TruyenHHH.com

Chi Bang Noi La Gap Cau Dung Luc

Sau ba tiếng đợi ngoài phòng phẫu thuật , Doãn Kỳ được đẩy ra đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi nhìn theo cậu ấy rồi đi đến phòng của bác sĩ.

- Bác sĩ , cậu ấy sao rồi ??? - Tôi ngồi xuống ghế , hỏi.

- Cái này ... Tình hình của chồng cô đã qua cơn nguy kịch , nhưng do ảnh hưởng tới não , vào dây thần kinh thị giác khiến mắt của anh ấy sẽ không được như trước !!! - Ông bác sĩ đan hai tay vào nhau , nhìn tôi nói.

- Ý của bác sĩ là ... - Tôi nghi hoặc nhìn.

- Anh ấy sẽ bị mù vĩnh viễn !!!

Tôi lập tức đứng hình. Doãn Kỳ , cậu ấy sẽ không nhìn thấy nữa ??? Vậy là cậu ấy sẽ mãi mãi chẳng thể thấy thế giới xung quanh ???

Không thể nào !!! Doãn Kỳ còn phải điều hành công ty của ba cậu ấy. Cậu ấy còn nói muốn cũng tôi đi biển chơi vào mùa hè năm sau. Cậu ấy còn nói muốn tổ chức sinh nhật sắp tới cho tôi. Cậu ấy còn muốn đưa tôi đi Nhật , muốn thấy tôi mặc kimono.

Nếu cậu ấy không nhìn thấy nữa , vậy những mong muốn của cậu ấy , ai sẽ hoàn thành ??? Tôi không thể chịu đựng được chuyện đó !!!

- Bác sĩ , nhất định vẫn còn cách phải không ??? - Tôi nhìn ông hi vọng.

- Còn , nhưng anh ấy cần phải thay giác mạc thì mới có hi vọng nhìn lại !!! - Bác sĩ gật đầu.

- Bác sĩ , tôi sẽ hiến !!! Hãy giúp cậu ấy có thể nhìn lại đi , làm ơn !!! - Tôi vội vã lên tiếng.

Khi tôi vào trong phòng , Doãn Kỳ vẫn chưa tỉnh lại sau hôn mê. Tôi đứng bên giường bệnh của cậu , đưa tay ra chạm lên từng đường nét trên gương mặt của cậu ấy.

- Doãn Kỳ , nhanh tỉnh dậy đi !!! Rồi cậu sẽ lại thấy mọi thứ !!! - Tôi lẩm bẩm nói với cậu.

Cứ thế một tuần trôi qua , tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Doãn Kỳ. Hạnh Yên , Bạch Hiên còn cả Nhật Tuệ mỗi ngày lại tới với tôi. Cả ba mẹ Doãn Kỳ với ba và anh hai tôi cũng có mặt thường xuyên.

Hôm nay là sinh nhật tôi , cũng là ngày cậu ấy tỉnh lại. Tôi nghe tin liền chạy vội từ nhà ăn bệnh viện lên phòng. Từ xa đã nghe thấy tiếng quát tháo và đập phá phát ra từ phòng Doãn Kỳ.

- Tại sao tôi không nhìn thấy gì ??? Mắt của tôi sao lại như vậy hả ??? Các người cút đi , cút hết ra ngoài cho tôi !!!

- Anh bình tĩnh , đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe !!! - Y tá sợ hãi khuyên nhủ.

- Đi ra ngoài , tôi không muốn gặp ai hết !!! - Cậu ấy vơ lấy chiếc cốc để bên cạnh tủ đầu giường , ném xuống đất vỡ tan.

Các bác sĩ và y tá đi ra , khuôn mặt họ lộ rõ sự bất lực và mệt mỏi. Vị bác sĩ lớn tuổi bảo tôi :

- Bệnh nhân vừa tỉnh dậy và vẫn chưa tiếp nhận được thực tế nên cô đừng để anh ấy chịu đả kích gì nữa. Nên để anh ấy tĩnh tâm lại , khi nào anh ấy sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật , cô hãy nói với chúng tôi !!!

- Vâng , bác sĩ !!! - Tôi gật đầu.

Họ đi rồi , tôi đứng ở ngoài cửa nhìn qua kính vào bên trong. Doãn Kỳ có vẻ rất sốc trước việc mình không còn nhìn thấy gì nữa nên liên tục đập phá đồ đạc. Tôi chỉ biết im lặng nhìn cậu , trái tim đã đau đớn đến mức dường như chẳng còn nhịp đập. Tất cả là do tôi , là do tôi liên lụy cậu ấy.

Tôi cứ đứng mãi đấy , cho đến khi tiếng của Doãn Kỳ cất lên :

- Kỳ Kỳ , em đâu rồi ??? Kỳ Kỳ !!!

Tôi nhanh chóng mở cửa chạy vào , đi đến đứng cạnh cậu ấy.

- Doãn Kỳ !!!

- Kỳ Kỳ !!! - Cậu ấy giơ tay ra phía trước quơ quơ.

Tôi im lặng rơi nước mắt , bắt lấy bàn tay của Doãn Kỳ , áp lên má mình :

- Vợ ở đây , bên cạnh chồng này !!!

- Kỳ Kỳ , tôi sợ em sẽ bỏ đi mất !!! - Cậu ấy ôm lấy hai má tôi , đôi mắt vô hồn đẹp thăm thẳm nhìn tôi.

- Đừng sợ !!! - Tôi vuốt vuốt lưng cậu ấy an ủi.

- Tôi không còn nhìn thấy gì rồi , tôi sẽ không còn có thể nhìn thấy em nữa !!! - Doãn Kỳ ôm lấy tôi , giọng run run nói.

Tôi im lặng , ôm cậu ấy chặt hơn. Một chút nữa thôi , cho tôi được ích kỷ giữ lấy cậu ấy lần nữa !!!

- Doãn Kỳ , đừng lo !!! Chồng sắp nhìn lại được rồi , có người hiến giác mạc cho chồng , sẽ mau nhìn lại thôi !!!

- Thật sao ??? - Cậu ấy hỏi.

- Ừ , hôm nay làm phẫu thuật ngay cũng được !!! - Tôi vuốt tóc Doãn Kỳ nhẹ nhàng.

Tôi báo bác sĩ đặt lịch phẫu thuật , bác sĩ nói sẽ bắt đầu từ sáu giờ tối. Bây giờ còn rất sớm , tôi giúp Doãn Kỳ ăn ít cháo.

Mọi người đến thăm Doãn Kỳ , cậu ấy nhất quyết không muốn gặp ai cho đến khi xong phẫu thuật , tôi đành bảo mọi người về hết.

Trong căn phòng sáng nhưng đóng kín rèm cửa , bóng dáng ngồi trên giường của Doãn Kỳ cô độc đến nỗi khiến tôi đau lòng. Tôi đi lại ngồi xuống cạnh giường cậu ấy , cậu ấy nhìn về hướng phát ra tiếng với đôi mắt vô hồn , nói :

- Kỳ Kỳ , tôi muốn nghe em hát , được không ???

- Được , được hết !!! - Tôi vội lau nước mắt , cười tươi.

Mưa rơi trên bầu trời xanh thẳm.
Lạnh giá len lỏi vào tim.
Hình bòng trong giấc mộng.
Đọng lại thành hồi ức.
Lặng lẽ chờ đợi chỉ chàng.

Hoa nở rộ nơi vách núi.
Vương vấn hơi ấm của kiếp này.
Vẫn là gương mặt thân quen của chàng những năm tháng ấy.
ta lại bỏ lỡ mất thanh xuân của chàng.

Nước mắt hoa bỉ ngạn không ngừng rơi trong tim.
Đôi ta lỡ làng rồi , hai mái đầu cũng bạc.
Bóng lưng chàng dần khuất , để lại thiên hạ độc.
Mộng tỉnh rồi , yêu hận hóakhông.
hồ hiện lên dáng vẻ thuở ban đầu gặp gỡ.

Nước mắt hoa bỉ ngạn ta đang đợi chàng nơi tận cùng.
Hình bóng chàng chạm vào nỗi bi thương trong ta.
Tiếc lỡ ánh mắt nhau , khuất xa tận chân trời.
Đã thức tỉnh quãng thời gian mộng mị ấy.
Một kiếp này , hãy nhớ mãi , xin đừng quên.
Cả đời này , hãy nhớ mãi , đừng quên nhau....

Thời khắc tôi và cậu cũng được đẩy vào phòng phẫu thuật , tay tôi khẽ nắm lấy tay cậu ấy , truyền cho nhau một chút hơi ấm cuối cùng. Hôm nay là một ngày thật đẹp , một ngày đẹp nhất để biến mất.

Khi Doãn Kỳ được tiêm thuốc gây mê , tôi nở một nụ cười nhẹ hướng tới cậu ấy.

" Doãn Kỳ , từ bây giờ , cậu lại có thể nhìn thấy rồi !!! Hãy tiếp tục thực hiện điều cậu mong muốn. Chỉ là....sẽ không còn thực hiện cũng với tôi...Xin lỗi và cảm ơn cậu , suốt thời gian bên nhau !!! Chồng à !!! "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com