TruyenHHH.com

Cheolsoo Nguoi Dep Va Quai Vat

Chương 2. Đoá hồng ủ rũ

꧁༺༒༻꧂

Ánh sáng màu đỏ biến mất từ bao giờ. Rèm cửa màu đen vẫn che kín cửa sổ. Jisoo tỉnh dậy sau một giấc vẫn thấy mình nằm ở vị trí cũ. Không gian tăm tối, cũng chẳng có hơi người.

Cậu im ắng như một pho tượng vừa được đúc vào đêm qua. Nguyên vẹn. Mới tinh. Cũng nhờ Seungcheol không bao giờ phá lệ. Anh ngắm nhìn cậu, khen cậu xinh đẹp sau đó... sau đó...

Ổ khoá chợt phát ra âm thanh. Cánh cửa được mở ra. Jisoo di chuyển cái cổ đầy nhức nhối hướng về nơi ánh sáng đang tràn vào căn phòng. Cậu nheo mắt, nhận ra đó là quản gia cùng vài người làm khác.

"Đứng dậy." Mụ nói, hất mặt cho toán người hầu lau dọn sạch sẽ cái bục và những gì rơi rớt xung quanh.

Jisoo đặt chân trần xuống sàn. Vì căn phòng không có lò sưởi cũng không có chăn ấm, cậu đã chịu đựng giá rét cả đêm. Sắc mặt cậu lúc này xám ngắt chẳng khác nào xác sống.

Jisoo thẫn thờ đi theo quản gia về phòng riêng. Mắt cậu vẫn đăm đăm nhìn vào cái gáy của mụ và bờ vai thẳng tắp theo chuẩn mực. Những ngón tay thì co lại theo phản ứng phòng vệ.

Nước nóng được chuẩn bị sẵn như thường ngày, và cậu lại nghe thấy mụ ta nói, "Tắm rửa đi."

Thoảng hoặc cậu nghĩ quản gia chính là mẹ ruột của Seungcheol, bọn họ chỉ là đang đóng kịch như một thú vui hàng ngày.

"Hôm nay có khách, biết phải làm gì rồi chứ?"

Đến tận bây giờ Jisoo mới có thể cất tiếng nói, "Vâng."

Cậu suýt chút nữa đã sửng sốt khi nghe thấy giọng của bản thân, nó vang lên đầy xa lạ như ai đó đang trả lời thay cho cậu.

꧁༺༒༻꧂

Vị khách được mời đến biệt phủ ngày hôm nay là mẹ ruột của Jisoo. Bà ta ăn vận đẹp đẽ như ngôi sao điện ảnh, bốt da và váy xoè màu hồng đậm xẻ vạt ở đùi, trên cổ là vòng ngọc trai lớn. Một tay xách lẵng hoa quả, tay còn lại giữ lấy xích chó.

"Seungcheol, cháu yêu." Bà có tông giọng cao vút tưởng chừng sánh ngang chim hoạ mi. Quản gia chào đường hoàng, cũng để mặc bà ta đi thẳng vào bãi cỏ xanh ở sân sau.

Trên sân đã chuẩn bị sẵn một bàn tròn uống trà và cây dù lớn để che nắng. Seungcheol đã đang ngồi chờ, bên cạnh anh là Jisoo ngoan ngoãn cúi đầu, hai tay đặt trước bụng. Nhìn cậu nom như bé mèo con yên vị bên chủ nhân của nó.

"Dì đến sớm vậy?" Anh cười giả lả mà không đứng dậy đón tiếp niềm nở. Thực chất cả ba người đều biết rằng bà ta đã muộn giờ.

"Cu cậu này nghịch quá, mãi dì mới đeo dây được."

Sinh vật đang ngồi thở dưới chân bà ta là một cậu nhóc chỉ khoảng sáu tuổi đang đeo khẩu trang đen, cổ tròng xích chó. Bà ta kéo dây, dắt nhóc như dắt chó đi dạo. Jisoo đảo mắt qua gương mặt nhóc con, cảm giác có chút quen thuộc.

Seungcheol mỉm cười, thuận miệng hỏi bà ta, "Aria, dì lại nhận nuôi sao?"

Đáp lại anh là cái nhún vai và gương mặt điềm nhiên khi nói, "Anh chị của nó cứ lớn lên một chút là lộ đầy khuyết điểm. Hơn nữa, đứa trẻ xinh đẹp nhất của gia đình dì chẳng phải đã đưa cho cháu rồi hay sao? Dì cũng rất buồn chán, cần thứ gì đó tiêu khiển."

Vậy nên Aria sẽ nhận nuôi trẻ mồ côi và biến tất cả thành thú cưng của mình. Bà ta lại thuộc dạng người thích sự hoàn mỹ, chỉ cần bọn trẻ có điểm không vừa mắt là sửa bằng được hoặc vứt bỏ ngay tức khắc. Tới một nơi mà chỉ mình bà ta biết.

Jisoo không nghe lọt tai phần còn lại của cuộc hội thoại nữa. Đa số đều liên quan đến cô này anh kia, sự kiện đặc biệt nhất trong vùng và cải tổ bộ máy cầm quyền của thành phố. Nhưng Aria cũng chỉ là con vẹt đưa tin chứ bà ta nào có quyền quyết định. Nếu không nhờ quan hệ với Choi Seungcheol, bà ta sẽ không thể lạm dụng trẻ em như vậy được.


Seungcheol không thích động vào trẻ dưới vị thành niên.

Hồi mười lăm tuổi Jisoo tìm đến tận nhà, anh cũng chỉ nói "Tắm rửa đi" thay cho lời chào. Chàng quý tử của gia tộc quyền quý lâu đời ham mê chơi golf với bạn hơn là tận dụng Jisoo xinh đẹp luôn sẵn lòng chờ anh ở nhà. Cậu chứng kiến không ít những trò bậy bạ của Seungcheol nhưng lại chưa bao giờ thấy anh nhìn cậu bằng ánh mắt đó.

Phải đến một ngày khi mẹ Aria ghé thăm và lấm lét hỏi cậu, "Mấy bài ta từng hướng dẫn có làm được không?" Khi nhận về một cái lắc đầu, Aria tức tối đẩy cậu xuống hồ cá gần đó rồi quát tháo, "Xinh đẹp mà vô dụng."

Mẹ chưa từng kêu cậu vô dụng, trước giờ đều chỉ khen cậu xinh đẹp, là tạo vật hoàn hảo nhất bà từng có. Cậu không hề vô dụng, bởi cậu đã thực hành mọi bài học một cách thuần thục rồi mới xuất hiện trước biệt phủ.

Jisoo đương nhiên không chấp nhận lời của bà ta. Đêm xuống, cậu mặc sẵn áo choàng tắm, nằm chờ Seungcheol trên giường anh cho tới khi anh trở về. Cậu phơi bày hết tất cả, anh lại chẳng hồ hởi gì. Seungcheol lạnh lùng buông một câu, "Ra khỏi đây."

Ngày hôm sau, Jisoo không dám xuất hiện trước mặt anh trừ khi anh yêu cầu phải có mặt. Cậu nghĩ mình thực sự vô dụng rồi, chẳng trách mẹ sẽ không bao giờ chào đón cậu nữa.


Aria đã nhiều lần dắt thú cưng của bà ta đến chơi, nhưng chẳng cười với Jisoo mà chỉ coi cậu như không khí. Dẫu vậy, Seungcheol vẫn để cậu phục vụ trà mỗi khi có hẹn để thực hiện đúng cam kết "không cấm cản gia đình gặp mặt".

Số thời gian tiếp xúc của Aria với Seungcheol còn nhiều hơn với con ruột. Cái cam kết đó chỉ là một cái cớ để mồi chài quan hệ. Thực chất, Jisoo chỉ là món hàng đã đổi chủ không hơn không kém.

Bà ta có từng lường trước Seungcheol sẽ bắt cậu làm những gì không? Jisoo sẽ tự cho là không, cũng nghĩ rằng bà ta không hề biết gì về những chuyện xấu xa và đáng ghê tởm mà cậu đã dính dáng tới.

"Berry~ Nhặt bóng về đây."

Jisoo nghe thấy vậy, sững sờ nhìn cậu nhóc chạy theo trái bóng do Aria ném đi. Cậu ngầm cười chua chát.

Bà ta lười nhác vô cùng, đến cái tên cũ cũng không đổi. Thú cưng số một hay số ba, bốn, năm, đều có tên Berry. Thú đực hay cái cũng tên là Berry. Và bởi cậu là con ruột, nên cậu mới sở hữu một cái tên đường hoàng, tử tế. Aria còn nói rằng người tên Jisoo đều là mỹ nam mỹ nữ với vẻ mặt vô cùng tự hào.

Cậu nghĩ mẹ mình có bộ não rỗng tuếch. Nhưng Seungcheol đã khen cậu vô cùng xinh đẹp, vậy nên cậu cho rằng Aria nói có lý.

"Sao mãi không thấy về vậy? Ném xa quá chăng?" Người phụ nữ chợt nhíu mày.

Truớc sự lo lắng của vị khách quen, Seungcheol xoay đầu về phía Jisoo và bảo với cậu, "Đi tìm Berry và trái bóng về đây."

Nhóc con không hề đi xa, trái bóng cũng chỉ lăn xuống cái dốc cách đó vài mét. Nhưng có vẻ cậu bé tìm không ra lại chạy thẳng vào rừng, bỏ lại cái xích cổ ở dưới đất.

Jisoo không muốn đi tìm nhóc nên cậu nhặt quả bóng trên thảm cỏ xanh rồi quay trở lại, báo cáo tình hình cho chủ nhân.

Aria nhoẻn miệng cười tươi rói.

"Jisoo, mẹ con mình chơi bóng nhé?"

Trò chơi không có gì hay ho cả. Nhưng cậu không được thiết lập để từ chối, cậu không được phép nói không, chỉ được nói . Và ở đây còn có Seungcheol im lặng, đọc báo giấy ngay bên cạnh Aria mà không ngẩng lên hay ra hiệu cho cậu thoái lui, Jisoo đành phải gật đầu, vâng dạ ngay lập tức.

Bà ta ném với lực rất mạnh, dường như là vì cậu không phải con nít giống Berry, cậu nhanh hơn và lanh lợi hơn. Điều đó không gây hại tới Seungcheol, cũng có nghĩa Jisoo phải chấp chận mình chạy đi như một con chó và đem bóng về, quỳ dưới chân bà ta.

Năm ngón tay của cậu tiếp xúc với nền cỏ xanh thô ráp, khiến cậu thấy ngứa ngáy. Cậu nhìn thấy vài con kiến đang bò trên mặt đất và luồn lách qua những kẽ tay của cậu. Trong vài giây ngắn ngủi, cậu hình dung chúng bò vào kẽ móng tay sạch sẽ của mình và dùng cái miệng nhỏ để ăn phần da tay dư thừa của cậu, giống như loại cá rỉa da chết vậy. Nó không đau đớn nhưng khiến cậu rùng mình, bụng cậu nhộn nhạo và gai ốc nổi lên.

Mặt của Aria có một lớp phấn dày cộp, thơm và mịn. Mỗi khi bà ta nhăn mặt, Jisoo thấy các nếp nhăn co lại thành các đường gấp khúc, bột phấn bay trong không khí từng chút một. Thứ nước hoa sang trọng bà xịt lên sau bả vai và hai cổ tay phảng phất trong không khí thật phiền toái. Jisoo ghét cay ghét đắng, nhưng cậu không được phép lên án nó.

꧁༺༒༻꧂

Tối hôm ấy, quản gia được lệnh thanh tẩy cơ thể của Jisoo bằng một loại nước dưỡng da mà bà ta bảo rằng sẽ giúp cậu vô cùng sạch sẽ, thêm trắng trẻo và mịn màng. Jisoo không hồ nghi, nhanh chóng gật đầu và đón nhận món quà. Cậu có thể nhìn thấy từng vết nhơ bẩn thỉu trên người và chẳng muốn chúng bám víu lấy mình. Mụ quản gia thì không có cái nhìn phán xét dành cho Jisoo nữa nhưng cậu biết, Seungcheol sẽ làm vậy.

Dung dịch mà quản gia đổ vào bồn có màu trong suốt và đặc, nó nhớp nháp và mát như lô hội. Jisoo đã nghĩ đến việc nếm thử nó nhưng mùi hương chanh khiến cậu ngập ngừng. Nó rất kì quặc và có thể khiến cậu phải đi tẩy ruột.

Quản gia để cậu ngâm mình ít nhất ba mươi phút trước khi Jisoo bị dựng người dậy trong trạng thái tinh thần được thư giãn, và mê man. Cậu thả lỏng cơ thể hoàn toàn khi quản gia xối nước thơm lên người mình.

Máy phát đĩa than đang bật ngoài phòng ngủ. Cậu có thể đoán nó là ý tưởng của quản gia thay vì Seungcheol.

Tâm trạng của bà có vẻ tốt. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Jisoo thầm nghĩ. Nhưng bởi cậu không được phép hỏi, cậu đang mong bà ta chủ động nói ra.

"Ngày mai, có một đoàn khách quan trọng sẽ ghé qua biệt phủ. Đích thân cậu chủ đã mời họ. Ngươi sẽ phải đón tiếp họ nhiệt tình, không được làm họ phật ý, quên những thứ không nên nhớ, và ngoan ngoãn như mọi khi. Ngươi là một tài sản có giá trị, khi và chỉ khi, chủ nhân định giá cho ngươi. Hiểu chưa?"

"Vâng." Jisoo gật đầu. Cậu ngả mình xuống giường, không mong đợi quản gia sẽ kiểm tra lỗ hậu của mình như thường lệ. Cậu kéo chăn lên cổ, suy nghĩ về việc đi ngủ sớm để tâm trí được thảnh thơi.

Quản gia đi ra khỏi phòng sau khi tắt nhạc và nến thơm, bỏ lại cậu bên cây đèn ngủ màu vàng ở đầu giường.

Jisoo nhắm mắt. Cậu vo chặt mép chăn trong lòng bàn tay, nghiến răng và cậu nghĩ về Seungcheol trong vô thức.

Cậu tự hỏi: anh đang làm gì?


Chủ nhân của biệt phủ không bao giờ đi ngủ trước nửa đêm.

Seungcheol thường dành thời gian để đọc sách hoặc chơi với Jisoo. Và nếu anh cho gọi Jisoo, chắc chắn công việc sẽ kéo dài lâu hơn thế, thậm chí là tới rạng sáng trong trường hợp cậu bé chưa thấm mệt. Anh đã cho phép cậu nghỉ ngơi sớm hơn so với thường lệ. Đó là một phép thử chưa từng có như hôm nay.

Nhưng, Jisoo lại đang đứng trước mặt anh. Với chiếc áo choàng màu be che đi toàn bộ cơ thể.

Anh tự hỏi cậu đang mặc gì bên dưới, nhưng Seungcheol chợt nhớ ra điều đó không quan trọng. Anh có thể nhìn thấy Jisoo nỗ lực dùng áo choàng che chắn thân mình bằng những ngón tay gầy guộc và yếu ớt. Cậu run rẩy trong nhiệt độ lạnh lẽo của mùa Đông và cũng vì sợ hãi khi đối diện với anh.

Jisoo chưa bao giờ chủ động tìm gặp chủ nhân trong phòng ngủ, không phải là vì cậu bị cấm đoán, mà là vì cậu sợ sẽ quá phận. Giờ đây thì cậu đã đứng trước mặt anh với dáng vẻ xinh đẹp và thơm tho hơn bao giờ hết.

"Không muốn ngủ sớm sao?" Seungcheol hỏi. Và Jisoo lắc đầu.

Người đàn ông nhoẻn miệng cười, hạ cuốn sách trên tay xuống và đánh giá gương mặt của cậu, phát hiện đôi gò má bất chợt ửng hồng. Thật tiếc là anh sẽ phải cho cậu lui đêm nay.

"Đi ngủ sẽ tốt hơn. Ngày mai chúng ta có rất nhiều việc."

Khi Seungcheol đứng dậy khỏi chiếc ghế đơn bằng gỗ được trạm khắc tỉ mẩn, anh nhìn về giường ngủ và bỏ qua ánh mắt vụn vỡ của Jisoo. Cậu mím chặt môi, đứng tại chỗ không dịch chuyển và hướng về anh. Cậu lắc đầu – điều mà cậu không được phép làm.

Seungcheol hạ ánh sáng của đèn ngủ xuống thấp. Nó gần như không đủ sáng để chạm tới đầu ngón chân của Jisoo. Không gian của căn phòng tưởng như đang thu hẹp dần, bỏ lại cậu trong bóng tối. Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy dáng hình nhỏ bé khiến cậu đầu hàng. Nước mắt chợt rơi xuống.

Cậu khóc nấc lên. Và cuối cùng, nó thu hút được sự chú ý của Seungcheol.

Anh nhíu mày, thận trọng chậm bước về phía cậu như thể đang quan sát và nghiên cứu một vật thể lạ nào đó. Và anh hỏi, "Tại sao lại khóc?"

Jisoo cúi mặt xuống, vẫn sợ mình bị phát hiện trong khi đã để anh nhìn thấy. "Để em chạm vào anh, được không?" Giọng cậu mềm mại và dịu dàng, vỡ ra như viên thạch anh đào trong cổ họng. "Em muốn được yêu anh."

Seungcheol dừng lại cách Jisoo vài centimet. Hơi ấm của anh ngay gần nhưng cậu chẳng dám chạm vào. Cậu vụng trộm cảm nhận nó như một hình thức vỗ về nghèo nàn và đáng thương.

Tại sao Seungcheol lại đem bán mình? Cậu không được phép hỏi.

Nhưng chủ nhân dễ dàng nhìn thấu đứa trẻ đã luôn đi theo bước chân của anh; một đứa trẻ nhận thức được địa vị và nghĩa vụ của bản thân, vậy nên cậu không bao giờ phản kháng và bộc lộ. Anh dễ dàng đọc được từ trong ánh mắt của cậu, và anh đành phải nói, "Yêu tôi không có ý nghĩa gì cả. Tại sao em lại cố gắng?"

"Em không muốn làm anh thất vọng. Em đã luôn là đứa trẻ ngoan, em vâng lời, và anh nói rằng em xinh đẹp." Nước mắt đong đầy ở khoé mi khiến tầm nhìn của Jisoo nhoè đi. "Em đã nỗ lực. Và em hoàn toàn có thể phục vụ anh. Em sẽ làm tốt hơn gấp vạn lần."

Seungcheol nâng một tay, chạm vào đuôi mắt của cậu và dịu dàng vuốt ve. Cử chỉ ân cần khiến toàn thân cậu sẵn sàng quỳ xuống khuất phục.

"Quản gia đã nói với em về bữa tiệc ngày mai chưa?" Anh hỏi.

Jisoo sửng sốt nhìn anh. Môi cậu hé mở. Đầu lưỡi đắng ngắt. Cậu cố tình trả lời thật chậm, không biểu lộ chút run rẩy, dù chỉ là một chút trước những mong đợi và van nài của bản thân. "Nói rồi ạ." Cậu đáp thật rành mạch và rõ ràng.

"Vậy tại sao em còn đứng ở đây?"

Cậu sẽ thất bại hoàn toàn, cậu đoán là vậy. Nhưng cậu nhất định phải thử, phải làm mọi cách. Bởi vì Jisoo tin rằng Seungcheol luôn có lòng trắc ẩn dành cho mình.

"Em muốn được ở bên cạnh anh. Em muốn em sẽ mãi mãi là của anh." Cậu tóm lấy cổ tay của Seungcheol. Tà áo choàng được thả tự do, để lộ cơ thể trần trụi không một mảnh vải của Jisoo.

Cậu đã tới đây, xác định sẽ trao cho anh tất cả của mình. Không còn là những trò chơi trong phòng kín vào lúc nửa đêm nữa. Jisoo sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

"Em không muốn bị tách biệt khỏi anh. Em thuộc về anh cho tới hơi thở cuối cùng, và vẫn sẽ thuộc về anh sau khi em chết đi. Cả máu thịt và xương, tâm trí và linh hồn đều thuộc về anh."

Âm thanh tuyệt vọng từ đôi môi của Jisoo vang lên. Nó khiến cậu trông thật tội nghiệp và tàn tạ như cành hồng héo úa bên lề đường. Cậu biết rằng mình đã bị vứt bỏ vì không còn giá trị với chủ nhân. Dù cậu muốn chứng tỏ anh đã đưa ra phán quyết sai lầm, anh cũng không chịu lắng nghe nữa.

"Em không thể ở đây khi tôi kết hôn được, Jisoo." Anh thành thực nói, "Em ngoan ngoãn và xinh đẹp. Nhưng tôi phải tìm nhà mới cho em. Tôi không thể giữ em ở đây mãi mãi. Tôi phải kết hôn, Jisoo."

Seungcheol chứng kiến cậu nhóc ngã khuỵu xuống trước mắt. Hai cánh môi run rẩy, không thể gào thét, không thể phản đối.

- END C2 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com