TruyenHHH.com

Chạy trốn và tìm kiếm (Touran)

Ngày đầu tiên: khởi hành!

Satsuki12389

Ichigo dường như không để ý đến tiếng giảng bài của giáo viên, cậu chỉ chăm chăm về phía cửa sổ, nơi mà cậu có thể nhìn thấy bầu trời xám xịt ngoài kia.

"Thật đáng mong đợi, chăng?"

--------------------------------------------

Tại một nhà kho cũ nào đó.

Uguisumaru bỏ vài hộp trà và phích nước nóng lên xe, đóng cốp xe lại, thở dài.

- Liệu như thế này mà bỏ đi, ổn chứ?

Câu hỏi đó chính xác là dành cho cậu học sinh mang đồng phục trắng kia, huy hiệu trường dân lập trong rõ chói mắt.

- Sao chứ? Sợ à?

Tsurumaru cười giễu.

- Sao lại sợ? Dù thì cũng chả có gì để mất!

Ugui cười lại, trông hơi thảm hại.

Tsurumaru biết rõ người trước mặt mình là dạng hay suy nghĩ tiêu cực, liền chạy đến vỗ vai an ủi.

- Do Ichigo và Kousetsu học trường chuyên nên ra trễ hơn chúng ta 2 tiếng. Khi họ ra và chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu khởi hành.

- Vậy ai lái xe đầu tiên, cậu đã chuẩn bị danh sách rồi chứ?

- Rồi, tôi lái đầu tiên, sau đó Ichi, Kou rồi cậu lần lượt thay phiên.

- Đích đến là...?

Ugui hơi kéo dài câu cuối. Tsurumaru cười khẩy.

- Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà?

- Cái ý kiến "đi đến bất cứ đâu, không có đích" của cậu à? Tôi gần như cho nó là một trò đùa cơ đấy!

Cái đề xuất cùng nhau đi ngắm nhìn thế giới, nếu nói theo nghĩa tích cực, hay là cùng nhau chạy trốn vốn là do Tsuru trong lúc cao hứng mà đề xuất ra.

Mà ai là người đề xuất ra ý kiến đó bây giờ cũng chả quan trọng nữa, vì đó là điều mọi người luôn thầm mơ ước.

Ugui tựa lưng vào tường, gã suýt quên mất chính mình là người đồng ý kế hoạch này đầu tiên.

- Mà thật ra, kế hoạch này vốn đề xuất ra chẳng phải là để chúng ta tìm lại "bọn họ" à? 

Nhấp một ngụm trà sữa, vị ngọt ngây, thật buồn nôn. Gã thèm trà đắng hơn.

- Phải rồi nhỉ? Rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại nó, honmaru ấy...

---------------------------------------------------------

11 giờ tối, Ichigo mặc áo khoác xanh, cùng màu nhưng khác tông với Kousetsu.

- Tsurumaru, Uguisumaru!

Người đằng xa nghe thấy tiếng gọi, mừng rỡ vẫy tay lại.

- Tụi này ở đây!

Tsuru bô bô cái miệng, thiếu điều như khiến Ugui muốn tọng trà vào miệng hắn để bắt hắn im lặng.

- Nửa đêm nửa hôm, muốn bị phát hiện à?!

Hạc ta gãi đầu cười hì hì, mặt trông rõ phởn.

- Ichi nè ~!

- Biết rồi, điện thoại phải không?

Vừa dứt lợi, cả bốn người móc ra từ áo khoác mỗi người một chiếc smartphone, thả xuống đất....

...và dẫm lên thật mạnh.

- Ổn rồi, thế này thì đố ai tìm ra chúng ta?

Tsuru vui vẻ.

- Nhưng vẫn là mỗi người nên thủ sẵn một cái mới đi.

Kou nói, rồi lấy ra một chiếc hộp, trong đó có 4 chiếc smartphone loại sạc không dây, sử dụng pin năng lượng mặt trời.

- Cậu chu đáo thật đấy, Kou! Giao cho cậu chuyện này quả là đúng đắn!

Tsurumaru phe phẩy chiếc smartphone mới trên tay, trông khá lạc quan.

Kousetsu không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

Sau khi lưu số của nhau, Ugui nhìn lên bầu trời.

- Hôm nay trời không có sao...

- Ừ nhỉ.

Ichigo gật đầu đồng tình.

- Đi thôi nào.

Kousetsu nói nhỏ.

Và chiếc xe 7 chỗ bắt đầu khởi hành, cầm lái là con Hạc trắng nào đó.

-----------------------------------------------

*Thở dài* vậy là trong lúc cao hứng, tôi lại bắt đầu một series mới không biết bao giờ mới có hồi kết rồi!









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com