Chương 1
Chiếc mũ xanh, và khăn quàng đỏ
꧁༺༒༻꧂
Hong Jisoo vừa kéo lê cái bao nilong màu đen vừa nghiến chặt răng. Cánh tay cậu gồng lên suốt quãng đường cùng những bước chân nặng trịch để lại dấu vết trên nền tuyết trắng. Bề mặt dưới chân không hề bằng phẳng còn phải nhích từng chút qua lớp tuyết dày cộp khiến cho cử động của cậu khó khăn; cả một tối cứ chật vật thu dọn đống thịt tươi bên trong nhà kho.Cậu khởi động xe, bật đèn pha. Găng tay màu đen nắm lấy vô lăng rồi chỉnh tần số radio một cách ngẫu nhiên. Mắt cậu hướng về khoảng không đen tối bên ngoài kính chắn. Giữa đêm tuyết trắng này, đèn pha hay cả đèn đường cũng gần như không thể giúp cậu nhìn rõ khung cảnh trước mắt. Nhưng tuyết sẽ xoá bỏ mọi tội ác của cậu khi chúng lấp đầy dấu giày rồi tan đi. Thậm chí, một giọt máu rơi rớt do thiếu thận trọng có lẽ cũng chẳng còn đáng bận tâm.Khi Jisoo đứng trước vực thẳm, bên dưới là mặt biển cuộn sóng đen kịt và giận dữ đang ngầm chửi bới cậu, sao không nhanh tay, nhanh lên ném thi thể xuống biển và chạy đi, chạy bán sống bán chết đi. Gió lạnh cào vào da mặt cậu rát buốt. Không khí trườn qua đầu mũi và biến mất nhanh chóng, đôi lúc cậu tưởng mình không bắt kịp và hô hấp chợt tắc nghẽn, như thể có ai đó liên tục nhấn cậu xuống một chậu nước đá. Gió lớn nên cậu cũng không thể dùng bật lửa, điếu thuốc đang nằm gọn trong túi cũng đành bỏ qua.Jisoo mở cốp xe, ôm túi nilon đen đặt trên ghế lái rồi dùng kéo cắt lớp bọc ngoài. Màu đỏ ẩn hiện trong bóng tối của không gian chật hẹp. Từng bộ phận được cậu ném ra khỏi túi, vứt lung tung trên ghế phụ và trên sàn xe. Cốc cà phê không thuộc về cậu đã nguội ngắt vẫn còn vết son môi màu đỏ mận. Nước hoa thoang thoảng bị mùi tanh của máu lấn át.Cậu nhấc túi nilon ra trước, mặc cho vài giọt máu đang rỉ ra từ vết rạch lớn, sau đó thẳng tay quẳng xuống biển. Coi như đã vứt một phần ít ỏi của thứ lương tâm vốn đã bé như viên sỏi, thực chẳng đáng là bao.Gây tội nhưng không biết ăn năn hối cải. So với nhận án lệnh trừng phạt thì bị ánh dương rạng rọi vào còn đáng sợ hơn.Sợ bị nhìn thấu, sợ bị lộ tẩy. Sợ có cái gương trước mắt làm sáng tỏ những góc khuất của một linh hồn đã mục ruỗng. Sợ người ta soi chiếu mình và bàng hoàng với bản chất thối nát. Sợ vẻ mặt kinh hoàng lẫn ghê tởm khi người ta đối diện với tội ác trần trụi. Sợ giây phút bẽ bàng phủi sạch dáng hình thiên thần cậu dày công gây dựng.Nhưng tất thảy nỗi sợ ấy đều không đáng sợ bằng Choi Seungcheol.Cậu nghĩ về anh trước khi đặt cái đầu bết bát máu với mái tóc đen rối bù lên chân ga và vội vàng đóng cửa xe. Cậu nghĩ về anh trong lúc vật thể to lớn tự mình lao thẳng xuống vực thẳm, đi vào vòm họng của con quỷ biển háu đói. Cậu vẫn nghĩ về anh sau khi bóng tối dưới mặt nước nuốt chửng tội ác của mình. Không, cậu không thực sự chứng kiến khoảnh khắc đó. Trời tối nhem, cùng với tuyết là chướng ngại vật ngăn cản tầm nhìn của Jisoo.Nó có giúp cậu ngủ ngon thêm tí nào không? Hẳn là không, nó không cần thiết vì cậu sẽ chẳng bao giờ dằn vặt về đêm nay.Seungcheol đón cậu cách vị trí đó khoảng 500 mét. Anh khoác áo măng tô màu xám và choàng thêm khăn đỏ, hai tay giấu trong túi áo lần mò điện thoại rồi lại kiên nhẫn chờ đợi. Tuyết phủ lên vai áo anh một mảng, ngay trên chóp mũ lưỡi trai cũng có một lớp.Cái mũ màu xanh hơi bạc màu trông rẻ tiền và không phù hợp với bộ đồ Seungcheol đang mặc. Jisoo tiến về phía anh rồi khựng lại một giây, bỗng dưng lại có cảm giác mình cũng giống hệt như thế.
Em là chiếc mũ rẻ tiền màu xanh. Anh là khăn choàng đỏ giá bằng cả gia tài. Hai thứ đặt cạnh nhau khiến mắt thường thấy nhức nhối.Với hai bàn tay đều vì anh mà dính máu, cậu lẳng lặng bước về phía Seungcheol thay vì lẩm bẩm vài câu hát cho đỡ lạnh.Seungcheol nhận ra có người đang lại gần liền xoay đầu theo trực giác mách bảo, lúc đó Jisoo chỉ còn cách anh vài bước chân. Cậu không đội mũ, không choàng khăn, chỉ mặc áo phao đủ giữ thân nhiệt bên dưới. Môi cậu tím tái. Da mặt bị đèn pha rọi vào trông trắng bệch. Cái rét theo bước chân của cậu tới tận khi Seungcheol mở cửa bên ghế phụ.Hai người im lặng hoàn toàn trên đường đi.Seungcheol không bật radio nên cậu cũng đành ngồi im. Con chó đốm lúc lắc cái đầu trước mắt cậu trở thành trò tiêu khiển để giết thời gian. Bên ngoài cửa kính, gió tuyết vẫn ồ ạt như bão táp. Chiếc xe lăn bánh chạy êm ru, còn cậu ngồi trên ghế phụ tận hưởng sự nhàn nhã rồi trong chốc lát đã quên đi cả tối vất vả.
꧁༺༒༻꧂
Biệt phủ của Seungcheol sừng sững trên thoải đồi, nhìn từ xa giống như một pháo đài khổng lồ được trang hoàng bàng vô vàn ánh đèn rực rỡ. Nó toạ lạc trên mảnh đất thuộc về tổ tiên của dòng họ từ thời quân chủ lập hiến và được xây dựng khi bố mẹ của Seungcheol quyết tâm thi công nhà nghỉ dưỡng xa thành phố. Giờ thì nó thuộc về riêng anh, ngay cả bố mẹ cũng chẳng mấy khi qua chơi.Jisoo nhớ lần đầu được tận mắt nhìn thấy biệt phủ, cậu chỉ biết trầm trồ trước vẻ đẹp xa hoa tráng lệ không thể diễn tả bằng lời. Có một phiên bản Lọ lem bên trong tâm trí cậu vùng dậy, phấn khởi đặt gót giày pha lê lên sàn đá cầm thạch và sửng sốt nghe tiếng bước chân vang vọng ở đại sảnh. Hành lang dài và trần nhà cao chót vót khiến cậu càng thêm bé nhỏ. Đèn chùm pha lê hoá thành gã khổng lồ chuẩn bị đè ụp lên kẻ ngoại lai là cậu. Seungcheol đã không xuất hiện cho đến khi quản gia dẫn cậu vào một phòng khách trong số những cái y hệt vậy, và bảo cậu ngồi im. Jisoo ngoan ngoãn làm theo, giữ nguyên tư thế trong vài phút vì sợ có người đang theo dõi và đánh giá.Trong lần gặp đầu tiên ấy, Seungcheol mặc áo polo trắng, trên tay cầm gậy golf. Anh vừa bước vào thì ánh mắt đã đặt trên người cậu, tìm ra dáng người nhỏ bé vô cùng nhanh ngay giữa gian phòng rộng lớn. Chỉ bởi anh nhìn cậu năm giây, nhịp tim của Jisoo đã trở nên rối loạn.Bây giờ, khi anh nhìn cậu năm hay mười phút, câu nói đầu tiên anh thốt ra nhiều khả năng vẫn là,
"Tắm rửa đi."꧁༺༒༻꧂
"Tắm rửa đi." Seungcheol nóiJisoo ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lên lầu, nhảy vào bồn tắm nước ấm do quản gia chuẩn bị sẵn. Đầu mũi và hai gò má cậu ửng hồng sau khi hoàn toàn thả lỏng. Hai bàn tay vẫn luôn giấu trong túi áo liền buông thõng xuống. Trong kẽ móng tay dính ít tia máu đỏ phải chùi rửa vài lần may ra mới nhạt bớt. Quần áo sũng nướcdần dần bị lột ra bởi chủ nhân của nó, cho đến khi trên người cậu chẳng còn mảnh vải. Hình ảnh phản chiếu trên gương cho thấy vết bầm tím trên lưng đã mờ đi nhiều, cả đau đớn cũng vậy.Tiếng chuông ngoài cửa réo rắt gọi cậu đứng dậy khỏi bồn tắm.Quản gia là người đàn bà trung niên đeo gọng kính tròn, tóc mai có vài sợi bạc. Ánh mắt mụ ta sắc như diều hâu lướt qua thân thể trần truồng chưa thấm hết nước của chàng trai trẻ. Hạt nước li ti chảy trên khuôn ngực xuống bụng dưới và dọc đùi cũng không thoát khỏi cái nhìn của mụ. Sau đó mụ đảo mắt về phía giường, Jisoo tự hiểu rồi nằm ngửa trên đó, banh hai chân để lỗ hậu của mình phơi bày hoàn toàn.Mụ quản gia cúi người xuống, dùng đèn pin nhỏ rọi vào. Toàn thân Jisoo sực run rẩy vì cái lạnh càn quét qua da thịt. Tiếp đến, cậu mơ hồ cảm nhận ánh sáng đi vào trong cơ thể và luồn lách qua mọi vị trí, ánh sáng ấy mềm mại nhưng có chút đáng sợ. Cổ họng quản gia ậm ừ vài tiếng, sau đó cậu nghe thấy giọng nói khàn, đanh thép của mụ vang lên từ bên dưới hai chân của mình."Mặc đồ vào." Mụ tắt đèn rồi nhét nó trở lại túi quần, cởi găng tay trắng bên tay trái rồi vứt vào chậu đựng rác nhỏ ở dưới gầm giường.Lồng ngực Jisoo thít chặt, hít một hơi sâu cũng chỉ ngửi thấy mùi sát trùng đầy ắp căn phòng. Quản gia khịt mũi, khứu giác xác nhận không có mùi hương lạ ngoại trừ hương sữa tắm hoa hồng mới trưng ra vẻ mặt hài lòng.Món đồ quản gia yêu cầu Jisoo mặc lên người là kiểu áo trơn màu trắng có độ dài tới đầu gối được cố định trên cơ thể bằng cúc bấm nhựa đồng màu, thoạt nhìn chẳng khác gì áo bệnh nhân. Áo được khử khuẩn và vò bằng tay trước khi đem đến chỗ cậu, thậm chí sợi chỉ cũng do người làm trong nhà khâu. Quản gia từng một lần chia sẻ về tiêu chuẩn may mặc của Seungcheol và nhấn mạnh, rằng anh thường được nhà may gửi đồ riêng thay vì mua ngoài. Giờ tiêu chuẩn may mặc đó cũng thường xuyên được áp dụng lên Jisoo, nhưng lại hoàn toàn vô nghĩa khi nói đến địa vị của cậu trong biệt phủ này.Tầm quan trọng của Jisoo đối với Choi Seungcheol không thể giải thích bằng một vài lời đưa chuyện; Seungcheol lại vô cùng phiền não khi người ta bới móc thông tin từ người làm. Phản ứng của quản gia trước những câu hỏi dò của các vị khách là bật ra tiếng cười ngặt nghẽo và thụi vào tay cậu bất cứ vật gì có thể cầm được, rồi sai cậu đem xuống nhà bếp -
đó là cách mụ đuổi khéo cậu mà không quá thất lễ trong mọi bữa tiệc. Jisoo thì luôn xem bản thân như tay sai, người ở, nô lệ, và là một món hàng bị đem bán khi vừa tròn mười lăm tuổi. Trong số những công việc mà cậu phải làm, dọn xác lại có quá trình dễ thở nhất, tạo cho Jisoo khoảng thời gian duy nhất cậu thấy mình tồn tại độc lập khỏi Seungcheol. Phần còn lại thì phải nhìn sắc mặt của anh để ứng xử.Kim đồng hồ điểm mười hai giờ. Jisoo đứng trước một cánh cửa gỗ, nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ nhắn của mụ quản gia. Hai vai của mụ thẳng và đều, chưa bao giờ thấy trùng xuống. Tóc búi gọn phía sau được vuốt keo bóng và gọn gàng, không chừa một sợi con ngắn ngủi sau gáy. Cậu chú mục vào đường cong của cổ mụ và phần da nhăn trên gáy, tầm nhìn xa bị mờ đi. Khi cánh cửa mở ra thì đôi chân cậu cũng lẽo đẽo theo sau quản gia, cố gắng tạo ra âm thanh y chang bước chân của mụ.
Ánh đèn màu đỏ từ trên trần đổ xuống bóng lưng của người đàn ông trong áo cổ lọ sẫm màu. Seungcheol đang đứng cạnh một chiếc bàn dài hình chữ nhật có vị trí sát với tường, trên bàn bày một số đồ vật mà mắt Jisoo không thể thấy rõ do chưa kịp thích ứng với ánh đèn. Cậu nghe thấy tiếng lách cách như hai vật thể bằng sắt va chạm vào nhau, tiếp đến là những viên thuốc được đổ xuống khay, mép bàn còn có vật gì đó mỏng đã được gấp gọn, trông như một miếng vải nếu cậu đoán không lầm. Tất cả những thứ này hẳn là dành cho Jisoo. Cậu thu tầm mắt về khi quản gia xếp vị trí đứng của cậu là trên một cái bục nằm ở giữa căn phòng, sau đó mụ rời đi ngay lập tức.Cái bục cao chừng hai mươi phân và có một bậc thang để bước lên, nó cũng đủ rộng để Jisoo có thể cuộn mình nằm xuống và ngủ thiếp đi nếu cần thiết, nhưng chẳng thể duỗi chân thoải mái.Từng bước chân của Seungcheol chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Anh không phát hiện ra dấu vết nhờ nhạt của máu nằm trong kẽ móng tay của cậu dưới ánh đèn đỏ nhưng Jisoo vẫn dè chừng, co các đầu ngón tay vào trong cuộn thành nắm đấm."Miệng." Anh ra lệnh bằng một từ duy nhất. Trong giây lát, Jisoo đã thấy một viên thuốc ở ngay trước mặt.Đôi mắt cậu bất giác mở to. Tầm nhìn không đặt vào vật nhỏ bé ấy mà tập trung chú ý biểu cảm của anh. Ánh sáng màu đỏ nhanh chóng khiến cậu hoa mắt. Lông mi của chàng trai khẽ chớp vài lần, cố gắng định hình người đàn ông đang nhìn cậu từ trên cao.Cậu nuốt khan, há miệng thật to để anh tuỳ ý đặt viên thuốc vào bên trong. Vị đắng nhè nhẹ chầm chậm tan ra trên đầu lưỡi. Ngón tay anh sượt qua môi cậu đi vào trong khoang miệng ấm và nóng đến bất ngờ. Thân nhiệt của anh lí tưởng thật đấy, khiến cho cậu muốn nuốt ực từng tấc thịt trên người anh vào bụng. Jisoo hạ tầm mắt xuống, khẽ cúi đầu, dụi dụi mái tóc vào khuỷu tay anh. Trước khi ngón tay anh rời khỏi miệng, cậu chủ động khép môi và cắn mút nhẹ."Nuốt vào." Giọng nói của Seungcheol vang lên dày và trầm, toả ra uy lực mạnh mẽ đã trấn áp cái tôi của cậu. Nếu giọng nói ấy đang ở trên da cậu, hẳn nó sẽ tan chảy và khiến xương cốt cậu rã rời, hệt như đôi cánh của Icarus.Hơi ấm rời khỏi gương mặt Jisoo cũng là lúc viên thuốc tuột xuống cổ họng. Cậu vẫn thấy vị đắng vương lại, thêm vào đó là chút vướng víu ở thanh quản, một lát sau mới có cảm giác được giải thoát. Viên thuốc bấy giờ đã nằm trong bụng, chờ thời gian để tan và ngấm vào cơ thể.Seungcheol xoay người về phía chiếc bàn và cầm mảnh vải nằm gọn ở góc lên."Nằm xuống." Anh nói, và phủ khăn lên hai mắt cậu. Vải satin bóng mờ nhạt dưới ánh sáng màu đỏ choán lấy tầm mắt Jisoo, rồi tất cả những gì cậu thấy là màu trắng chói loà và bóng người đen thui đang di chuyển qua lại. Hình ảnh mờ nhạt hiện lên xuyên qua lớp vải mỏng khiến cậu mơ hồ và choáng váng. Sau đó cậu tưởng rằng trước mắt đã chuyển qua màu vàng.Jisoo nằm xuống và co chân lên theo phản xạ bởi vì cái bục cao mười phân chẳng đủ chỗ để cậu thả lỏng cơ thể. Thân dưới vốn không mặc gì bây giờ đã mở rộng. Cảm giác lạnh lẽo đột ngột truyền tới. Cậu rùng mình khi Seungcheol chậm rãi nhét thứ gì đó vào trong lỗ hậu của mình mà không hề báo trước.Cậu muốn gọi tên anh, muốn kêu la oán thán bởi những rung cảm kì lạ của cơ thể. Nhưng cậu sực nhớ ra mình không thể nói nếu không được cho phép, chỉ được trả lời khi có người đặt câu hỏi.
Luật lệ này được đặt ra khi cậu chính thức bị bán cho Choi Seungcheol, nhưng mẹ đã dạy cậu tất cả và hướng dẫn cậu làm quen với chúng từ thuở còn thơ.Jisoo hít một hơi sâu, cắn môi nhẫn nhịn khi bàn tay của Seungcheol lần mò trên mông cậu, lên hông và eo, rồi đến khuôn ngực."Vẫn còn phản ứng." Người đàn ông gật gù, song buông ra một câu đánh giá, "Không tệ."Mất đi khả năng nhìn khiến cho các giác quan còn lại của Jisoo càng thêm nhạy cảm. Cậu cảm nhận được không khí di chuyển khi anh lướt ngang qua, cảm nhận được ánh mắt anh đặt trên cơ thể mình. Bàn tay của người đàn ông dùng lực xoa nắn phần thân dưới của Jisoo, sau đó từng ngón tay lần lượt đi vào khoang miệng của cậu.Cơ thể trở nên nóng rực như lửa đốt khiến Jisoo không ngừng vặn vẹo. Cậu đánh liều tóm chặt lấy cánh tay của Seungcheol, cố định những ngón tay trong miệng mình rồi dùng đôi môi xinh đẹp bám rịt lấy chúng. Đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy khiến Seungcheol cảm nhận được độ ẩm và hơi thở gấp gáp trong miệng Jisoo."Đủ rồi." Anh lạnh lùng rút tay ra, bịt chặt khăn mắt của cậu và nói, "Tự làm nốt đi."Jisoo ngoan ngoãn vâng lời. Bàn tay cầm lấy vật đang cương cứng của mình, vuốt ve dịu dàng sau lại chuyển thành bạo động. Lưng cậu không kiềm chế được liền cong lên. Hai chân cùng lúc đó run rẩy khép vào. Cánh môi nhất quyết ngậm chặt, tự cắn đến bợt màu. Mọi âm thanh rên rỉ cậu đều cố gắng kìm hãm nơi cổ họng."Em đẹp lắm. Jisoo." Người đàn ông dùng tay cố định vải che mắt, cúi thấp người xuống, ghé sát tai cậu và thầm thì, "Vô cùng xinh đẹp."Bờ môi của chàng trai bật ra tiếng thở mạnh thay cho tiếng hét. Tinh dịch màu trắng nhớp nháp trên tay, đẫm ướt cả mảng áo.Seungcheol bỏ tấm vải trên mắt Jisoo xuống và dùng nó để lau sạch tay mình. Anh đặt nó lại trên bàn rồi bỏ đi mà chẳng nói thêm lời nào.Khoé mắt Jisoo co giật, cố gắng thích ứng với ánh đèn màu đỏ trước khi anh biến mất. Nhưng đã quá trễ. Khi cậu ngửa mặt, đôi mắt đuổi kịp bóng lưng anh thì cánh cửa phòng cũng nhanh chóng khép lại.Anh lại kiểm tra cậu nữa rồi. Chẳng bao giờ ôm cậu vào lòng, càng không thể ban cho cậu một nụ hôn. Anh để mặc cậu nằm trên cái bục nhỏ và thở dốc. Cơ thể nóng lực như lửa đốt co quắp lại và tự ru mình vào giấc ngủ.Nếu không có mệnh lệnh, Jisoo không được rời khỏi căn phòng này.
- END C1 -