Cheolhan Unlove
Jeonghan có lịch hẹn tái khám vào cuối tuần.Jeonghan biết đến bác sĩ Hong qua một chiếc video xu hướng trên Tiktok. Cậu chàng đẹp trai mắt nai cười lên dễ thương như một em cún Cinamonroll nhảy một điệu nhạc gì đó trong bộ đồng phục bác sĩ trắng muốt đã thu hút vị nhiếp ảnh gia kén chọn. Jeonghan nghĩ có lẽ sẽ rất thú vị nếu My Melody – hình tượng được đồng nghiệp gắn cho cậu đến tìm Cinamonroll trò chuyện về vấn đề liên quan đến tâm thần.Hong Jisoo – tên đầy đủ của bác sĩ Hong, quen Jeonghan chưa đủ lâu nhưng lại biết rất rõ về cách cậu suy nghĩ, cách cậu nhìn nhận cuộc đời và cách cậu điều khiển trái tim. Khi Jeonghan tìm đến phòng khám sau trận chia tay như chuyện hài đêm 30 Tết, việc đầu tiên Jisoo làm là cười cùng cậu. Không biết bác sĩ có thấy chuyện cậu kể vui thật không nhưng vẫn cười với cậu, Jeonghan cho rằng đây là ưu điểm tuyệt vời của một bác sĩ tâm lý: đồng cảm với bệnh nhân. Để rồi nửa tiếng đồng hồ sau, Jeonghan khóc không thành tiếng dưới những cái vỗ vai nhẹ nhàng đầy an ủi của Jisoo. Bác sĩ hẳn là đọc được hết sự uất ức, buồn tủi và xấu hổ của cậu nên mới chọn cách im lặng ở bên, mở sẵn chiếc hộp giấy rỗng tuếch, đón những thứ cảm xúc chả mấy khi xuất hiện nơi trái tim của người mắc chứng 'vô cảm' vào trong."Tưởng cậu tuần này bận không đến được?"Jisoo hỏi ngay khi Jeonghan bước vào phòng khám."Cũng tính chuồn nhưng sắp tới còn sấp mặt hung nên thôi, chăm chỉ vậy."Cậu nhún vai ngồi xuống chiếc ghế xoay êm ái trước khung cửa kính hình mặt cười. Hong Jisoo nhoẻn một bên miệng. Anh lạ gì tính tình người này nữa. Ăn cá mắc xương, xương nhỏ thì đã tự nuốt rồi dùng cơm trắng vùi lắp, chỉ xương to nuốt không được mới phải để lại phải tìm người gặm cùng."Tôi cảm giác cậu đang vui hơn, hoặc hứng thú hơn, với một điều gì đó vừa xuất hiện, hoặc... vừa trở lại?"Jeonghan chắc chắn bác sĩ tâm lý nào cũng học qua mấy khoá xem bói, chứ làm sao mà Hong Jisoo nói một câu trúng phốc vậy."Người yêu cũ quay lại... tán tôi."Cậu ngập ngừng, vừa nhìn khuôn mặt Jisoo vừa nói."Quao~!" Phản ứng của Jisoo nằm trong dự đoán, Yoon Jeonghan cậu cũng có khiếu đọc tâm phết."Và?"Bác sĩ Hong nhướn mày, chờ đợi thêm chút thông tin từ bệnh nhân."Hết."Jeonghan cắt nhanh. "Nhưng cậu đã đến đây mà Jeonghan. Nhớ câu chuyện xương cá chứ. Tôi khá chắc là cục xương này to đến mức chẻ đôi được chữ Hết của cậu đấy."Jisoo chống cằm bằng hai tay, nghiêng đầu đầy mong chờ.Jeonghan kể cho vị bác sĩ thân thuộc về mấy pha tán tỉnh dở khóc dở cười của người yêu cũ. Người trong cuộc mải mê kể, còn người ngoài cuộc đã nhịn cười đến méo mặt. Jeonghan kết thúc màn độc thoại của mình khi nhìn thấy mấy giọt nước sắp rơi ra khỏi mắt người đối diện."Thật sự buồn cười đến thế à?" Cậu hỏi. "Chuyện này sẽ được cho vào mục Dấu hiệu khởi sắc nếu cậu đến đây để khám bệnh, nhưng tôi sẽ nhét nó vào mục Chuyện hài của năm dưới góc nhìn là bạn của cậu."Jeonghan muốn tâm sự với Jisoo chứ không muốn trị liệu với bác sĩ Hong nhưng kết quả có vẻ đều không tích cực cho lắm."Cậu có vẻ thích người hài hước nhỉ, vừa hay tôi có thằng em làm diễn viên hài, giới thiệu cho cậu nhé?" Jeonghan chớp cặp mắt to tròn của mình hỏi một câu không liên quan giữa buổi thăm khám. "Gì cơ?"Hong Jisoo suýt nữa là nghiến gãy ngòi bút chì khi đang tô vẽ mớ kí hiệu kì lạ trên trang nháp của tập bệnh án. "Nổi lắm đấy, đám em tôi chơi thân ngoài Boo Seungkwan là tuyển thủ bóng chuyền thuộc đội tuyển quốc gia một năm hai mùa đều đặn xuất hiện trên ti vi thì nhóc kia cũng nhẵn mặt trên mấy kênh giải trí lẫn đài cáp á."Cậu chàng nhiếp ảnh gia lại chớp cặp mắt vô tội, như thể đang nói chuyện hôm nay nắng to chắc mai sẽ mưa lớn."Chuyện của tôi không mượn cậu phải ra tay đâu Yoon Jeonghan, lo tốt cho cái thân cậu đi."Bác sĩ Hong vỗ bồm bộp vào tập tài liệu dày cui, hòng đem thần trí bình thường của não bộ bệnh nhân ruột quay về. Nhiều lúc anh tự hỏi sao có thể kết bạn với một người hay suy nghĩ kì quặc như Jeonghan. Hoặc là anh không bình thường như cậu ta, hoặc là cậu ta bất thường như anh, chắc vậy."Vậy cậu muốn tôi cho lời khuyên như thế nào? Cách ứng xử, cách phớt lờ, hay...?"Jisoo vạch ra vài đường trên giấy, xoay về phía Jeonghan cho cậu chọn."Cách từ chối. Nhanh và gọn."Jeonghan chỉ vào chiếc gạch cuối cùng, trước hai chữ "deny" là một dấu trừ to tướng được khoanh bằng bút đỏ..Lễ hội tuyết hàng năm của Sapporo trở nên nổi tiếng bởi màn trình diễn ánh sáng trên các tác phẩm điêu khắc bằng tuyết khổng lồ. Những bức tượng tuyết to lớn, hùng vĩ đủ khắp hình dạng vốn thuần một màu trắng muốt ban ngày sẽ được phủ lên những sắc màu cùng âm thanh sống động, rực rỡ vào ban đêm, tựa như những toà lâu đài Disney trong mộng của bất kỳ một tâm hồn lãng mạn nào.Studio J sau chuyến quay chụp lần này sẽ kết thúc hợp đồng với hãng W. Hai bộ ảnh một ở Kyoto một ở Sapporo được trả công hậu hĩnh bằng phong bì dày cộp cùng chuyến du lịch mùa đông ở thị trấn tuyết nổi tiếng nhất xứ hoa anh đào. Xứng đáng không?"Vô cùng xứng đáng!"Một stylist nữ trong team của Jeonghan thốt lên khi đếm số tiền trong chiếc phong bì sang trọng đặt giữa phòng."Tư bản đúng là tư bản, tiền cũng được chuẩn bị kĩ càng như thế này.""Nhưng sao không chuyển khoản?"Cậu trai hậu cầu chuyên phụ trách ánh sáng hỏi. Thời buổi công nghệ hiện đại, nếu không phải vì những lý do khó nói, đại đa số các khoản thanh toán đều được giao dịch trực tuyến cho thuận tiện."Anh Jeonghan bảo làm thế để giảm tiền thuế cho bên kia, coi như là lấy giá hữu nghị, sau này người ta còn giới thiệu mấy mối khác cho.""..."Nghĩ xa đến vậy, không hổ là trụ cột của cả công ty."Anh ra ngoài nhé, mấy đứa cứ ăn uống đi chơi thoải mái, nhớ cầm hoá đơn về là được."Nhiếp ảnh gia Yoon xuất hiện với giao diện trùm kín mít chỉ lộ mỗi hai con mắt nâu đặc trưng, thả một câu thông báo rồi biến mất nhanh hơn gió sau cánh cửa phòng chung, để lại mấy lời bàn luận của đồng nghiệp."Chứ ổng không đi ăn với bên kia à?""Có anh Choi bên kia, ngồi uống cũng không vui vẻ gì."Chuyện anh bạn trai cũ của Jeonghan tán lại cậu trở thành chủ đề bàn tán mấy nay của cả studio. Chỉ mới một năm trước thôi cả đám trân mắt nhìn cặp đôi tài sắc vẹn toàn đường ai nấy đi đầy tiếc nuối, nay lại thấy một màn theo đuổi lồ lộ giữa lịch trình kín mít đầy chấm hỏi. Dù không chắc thời nay yêu nhau quằn quại là xu hướng hay không nhưng chục con người cũng im lìm chia hai phe đọ xem chàng blogger nổi tiếng có cưa lại được nhiếp ảnh gia khó tính của họ không.Jeonghan đi dạo một mình dọc kênh đào Otaru. Người sợ lạnh như cậu ngại nhất là ra ngoài trong tiết trời dưới 0 độ như thế này, nhưng với tình hình người yêu cũ có thể gõ cửa phòng bất kỳ lúc nào sau tiệc tối, cậu sợ mình sẽ không tỉnh táo mà làm chuyện không đúng nếu ở lại khách sạn mất.Cậu vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy nhẹ lòng vì quyết định để Seungcheol lại cùng bên đầu tư trên bàn tiệc shabu shabu nổi tiếng nhất Hokkaido. Bảo người yêu cũ là gánh nặng thì không hẳn nhưng Jeonghan cảm thấy áp lực vì anh nói muốn theo đuổi lại cậu.Jisoo dưới cương vị là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp không cho cậu xin bất kỳ một phương án nào để từ chối anh, bảo rằng người trong cuộc nên tự quyết định hướng phát triển tình cảm của mình, và rằng bác sĩ không thể can thiệp hay tiếp tay cho bệnh nhân huỷ hoại sức khoẻ tinh thần của họ."Đồ bạn tồi! Hong Jisoo chỉ muốn nhìn mình tự xoay xở trong ngõ cụt thôi."Jeonghan vừa lầm bẩm vừa đá đụn tuyết ngáng đường, vô tình văng vào người đi từ hướng ngược lại."Em giận ai mà trút lên tuyết vậy?"Choi Seungcheol, người đáng ra lúc này phải chén chú chén anh với bên W và cả ekip xuất hiện ngay trước mặt cậu."Sao anh lại ở đây?"Người tính không bằng trời tính, nhưng Yoon Jeonghan tính thì Choi Seungcheol theo kịp."Em đang trốn anh đấy à? Sao hôm trước hùng hồn lắm mà?"Anh cười, khoé miệng một bên kéo lên, lộ ra sự đắc ý."Anh biết em trốn mà còn đuổi theo? Mặt dày quá vậy."Mặt Jeonghan đỏ ửng dưới lớp khăn len dày sụ."Anh tưởng đó giờ em hiểu tính anh." Seungcheol nhún vai, chả thèm bỏ hàm ý chê cười của người đối diện vào mắt."Gần đây có bảo tàng hộp nhạc Otaru hay lắm, anh dẫn em đi nhé."Anh đưa tay về phía cậu ngỏ lời, trông thân thiện và nhiệt tình không khác gì một người bạn bình thường.Người yêu cũ nói chuyện tình cảm không hợp nhưng đi chơi thì chắc vẫn ổn, nhỉ?Một trong những lý do Jeonghan chấp nhận quen Seungcheol trước đây là hai người cực hợp trong khoản ăn chơi. Cậu thích khám phá những nơi mới lạ, thích lập kế hoạch đi đây đi đó mỗi lúc có thời gian, còn anh lại đam mê trải nghiệm theo hướng đến đâu hay đó, kiểu thoải mái là chính chứ chẳng cần chi tiết nhiều. Bù trừ một cách hoàn hảo là vậy nhưng buồn cười là hai người chỉ đi du lịch với nhau đúng một lần trong suốt một năm hẹn hò.Jeonghan nhớ có mấy hôm dù bận bù đầu với deadlines vẫn ngồi kẻ bảng excel cho Seungcheol đi review địa phương này, thử món ăn nổi bật kia, thậm chí còn so sánh cả chi phí di chuyển bằng nhiều phương tiện khác nhau gửi anh. Bù lại, Seungcheol sẵn sàng dùng quỹ thời gian rảnh của mình để thoả lòng tất cả những yêu cầu tiểu tiết của Jeonghan trong các hạng mục ăn uống, vui chơi. Cậu thích kimchi ở quán lòng nướng, thích mì lạnh ở tiệm bánh gạo, thích bia thủ công ở xưởng mì cắt, anh vui vẻ đánh xe quanh Seoul mua hết một lượt thực đơn cầu kỳ vỗ béo cậu. Cậu muốn chơi leo núi trong nhà giải trí nhưng ngại đông người, anh gật đầu bao nguyên trung tâm một buổi để cậu thoải mái vận động. Cậu muốn câu cá mùa đông nhưng lại sợ lạnh, Seungcheol vác hẳn chăn mền, túi sưởi, đồ uống các loại túc trực bên cạnh chỉ để nhìn Jeonghan gật gù ngủ quên bên bờ hồ.Nhiều lúc Jeonghan nghĩ nếu tình yêu có năm ngôn ngữ thì Seungcheol thuần thục cả năm mất. "Em còn nhớ hộp nhạc anh tặng em đợt chuyển mùa năm kia không?"Seungcheol hỏi khi dẫn cậu vào gian hàng thủ công trong bảo tàng.Chiếc hộp nhạc là món quà đầu tiên anh tặng cậu. Không hoa, không nến, mùa đông năm đó, Seungcheol cầm hộp nhạc tinh xảo tặng cậu tỏ tình, bảo rằng cậu là hiện thân của thiên thần, là ánh sáng, là âm thanh xinh đẹp nhất anh từng biết. Là một người thuộc trường phái lãng mạn, Jeonghan cảm thấy lời tỏ tình của anh không sến nhưng hơi phi logic. Nhưng cậu không quan tâm lắm, vì thời điểm đó cậu cần một người yêu hơn là một bộ não máy móc."Anh đặt làm nó ở đây, xưởng thủ công của Otaru."Seungcheol chỉ vào một chiếc kệ toàn những hộp nhạc bằng thuỷ tinh, bên trong chứa những tượng đá hình thiên thần có cánh."Ở đây mọi người cho rằng thần tình yêu là nam, còn những vị thần xinh đẹp và có cánh khác chắc chắn là nữ. Nhưng với anh, thiên thần là con người, không có cánh, là người đẹp nhất và tốt nhất. Thiên thần trong mắt anh tên là Yoon Jeonghan."Bức tượng trắng bên trong hộp nhạc Seungcheol tặng cậu hình như thật sự là một hoàng tử nhỏ, đầu đội vương miện và môi cười rất xinh. Hàng đặc chế, làm theo yêu cầu, từ xưởng thủ công có lịch sử hàng trăm năm, giá thành có thể lên đến mức nào, Jeonghan không dám tính.Seungcheol nhìn cậu, nở nụ cười hệt như năm đó anh nói lời ngỏ, đầy hiền lành và chân thành, mang theo cả chút ngốc nghếch. Jeonghan ngây ra như đang cố nhớ lại mình có phải vì nụ cười này mà đồng ý quen anh không, hình như là có, mà hình như là không.—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com