khán đài nên dễ dàng nhìn xuống dưới. Tất cả sinh viên nữ đang đồng loạt chiếu tướng chỗ này , nói đúng hơn là chỗ của Doãn Kỳ. Hám trai !!! Cái mặt cậu ấy tôi nhìn quen đến nỗi giờ gặp cậu ấy đã chẳng còn đỏ mặt nữa rồi. Có vẻ tôi đã hết thích cậu ấy cũng nên. Không biết là nên vui hay buồn đây !!!

Ca học cứ thế bắt đầu rồi kết thúc. Doãn Kỳ nói ôn kiến thức cái quái gì chứ , cậu ta chẳng phải cũng nằm ra bàn ngủ cả buổi là gì. Rõ có phòng ở kí túc mà không ngủ đi ra đây nằm vẹo cổ chi cho khổ vậy không biết !!!

Tôi gọi cậu ấy dậy rồi cả bọn đi xuống để ra ngoài. Nhưng lại có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Một đám người cao lớn tầm sáu , bảy người đi vào , chặn cửa lớp học không cho người khác đi ra. Một tên đầu sỏ đám đó đi lên đứng trước bục cất giọng ồm ồm hỏi :

- Ở đây ai là Lãnh Y khoa công nghệ ???

Tôi khẽ nheo mắt nhìn người đó. Không quen , lại đi gây sự với tôi !!! Tôi mệt mỏi đi lên đó , đứng cách hắn ba mét rồi nói :

- Là tôi , có việc gì không ???

- Mày chính là đứa đã động đến em gái tao ??? - Hắn nhìn tôi từ đâu đến cuối rồi hỏi.

- Em gái anh là ai ??? - Tôi thờ ơ hỏi lại

- Là Nhật Tuệ !!!

À , lại cái thể loại kêu người quen tới bảo kê hả ??? Nhàm thật đấy !!! Cho tôi cười khẩy phát.

Tên đó đi lại gần tôi , cúi xuống nói với tôi :

- Tao là Nhật Trường , anh họ con bé. Mày tốt nhất biết điều đừng chống đối với em gái tao. Bằng không , mày biết cái gì là luật giang hồ rồi đấy !!!

Doãn Kỳ và hai đứa kia định đứng ra nói lại tên Nhật Trường đó , tôi liền quay qua nhìn :

- Đứng yên đấy , đây là việc của tớ , tự tớ sẽ giải quyết !!!

Tôi không thích có người vì mình mà gặp chuyện , vì mình mà bị thương. Tôi cười khẽ nói với tên Trường đó :

- Anh trai này , em gái anh không biết suy nghĩ thì thôi , giờ lại đến lượt anh nói mà không biết phải trái nữa à ???

- Mày !!! - Hắn tức giận chỉ thẳng mặt tôi.

Nhật Trường ra lệnh , đám đàn em của hắn liền xông lên khiến cả giảng đường được mẻ hoảng loạn , sinh viên chạy tản ra như chạy cướp.

Tôi nhẹ nhàng đập cho tên nào tên đấy bầm dập te tua , Doãn Kỳ cũng xông vào cho vài tên mấy cái đạp muốn ói máu.

Khi tất cả đám người đó không còn tên nào có thể đứng được , tôi quay lại chỗ tên Nhật Trường đang quỳ trên đất vì lúc nãy tôi đã lỡ đập một gậy trúng đùi hắn khiến hắn không dậy nổi.

Tôi cầm một cái gậy gỗ lên , đi lại gần Nhật Trường , lấy đầu gậy nâng khuôn mặt hắn lên cho tôi nhìn rõ. Hắn thấy tôi cầm gậy liền có thêm vài phần sợ hãi. Tôi nhếch mép cười nhẹ , giả vờ dọa hắn :

- Anh nghĩ xem , nếu cái gậy này mà đánh vào khuôn mặt của anh , không biết có bao nhiêu đau đớn đây a ???

- Đừng , tôi biết sai rồi !!! Từ nay tôi sẽ ... không gây khó dễ cho cô nữa !!! Đừng đánh vào mặt tôi !!! - Hắn muôn phần sợ sệt van nài , thật khiến tôi muốn sụt sùi thương xót a~

- Tốt , coi như anh thức thời !!! Nếu không , tôi nhất định sẽ làm anh ... bị đánh đến bố mẹ cũng không nhận ra !!! - Tôi hài lòng tha cho hắn.

Ném cái gậy trên tay sang cho một bạn nam gầy yếu đứng ở phía xa , tôi bước qua đám người đó và ra khỏi giảng đường , theo sau là Doãn Kỳ và hai đứa bạn thân.

Hạnh Yên vẫn chưa nguôi giận vì lời nói bố láo của Nhật Trường , nên khi đi đến chỗ hắn liền dữ tợn cảnh cáo :

- Để ý đến đứa em gái yêu quý của anh đi !!! - Rồi Yên Yên liền bị Bạch Hiên lôi đi không khách khí.

Thể nào lại được bàn tán nữa cho mà xem !!! Thế nào mà người ta chỉ muốn yên ổn sống qua ngày thôi mà cứ bị hết chuyện này chuyện kia quấy nhiễu. Tôi thở dài ảo não nghĩ đến tương lai mịt mù , Doãn Kỳ ở bên nhìn sang nói :

- Cậu cũng được đấy !!! Trở nên giỏi như vậy từ bao giờ rồi ??? Không còn rụt rè như trước nữa.

Tôi ngước lên nhìn bầu trời đầy mây trắng bay , hít một hơi thật đầy lại thở ra , vô cùng khoan khoái.

- Con người mà , lớn rồi , không có ai bảo vệ mình thì bản thân mình phải tự biết cách bảo vệ thôi !!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com