Cheolhan Seungcheol Len Bay
"con lại đi đâu? đi tìm nhóc đó à?""mẹ có ý kiến gì à?"choi seungcheol không hề để ý đến vẻ mặt phẫn uất của bà choi, chỉ chăm chú thu dọn hành lý cùng một số vật dụng cần thiết, tay vẫn không rời chiếc điện thoại đang quan sát hình ảnh jeonghan ngoan ngoãn ăn cơm."công ty thật sự khó khăn lắm, con không thể tới giúp chút sao?""mẹ thường ngày còn chả đến công ty mà, biết rõ thế."anh không còn mất trí nhớ đâu, cũng không phải là trẻ con. mấy chiêu trò vớ vẩn lừa lộc này chẳng còn hiệu nghiệm nữa rồi. bà ấy có vẻ lúng túng vì bị bắt bài, nhưng đến giây sau đã suy nghĩ ra ý tưởng mới, nom có vẻ hợp lý lắm."ba mày nói chứ ai mà biết. còn chưa biết công ty sắp phá sản hả con?""dù sao cũng đồng hành gần chục năm rồi, chút nỗ lực còn lại này đã là gì?"nôm na là ông nội sắp sửa phân chia tài sản để lại di chúc rồi, bọn họ muốn anh biểu hiện tốt đẹp chút để có gì còn được hưởng lợi, xong xuôi mọi việc thì thuận tay cướp luôn vị trí hiện tại ở công ty, kế hoạch hoàn hảo.ngài giám đốc ung dung kéo theo vali đi thẳng ra ngoài, trước khi rời đi còn không quên nhặt lại thỏ bông màu hồng đang ôm cherry, tiện miệng vạch trần nốt mấy lý do không có căn cứ."công ty phát triển thuận lợi lắm, mingyu làm rất tốt công việc của nó, mẹ không cần lo. con đã nỗ lực tám năm rồi, cũng đến lúc cần nghỉ ngơi rồi, nhỉ? mẹ không hài lòng cứ việc bàn bạc với ba từ mặt con, chúng ta từ nay xem như không quen.""mày.."mẹ choi điên tiết lại bắt đầu quát tháo điên cuồng, nào là về chuyện minseo theo đuổi anh bằng tình cảm chân thành, seungcheol ít nhất cũng phải chịu kết hôn để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ suốt mấy chục năm qua. bà ấy có vẻ xem con trai mình là công cụ kiếm tiền thật, đến giây phút cuối cùng vẫn cố dụ dỗ anh sa vào cạm bẫy cho bằng được. "mẹ tự đi mà cưới, con không thích cô ta.""ơ hay, mày chắc chưa? sau này có nghèo khổ khó khăn gì thì cũng đừng quay lại căn nhà này tìm tao!"choi seungcheol không đáp lại nữa, chỉ đi thẳng ra ngoài thay cho câu trả lời.không sợ nghèo khó, chỉ cần mỗi yoon jeonghan là đủ rồi.
°•°
"jeonghan, mình về rồi.""yoon jeonghan?"người kia không có trong phòng, ngay cả phòng tắm, nhà bếp lẫn phòng khách cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. seungcheol tự dưng thấy hơi bất an. anh nặng nề cầm điện thoại ngồi xuống sofa, chăm chú theo dõi từng hành động của jeonghan sau khi lên giường qua camera.thỏ nhỏ sau đó có rời khỏi phòng ngủ, bước chân rón rén như sợ bị phát hiện càng làm tâm tình choi seungcheol dậy sóng hơn bao giờ hết."cheol ơi!"hai tiếng gọi giản đơn thế mà lại phá tan hẳn bầu không khí tăm tối trong lòng anh, may mắn thật đấy. yoon jeonghan hớn hở đẩy cửa chạy vào, tâm tình vui vẻ còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người kia kéo tay ôm cả vào lòng, môi xinh hồng hào không kịp cảnh giác cũng bị người kia đè ra chiếm lấy. cậu biết anh đang sợ mình bỏ đi, nhưng cơ hàm khởi động còn chưa kịp lên cót giải thích đã bị đối phương hôn lấy hôn để, hoàn toàn không có cơ hội hé răng. "uh.. thở.. "nụ hôn triền miên kéo dài gần mười phút hơn, yoon jeonghan mới được buông tha. môi mọng đỏ ửng lại bắt đầu sưng tấy cả lên, hậu quả từ đêm qua còn chưa kịp dứt thì đã xúi quẩy gặp phải đợt mới. "tắc nước mất rồi, mình định ra ngoài kiểm tra chút thôi."thỏ nhỏ phụng phịu chu môi hờn dỗi, sao choi seungcheol chẳng chịu tin tưởng mình tí nào thế?"anh sợ bạn lại đi mất.."jeonghan chính là niềm tin, là hy vọng lớn nhất trong cuộc đời hiện tại của seungcheol, anh chỉ không muốn rời xa cậu thêm lần nào nữa.có lẽ là vì yêu, hoặc do đã quá quen với sự chăm sóc tận tình của yoon jeonghan nên mới sinh ra cảm giác muốn chiếm làm của riêng, đây là loại cảm xúc khá kì lạ mà anh vẫn chưa có lời giải đáp. yêu đương như này có phải hơi ích kỷ không?thỏ nhỏ dường như nhìn ra được sự bất an trong ánh mắt của người nọ, hai cánh tay thuần thục vòng sang ôm cổ rồi nhổm người chồm lên, nhẹ nhàng đặt lên gò má một nụ hôn.ngài giám đốc bất chợt ngơ ngẩn vài giây, theo sau là một cái hôn nhè nhẹ như chuồn chuồn lướt nước chạy qua qua môi mỏng. choi seungcheol rất hài lòng mà nghịch ngợm với mái tóc dài xinh xắn, nhẹ nhàng hỏi nhỏ:"hôm qua có làm bạn sợ không?""bạn muốn mình trả lời như nào?""thật lòng."jeonghan cũng đang ung dung chơi đùa với mấy cúc áo sơ mi màu bạc, thản nhiên đáp lời."lúc đầu có hơi sợ, do bạn dữ quá đi."ai sợ thì đi về, dù yoon jeonghan lúc đó muốn về thật. khi không vừa bước ra cửa đã bị anh chặn đứng hỏi chuyện, bản thân lâm vào thế khó còn chưa kịp nói gì đã bị áp sát vào tường hôn cho ná thở, vừa hôn xong lại bị bế thốc vào phòng chuẩn bị hành sự. "anh xin lỗi.""ò.""lần sau sẽ không gấp gáp như thế nữa.""ò."uầy, từ từ đã."còn có lần sau?""yên tâm đi, sẽ nhẹ nhàng mà."nói đoạn, ngài giám đốc đưa tay chạm đến mân mê môi mềm."miệng này chỉ dùng để hôn được thôi."jeonghan xéo sắc lườm anh nhiều chút, mặt mày hờn dỗi muốn vùng khỏi vòng tay đối phương để thoát ra ngoài. "môi sưng tấy kiểu này còn chưa vừa lòng bạn à?""dễ thương mà."yoon jeonghan trực tiếp cạn lời, muốn nói tiếp nhưng rồi lại thôi. phải rất sau đó cậu mới dám lên tiếng hỏi tiếp, là về chuyện nội bộ gia đình. "bạn không định quay lại công ty hả?""sao thế? sợ anh không có tiền nuôi bạn à?"có suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết là anh đang trêu chọc, chứ không ai phá sản mà về nhà lắp hẳn bốn chiếc camera tự động như anh cả. "mình tiêu xài hoang phí lắm, tầm cỡ đại gia mới bao nuôi nổi đó."chân dài thì đi với đại gia, nhưng choi seungcheol không may lại có cả tiền tài lẫn nhan sắc. "anh nuôi bạn cả đời cũng được.""chả tin."ngài giám đốc yêu chiều hôn lên cần cổ trắng nõn mấy đợt liên tiếp, thi thoảng sẽ chuyển sang ngậm mút vành tai, đe doạ đến khi cậu chịu tin mới thôi. "sau này ấy.""huh?""bạn báo trước để mình chuẩn bị tinh thần được không? chuyện rời đi-""mình sẽ không đi đâu."jeonghan lặp lại câu nói đến lần thứ hai, cứ như khẳng định cho lời hứa hẹn của mình. "thật đấy, mình không bao giờ đi đâu nữa."
________________________________huhu, vẫn chưa biết nên chuẩn bị end hay phát triển thêm tình tiết mới nữaa
°•°
"jeonghan, mình về rồi.""yoon jeonghan?"người kia không có trong phòng, ngay cả phòng tắm, nhà bếp lẫn phòng khách cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. seungcheol tự dưng thấy hơi bất an. anh nặng nề cầm điện thoại ngồi xuống sofa, chăm chú theo dõi từng hành động của jeonghan sau khi lên giường qua camera.thỏ nhỏ sau đó có rời khỏi phòng ngủ, bước chân rón rén như sợ bị phát hiện càng làm tâm tình choi seungcheol dậy sóng hơn bao giờ hết."cheol ơi!"hai tiếng gọi giản đơn thế mà lại phá tan hẳn bầu không khí tăm tối trong lòng anh, may mắn thật đấy. yoon jeonghan hớn hở đẩy cửa chạy vào, tâm tình vui vẻ còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người kia kéo tay ôm cả vào lòng, môi xinh hồng hào không kịp cảnh giác cũng bị người kia đè ra chiếm lấy. cậu biết anh đang sợ mình bỏ đi, nhưng cơ hàm khởi động còn chưa kịp lên cót giải thích đã bị đối phương hôn lấy hôn để, hoàn toàn không có cơ hội hé răng. "uh.. thở.. "nụ hôn triền miên kéo dài gần mười phút hơn, yoon jeonghan mới được buông tha. môi mọng đỏ ửng lại bắt đầu sưng tấy cả lên, hậu quả từ đêm qua còn chưa kịp dứt thì đã xúi quẩy gặp phải đợt mới. "tắc nước mất rồi, mình định ra ngoài kiểm tra chút thôi."thỏ nhỏ phụng phịu chu môi hờn dỗi, sao choi seungcheol chẳng chịu tin tưởng mình tí nào thế?"anh sợ bạn lại đi mất.."jeonghan chính là niềm tin, là hy vọng lớn nhất trong cuộc đời hiện tại của seungcheol, anh chỉ không muốn rời xa cậu thêm lần nào nữa.có lẽ là vì yêu, hoặc do đã quá quen với sự chăm sóc tận tình của yoon jeonghan nên mới sinh ra cảm giác muốn chiếm làm của riêng, đây là loại cảm xúc khá kì lạ mà anh vẫn chưa có lời giải đáp. yêu đương như này có phải hơi ích kỷ không?thỏ nhỏ dường như nhìn ra được sự bất an trong ánh mắt của người nọ, hai cánh tay thuần thục vòng sang ôm cổ rồi nhổm người chồm lên, nhẹ nhàng đặt lên gò má một nụ hôn.ngài giám đốc bất chợt ngơ ngẩn vài giây, theo sau là một cái hôn nhè nhẹ như chuồn chuồn lướt nước chạy qua qua môi mỏng. choi seungcheol rất hài lòng mà nghịch ngợm với mái tóc dài xinh xắn, nhẹ nhàng hỏi nhỏ:"hôm qua có làm bạn sợ không?""bạn muốn mình trả lời như nào?""thật lòng."jeonghan cũng đang ung dung chơi đùa với mấy cúc áo sơ mi màu bạc, thản nhiên đáp lời."lúc đầu có hơi sợ, do bạn dữ quá đi."ai sợ thì đi về, dù yoon jeonghan lúc đó muốn về thật. khi không vừa bước ra cửa đã bị anh chặn đứng hỏi chuyện, bản thân lâm vào thế khó còn chưa kịp nói gì đã bị áp sát vào tường hôn cho ná thở, vừa hôn xong lại bị bế thốc vào phòng chuẩn bị hành sự. "anh xin lỗi.""ò.""lần sau sẽ không gấp gáp như thế nữa.""ò."uầy, từ từ đã."còn có lần sau?""yên tâm đi, sẽ nhẹ nhàng mà."nói đoạn, ngài giám đốc đưa tay chạm đến mân mê môi mềm."miệng này chỉ dùng để hôn được thôi."jeonghan xéo sắc lườm anh nhiều chút, mặt mày hờn dỗi muốn vùng khỏi vòng tay đối phương để thoát ra ngoài. "môi sưng tấy kiểu này còn chưa vừa lòng bạn à?""dễ thương mà."yoon jeonghan trực tiếp cạn lời, muốn nói tiếp nhưng rồi lại thôi. phải rất sau đó cậu mới dám lên tiếng hỏi tiếp, là về chuyện nội bộ gia đình. "bạn không định quay lại công ty hả?""sao thế? sợ anh không có tiền nuôi bạn à?"có suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết là anh đang trêu chọc, chứ không ai phá sản mà về nhà lắp hẳn bốn chiếc camera tự động như anh cả. "mình tiêu xài hoang phí lắm, tầm cỡ đại gia mới bao nuôi nổi đó."chân dài thì đi với đại gia, nhưng choi seungcheol không may lại có cả tiền tài lẫn nhan sắc. "anh nuôi bạn cả đời cũng được.""chả tin."ngài giám đốc yêu chiều hôn lên cần cổ trắng nõn mấy đợt liên tiếp, thi thoảng sẽ chuyển sang ngậm mút vành tai, đe doạ đến khi cậu chịu tin mới thôi. "sau này ấy.""huh?""bạn báo trước để mình chuẩn bị tinh thần được không? chuyện rời đi-""mình sẽ không đi đâu."jeonghan lặp lại câu nói đến lần thứ hai, cứ như khẳng định cho lời hứa hẹn của mình. "thật đấy, mình không bao giờ đi đâu nữa."
________________________________huhu, vẫn chưa biết nên chuẩn bị end hay phát triển thêm tình tiết mới nữaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com