TruyenHHH.com

Cheolhan Seoksoo My Dummy Angel

Đến 7 giờ tối trời mưa rất lớn bỗng nhiên trong lòng cậu có một cảm giác bất an.

-Sao mình thấy lo cho anh ấy quá không biết có sao không nữa?

Cậu đang suy nghĩ là có nên gọi điện thoại cho anh hay không thì có người gọi đến cậu đó là tài xế riêng của anh.

-Alo?

-Trợ lý Yoon chủ tịch bị ngất xỉu nên tôi đưa vào bệnh viện rồi cậu vào nhanh đi.

-V...vâng tôi biết rồi tôi vào ngay.

Cậu vơ đại một chiếc áo khoác rồi bắt taxi đi đến bệnh viện mà ngoài trời còn đang mưa rất lớn nên taxi khó bắt lắm nên cậu quyết định chạy bộ cậu không đi xe buýt được tại bây giờ mà chờ xe buýt thì lâu lắm. Cậu phải vội đi mua cháo rồi chạy đến bệnh viện dưới cơn mưa như trút nước cậu ngốc lắm nên đi còn quên mang cả ô đến bệnh viện với một bộ đồ ướt nhẹp.

-Cho tôi hỏi phòng của bệnh nhân Choi Seungcheol ở đâu vậy ạ?

-Là phòng VVIP 234 trên tầng 3 ạ.

-Tôi cảm ơn.

Cậu đi vào thang máy cùng lúc đó cũng có một cô gái bước vào ăn mặc không được kín cho lắm lên tới tầng 3 thì cô gái đó đi cùng hướng với cậu nhưng nhanh hơn cũng đến phòng bệnh của anh luôn không gõ cửa mà mở thẳng bước vào trong cậu thấy lạ nên đứng ở ngoài xem trước và cậu chứng kiến một cảnh tượng không thể nào đau hơn nữa là cô gái ấy ôm Seungcheol... một... hai... ba giọt nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp trắng sứ của cậu cậu chỉ biết chôn chân ở đó đột nhiên anh nhìn ra phía cửa thấy cậu anh vội đẩy cô gái đó ra.

-Jeonghan không phải như cậu nghĩ đâu.

Cậu lấy tay lau những giọt nước mắt và quay đi thật nhanh anh chạy đuổi theo cậu cuối cùng anh cũng đuổi kịp.

-Jeonghan nghe tôi nói cậu hiểu lầm...

-Chủ tịch tôi có quyền để nghe anh nói sao?

-Jeonghan à cô ta với tôi không có gì hết do cô ta...

-À đây là cháo tôi mua cho chủ tịch nếu anh có đói thì ăn.

-Jeonghan...

-Chủ tịch vào nghỉ ngơi đi tôi xin phép về.

-Jeonghan ngoài trơi mưa lớn...

-Tôi tự bắt taxi về được chào chủ tịch.

Cậu quay gót bỏ đi.

-Ngốc.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

-Jeonghan đang đi xuống cổng đưa cậu ấy về nhà an toàn giúp tôi.

Cậu vừa đi xuống tới cổng thì gặp tài xế của anh.

-Tài xế Kang anh chưa về sao?

-Chưa tôi chờ cậu.

-Chờ tôi làm gì?

-Đưa cậu về.

-Thôi tôi tự về được rồi.

-Chủ tịch bảo tôi làm đấy cậu thương tôi đi tôi mà không đưa cậu về là chủ tịch trừ lương tôi đấy.

-Anh ấy làm thế để làm gì chứ?

-Đứng suy nghĩ gì đấy không về sao?

-Về chứ đi thôi.

Hai người đang trên đường về nhà.

-Tài xế Kang tại sao chủ tịch lại ngất xỉu vậy?

-À là do làm việc quá sức nên ngất xỉu.

-Vâng cảm ơn anh.

-Mà sao người cậu ướt nhẹp vậy?

-Do không bắt được taxi nên tôi chạy bộ đến bệnh viện.

Một lát sau cũng đến nhà cậu vừa về đến nhà là cậu lên phòng thay đồ đi ngủ nhưng cậu không thể ngủ được cậu nhớ lại chuyện hồi nãy mà khóc.

-Jeonghan à mày tỉnh lại đi mày phải biết vị trí của mày ở đâu trong cái thế giới này anh ấy là chủ tịch còn mày chỉ là trợ lý thôi không được ảo tưởng nữa anh ấy có người yêu rồi mày phải giữ khoảng cách không được thân giống như hồi trước anh ấy chỉ xem mày như một người bạn thôi.

Cậu nằm khóc rất nhiều tại sao anh lại quan tâm cậu cho cậu những ân cần để cậu hy vọng là anh thích cậu như cậu thích anh vậy nhưng anh đã có bạn gái cậu chẳng là gì trong tim anh cả nếu có thì đơn giản chỉ là một người bạn. Cậu khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi đến sáng.

-May quá mình không ngủ quên.

Cậu thay đồ đi đến công ti bước vào phòng thì anh chưa đến vì còn tận một tiếng nữa mới đúng giờ đi làm của anh cậu quyết định đến sớm như vậy vì cậu nghĩ hôm nay anh sẽ không đi làm vậy thế nào việc cũng nhiều nên cậu đi sớm để làm cho xong luôn. Đang làm việc thì cửa phòng mở ra do cậu đang chăm chú làm việc nên không để ý gì.

-Bữa nay đến sớm thế!

Nghe giọng anh cậu ngước lên thấy gương mặt đẹp trai ấy tim cậu như vỡ nát nước mắt cậu lại sắp rơi nhưng phải cố kìm lại.

-Sao chủ tịch không ở nhà nghỉ ngơi?

-Tôi khỏe rồi ở nhà đâu được gặp cậu đi làm mới gặp.

-Gặp tôi thì sao?

-Để giải thích chuyện tối qua.

Nghe tới cậu này cậu vội vàng tránh ánh mắt của anh lảng tránh câu chuyện anh định nói.

-Tôi phải đi xuống lấy thêm hồ sơ.

-Ngồi đó đi tôi đi lấy cho.

-Anh là chủ tịch tôi là nhân viên nên tôi phải là người đi lấy.

-Này sao hôm nay căng thế?

-Tôi xin phép.

Cậu đứng dậy đi xuống tầng dưới để lấy thêm hồ sơ đi vừa tới cửa phòng thì bị anh giữ lại.

-Jeonghan cậu khóc sao?

-Chủ tịch nói gì vậy tại sao tôi phải khóc?

-Thế sao mắt cậu sưng thế kia?

-Do tôi thức khuya thôi.

-Nếu cậu thức khuya thì cậu không thể dậy sớm thế này được.

Cậu làm việc cho anh được 1 năm rồi anh để ý những lần cậu làm việc đến khuya hay tăng ca gì đó thì qua sáng hôm sau cậu đều đi làm trễ. Đang nói chuyện thì có một cô gái tự tiện bước vào phòng làm việc của anh. Chính là cô gái ngày hôm qua đã ôm anh ở bệnh viện cậu thấy vậy liền giựt tay mình ra khỏi tay anh.

-Tôi xin phép.

Cậu đi thật nhanh ra ngoài để mình không chứng kiến cảnh tượng này thêm lần nào nữa nỗi đau này cậu nhận quá đủ rồi cậu không muốn mình bị tổn thương nữa. Trong phòng chỉ còn lại anh với cô ta.

-Cô đến đây làm gì nữa hả!? Tôi đã nói là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa cơ mà!?

-Sao anh nói vậy với vợ tương lai của anh như vậy?

-Cô bị điên hả! Tôi có người yêu rồi và người đó cũng là vợ tương lai của tôi chứ không phải cô!

-Là cái thằng trợ lý trai không ra trai gái không ra gái lúc nãy đúng không!?

-Ai cho cô xúc phạm tới cậu ấy muốn chết hả!?

-Anh đợi đó đi.

-Cô tính làm gì? Đánh dằng mặt hay giết người? Tôi cảnh cáo cô nếu dám đụng đến dù chỉ là một sợi tóc của cậu ấy thì đừng trách tôi nhẫn tâm.

Cô ta hậm hực bỏ về trên đường đi xuống thì gặp cậu, thấy cô gái đó cậu chỉ gật đầu chào một cái nhưng cô ta dừng lại.

-Cái thứ trai không ra trai gái không ra gái mà đòi làm vợ của Choi tổng mày mơ cao quá rồi đó.

Đột nhiên cô ta tát mạnh vào mặt cậu một cái rõ đau làm cho bên má trái cậu đỏ lên.

-Để tao tát cho mày tỉnh lại.

Nói xong cô ta bỏ đi còn cậu thì đứng đó cậu tức lắm chứ nhưng tức thì được gì đâu nên cậu mặc kệ đi về phòng làm việc vừa bước vào thì anh đã nhận ra ngay lập tức bên má trái cậu đỏ lên.

-Jeonghan mặt cậu bị sao vậy?

Anh đưa tay lên định sờ bên má bị đỏ thì cậu quay đi cố tránh bàn tay của anh.

-Không có gì đâu chủ tịch.

-Quay mặt qua đây tôi xem nào.

-TÔI NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ MÀ.

Cậu vừa nói lớn tiếng với anh đây là lần đầu cậu tỏ ra khó chịu với những hành động quan tâm anh dành cho cậu bình thường cậu chỉ ngại rồi đỏ mặt nhìn dễ thương lắm nhưng hôm nay thì khác.

-Tôi xin lỗi tôi hơi mệt.

-Không sao đâu cậu thấy mệt thì nghỉ đi hôm nay tôi cho cậu nghỉ sớm đó.

-Dạ không cần đâu tôi vẫn làm việc được.

Cậu tiếp tục làm những công việc của mình.

END Pt.2

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com