Chay Tron Khoi Anh
Tiếng cái Linh đột ngột vọng vào tai cô:
- Ê Ngọc, tao đang hỏi mày là đến lúc mày ra đấy mày định ở đâu? Sao mày không trả lời gì thế, điếc à?
Ngọc giật mình quay lại với hiện tại, cô lúng túng bảo Linh:
- Tao chưa tính gì hết, giờ tao còn chưa biết hết kỳ 1 chuyển ra luôn hay chờ con bé My học hết năm học rồi mới ra đây! Vì đến đầu tháng 12 là tao kết thúc khoá học rồi.
Thắng nhìn cô bảo:
- Đến tháng 12 là cậu đã xong khoá học rồi à? Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thế!
- Ừ, Ngọc trả lời, thế còn cậu, bao giờ cậu xong việc trong này?
- Việc của mình chưa biết đến bao giờ xong, giờ hệ thống chưa ổn định, bên công ty mẹ cứ muốn tớ ở trong này thêm. Có lẽ chắc phải thêm 1,2 năm nữa!
Ngọc bất giác nhìn Linh, nó đang ngẩn người nhìn Thắng, Ngọc biết Linh vẫn chưa thôi cảm mến Thắng nhưng Thắng thì quá lạnh lùng. Giữa họ tồn tại một mối quan hệ hết sức lằng nhằng, phức tạp. Ngọc khẽ nhéo Linh, nó giật mình quay lại nhìn cô, cô đành cười để che dấu sự lúng túng của mình, cô bảo Linh:- Ăn nhiều đi mày, tao phải học mãi mới nấu được lẩu cá kèo đúng kiểu đấy!- Ừ ăn đây! Thế này đến cuối năm mày về Bắc, tao vào đây bơ vơ.- Mày mà có khái niệm bơ vơ! Mày cứ hô một cái chả có một đống anh lao vào xin mang về nuôi!Con bé My phá ra cười, nó hỏi mẹ sao cô Linh lớn thế mà vẫn có người mang về nuôi á? Cô cũng cười xoà với con. Thắng thì thủng thẳng bảo Linh nếu vào mà không có Ngọc, muốn đi đâu cứ gọi anh. Ở trong này không có thổ dân dẫn đường lạc là chắc. Mắt Linh đột nhiên ngời sáng.Sau hôm đó dường như mối quan hệ giữa Thắng và Ngọc rồi cả Linh lại trở lại bình thường. Họ tự cố gắng coi nhau là những người bạn ở cạnh nhau, quan tâm nhau. Ngọc tuy thế vẫn cẩn trọng hơn trong việc giao tiếp với Thắng. Cô không muốn cậu ấy có thể lầm lẫn bất cứ hành động nào của mình. Tốt nhất là như vậy.Rồi đột nhiên một ngày tháng 10, con bé My sau khi nói chuyện điện thoại với bố quay lại reo với cô bố sắp vào. Cô ngạc nhiên, cô có nghe nói về chuyện anh cũng định vào thăm em trai anh nhưng không nghĩ là sớm vậy. Con bé My bảo cô bố bảo bố sẽ gọi lại ngay đây, mẹ nghe máy nhé! Thế là chuông điện thoại lại reo, cô nhấc máy. Đầu dây bên kia Nghĩa hỏi cô có khoẻ không, cô trả lời mình ổn. Anh bảo đến tuần tới anh vào 3 ngày, sẽ ở nhà em anh nhưng muốn cô có thể ra ngoài để ăn một bữa tối với anh và cho con bé My đi chơi với bố một hôm. Cô đồng ý. Thế là tuần sau đó, đến hôm thứ 7, Nghĩa gọi điện. Cô cho Nghĩa biết địa chỉ nhà cô, anh bắt taxi đi tới. Anh bước vào nhà mang theo cả một vali quà cho con bé My. Khỏi nói con bé My mừng như thế nào, nó tíu ta tíu tít lôi hết quà bố mua cho ra bày thành một dãy. Anh quay sang nói chuyện với cô, vừa nói anh vừa quan sát căn hộ của hai mẹ con. Anh hỏi cô giá thuê thế nào, cô nói thì anh ngạc nhiên với cái giá rẻ như vậy có thể thuê một căn hộ tươm tất thế này. Cô bảo cũng may có Thắng bạn cô vào trước tìm thuê hộ chứ hai mẹ con thì chẳng biết đằng nào mà lần. Nghĩa chẳng nói gì, anh biết chắc chắn Thắng đã đứng ra lo một phần việc này vì nếu chỉ có thế làm sao thuê được ở đây, nhưng anh không tiện nói với Ngọc điều đó.Thế rồi anh rủ Ngọc và con đi chơi cùng anh ngày hôm nay, Ngọc khéo léo từ chối, cô bảo hôm nay cô phải làm nốt chỗ hợp đồng với bên làm thêm. Nghĩa đành đồng ý, anh bảo vậy để anh với con đi chơi rồi chiều 6h sẽ về đón Ngọc đi ăn tối cùng, vậy cũng được, Ngọc đứng lên lấy đồ chuẩn bị cho con gái, dặn con phải ngoan, nghe lời bố, đừng quá nghịch ngợm.Chiều tối hôm ấy, 6h Nghĩa và con quay lại gọi cô xuống đi cùng. Họ cùng nhau đi đến một nhà hàng ăn đồ Tàu do con bé My cứ đòi. Nghĩa gọi cả một bàn đồ ăn làm con bé My thì cười sướng, cô thì cằn nhằn là gọi nhiều quá! Nghĩa bảo chả mấy khi chiêu đãi hai mẹ con, đừng làm anh buồn. Ăn xong anh lại mời cô và con đi uống nước ở một quán cà phê gần nhà hát lớn. Thoắt cái con bé My đã chạy ngay đi chơi cầu trượt trong khuôn viên quán, chỉ còn lại Nghĩa và Ngọc còn ở lại. Nghĩa nhìn Ngọc rồi nói:- Lần này anh vào đây thăm con, thăm em và anh cũng có chuyện muốn nói với em luôn, anh sắp sửa lấy vợ. Dù tương đối ngạc nhiên nhưng cô vẫn hiểu việc này rồi cũng sẽ đến thôi, cô thấy bình thường, trước đây chẳng có lúc cô cũng chờ mong việc này hay sao? Cô bảo: - Chúc mừng anh, anh lấy Dương hả?- Không, không phải Dương. Là một cô gái anh mới quen.- Chuyện gì xảy ra với anh và Dương vậy? Ngọc hỏi, cô nhớ là Dương và anh cũng qua lại với nhau lâu thế, cô gái ấy còn đến cả nhà Nghĩa, lại được lòng mẹ anh thế nữa! Sao họ lại không lấy nhau nhỉ? Anh thở dài nói với cô:- Thực ra là Thuỷ có bầu nên bọn anh quyết định cưới!Ngọc nghĩ thầm, Thuỷ chắc là tên cô gái mới đây rồi. Trời ạ, không hiểu sao mà anh lại thế. Nghĩa bảo:- Chuyện cũng rắc rối anh cũng không muốn kể nhiều, nhưng có lẽ đến 17 tháng sau anh sẽ tổ chức.- Dù thế nào thì em cũng mong anh sẽ hạnh phúc. Nhưng nếu anh tổ chức vào tháng sau thì có lẽ em và con sẽ không ra dự được, vậy có gì em chúc mừng anh trước. Chắc thể nào cũng có lúc gặp nhau. Nghĩa không nói gì, anh chỉ thở dài. Ngọc nghĩ chắc việc này với Nghĩa cũng không đơn giản. Cô bảo Nghĩa:- Đến tháng 12 này em kết thúc khoá học, em đang suy nghĩ không biết hai mẹ con nên về Bắc luôn hay em chờ con kết thúc năm học mới ra. Vì nếu không, hết kỳ con lại phải chuyển.
- Theo anh em cứ ra sớm đi, việc xin học lại trường cũ cho con anh sẽ làm cho. Chắc cũng đơn giản thôi vì ở đó con vẫn đúng tuyến. Hai mẹ con ở trong này cũng vất vả, lại xa xôi, anh cũng không có điều kiện vào thăm con thường xuyên. Em xem cần gì bảo anh. Thế ra đó, em định ở đâu?
- Em cũng chưa biết, Ngọc khẽ khàng nói, quả thật mẹ con cô giờ chẳng có đâu là nhà, dù có ở đây hay ra ngoài đó thì hai mẹ con cũng chẳng có nhà.
Nghĩa bảo:
- Xem xem nếu có căn chung cư nào ổn, anh sẽ góp tiền với em mua cho hai mẹ con một chỗ cho ổn định.
- Em, em chưa tính gì cả, giờ em cũng chưa có tiền. Chắc hai mẹ con em sẽ tìm chỗ để thuê như trước thôi.
- Em và anh ta dạo này thế nào? Đột nhiên Nghĩa hỏi.
- Ơ, Ngọc ngay lập tức chưa phản ứng được với câu hỏi của Nghĩa, cũng bình thường. Em cũng chưa muốn vội vàng.
Nghĩa lại thở dài, anh bảo:
- Em hãy suy nghĩ thật kỹ nhé! Em còn con bé My ở cùng, hãy tìm cho con một người bố tốt.
Ngọc khẽ "vâng" rồi cả hai người lại rơi vào im lặng. Cô thầm nghĩ Nghĩa nói đúng, cô có cả bao năm để suy nghĩ, đừng nên vội vàng. Giờ mỗi bước đi của cô sẽ ảnh hưởng đến cả con, cô không thể chỉ ích kỷ nghĩ cho riêng mình. Đến lúc đó, con bé My đã chạy vào, trán nó lấm tấm mồ hôi. Ngọc vội gọi con ngồi xuống cho mát. Thế rồi cô bảo con:
- My này, nếu hết học kỳ I mẹ con mình về Bắc con thấy thế nào? Hay con muốn ở lại học hết năm học không?
- Ơ mẹ oi mình về thật á? Mình sẽ không bao giờ quay lại đây á?
- Ừ con ạ, mẹ đã kết thúc khoá học rồi! Việc ra Hà Nội khi nào mẹ tuỳ con thôi. Nhưng không phải là không bao giờ mình quay lại đây nữa. Nếu con thích, mẹ sẽ vẫn có thể đưa con vào đây vào hè chẳng hạn.
- Hic, con vừa mới kết bạn được với bạn Hân, bạn Nhị. Thế mà mẹ lại bắt con về Bắc, huhu.
Con bé oà khóc, Ngọc kéo con vào lòng an ủi, cô chẳng biết phải nói thế nào với con. Dù đã lường trước được tình huống này mà khi con nói Ngọc vẫn thấy đau lòng. Cô bảo:
- Ơ làm sao con phải khóc, con về đó thì lại gặp lại bạn cũ của con, được gần bố, gần ông bà, con không thấy thích à?
- Con không biết! Huhu, con thích có cả bạn Hân, cả bố với ông bà cơ!
Thế là cả buổi, Ngọc và Nghĩa phải ngồi dỗ dành con bé. Đến tận lúc ra về con bé vẫn tấm tắc khóc. Nghĩa tạm biệt hai mẹ con ở cửa, nói mãi con bé mới chịu thơm bố tạm biệt.
Nghĩa quay về Hà Nội, trước khi bay anh có gọi điện cho Ngọc nhưng lúc đó đang giờ đi làm nên Ngọc không chuyển máy cho con bé My được. Khi sắp kết thúc cuộc gọi, Nghĩa bảo cô anh rất tiếc vì họ đã đi đến bước này, quả thật lúc bắt đầu cãi vã, anh không bao giờ nghĩ mọi việc lại bị đẩy đi quá xa như vậy. Ngọc thở dài bảo anh chuyện gì qua rồi thì hãy cho qua đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa! Duyên phận của họ chỉ đến thế, cố nữa cũng không được. Sau đó mấy hôm đến ngày 20-10, buổi sáng hôm đó Ngọc được người giao hàng gọi điện, ra gặp cô được người giao hàng mang đến một bó hoa tuyệt đẹp. Ngọc hồi hộp mở chiếc thiệp nhỏ trong bó hoa ra xem, trong đó chỉ có dòng chữ "From me with love!" làm cô không hiểu là từ ai. Cô hỏi người giao hàng thì họ nói họ cũng không biết. Cô đành mang bó hoa về nhà, bày vào trong lọ rồi ngẩn người ngắm, không biết có phải là của Nam không nhỉ? Hôm qua cô với anh vừa gọi điện với nhau xong mà không thấy anh đả động gì cả. Bình thường cô cũng không quan trọng cái ngày lễ này lắm nên cô nghĩ chắc không phải của anh rồi. Thế nhưng chỉ đến trưa, cái người ấy đã lộ diện. Anh nhắn cho cô một cái tin hỏi:- Này em, hôm nay có ai tặng hoa cho em chưa?- Rồi, có nhiều anh lắm. Cô đùa.- Thật à? Thế thì biết làm sao nhỉ? Chắc hoa của anh bị cho xuống sọt rác mất!- Hoa nào của anh? Sọt rác gì cơ? Cô ngơ ngác.Anh nhắn lại kèm theo một icon bí hiểm, kêu dù có phải tranh đấu với hàng trăm chàng trai thì anh tin anh vẫn chiến thắng. "From me with love! Gửi đến em và con ngàn lời yêu thương".À ra thế, cô oà ra, thì ra anh chính là chủ nhân của bó hoa sáng nay. Cô ngồi cười thầm, anh đúng là đồ trẻ con. Tiếng ting ting, tin nhắn của anh lại tới, anh nhắn kêu hai mẹ con vui vẻ nhé, ngày này anh không vào được, nhớ hai mẹ con. Ngọc chẳng hiểu sao tim mình tràn lên một niềm vui khó tả, chỉ cần những hành động quan tâm, yêu thương nhỏ nhặt của anh cũng đủ làm tim cô tan chảy. Cô lại đã thấy mình nhớ anh, nhớ quay quắt. Giờ những con đường ở Sài Gòn cũng hình như đượm nỗi nhớ, đi qua quán cà phê cô và anh từng ngồi, cô nhớ anh. Đi qua khách sạn nơi tổ chức sự kiện lần trước, cô nhớ anh, qua những con đường họ đã từng đi qua, nơi đâu cũng làm cô nhớ.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com