Cheolhan Fallen Angel
"không.""Vậy sao cậu lại ở vườn của tôi?" Tôi lại lập lại câu hỏi, và như mất kiên nhẫn."Ta...bị trục xuất." "Hả? Cái gì cơ? Trục xuất? Ý tôi là..người thân, gia đình cậu đâu?" Tôi hơi bất ngờ, trục xuất? Cậu ấy bị bỏ rơi chăng? Bỗng tôi thấy có chút thương cảm."Ta không có." Cậu trả lời vô cùng nhẹ nhàng sau khi suy nghĩ một hồi lâu,chất giọng mang màu buồn bã."Vậy vết thương đó là sao...?""...cánh, là cánh.""?" Tôi hơi bối rối, và tôi thấy cậu ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra được. Cậu cư xử như một kẻ khờ trước ngoại hình quá đỗi sắc sảo của cậu.
"Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về?" Tôi ngừng truy cứu.
"Nhà?" Cậu làm ra vẻ khó hiểu, đầu cậu nghiêng qua một bên.
"Gì chứ...? Nhà đó, là nơi để ở đó?" Tôi mù mờ cũng khó hiểu không kém, thật không thể hiểu nổi và hình thư tôi đang giải thích ý nghĩa của từ "nhà".
"Ta không có nhà." Lại một câu trả lời khiến tôi hoang mang. Cậu ấy bị mất trí nhớ ư? Thật kì lạ,tôi thấy mình mất kiên nhẫn, tôi nhìn cậu, chất giọng như chất vấn.
"Cậu rốt cuộc là ai vậy?" Một câu hỏi mà tôi đã hỏi, nhưng chưa có câu trả lời mà tôi mong muốn.
"...ừm...ta là một thiên sứ, một thiên sứ bị trục xuất." Những lời phát ra từ đôi môi cậu khiến tôi cảm thấy thật hoang đường, tôi dường như tức giận trong phút chốc.
"Được rồi, cậu đang đùa tôi đấy ư?" Tôi tính nói thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cậu, có gì đó khiến tôi nghĩ cậu không hề nói dối.
"...phải làm sao chứ, chẳng nhẽ tôi bảo cậu ra khỏi nhà tôi à?"
Cậu giương mắt nhìn tôi, và rồi đứng dậy và toang bước đi thật, tôi không biết nói gì, vội vàng kéo cậu lại trong vòng tay mình, tôi cũng chẳng hiểu sao mình làm vậy.
"Thật đấy ư? Ý tôi không phải như thế, này, chờ chút đã..."
Cậu lại ngơ ngác nhìn tôi, đồng tử cậu rộng mở, lấp lánh dưới ánh mặt trời qua khung cửa sổ. Và tôi chẳng biết nói gì ngoài việc thở dài. Làn gió nhè nhẹ thổi vào hiên nhà, làm bay bay mớ tóc vàng óng của cậu.
"Cậu không còn nơi nào để đi ư?"
"Không còn."
"..." Tôi thở dài thêm lần nữa.
"Được rồi, cậu có thể ở lại đây." Tôi cũng không hiểu sao mình lại quyết định như thế, vì tôi vốn dĩ không thích việc người khác ở cùng mình, đặc biệt là sống cùng. Nhưng có điều gì đó khiến tôi muốn giữ cậu lại, một điều gì đó khao khát, da diết kèm một chút lo lắng, cậu sẽ gặp đầy những hiểm ác ngoài kia với vẻ ngoài tuyệt diệu đó.
Cậu ngẩn ngơ gật đầu, miệng mấp mé "Cảm ơn"
Tôi lại thở dài, lần thứ ba rồi, và tôi không biết cuộc sống sau này sẽ trở nên như thế nào nữa, khi tôi có thêm một thiên sứ trong nhà. Nghe thật kì khôi...cùng một chút ngu ngốc...
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com