TruyenHHH.com

Chenh Venh

"Anh đừng có ừn vậy nữa đa, mắc cỡ lắm."

Quốc nhanh đẩy cậu Hanh ra khỏi mình. Hắn cười ranh, trong chốc lát lại bất thình lình thơm cái chóc lên má em.

"Không ai thấy đâu mà."

Ông Cả đứng ngay căn bếp ngó ra ngoài vườn thấy đôi trẻ cứ hôn hôn hít hít nhau mà cười hiền. Bảo sao ông kêu mãi mấy tiếng mà chẳng nghe Quốc nó ý ới lại gì hết, thì ra đang bận chim chuột với người yêu mất. Thế là ông bèn tự mình pha trà lấy, thật khiến ông hồi tưởng về những năm đầu sau khi một người quan trọng của ông qua đời, khi Quốc chưa về làm cho nhà họ Kim, chẳng có ai pha trà vừa ý ông cả nên luôn phải tự thân mình tốn công thế này.

Mùi thơm của hoa cúc hoà quyện vào làn khói toả ra lúc nào cũng khiến tâm trí ông Cả cảm thấy bình yên và thêm một chút hoài niệm đan xen nữa. Ngày đó ông còn nhớ, mỗi khi ông bị mất ngủ sẽ luôn có người pha cho ông một ấm trà hoa cúc để ông thoải mái hơn. Hớp một ngụm trà ấm nóng, ông tự hỏi:

"Đã bao lâu rồi, Điền Chính Quân?"

☆*:。.  .。:*☆

Hôm nay, cậu Hanh và Quốc sẽ đến thăm Anne trước khi cô bay về Pháp vào tuần tới. Ban đầu hắn có hỏi tại sao cô không ở đây nữa, nhưng Anne không trả lời mà chỉ cười và bảo rằng cô sang đấy để đi tìm tình yêu đích thực, đã vậy còn không quên bồi thêm câu giống như hắn với em lại không khiến Thái Hanh khoái gần chết đi chứ.

Nhà ông Đổng cách nhà họ Kim cũng không quá xa, chỉ là mon men theo đường lên chợ rồi rẽ ngang ngay khi vừa qua cánh đồng một chút là tới. Đặt chân vào khuôn viên rộng lớn với hai bên là cây cảnh đắt tiền cùng nhiều loài hoa lạ mắt, Quốc không thể ngừng cảm thán về cuộc sống cao sang của sự giàu sang phú quý. Tuy nhiên, có lẽ nơi này mang một chút cảm giác hoài niệm đối với Quốc, một cảm giác thân thuộc mà chính em còn thấy rõ ràng đến mức không tin nổi.

"Uầy, hôm nay đôi uyên ương đến chơi á?"

Anne từ cửa trước chạy lại cười cười. Cô nắm tay Quốc kéo đi trước để lại Thái Hanh đứng trơ ở đó. Từ khi nào mà nhìn cứ như cô còn cưng em hơn hắn ấy nhỉ?

Anne dắt cả hai đến nơi chiếc bàn gỗ mun hoa Lào trong gian phòng khách. Nơi này tuy cách bày trí mang một nét truyền thống nhưng ngoài phía ban công lại là những giàn hoa hồng leo tuyệt đẹp đậm phong cách phương Tây. Quốc ngồi đợi người trong nhà Anne rót trà vẫn không ngừng thích thú cứ ngắm nghía khắp nơi trong gian nhà rộng lớn, đặc biệt là em cứ đăm đăm vào nơi những đoá hoa nở rộ kia. Anne để ý thấy thế liền hớp một ngụm trà lớn rồi chống cằm nhìn em cười.

"Quốc thích hoa à?"

"À dạ." Quốc cúi mặt gãi gãi má ngại ngùng, em cũng chẳng biết việc mình cứ ngó nghiêng lung tung như vậy có phải là mất lịch sự hay không nữa.

"Uầy không phải ngại, em có thể xem thoả thích."

Quốc cắn cắn môi vò vò vạt áo do dự, nửa rất muốn xem nửa lại sợ bản thân táy máy tay chân lại phiền hà đến cậu Ba nữa thì khổ. Thái Hanh ngồi kế bên thấy em cứ im im như vậy liền trong vô thức cười lớn khiến người nhỏ hơn phải ngước lên nhìn hắn khó hiểu.

"Em cứ đi xem vòng vòng trong này thôi cũng được mà."

Cậu Ba Hanh vừa dứt lời, Chính Quốc liền vui vẻ đứng dậy chạy về phía chiếc ban công. Tuy nhỏ nhưng lại vô cùng lung linh nhờ sắc hồng phấn của hoa cùng ánh nắng chiếu rọi. Thái Hanh cứ vậy vừa nhìn em vừa cười, ý tình hiện rõ lên hết trên khuôn mặt từ khoé môi đến nơi đáy mắt, làm Anne ở một bên cũng không khỏi cười khổ tự cảm thán ôi đúng là tình yêu.

"Anh đúng là mê đắm mê đuối bé người yêu mình nhỉ?" Anne chống cằm chọc ghẹo.

"Không mê ẻm thì mê cái gì đa?"

☆*:。.  .。:*☆

Thái Hanh ngồi nói chuyện chán chê cũng mỏi gối tê tay đứng dậy đi vòng vòng cho máu huyết lưu thông một tí, chân hắn lúc này giống như bị hàng ngàn con kiến bò lúc nhúc khó chịu vô cùng. Hắn đến bên cái bàn gỗ ngay kế chiếc ti vi, giả như hai ngón trỏ và giữa là hai chân của một người cứ vậy mà bước nhịp chầm chậm trên mặt bàn. Nhưng khi đến gần cái tủ gỗ nâu bên hông ti vi, đột nhiên trên bàn lại chẳng còn những nhịp điệu kia nữa.

Cậu Ba Hanh chậm rãi ngước lên thì thấy em nhỏ đứng bần thần ra đó, mắt cứ đăm đăm vào khung ảnh được đặt ngay ngắn trong tủ kính kia. Hắn hơi cúi người xuống, nhìn tấm ảnh kia trông thật quen thuộc khiến hắn có hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý mấy, đoạn quay mặt sang một chút để dễ nhìn em hơn.

"Quốc muốn xem tấm ảnh đó hử?"

Anne nghe loáng thoáng hai người nọ nói gì đấy cũng nhanh chóng lại gần.

"Uầy, Quốc muốn xem thì để chị lấy ra cho!"

Anne cười, tay vừa lấy khung ảnh nhỏ ra khỏi cửa kính vừa phủi phủi cho bớt bụi. Quốc cười nhẹ nhận lấy nó từ tay cô, nghe cũ thế chứ cũng không bẩn tay là mấy, chạm vào khung ảnh còn có cảm giác như nó được giữ gìn rất kĩ lưỡng, lớp sơn bóng trên gỗ không bị bong tróc và khung kính tuy bị ố vàng nhưng lại không ám bụi quá nhiều. Quốc ngồi nhìn tấm ảnh một lúc lâu đến mức việc Anne và cậu Hanh đang nói về cái gì đó em còn nghe chẳng rõ.

"Anh Hanh."

"Hử? Sao đó?"

"Người này là ba của em." Vừa nói, em vừa vuốt nhẹ gương mặt của người đang cười rất sáng.

Câu nói kia của em khiến cho cậu Ba và Anne đang nói chuyện say sưa về hai vị phụ tử của mình cũng phải dừng lại bất chợt.

"Hồi đó ba em trước khi mất hình như có nhờ bác Chín Thơm chăm sóc em. Năm em cỡ mười lăm tự dưng bác gửi em cho ông Cả mà hổng nói gì cho em nghe làm em khó hiểu muốn chết."

Quốc vừa kể, tay vẫn không ngừng miết miết khung ảnh. Đoạn, em ngước lên nhìn Thái Hanh và cười nhẹ nói tiếp:

"Giờ thì có lẽ em biết nguyên do phần nào ừn sao rồi đa."

☆*:。.  .。:*☆

Hương khói thơm nghi ngút bốc lên nơi không trung thành những nếp sóng không rõ hình hài, lượn lờ qua lại rồi tan biến ngay trong phút chốc, chỉ kịp lưu giữ chút mùi thơm toả ngát khắp gian phòng lớn. Ông Cả cắm một nén, hai nén rồi ba nén nhang vào chiếc lư hương bằng gốm sứ. Sau khi chắp tay vá lạy thì nán lại, trầm ngâm nhìn tấm khung lớn chứa đựng bức chân dung một nam nhân đang cười thật hiền từ. Ông Cả vuốt mép khung thật nhẹ rồi dùng khăn lau thật sạch xung quanh, lại còn thay cả một bình hoa ly mới đặt ngay bên hông.

Suốt cả một tiếng đồng hồ ông Cả không nói gì nhiều, chỉ đăm đăm vào khung ảnh mà ngắm nghía mãi. Có lẽ những tấm chân tình của ông đã được thể hiện hết ở nơi đáy mắt, vậy nên chẳng thể diễn đạt thành lời được nữa.

"Kìa cha."

Thái Hanh thấy bóng dáng quen thuộc của người lớn hơn liền cười tiến lại gần ông. Đoạn, hắn nói tiếp:

"Cha dọn bàn thờ sao không nhờ Nhã nó cho lẹ đa."

Ông Cả nghe con trai mình nói vậy liền phụt cười, ông lắc đầu vỗ vai hắn.

"Việc này phải tự ta làm chứ." Vừa nói xong, ông đang định xoay người đi thì bất chợt quay lại. "Con tìm ta có chuyện gì đó?"

Thái Hanh di chuyển tầm mắt lên nơi góc trái bàn thờ có ảnh của một người hắn chưa từng gặp bao giờ. Theo như trí nhớ thì là có vẻ là cha của Quốc. Suốt quãng đường lúc về nhà, hắn cứ nghĩ mãi. Rốt cuộc ba của em là ai mà lại khiến cha của hắn xem trọng đến mức có thể làm đủ thứ chuyện không tưởng như thế?

"Người đó với cha... có quan hệ gì vậy, thưa cha?"

"Con đã biết gì rồi à?"

"Tấm ảnh này, con thấy nó ở trong tủ của ông Đổng lúc qua thăm Anne. Nhưng mà... rõ ràng trước đó nó nằm trong phòng của cha nên con mới..." Thái Hanh ngập ngừng lấy cái khung nhỏ ra từ trong chiếc cặp táp của mình đem chìa ra trước ông Cả.

Ông Cả không đáp, nhưng khi cầm tấm ảnh lên ông liền chau mày đầy chua xót. Năm đó ông vì mệt mỏi việc bà Cả gây chuyện đến nỗi muốn vứt đi cả tình yêu của đời mình. Nhưng biết bao năm trôi qua như thế, ông vẫn không quên được Điền Chính Quân đấy thôi. Vừa hoài niệm vừa đau lòng, đó là lý do tại sao ông không muốn giữ khung ảnh này lại. Ông chầm chậm chạm vào hình ảnh của người thanh niên vừa cười thật tươi vừa nắm tay mình qua tấm kính. Trong chốc lát lại thấy khoé mũi hơi cay, mong rằng đó là do vừa nãy ông lau dọn bị dị ứng bụi thôi.

"Ta của năm đó, có chút giống với con và Quốc nó bây giờ, chỉ khác là không thể nắm tay nhau cùng bước." Ông cười, vẫn nhìn hình bóng ai kia thật hiền. "Nhưng mà chuyện cũng đã hơn chục năm rồi, ta cũng không còn quá luyến tiếc nữa. Có gì con đem trả lại ông Đổng đi nghen."

Đặt tấm khung ảnh xuống bàn cạnh tay con trai mình, ông thở hắt một hơi rồi xoay lưng đi. Vừa sắp bước chân ra khỏi cửa lại có tiếng của hắn gọi lớn:

"Cha có thương má không cha?"

Ông Cả ngập ngừng, ông hết đảo mắt rồi lại nhìn lên trên cao như nuốt nước mắt ngược vào trong. Một lúc rất nhanh thôi, ông liền quay người lại cười lớn với Thái Hanh.

"Ít ra ta thương các con, vậy là hạnh phúc rồi đa."

Cậu Ba Hanh thấy cha mình cười hiền như vậy thật không nỡ lòng nào hỏi nữa mà thay vào đó có một cảm giác xúc động đến khó tả dâng trào trong hắn. Cuộc đời này đối với ông bất công như vậy nên ông mới hết mình vì Thái Hanh và Chính Quốc. Cậu Ba Kim cũng hiểu, có lẽ nhìn em và hắn ở bên nhau sẽ khiến ông cảm thấy an ủi phần nào, tựa chuyện tình ông sẽ được tiếp tục theo một cách rất khác, tựa hạnh phúc này ông dành dụm phần để lại cho em và hắn.

Để một ngày tất cả tình cảm hắn và em dành cho nhau bấy lâu không bị sụp đổ trong chớp nhoáng rồi trở thành những điều mục nát.

Để ý tình mãi đọng lại trên thân lá, tưới mát sự sống cho nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com