TruyenHHH.com

Chenji Abo Ket Hon Voi Nguoi Yeu Cu

- Nè Thần Lạc, anh định dẫn tôi đi đâu vậy??

Chí Thành ngồi trong xe tâm trạng buồn bã, trong lòng không cả gợi lên một chút sức sống nào. Mơ màng hỏi anh.

- Là công viên giải trí.

Thần Lạc hào hứng nói với cậu.

Chí Thành nghe xong cũng ngạc nhiên không thôi, mắt trợn tròn, môi mấp máy muốn hỏi lại.

- Em đừng trưng bộ mặt như thế nữa. Dù sao tôi cũng là người mà, chỉ là.... muốn đi chơi mà không có thời gian thôi.

- Tôi suýt nữa là đưa anh đi bệnh viện rồi đó.

Chí Thành bĩu môi chế giễu, cậu đây trên tay đã cầm sẵn điện thoại. Chỉ cần một cú nhấp thôi là con dân mất ngay một Chung tổng đẹp trai băng lãnh.

- Đến rồi, xuống xe đi.

Đang mãi suy nghĩ một chuyển, bỗng cậu nghe tiếng Thần Lạc kêu lên. Câu quay mặt sang nhìn anh thì bỗng cảm thấy có một cảm giác kì lạ, tim cậu bỗng đập nhanh một nhịp. Cậu nhìn gương mặt anh, quả là đẹp trai không một góc chết. Thế nhưng có điều gì đó, tại sao mặt cậu lại đỏ vậy chứ??

- Em không sao chứ??

Thần Lạc lo lắng hỏi cậu.

Gương mặt anh quả là thay đổi, không còn gì là giống như thường ngày mà cậu hay xem trên TV. Nghe đồn không có một ai khiến anh yêu cũng như thể hiện gương mặt đó ở ngoài. Chả lẽ anh đã đợi cậu cho đến bây giờ? Liệu anh có còn yêu cậu như trước nữa hay không? Chí Thành tự hỏi: Liệu chúng ta có thể quay trở lại như trước kia hay không??

Cậu cười đáp lại. Vội vàng mở cửa ra khỏi xe. Phải làm tâm trạng mình bình ổn lại, không được đổ gục trước anh ấy như vậy. Mất giá quá Chí Thành a~~~

- Vậy chúng ta đi.

Thần Lạc tự nhiên nắm lấy tay cậu kéo đi, hơi ấm trên tay anh quả thật khiến cậu ấm hơn trong lòng. Cảm thấy mùa đông này cũng không lạnh lắm. Cậu vô thức nhìn vào tay mình, mỉm cười một cách phản xạ. Nụ cười của một thiên thần.

- Chơi thật vui nhé người thương của tôi. Em cười đẹp lắm.

Anh nhìn cậu ngạc nhiên, thế nhưng cũng cười theo. Hôn cậu một cái lên má rồi thì thầm vào tai cậu câu cuối.

Chí Thành cấu vào tay anh một cái, ý bảo đây là chốn đông người đừng có mà tự nhiên như vậy. Anh không nói gì chỉ cười thật tươi rồi dắt cậu đi.

Cả hai vào khu vực giải trí mà chơi rất nhiều trò vui, tuy vậy nhưng có người nào đó lại không chơi được mấy trò mạo hiểm.

Thần Lạc ôm bụng mình ngồi xuống ghế đá, mặt mày anh tái mét. Không nói nổi một lời. Chí Thành nhìn mà buồn cười, nãy thì mạnh miệng cho lắm vào giờ gặp báo ứng nè ha. Cậu nói với Thần Lạc muốn đi mua nước, xong liền đứng dậy chạy đi mua nước cho anh.

Lạch cạch

Lon nước từ trên máy bán hàng rơi xuống, cậu cúi xuống thì tay vào lấy lon nước kia. Định quay người đi thì cậu liền thấy một đám người mặc áo đen đang tiến lại gần mình.

Chí Thành cảm thấy bất an liền lùi lại một bước. Tư thế chuẩn bị sẵn sàng giao chiến. Thế nhưng từ đâu một tên từ phía sau cậu lấy một chiếc khăn ụp vào miệng cậu.

Chết tiệt!!!

Chí Thành trong đầu chửi thề trước khi chìm vào trạng thái hôn mê, lon nước trên tay cậu rơi xuống đất. Đám người áo đen giao nhau bằng ánh mắt, sau đó vác cậu đi vào chiếc xe đen gần đó.

Thần Lạc ngồi chờ cậu lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy cậu trở về anh bắt đầu lo lắng liền đứng dậy đi tìm. Anh nhớ là hình như cậu nói là muốn đi mua nước cho mình nên liền chạy thẳng đến chỗ máy bán nước gần đó. Anh đưa mắt dáo dác nhìn khắp nơi để tìm cậu thì vô tình ánh mắt anh lại dừng lại ngay chỗ lon nước nằm lăn lóc dưới đất, anh đi tới quỳ xuống đưa tay cầm lon nước lên.

Thần Lạc lúc này ánh mắt đã đỏ ngầu, tay nắm chặt thành nắm đấm tức giận đỉnh điểm. Anh mà tìm ra được kẻ nào dám bắt cóc cậu thì không tiếc gì mà xé xác hắn ra thành trăm mảnh cho chó nó ăn.

- Đế Nỗ, Chí Thành em ấy bị bắt đi rồi!!

Thần Lạc lấy chiếc điện thoại của mình ra gọi cho người bạn lâu năm. Xong liền cười khẩy, nhanh như cắt rời khỏi khu giải trí.

"Chí Thành hiện đang ở biệt thự Trương gia"

- Nó tỉnh chưa?

Chí Thành loáng thoáng nghe được câu nói ấy. Cậu dần dần mở mắt mình ra, cảm nhận được những cơn đau rát từ những vết thương trên người. Sau một lúc mơ màng cậu mới nhận ra là mình đang bị trói buộc ở trên giường với những vết những vết thương dài trên làn da trắng nõn của cậu. Chí Thành mặc dù rất đau nhưng không hề rên rỉ. Cậu chỉ lạnh lùng nhìn tên đang đứng trước mặt mình.

- Tỉnh rồi.

Hắn ta cười một cái, trên tay cầm một chiếc roi da. Dần dần tiến về phía cậu.

Vút

Chiếc roi da quất xuống người cậu, máu bắt đầu tuôn ra ngấm vào chiếc áo trắng của cậu. Đến mùi máu cậu còn ngửi thấy, quả là không hề nhẹ chút nào, thế nhưng cậu vẫn quyết định không kêu la dù chỉ một tiếng.

- Đúng là Chung phu nhân có nhân có khác, dũng cảm đấy! Thế nhưng dù sao cũng là một Beta.

Hắn ta nắm tóc cậu dựng lên, cậu nhìn hắn trừng trừng hắn, hai mắt nhìn nhau. Chí Thành đau đến tận óc thế nhưng cậu tin chắc rằng Thần Lạc sẽ đến. Cậu có thể chịu đựng được.

- Nào... Mau uống nó đi!!

Hắn giơ trước miệng cậu một viên thuốc con nhộng màu đỏ, Chí Thành có hơi sợ hãi. Bởi vì cậu biết viên thuốc đó là gì. Chết tiệt!! đây là xuân dược loại đặc biệt. Nếu Beta mà uống vào sẽ trở nên cực kỳ thèm khát, còn cậu mà uống vào thì chắc chắn sẽ trở lại hình dáng cũ. Một Omega đã có sẵn trong người.

- Ư....

Hắn ta bóp lấy miệng cậu, cố gắng tách miệng cậu ra. Nhanh tay cho viên thuốc vào.

Chí Thành nước mắt đã rơi, cậu sợ lắm. Thần Lạc à, hãy đến cứu em...cứu em.

Chỉ trong một vài giây, xuân dược đã ngấm vào trong cơ thể cậu. Chí Thành bắt đầu hô hấp không đồng đều, cậu thở hổn hển. Trong người đã nóng đến muốn bốc hỏa. Phần hạ thân ngứa nhưng bị kiến cắn. Mùi hương trong người cậu bắt đầu lan tỏa.

 - Con mẹ nó, mày là Omega sao??

Hắn ta ngửi thấy được, liền cười nửa miệng. Mồ hôi trên mặt hắn đã rơi xuống. Cả một đám Alpha không thể chịu đựng nổi nữa rồi, nhưng vẫn phải tự an ủi nhau là đồ của đại ca không được làm bậy. Ai nấy mặt mày cũng đã thấm đẫm mồ hôi.

Hắn ta tiến đến trước mặt cậu, nụ cười càng ngày càng sâu cho đến tận mang tai. Giọng nói của hắn bên tai cậu vô cùng kinh tởm.

- Còn đang định cho đám đàn em nhấp nháp tí, thế mà không ngờ mày lại là Omega.

Hắn ta hít hương thơm từ cổ cậu.

- Ái chà, còn chưa đánh dấu. Tiện cho tao quá nhờ.

Sau đó hắn dần dần nhắm đến cổ cậu chuẩn bị cắn

Uhmm....Thần Lạc....cầu mong anh đến cứu em!!! THẦN LẠC!!!!

RẦM.

Cánh cửa căn phòng bị đập phá một cách tàn nhẫn, Thần Lạc gương mặt tức giận giẫm lên cánh cửa. Hắn ta bị mất tập trung bởi tiếng ồn cau mày nhìn lại, giọng nói có phần khó chịu vô cùng.

- Là thằng nào không biết điều?

Thần Lạc không nhanh không chậm giương súng bắn chết từng tên vệ sĩ xung quanh. Nhanh đến nỗi chỉ trong một tích tắc, hơn chục người đã nằm úp dưới sàng. Máu chảy lênh láng cả ra. Hắn ta nhìn thấy cảnh này mà gương mặt trắng bệch, sợ hãi không thôi. Vội vàng bỏ cậu ra.

Chí Thành cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nước mắt không cầm được mà chảy không ngừng. Có thể cậu vẫn không hề nguôi bớt mà ngày càng nóng, mùi hương lan tỏa khiến Thần Lạc có phần hơi mất lí trí. Anh lộ bản chất giết người không nương tay. Chí Thành mặc kệ, không quan tâm gì nữa. Cậu cố gắng dùng chút sức lực còn lại lôi trong túi quần ra một chiếc kim. Nhắm ngay chỗ cần cổ của hắn mà đâm vào.

- AAAAAAAAAAAA.....

Hắn ta kêu lên thảm thiết, máu từ cổ hắn chảy ra như suối. Hắn tức giận trừng mắt nhìn cậu. Như muốn vồ lấy cậu định đánh. Thần Lạc nhanh như chớp đưa súng chĩa thẳng súng vào đầu hắn mà bóp cò. Viên đạn bay ra xuyên thẳng vào đầu hắn, chết ngay tại chỗ.

- Ah~~

Chí Thành thở hắt ra một hơi,  tâm trạng lo sợ vẫn không nguôi ngoai. Thần Lạc nhanh chóng chạy đến bên cậu cởi trói cho cậu. Dây trói được tháo ra anh liền ôm cậu vào lòng mà trấn an.

- Có anh đây rồi Chí Thành à, đừng sợ...đừng sợ.

- Hức hu hu hức...

Cậu không tự chủ được mà òa khóc lên như một đứa trẻ, ngửi thấy được mùi hương quen thuộc của người ấy, cậu chờm tới không ngần ngại mà ôm chầm lấy anh, ôm được một lúc thì cậu mất tự chủ mà ôm lấy mặt anh nhắm tới đôi môi ửng đỏ kia mà hôn say đắm như muốn đảm bảo đây là hiện thực rằng anh đang ở ngay bên cạnh cậu.

- Uhm....A....

Chí Thành bị anh hôn trở lại có chút ngợp thở. Thế nhưng vẫn vòng tay qua cổ anh để phối nhịp, không may anh lại vô tình chạm vào vết thương của cậu khiến cậu kêu lên một tiếng.

- Chí Thành ah~~~ bình...bình tĩnh. Có anh đây rồi. Anh sẽ...đưa em về.

Xung quanh Thần Lạc là mùi Omega được tiết ra từ cơ thể cậu khiến anh không thể nào kiềm chết được lâu. Anh thật muôn đem tên họ Trương này đi trừng trị sống không bằng chết, thế nhưng khi thấy hắn ta muốn vồ lấy cậu anh đã mất tự chủ mà bắn chết hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com