TruyenHHH.com

Cheolhan Gaslighting

.oOo.

Giao lộ giờ tan tầm xe cộ ngược xuôi như mắc cửi. Phương tiện giao thông đủ mọi kích thước nối đuôi nhau thành một chuỗi dài trên trục đường chính. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng động cơ nổ máy, tiếng lốp cao su kin kít ma sát với đường nhựa, tất cả những tạp âm đinh tai trộn lẫn với lớp không khí đặc quánh khói bụi ô nhiễm, nhanh chóng biến khung cảnh bên ngoài cửa kính trở thành một mớ hỗn độn đặc trưng nơi thành thị.

Trái ngược với sự ồn ã đang diễn ra đằng sau lớp kính mỏng, bầu không khí trong chiếc BMW lại tĩnh lặng như tờ. Jeonghan mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, đôi đồng tử màu trà vô định dõi theo từng chuyển động không ngừng ở bên ngoài. Tập hồ sơ đặt trên đùi rất lâu vẫn chưa lật sang trang khác, nội dung bên trong phần lớn đều liên quan đến cuộc họp vừa diễn ra ở văn phòng đội trọng án. Danh tính hung thủ của hai vụ án mạng xảy ra ở đại học P và bệnh viện Gokchun đã được xác định. Hình ảnh cùng thông tin cá nhân của kẻ đó đồng loạt xuất hiện trên toàn bộ các nhà đài lớn ở Daegu và khắp cả nước Đại Hàn Dân Quốc. Vì đây là án mạng nghiêm trọng, nạn nhân lại là thân nhân của quan chức cấp cao, cho nên tin tức về vụ án luôn được truyền thông ưu tiên đặt lên hàng đầu.

Trong vòng mười mấy tiếng ngắn ngủi, Jeonghan vậy mà đã trải qua từ phần kinh hỷ này đến phần kinh hỷ khác. Thậm chí, một trong số chúng suýt chút nữa đoạt đi cái mạng nhỏ này của cậu. Ông trời quả thực rất ưu ái Jeonghan, nhưng phần hậu đãi này thiết nghĩ nên nhận một lần là quá đủ. Bởi sinh mạng của con người vốn chỉ có một, và trên thế giới này không hề tồn tại bất kỳ phương pháp nào có thể tạo ra một cái mạng thứ hai, để lần nữa tiếp nhận phần thưởng to lớn này.

Kim Seulong nhất định sẽ không bỏ cuộc. Một khi chưa lấy được cái mạng này, người nọ sẽ không ngừng lại. Hao tốn thời gian, cất công sắp đặt kế hoạch chu toàn đến vậy, lại sơ suất để xổng mất một con cừu nhỏ vào phút cuối, việc đó càng khiến bản chất điên loạn mất kiểm soát của hắn ta sẽ được gia tăng gấp bội. Suy nghĩ có thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ngoài kia, phiến môi mỏng vô thức bật ra một tiếng cười nhẹ.

"Nghĩ ra gì rồi?"

Tông giọng trầm đột ngột đánh vỡ sự yên lặng bao trùm toàn bộ không gian kín trong xe. Vừa vặn nhắc nhở Jeonghan hiện tại bên cạnh cậu vẫn còn một người.

"Không, chỉ là có chút buồn cười."

Đối với màn hài kịch đang được trình diễn trước mắt, Jeonghan có thể không cười được sao?

"Kim Seulong sẽ không bỏ qua cho cậu." Seungcheol liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấp giọng nói, "Đêm nay, tốt nhất nên ở yên một chỗ, không có việc gì đừng chạy loạn lung tung."

"Nếu anh ta muốn mạng tôi, anh nghĩ tôi có thể thoát sao?" Jeonghan nhàn nhạt đáp lời.

"Thoát hay không, đều do cậu quyết định." Seungcheol cười khẩy. "Theo tôi thấy thì cậu không phải loại người chịu chấp nhận số phận được định sẵn. Chuyện xảy ra vào chiều hôm nay, không phải bằng chứng rõ nhất à?"

Khi đã là con người thì ai cũng muốn được sống, dù cho đó có là một cuộc sống thấp kém, bần hèn nằm ở tận cùng đáy xã hội đi chăng nữa, họ vẫn muốn được sống. Và chẳng có bất kỳ kẻ nào cảm thấy vui khi bỗng dưng lại nhận được một bản án tử không rõ từ đâu đến treo lơ lửng trên đầu. Một điều tất nhiên, Jeonghan cũng không phải ngoại lệ. Trước đây, từng có đoạn thời gian, cậu nghĩ rằng nếu bản thân cứ chết quách đi đúng như những lời miệt thị, mắng nhiếc luôn nhắm vào mình, có lẽ mọi thứ đối với cậu sẽ dễ dàng hơn. Thế nhưng, khi đích thân đối mặt với điều bản thân luôn mong chờ, tự mình trực tiếp đón nhận lưỡi hái tử thần bất ngờ quét ngang, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của cậu lúc đó lại là: Mình không muốn chết!

Những gì Choi Seungcheol nói không hề sai, Jeonghan không phủ nhận.

Điều khiến Jeonghan cảm thấy bức bối lẫn khó chịu chính là dáng vẻ thiếu đòn của người nọ mỗi khi nói chuyện với cậu. Nếu trong câu nói kia không lẫn vào vài phần dè bỉu hay bỡn cợt, có lẽ cuộc trò chuyện không đầu không đuôi giữa hai người sẽ được kéo dài thêm một lúc mà chẳng phải kết thúc một cách cụt ngủn như thế này.

"Thay vì nói chuyện với anh, tôi thà đi phân tích vụ án với đầu gối của mình còn có ích hơn." Jeonghan hậm hực bỏ lại một câu, trực tiếp xem người kia như không khí rồi tiếp tục xem nốt phần tư liệu bỏ dở.

Thái độ bất mãn cùng câu nói chẳng biết lớn nhỏ của Jeonghan không làm Seungcheol khó chịu. Trái lại còn khiến hắn cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, bí bách trong xe phần nào đó được giảm xuống rất nhiều. Thông qua gương chiếu hậu, Seungcheol liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang tập trung vào tập hồ sơ mà mình đưa cho. Khóe môi bất giác kéo cao lên, khi chủ nhân nó nhận ra từng sự thay đổi nho nhỏ trên gương mặt dễ nhìn của người ngồi bên ghế phó lái.

Như vậy mới ra dáng vẻ của người còn sống, thanh niên trai tráng mới hai mươi mấy tuổi đầu suốt ngày cứ trưng ra bộ dạng lay lắt sống dở chết dở. Nhìn trông phát bực.

Bộ đàm trên xe bất chợt rè rè kêu lên vài tiếng, sau đó rất nhanh liền truyền đến giọng nói của người đang cố liên lạc ở đầu bên kia.

|Xảy ra tai nạn giao thông ở giao lộ C12, khu Daehyun. SK749 xin được viện trợ!|

"DG2605 - Đội trọng án Daegu tiếp nhận thông tin!"

Seungcheol trả lời qua bộ đàm, thông báo với đối phương thông tin đã được tiếp nhận. Ngay khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chiếc BMW xám bạc lập tức rẽ sang đường khác không còn đi theo lộ trình ban đầu. Từ đằng xa đã trông thấy một hàng xe dài chậm chạp di chuyển theo đèn tín hiệu của cảnh sát. Nằm chắn giữa đường lộ là một chiếc container lật ngang sau khi xảy ra va chạm với một chiếc ô tô bốn chỗ. Tài xế và phụ lái của chiếc container đứng bên đường đang liến thoắng tường trình sự việc xảy ra với cảnh sát ở hiện trường. Chiếc container ngoại trừ phần đuôi bị tách khỏi rơ moóc nối với đầu xe mà lật nhào giữa lộ thì chả có gì nghiêm trọng. Còn về chiếc ô tô bốn chỗ thì có vẻ không mấy khả quan. Sau cú va chạm đột ngột, phần đầu của ô tô móp méo gần như biến dạng hoàn toàn.

"Ở yên đấy, đừng chạy lung tung."

Trước khi rời khỏi xe, Seungcheol không quên bỏ lại một câu cho đứa nhỏ ngồi ở vị trí phó lái. Với bản tính ương bướng cứng đầu cứng cổ vốn có, hắn biết nhóc con kia đương nhiên sẽ bỏ ngoài tai lời mình nói. Nhưng trong tình huống hiện tại dù không muốn cũng nhất định phải tuân theo. Bởi trên đời này chẳng có ai gan dạ đến mức dám đùa giỡn với phường tâm thần có thể kết thúc sinh mạng của mình bất cứ lúc nào.

"Mấy sếp à, những gì bọn tôi nói đều là thật cả. Nếu không tin hai anh có thể kiểm tra lại CCTV thì sẽ rõ. Chiếc xe kia đột ngột lao vào bọn tôi..." Tài xế và phụ lái vẫn liên tục trình bày với cảnh sát ở hiện trường.

"DG2605! Đã xác nhận thương vong chưa?".

Seungcheol đưa thẻ cảnh sát cho hai đồng nghiệp xem qua, hoàn hảo cắt ngang màn kể lể dài dòng đến độ nước miếng tung bay của hai kẻ kia. Đảo mắt đánh giá sơ bộ hiện trường một vòng, ngoại trừ container và ô tô tông vào nhau dẫn đến tình trạng tắt đường thì không có thêm bất kỳ hư hại nghiêm trọng nào khác.

"Vẫn chưa thể xác định. Vụ va chạm làm tắt đường, không phương tiện nào di chuyển được. Đã gọi chi viện rất nhiều lần nhưng cho tới hiện tại cũng chỉ có anh đến." Một trong hai người cảnh sát ngắn gọn thuật lại toàn bộ quá trình sự việc đang diễn ra.

"Không cần kiểm tra, đầu xe bị đụng đến biến dạng thế kia... Chậc." Người còn lại tặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán nói. "Còn hai người, trước mắt vẫn là theo chúng tôi về đồn lấy lời khai."

Tài xế cùng phụ lái khi nghe đến hai chữ "về đồn" lại bắt đầu ồn ào tiếp tục kể lể nhưng chưa nói được mấy câu chất giọng địa phương đặc sệt của họ đã tắt ngúm hoàn toàn trước một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên. Đồng thời tất cả những người có mặt gần khu vực hai chiếc container và ô tô bốn chỗ va chạm, đều bị vụ nổ bất thình lình phát sinh hất văng một đoạn.

"Là rò xăng... Mau, chạy mau!!"

Xuất phát điểm chỉ là vài tia lửa điện xoèn xoẹt phát ra nơi phần thân máy liên tục bốc khói. Thế nhưng, chẳng mất bao lâu, ánh chớp tưởng chừng như vô hại đó lại hóa thành một cột lửa khổng lồ. Nó tham lam chiếm đoạt tất cả số nguyên liệu đang được cung cấp miễn phí, để rồi sau đó nhanh chóng hóa thành hỏa long hung bạo nuốt chửng toàn bộ giống loài phiền phức đang tồn tại nhởn nhơ xung quanh.

Không rõ ai lớn tiếng cảnh báo, người vẫn còn tỉnh táo, còn có thể di chuyển được vội vàng lôi kẻ sớm bị dọa đến nhũn chân hoặc trực tiếp bất tỉnh lùi ngay về sau. Cố gắng tránh khỏi đám cháy lớn trước mặt càng xa càng tốt. Tầm nhìn bỗng trở nên nhòe nhoẹt, hình ảnh trước mắt như bị biến dạng không còn thấy rõ bất cứ thứ gì. Đầu óc choáng váng như vừa bị ai đó nện vào một cú thật mạnh. Màng nhĩ ong ong lên từng cơn đến phát đau vì trực tiếp đón lấy tiếng ồn vượt ngưỡng decibel cho phép. Mất khoảng vài giây, khi đôi đồng tử đen thuần một màu mới dần lấy lại tiêu cự, cũng là lúc quang cảnh điêu tàn sau trận càn quét phần nào đó hiện ra rõ ràng hơn trước. Trong lúc di chuyển đến nơi an toàn, Seungcheol nhận ra cơ thể mình không thể cử động như bình thường. Tay chân không có bất kỳ ngoại thương nào đáng ngại. Xem ra, thứ duy nhất bất ổn chính là cung phản xạ của bản thân, nó dường như chậm đi vài nhịp sau khi chính mình vừa hứng trọn dư chấn của vụ nổ đã xảy ra.

Đối đầu trực tiếp với sức công phá của quả bom xăng khổng lồ phát nổ trên toàn diện rộng, có thể giữ lại cho chính mình một mạng đã là chuyện không tưởng. Còn về việc tình trạng bản thân như thế nào, thiết nghĩ điều đó chẳng còn nghĩa lý gì đối với cục diện hỗn loạn đã và đang được phơi bày trước mắt.

"Điều tra Choi, anh không sao chứ?!" Người đồng nghiệp đứng gần phát hiện một bên tai Seungcheol chảy máu, mặc kệ tình trạng không mấy khả quan của bản thân gấp gáp đánh tiếng hỏi.

"Tôi ổn."

Seungcheol chống hai tay lên gối, nặng nề thở hắt ra từng hơi, gấp rút tự điều chỉnh trạng thái bất thường của bản thân. Nhưng, chưa kịp ổn định được mấy giây, như chợt nhớ ra điều gì đó, Seungcheol liền vội vàng lao thẳng ra ngoài.

Chiếc BMW đỗ ven đường trống toát. Người ngồi trên xe sớm không còn nhìn thấy nhân dạng. Tiếng chửi thề cáu kỉnh vừa đào thoát ra khỏi miệng rất nhanh bị lấn át bởi âm thanh sập cửa thật mạnh.

"Mẹ kiếp!"

Dự đoán xấu nhất của Seungcheol vậy mà trở thành sự thật.

Yoon Jeonghan mất tích.

...

Lạnh, thực sự rất lạnh.

Đó là những gì Jeonghan cảm nhận khi ý thức chậm chạp quay trở lại với cậu. Phải mất một khoảng thời gian ngắn, Jeonghan mới nhìn rõ được nơi mình đang ở trông như thế nào. Căn phòng nhỏ với ba mặt tường được phủ sơn tĩnh điện xám trắng, xung quanh còn được đặt đôi ba dãy kệ sắt nằm sát tường. Cấu trúc xây dựng theo không gian kín với lối thoát duy nhất là chiếc cửa trượt bằng inox nặng nề nằm ở phía đối diện. Kiểu kết cấu phòng ốc kín bưng thế này chỉ thể áp dụng ở một nơi.

Kho đông lạnh.

Hơn nữa, xét đến tình huống của bản thân vào thời điểm hiện tại, nơi này chỉ có thể là một trong những phòng cấp đông tại kho đông lạnh Sanggun.

Hiệu lực của thuốc mê chưa tan hết, đầu óc của Jeonghan vẫn còn khá mơ hồ. Cả người hoàn toàn vô lực, dù là một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Cảm giác tứ chi dường như chẳng còn thuộc quyền điều khiển của chính mình như thế này, lại không mấy xa lạ đối với Jeonghan. Bởi đã từng có đoạn thời gian, mỗi ngày mở mắt ra, theo một chu kì được định sẵn, cậu đều bị cưỡng chế chấp nhận loại cảm giác bán thân bất toại như thế này.

Không, nói cho chính xác thì khi đó thậm chí còn tồi tệ hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần.

Một số hình ảnh nhập nhòe bất chợt được tái hiện trong trí não, khi Jeonghan cố gắng nhớ lại trước lúc lâm vào tình trạng vô thức bản thân đã làm gì.

Sau khi Seungcheol rời đi, Jeonghan đương nhiên rất biết điều mà nghe theo lời dặn của người kia. Hiện tại bản thân đang là con mồi của kẻ đi săn, nếu còn tiếp tục cứng đầu cứng cổ chạy loạn khắp nơi, vậy thì chẳng khác nào tạo điều kiện thuận lợi giúp kẻ muốn lấy mạng mình sớm đạt được mục đích. Tập hồ sơ trên tay lật mãi cũng đến trang cuối, ngoài những thông tin chủ chốt Jeonghan đã biết thì xem ra nội dung bên trong không có gì mới. Tất cả mọi lập luận, dẫn chứng được từng thành viên trong đội trọng án đưa ra ở cuộc họp kín lúc chiều, bản thân đều nghe rõ không bỏ sót chữ nào. Nói về kết luận sau cùng của đội trọng án dành cho hai vụ án mạng đang tiếp nhận, đối với cậu nó chẳng khác gì một bức tranh xỉn màu được vẽ nên bởi những nét phác thảo vô cùng hời hợt và tùy tiện. Jeonghan không cho rằng hướng suy luận của bọn họ là sai, thế nhưng khi nhìn nhận tất cả sự việc đang diễn ra theo góc nhìn khái quát nhất, cậu lại cảm thấy vẫn còn rất nhiều nút thắt chưa được tháo gỡ hoàn toàn.

Jeonghan nhận ra rất nhiều điểm bất thường trong bảng thống kê quá mức hoàn hảo vừa tổng kết, thế nhưng cậu lại không rõ bản thân nên bắt đầu sửa chữa mọi thứ từ chỗ nào. Cảm giác sự thật rành rành đặt ngay trước mắt nhưng lại bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, khiến kẻ vẫn luôn quanh quẩn trong hàng tá câu hỏi không tìm được lời đáp, nay lại càng thêm lạc lối mất phương hướng trầm trọng.

Cơn đau nửa vời lại bắt đầu nhen nhóm tìm tới Jeonghan như một thói quen thường nhật, hơn nữa trong thời gian gần đây tần suất tái phát của nó càng lúc lại càng nhiều hơn trước. Jeonghan đưa tay xoa nhẹ lên mi tâm vài lần, rồi cẩn thận chỉnh lại miếng cao dán nhỏ nằm lẩn khuất sau vành tai. Tự tìm cách thả lỏng đầu óc một chút, cố gắng không nghĩ nhiều về những chuyện đã và đang xảy ra. Bởi nếu cậu tập trung tinh thần vào một điều gì đó quá lâu, cơn đau đầu như muốn đòi mạng người kia lại càng có thêm cơ hội ngang ngược hoành hành.

Đôi đồng tử màu trà không giấu được sự mệt mỏi chậm chạp phóng tầm mắt ra phía ngoài khung cửa kính, lơ đãng dõi theo từng bước chuyển dời vồn vã, gấp gáp của xã hội xô bồ đầy rẫy nhiễu nhương, náo loạn. Ngạc nhiên, nghi hoặc và để rồi cuối cùng là hoảng hốt xuất diện rõ ràng trên bức phông màn nâu hổ phách, khi chủ nhân nó vô tình bắt gặp hình ảnh thuộc về kẻ không muốn trông thấy nhất vào lúc này. Vẫn là chiếc mũ lưỡi trai hạ thấp che đi non nửa gương mặt, vẫn là bộ quần áo đồng nhất đen đặc một màu, so với lần gặp lúc chiều nơi cảnh cục chẳng hề có gì thay đổi.

Ánh lửa đỏ lập lòe từ điếu thuốc đang cháy dở, bỗng dưng lại trở thành một nét son chói lọi, tồn tại độc lập giữa hắc ám huyễn hoặc đang dần dà nuốt chửng toàn bộ cảnh vật nơi đây. Ngoài trừ để mặc tàn lửa nhỏ từng chút gặm nhấm tạo vật chứa đầy chất nicotine độc hại, đối tượng vừa xuất hiện lại không làm ra bất cứ hành động nào. Hắn ta ẩn mình vào bóng đêm hắc ám bủa vây xung quanh, hệt như loài dã thú yên lặng chờ đợi thời cơ thích hợp để vồ lấy con mồi của mình. Nếu không phải nhìn thấy từng đợt khói xám bàng bạc phiêu đãng trong không khí, đương nhiên sẽ chả ai ngờ tới nơi góc tối không được đèn đường chiều đến, từ lúc nào đã xuất hiện ở đó một người. Cho đến khi điếu thuốc trên tay chỉ còn lại một mẫu đầu lọc nhỏ, hắn ta mới chậm rãi xoay người rời đi. Trước khi hoàn toàn lẫn vào dòng người ngược xuôi nơi giao lộ, nét cười nửa miệng ẩn dưới vành lưỡi trai thoáng qua hệt như một lời thách thức dành riêng cho loại thỏ đế trước giờ vẫn luôn chui rút trong vùng an toàn.

Jeonghan cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp của mình, cảnh giác đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia đang lẩn trốn ở đâu trong con hẻm vắng không một bóng người. Suốt quãng đường dài Jeonghan đuổi theo người nọ đến nơi này, hắn ta luôn giữ một khoảng cách nhất định để thân ảnh của mình luôn xuất hiện trong tầm mắt Jeonghan. Cho tới khi hắn đột ngột chuyển hướng từ đường lớn rẽ vào con hẻm nhỏ này, cậu mới hoàn toàn để mất dấu hắn. Từ kẻ truy đuổi người khác nay bỗng dưng lại trở thành một món đồ chơi được đối phương đùa giỡn trong lòng bàn tay, cảm giác đột ngột bị đẩy vào thế bất lợi như thế này thực sự không dễ chịu một chút nào cả.

Ngoài việc tự cáu bẳn với chính mình thì Jeonghan chẳng thể làm gì khác. Bởi đây là lựa chọn của cậu và hiện tại cậu đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm với những quyết định mà bản thân đã đưa ra. Từ lúc chấp nhận bỏ lại vùng an toàn ngay khi tiếng cửa xe đóng sập ngay sau lưng, Jeonghan biết rõ cậu đang đem mạng sống của mình đặt cược vào trò chơi mèo vờn chuột mà người nọ bày ra. Cố chấp đuổi theo kẻ đang muốn tìm cách giết mình, nghe qua quả thật là một việc làm hết sức ngu xuẩn. Hơn nữa, đặt vào trường hợp của một người vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần cách đây không lâu như Jeonghan, thì mọi chuyện đang diễn ra lại càng trở nên phi thực tế đến mức buồn cười.

Biết gì không, có những chuyện dù đã sớm nhận ra kết cục của nó chẳng phải là điều tốt lành gì, thế nhưng chính mình vẫn cứ bất chấp tất cả mà lao đầu vào. Bởi nếu không làm vậy thì những sự thật nên được đưa ra ánh sáng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi vào quên lãng. Đối với Jeonghan, bản thân cậu vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần gấp một lời giải đáp thích hợp cho tất cả mọi việc. Và người duy nhất có thể làm được điều đó không ai khác chính là Kim Seulong.

"Không phải anh muốn dụ tôi đến chỗ này sao? Tôi đến rồi, mau ra đây đi!"

Hồi đáp lại câu nói của Jeonghan chỉ là duy nhất thanh âm thuộc về cậu vang vọng trong con hẻm vắng. Nơi này ngoại trừ Jeonghan, dường như chẳng hề tồn tại bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ở đây còn có sự xuất hiện của người thứ hai.

"Kim Seulong! Ra đây m..."

Câu từ chưa thốt ra trọn vẹn đã bị chặn đứng nơi cổ họng khiến Jeonghan chỉ có thể phát ra những thanh âm ú ớ không rõ ràng. Cả người đột ngột bị ai đó giữ lấy từ phía sau, đồng thời mũi miệng đều bị một thứ gì đó chặn lấy. Càng ra sức giãy dụa khỏi gọng kìm đang siết chặt lấy mình, càng khiến buồng phổi thu nạp đến căng tràn thứ mùi vị đặc trưng của Ete dạng lỏng. Cho đến khi hiệu lực của chất hóa phẩm không tên kia bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức rất nhanh liền trở nên mơ hồ, toàn bộ thể lực của bản thân như bị ai đó tìm cách bòn rút nhanh chóng ra khỏi cơ thể. Nhận ra đối tượng bị khống chế đã không còn đủ sức gây hại cho mình, vòng vây thít chặt lấy con mồi vừa tóm được mới hoàn toàn buông lỏng.

Cả người Jeonghan theo lực hút trọng trường mà rơi thẳng xuống mặt đường nhựa dưới chân. Trước khi hoàn toàn rơi vào vô thức, dựa vào chút tỉnh táo ít ỏi còn sót lại, Jeonghan loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó nói gì đó với mình. Tuy không nghe rõ toàn bộ nội dung, thế nhưng cậu dám khẳng định ngữ âm đang vang lên đều đều bên tai tuyệt đối không thuộc về Kim Seulong.

Tiếng đế giày va chạm cồm cộp với sàn gạch, nhanh chóng đánh gãy toàn bộ sự im lặng tịch mịch vẫn luôn giăng kín không gian nhỏ hẹp. Đồng thời nhanh chóng đưa Jeonghan quay trở lại với thời điểm hiện tại. Mùi khói thuốc chứa đầy thứ nicotine độc hại chẳng mấy chốc gần như chiếm trọn phần không khí sạch sẽ ở nơi đây. Nhận thấy có người đang đến, đôi đồng tử màu trà vừa tỉnh táo không bao lâu liền nghe theo ý chủ nhân mà vội vàng đóng chặt. Jeonghan chậm rãi thở nhẹ một hơi, từ từ đem thân thể căng cứng của mình thả lỏng từ đầu đến chân. Tốt nhất đừng để kẻ vừa đến phát hiện ra ở cậu có điều gì bất thường.

Âm thanh chói tai chốc lát đã ở gần sát bên cạnh, mùi thuốc lá đắng nghét đi kèm với nó ồ ạt tràn vào khoang mũi khiến Jeonghan không thở nỗi. Cằm nhỏ bất giác bị một bàn tay thô bạo kéo lên cao, kẻ vừa xuất hiện như muốn buộc Jeonghan phải đối diện trực tiếp với mình. Đầu ngón tay ẩn sau lớp găng cao su chậm rãi vuốt ve từng đường nét được tạo hóa ưu ái ban tặng trên gương mặt dễ nhìn. Lặng ngắm qua hồi lâu, chất giọng Jeonghan dường như đã từng được nghe qua ở đâu đó mới nhàn nhạt thốt ra.

"Nếu đã tỉnh thì nói chuyện một lúc đi. Sao lại phải giả chết thế, Yoon Jeonghan?"

/.../

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com