TruyenHHH.com

Chemical Reactions

"iwa-chan, tớ thích cậu!"

"nói nhảm gì đấy shittykawa? mau ăn trưa đi"

tớ chỉ vô tình nói ra 3 chữ đó ngay sau khi cậu mới đi cùng một cô nàng khóa dưới trông rất xinh xắn

tớ đã nhiều lần nói thích cậu một cách thật lòng nhưng cậu vẫn cho rằng đó là một trong những trò đùa dai của tớ.

ban đầu tớ cũng sẽ vui vẻ chọc ghẹo cậu, còn bây giờ tim tớ đau lắm iwa-chan!

tớ khao khát muốn có được cậu nhưng tớ không thể làm một việc ích kỷ như vậy. cậu sẽ khinh tởm tớ mất

nhìn iwaizumi tay trong tay với cô bạn gái đi dạo phố cùng nhau, oikawa ra ngoài cùng hanamaki vô tình gặp bọn họ nhưng không chủ động đến chào hỏi, chỉ đứng từ xa nhìn

ánh mắt nhuốm một màu bi thương, buồn bã. cậu vùi mặt chiếc khăn choàng đỏ ấm áp mà iwaizumi đã mua tặng cậu vào lần sinh nhật gần đây

oikawa muốn chiếc khăn choàng này quấn quanh cổ của cậu và iwaizumi, cùng nhau nắm tay đi dạo phố dưới trời tuyết

"makki này, tớ... về trước nhé"

hanamaki hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cậu mà. người bạn này hiểu rõ chứ!

"nhớ nhắn tin cho tớ khi cậu về đến nhà nhé!"

"ừm"

dù đã mặc đủ áo ấm nhưng cái lạnh vẫn len lỏi đến từng lớp da thịt của cậu. nước mắt chảy dài gò má lạnh toát.

năm đó chính là mùa đông băng giá nhất

《oikawa》

"iwaizumi?"

《không gọi iwa-chan như thường ngày nữa à?》

"không...chỉ là không muốn gọi nữa!"

oikawa nghe được giọng nói quen thuộc ấy, cậu chỉ biết kìm nén những cảm xúc ấy lại trong lòng. đã nửa năm nay oikawa không gặp hay trò chuyện cùng iwaizumi rồi

《tháng sau đám cưới của tôi. tôi muốn mời cậu đến làm phù rể》

một khoảng im lặng bao trùm. nỗi cô đơn đang vồ lấy oikawa

"ừm!"

khi oikawa vừa đồng ý, anh đã cúp máy. cậu mới nức nở khóc lớn

đau lắm hajime!!! tớ không thể buông bỏ cậu được

"rất bảnh nha!"

oikawa cố gắng gượng cười khi nhìn thấy iwaizumi mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt

"cảm ơn"

tớ ước mình có thể cùng cậu tiến vào lễ đường hajime ạ. cùng nhau tuyên hệ và trao nhẫn. nhưng tất cả chỉ là ảo mộng của tớ

"cậu khóc đấy à?"

"không có!! tại sao tớ phải khóc? iwa-chan đồ đáng ghét"

oikawa vội lau nước mắt đi, nói đùa một cậu.

vẻ mặt tiều tụy của cậu nói lên tất cả, mất ăn mất ngủ và ngồi khóc cả ngày. tất cả chỉ vì một người

"mấy ngày nay cậu có ăn uống đàng hoàng không đấy?"

"đương nhiên là có! bộ cậu là mẹ tớ hay sao mà quản lắm thế!"

"im đi shittykawa!"

"quá đáng!!"

"oikawa"

"..."

"sau này cậu phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy!"

"biết rồi!!! nói mãi!!"

không hiểu sao nghe câu nói này từ miệng của iwaizumi mà cậu lại đau lòng đến thế!

phải từ giờ cậu phải chăm sóc cho vợ của mình rồi! làm gì còn thời gian cho tớ nữa?

"iwa-chan!"

"hửm?"

"nhắm mắt lại đi"

"tại sao?-"

"cứ làm theo lời tớ nói đi"

iwaizumi nhắm mắt lại, oikawa đưa tay lên che mắt anh. iwaizumi cảm thấy một thứ mềm mại áp lên môi mình, chỉ một vài giây oikawa buông tay ra và chạy mất

iwaizumi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, đến lúc nhận ra thì oikawa đã không còn ở đây

tớ đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi! cảm ơn và xin lỗi. hạnh phúc nhé hajime

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com