TruyenHHH.com

cheolhan | kẹo dâu tây ngào đường

Chương 4

soya-miruku

Một tháng vừa qua, Jeonghan khổ sở với việc duy trì hình tượng người vợ giàu tri thức, vẫn đang vật lộn trong quá trình bổ túc kiến thức căn bản, nếu không cắm ở thư viện nguyên ngày thì cũng là nhốt mình trong phòng ôn tập đến khuya. Lịch học của cậu dàn đều vào các buổi chiều nên Jeonghan thường tranh thủ ngủ bù cả sáng, không khớp với nếp sinh hoạt giờ hành chính của tổng tài, từ đó mới sinh ra chuyện hai người sống chung mà chẳng khác nào ly thân, số lần chạm mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lúc chồng ngồi ăn sáng, uống cà phê, nghe tin tức, Jeonghan hẵng còn chưa dậy.

Chồng tăng ca về muộn, Jeonghan không rảnh chờ đợi, tự mình dọn cơm ăn trước rồi lên phòng ôn bài, nghỉ ngơi.

Chồng không tỏ thái độ gì, Jeonghan cũng bình chân như vại, duy nhất có dì giúp việc là đứng ngồi không yên. Dì vừa tưới cây vừa cảm thán giới nhà giàu thật khó hiểu, lấy nhau về rồi mà sự chú ý của người này chỉ gói gọn trong hai chữ công ty, người kia thì dồn hết tâm tư ý chí vào bài vở. Ban đầu còn có chút hi vọng, chứ hiện tại xem ra ông chủ lớn lạnh nhạt quá, cậu chủ nhỏ mặt nóng dán mông lạnh trong khoảng thời gian dài đã mất hết kiên nhẫn, tâm tình nguội lạnh, không muốn tiếp tục cố gắng châm lửa hôn nhân nữa.

"Tôi đi công tác hai tuần, dì ở nhà để ý đứa nhỏ nhé."

Một ngày nọ, tổng tài xách vali từ trên tầng xuống, câu đầu tiên sau khi yên vị tại bàn ăn chính là dặn dò dì như vậy. "Tôi nhớ rồi, ngài yên tâm", vốn dì chỉ định nói một câu ấy, nhưng cuối cùng vẫn là không kìm được, dè dặt đặt nước cam xuống bàn xong lại nói thêm.

"Thứ lỗi cho tôi nhiều lời, nhưng thi thoảng ngài có thể...quan tâm cậu ấy hơn chút."

"Dạo gần đây việc học có vẻ rất bận, không biết cậu ấy học đến mấy giờ nhưng thường hay ăn gộp hai bữa sáng trưa thành một, ăn cũng không nhiều. Thi thoảng cậu ấy sẽ nhắc tôi nấu ít cơm tối thôi, ngài không về, cậu ấy ăn không hết thì lãng phí."

"So với hồi mới tới...cậu ấy đã gầy đi, tính tình cũng trầm hơn."

Dì giúp việc càng nói càng không ngừng được, quan sát thấy đối phương nhíu mày thì bắt đầu hối hận. Xen vào đời sống cá nhân của chủ nhà là điều tối kỵ; ngoài mặt dì cố gắng giữ bình tĩnh, trong khi đó đã tự mắng mình cái miệng hại cái thân không biết bao nhiêu lần. Dì đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị quở trách, hoặc tệ hơn là bị đuổi, không ngờ rằng phía tổng tài dễ chịu hơn mong đợi, chỉ khách sáo nói một câu "cảm ơn dì nhắc nhở."

"Xin lỗi ngài, là tôi vượt quá bổn phận." Dì giúp việc kinh ngạc không thôi, âm thầm tạ ơn ông bà tổ tiên che chở cho phen này, biết điều lảng đi chỗ khác lau dọn, để lại cho tổng tài một mối suy tư. Đúng là thời gian vừa rồi hắn đã hoàn toàn ngó lơ đứa nhỏ, mà đứa nhỏ dường như cũng không quấn người như trước, cả hai sống như hai đường thẳng song song, không chút can hệ.

Thật ra hắn luôn cảm thấy không thoải mái với sự nhiệt tình quá mức của đứa nhỏ, tỏ thái độ thờ ơ cũng là để cậu biết khó mà lui, nhưng chẳng hiểu sao tới lúc đạt được mục đích rồi hắn vẫn không thoải mái. Hôm trước đứa nhỏ để quên tập tài liệu trên xe hắn, hắn tiện tay cầm về hộ cậu, là lần hiếm hoi gặp mặt chủ động trong tháng. Tóc cậu dài ra rồi, còn gảy mấy sợi highlight màu xanh ngọc; khi đó hắn không nghĩ nhiều, bây giờ hồi tưởng lại thì đúng là hai má cậu đã hơi hóp vào, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm.

Bỗng dưng tổng tài thấy mình thật vô trách nhiệm.

Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa; tốt xấu gì Jeonghan đã có tên trong hộ khẩu nhà hắn, hơn nữa còn đang trong độ tuổi ăn tuổi lớn, hắn không có tình yêu thì cũng nên dùng tình nghĩa đối đãi với cậu. Tổng tài cân nhắc rất lâu, trên đường ra sân bay gửi cho vợ một tin, trước khi lên máy bay lại gửi thêm một tin nữa. làm Jeonghan ngủ dậy đọc được mà hết hồn, hoài nghi không biết mình đã thực sự tỉnh táo chưa.

Chồng yêu (thụ chính kiếp trước lưu tên như thế, cậu cũng lười đổi): Tôi đi công tác nửa tháng, ở nhà em nhớ ăn uống đủ chất, đi ngủ đúng giờ.

Chồng yêu: Tôi sẽ về sớm thôi.

Một dãy dấu chấm hỏi xoay mòng mòng trong đầu Jeonghan.

Giọng điệu như bố dặn con đó là sao, vả lại ai hỏi mà bộ trưởng trả lời?

Nhưng thôi, chồng đã có lòng thì mình cũng có dạ, Jeonghan ngoan ngoãn rep "em biết rồi", cảm thán trong lòng rằng đàn ông trung niên đúng là sinh vật khó hiểu số một thế giới.

-

Đúng tám giờ tối, điện thoại của Jeonghan vang âm báo có tin nhắn mới. Hôm nay đã là ngày thứ năm người chồng tổng tài bá đạo băng lãnh của cậu đi công tác châu Âu, cũng là ngày thứ năm hắn chủ động nhắn tin cho cậu. Không biết là do công tác quá nhàm chán nên hắn cần ai đó nói chuyện giải khuây, hay trúng phải bùa ngải gì mà đột nhiên nhớ đến người vợ trẻ (tình nguyện) bị bỏ lại trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này.

Jeonghan nhẩm tính chênh lệch múi giờ, đoán chừng hiện tại bên hắn đang là giờ nghỉ trưa. Cậu vừa mới rửa tay ra, chưa lau khô đã cầm điện thoại lên, vô tình giọt nước lại rơi trúng biểu tượng video call.

Jeonghan cuống lên, chưa kịp ấn tắt đã nhận được tín hiệu kết nối.

"Tôi đây." - Tổng tài xuất hiện trên màn hình, tóc vuốt bảnh bao, âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt kín cổng cao tường. Vẻ ngoài chỉn chu của hắn khiến Jeonghan hơi chột dạ, đưa tay lên chỉnh lại tóc; biểu cảm nghiêm túc mong chờ của đối phương đẩy cậu rơi vào thế hèn, không dám thú nhận là mình bấm nhầm.

"Ò, em đây."

"Ừ, có chuyện gì?"

"K-không có chuyện gì thì không thể gọi sao?" Jeonghan cứng miệng chống chế .

"Em gọi...em gọi để kiểm tra xem anh có nghiêm túc công tác không, hay là đang trái ôm phải ấp với mấy cô nàng bốc lửa."

"..."

Tổng tài nén cười, trộm nghĩ đúng là trẻ nhỏ giàu trí tưởng tượng.

"Không có, hiện tại tôi đang ngồi trong văn phòng một mình." Hắn chạm vào biểu tượng xoay camera, lia khắp một vòng.

"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, có thể thả lỏng chút. Một tiếng nữa sẽ tiếp tục nghiêm túc công tác."

"Còn em thì sao, có đang ôm ấp mấy cô nàng bốc lửa không?"

"Có mấy tập đề cương bốc lửa thôi, anh muốn ôm cùng không?"

Jeonghan cũng xoay camera cho tổng tài xem. Cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát ly được khỏi những khó khăn vất vả của kiếp trước, vô thức than thở trải lòng trong lúc lẫn lộn.

"Quá khó, bây giờ em bỏ học để lấy chồng giàu chắc vẫn kịp nhỉ?"

Tổng tài nhướng mày, không hiểu ý Jeonghan lắm. Hắn đoán rằng đây là câu đùa thịnh hành của giới trẻ, nhưng xét trên hoàn cảnh thực tế thì nó thực sự không phù hợp chút nào.

"Con đường theo đuổi học vấn không hề bằng phẳng, em đừng buông xuôi dễ dàng, phải thật kiên định."

Tổng tài ngưng một lát để suy nghĩ, xong thì uyển chuyển sửa lời cho đứa nhỏ: "Vả lại, tôi nghĩ nền tảng tài chính của tôi cũng khá vững chắc rồi."

Người lớn tuổi ăn nói thâm trầm ý vị, cơ quan xử lý thông tin trong đầu Jeonghan phải chạy ngược chạy xuôi mãi mới lý giải được, nhân tiện kéo cậu về hiện thực luôn.

Câu của cậu có hai vế, tổng tài cũng đáp lại hai vế.

Em muốn bỏ học - Không được phép.

Em muốn lấy chồng giàu - Em đã lấy được chồng giàu rồi.

Jeonghan thấy mặt mình hơi nóng, chắc là do tâm trạng đột ngột trở nên hưng phấn.

Thì ra đây chính là loại cảm giác an toàn chết tiệt đến từ đàn ông trung niên gia trưởng giàu có, cậu rất ưng ý, rất hài lòng, đánh giá năm sao!

__________

Mình đăng tạm một chương ngắn, lâu ngày không gặp nhớ mọi người quá 😿

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com