TruyenHHH.com

Chay Hay Chet Mac Y Bach


---

Chương 108

Hơn hai mươi năm trước, Trịnh Phương Chu vẫn chưa phải là viện trưởng bệnh viện thành phố, chỉ là một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp trường y. Thành tích học tập trung bình, sau khi ra trường thì được nhận vào làm ở bệnh viện thành phố. Còn người bạn học xuất sắc nhưng tính tình lập dị của anh – Khang Kiện – lại từ chối mọi lời mời từ các bệnh viện lớn, tự mình mở một phòng khám tư.

Khang Kiện là thiên tài y học, chuyên trị các bệnh nan y, hiệu quả điều trị mỗi lần đều khiến người ta kinh ngạc. Phòng khám của anh ta làm ăn phát đạt đến mức khiến người bệnh thà không đến bệnh viện mà chọn đến chỗ anh, và sau đó đều hồi phục thần kỳ, ai nấy tấm tắc khen ngợi.

Trịnh Phương Chu cũng thường nghe kể về người bạn học cũ này, ngoài sự cảm thán trước tài năng của anh ta, anh không nghĩ nhiều hơn. Sau khi tốt nghiệp vài năm, Trịnh Phương Chu dần cắt đứt liên lạc với bạn học cũ, nhất là một người luôn lập dị như Khang Kiện.

Trịnh Phương Chu là người bình thường, sống một cuộc đời bình thường, làm việc chăm chỉ, lấy vợ, sinh con, và ở tuổi ba mươi thì leo lên được chức trưởng khoa.

Chuyện duy nhất không bình thường trong đời anh — chính là đứa con trai mang bệnh tim bẩm sinh. Anh đặt tên con là Trịnh Dương Phàm.

Thuyền ra biển lớn, giương buồm vượt sóng. Từ cái tên cũng có thể thấy được tình cảm sâu đậm mà Trịnh Phương Chu dành cho con trai, nhưng cơ thể của Trịnh Dương Phàm lại quá yếu đuối, sống sót đến tuổi trưởng thành đã là một kỳ tích. Trong bệnh viện không tìm được trái tim phù hợp để ghép, mà cơ thể của Dương Phàm lại không thể chịu đựng nổi một ca phẫu thuật thay tim, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể chết trên bàn mổ.

Từ khi lên tám tuổi, phần lớn cuộc sống của Dương Phàm là trong bệnh viện. Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Phương Chu quyết định tìm đến bạn cũ Khang Kiện để cầu cứu.

Sau bao năm không gặp, Trịnh Phương Chu lúng túng trình bày mục đích đến thăm, còn nói sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Khang Kiện nghe xong lại vô cùng nhiệt tình:
“Tôi có thể cứu con anh, cũng không cần tiền. Chỉ là tôi thiếu vài thiết bị chuyên dụng mà chỉ bệnh viện mới có. Anh cho tôi mượn mấy cái là được.”

Lúc đó Trịnh Phương Chu đã là phó viện trưởng, yêu cầu của Khang Kiện tuy có phần lạm dụng chức quyền, nhưng so với mạng sống của con trai mình, thì còn đáng là gì?

Anh đồng ý.

Khang Kiện hài lòng, rồi gọi một người ra: “Lăng Xuyên.”

Một cậu bé tám tuổi, gầy gò yếu ớt, rụt rè bước ra.

Trịnh Phương Chu ngạc nhiên hỏi: “Là con của cậu à?” Anh chưa từng nghe nói Khang Kiện kết hôn.

Khang Kiện đáp: “Không. Thằng bé là đứa tôi nhận nuôi từ cô nhi viện, tên là Kỷ Lăng Xuyên.”

Trịnh Phương Chu có phần nghi hoặc. Nếu là con nuôi, hẳn đã làm thủ tục hợp pháp, sao đứa trẻ này lại không mang họ Khang? Anh là người cha rất yêu thương con, nhưng lại chẳng nhìn thấy chút tình cảm nào của Khang Kiện dành cho Kỷ Lăng Xuyên.

Câu nói tiếp theo của Khang Kiện khiến anh sững sờ.

“Tim của thằng bé phù hợp hoàn toàn với con trai anh. Đợi đến khi Dương Phàm trưởng thành, đủ thể lực để phẫu thuật ghép tim — thì cho chúng nó đổi tim.”

Rõ ràng, Khang Kiện không hề yêu thương Kỷ Lăng Xuyên. Hắn ta ôm đứa trẻ về từ khi còn đỏ hỏn, dùng nó làm vật thí nghiệm cho hàng loạt thử nghiệm vô nhân đạo, rồi lại dùng y thuật cao siêu cứu sống khi nó sắp chết, cứ vậy nhiều lần. Khang Kiện là một kẻ điên vì y học, nhưng lại chẳng có trái tim của một lương y. Giờ đây, hắn ta còn nảy sinh một ý tưởng mới — liệu sau khi đổi tim, con người có thể đổi trí nhớ, thay đổi tính cách hay không? Khi đang đau đầu vì thiếu người làm thí nghiệm, thì Trịnh Phương Chu tìm đến.

Trịnh Phương Chu thấy thật vô lý.

Trái tim cấy ghép đều là của người hiến đã qua đời, còn đứa bé này vẫn đang sống! Nói chuyện cướp tim của nó ngay trước mặt nó, Khang Kiện chẳng khác gì cầm thú! Anh nhìn Kỷ Lăng Xuyên với ánh mắt thương cảm, nhưng đứa trẻ đã bị hành hạ đến mức tê dại, nghe thấy vậy vẫn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

Dù sao thì, chỉ cần còn một hơi thở, Khang Kiện cũng có cách kéo nó sống lại để tiếp tục tận dụng.

Trịnh Phương Chu đã từ chối, dứt khoát rời khỏi phòng khám. Anh nghĩ mình nên đi tố cáo Khang Kiện, cứu lấy đứa trẻ ấy. Nhưng anh lại chần chừ.

Tim của đứa trẻ đó… là đường lui của con trai anh. Một khi tố cáo, thì không còn nữa.

Anh đã động lòng. Hổ thẹn nhưng không thể phủ nhận: con của người khác, làm sao có thể quan trọng hơn con mình? Sự phản kháng ban đầu chỉ là do chưa thể dứt bỏ đạo đức trong lòng.

Mười năm sau, Trịnh Phương Chu đã là viện trưởng. Trịnh Dương Phàm nhờ học gia sư và tự học mà thi đậu vào đại học y, nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép cậu theo học.

“Bố ơi, con muốn đi học đại học.” Mười tám tuổi, Dương Phàm nói với ánh mắt đầy khát vọng, “Sau này con cũng muốn làm bác sĩ.”

Trịnh Phương Chu lặng lẽ nhìn con trai, không đáp lời. Anh không thể yên tâm để con đi học xa, càng biết rõ rằng với cơ thể này, Dương Phàm sẽ không thể trở thành bác sĩ.

Nhưng anh không nỡ từ chối con. Từ nhỏ đến lớn, Dương Phàm sống trong bệnh viện, quá khao khát thế giới bên ngoài.

Anh lại tìm đến Khang Kiện, hy vọng hắn có cách.

Và đúng là hắn có thật.

“Đơn giản thôi. Để Kỷ Lăng Xuyên thay con anh đi học đại học — chuyện giấy tờ giả mạo các thứ không cần tôi dạy chứ? Sau khi tốt nghiệp, Dương Phàm cũng đã đủ tuổi, đủ sức làm phẫu thuật. Tôi có cách giúp bọn họ đổi tim và đổi luôn ký ức. Khi đó, con anh vừa có trái tim khỏe mạnh, vừa có ký ức đại học — chẳng khác gì đã đi học, đúng không?”

Trịnh Phương Chu do dự: “Giả mạo thân phận đi học? Nhỡ bị lộ thì sao… Hơn nữa ký ức trước mười tám tuổi của Kỷ Lăng Xuyên quá đau khổ, tôi không muốn con trai mình biết.”

— Nhưng anh không từ chối, chỉ đặt ra nghi vấn. Điều đó chứng tỏ, Trịnh Phương Chu đã đồng ý trong lòng. Mười năm trước anh còn do dự, nhưng mười năm sau, nhìn con trai yếu đi từng ngày, anh không thể không ích kỷ.

“Có thể thôi miên, xóa ký ức trước mười tám tuổi của Kỷ Lăng Xuyên, cấy vào cho nó một cuộc đời bình thường, khiến nó nghĩ rằng mình chính là Trịnh Dương Phàm. Nhưng thôi miên thì tôi không rành.” Khang Kiện nói, “Bệnh viện của anh có bác sĩ tâm lý họ Hàn rất giỏi thôi miên, nhờ ông ta làm.”

Bác sĩ Hàn là chuyên gia thôi miên.

Trịnh Phương Chu đồng ý. Sau đó hỏi: “Cậu cần tôi làm gì?”

Đổi lợi lấy lợi — người lớn ai cũng hiểu điều đó.

“Như cũ thôi, cần vài thiết bị thí nghiệm.” Khang Kiện nói, “Nhưng lần này cần thêm vài thứ mới… Mấy thi thể vô danh đang chờ hỏa táng ở nhà xác, cho tôi vài cái.”

Trịnh Phương Chu kinh hoảng: “Thi thể? Cậu cần làm gì?”

Khang Kiện đáp: “Đừng căng thẳng, chỉ là làm vài thí nghiệm nhỏ.”

Trịnh Phương Chu không muốn nghĩ tới “thí nghiệm nhỏ” đó là gì. Anh lập tức đồng ý, sau đó đi tìm bác sĩ Hàn. Lấy thân phận viện trưởng ra uy, thêm nửa dụ dỗ, nửa đe dọa, cuối cùng cũng khiến bác sĩ Hàn gật đầu đồng ý thôi miên Kỷ Lăng Xuyên.

Sau khi bị thôi miên, Kỷ Lăng Xuyên quên sạch ký ức đau khổ của mười tám năm đầu đời, quên luôn kẻ ác mộng mang tên Khang Kiện. Cậu nghĩ mình tên là Trịnh Dương Phàm, có một cơ thể khỏe mạnh, một cuộc đời bình thường, là con trai của Trịnh Phương Chu. Cậu chuẩn bị bước vào đại học — là trường đại học y tốt nhất.

Tại đại học, Kỷ Lăng Xuyên kết giao nhiều bạn bè, tính cách hòa nhã, học hành xuất sắc. Dưới tên Trịnh Dương Phàm, cậu bắt đầu một cuộc sống mới, cắt đứt hoàn toàn với quá khứ. Cậu là một người tích cực, thường xuyên tham gia hoạt động thiện nguyện, thậm chí còn đi hiến máu nhiều lần.

Nhưng một cuộc đời bị đánh cắp thì mãi vẫn là đánh cắp. Sau khi tốt nghiệp, Trịnh Phương Chu lại nhờ bác sĩ Hàn thôi miên lần nữa, chuẩn bị cho ca thay tim. Kỷ Lăng Xuyên vẫn mang ký ức về một cuộc đời bình thường, đại học, và công việc, nhưng cậu không còn nghĩ mình là Trịnh Dương Phàm nữa. Cậu trở lại làm Kỷ Lăng Xuyên — một đứa trẻ mồ côi được “ân nhân” Trịnh Phương Chu tài trợ ăn học.

Mặc dù thực tế, người nhận nuôi cậu là Khang Kiện.

Trịnh Phương Chu mời Kỷ Lăng Xuyên về bệnh viện làm việc, thực chất là để dễ kiểm soát. Kỷ Lăng Xuyên học hành giỏi giang, làm việc xuất sắc, có hiểu biết sâu về huyết học.

Trịnh Phương Chu rất hài lòng. Bởi vì trí tuệ và thành tựu của Kỷ Lăng Xuyên — sau này đều sẽ thuộc về con trai anh.

Đầu tháng 2 năm 2017, trong bệnh viện bắt đầu xuất hiện nhiều bệnh nhân bị nổi mẩn như muỗi đốt, chưa đầy mười ngày đã toàn thân lở loét, mặt mũi biến dạng mà chết. Bệnh được gọi là truyền nhiễm do virus X, không rõ nguồn gốc. Nhưng viện trưởng Trịnh Phương Chu lại chẳng bận tâm, vì tháng sau, con trai anh có thể tiến hành ca ghép tim.

Giữa tháng 3 năm 2017, thời cơ chín muồi. Bệnh viện “điều chuyển công tác” Kỷ Lăng Xuyên, thực tế là Trịnh Phương Chu đưa cậu đến tay Khang Kiện, lại khiến người khác không chút nghi ngờ.

Trong phòng thí nghiệm của Khang Kiện, Kỷ Lăng Xuyên và Trịnh Dương Phàm đã hoán đổi trái tim và ký ức. Trịnh Dương Phàm có được ký ức của Kỷ Lăng Xuyên — một đứa trẻ mồ côi được tài trợ, cuộc sống đại học và công việc — dĩ nhiên, phần lớn là ký ức giả. Đồng thời, cậu có một trái tim khỏe mạnh, và tin rằng mình là Kỷ Lăng Xuyên.

Còn Kỷ Lăng Xuyên nhận trái tim bệnh tật, và tin mình là Trịnh Dương Phàm – đứa bé yếu đuối sống trong bệnh viện suốt đời.

Lúc này, chỉ cần thêm một lần thôi miên nữa, để cả hai lại nhận nhầm thân phận — tức là đổi lại tên — là có thể hoàn thành “Trịnh Dương Phàm” hoàn mỹ: khỏe mạnh, có ký ức đại học, và biết mình là con của Trịnh Phương Chu.

Còn Kỷ Lăng Xuyên? Với trái tim tàn tạ, cậu chẳng sống được bao lâu nữa.

Nhưng lần này, bác sĩ Hàn từ chối. Hai lần thôi miên trước đã khiến lương tâm ông day dứt đến mức chẳng dám nhìn thẳng mặt Kỷ Lăng Xuyên mỗi khi gặp trong bệnh viện.

Trịnh Phương Chu không ép. Anh không quan tâm con mình có biết mình là ai hay không, anh chỉ cần nó sống bình an, đạt được mong muốn.

Trịnh Dương Phàm được đón về nhà, còn Kỷ Lăng Xuyên bị bỏ lại trong phòng thí nghiệm của Khang Kiện.

Khang Kiện muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng trên thân thể đang hấp hối của cậu — hắn rút hết máu trong người Kỷ Lăng Xuyên, giữ lại toàn bộ thứ máu chứa đầy virus.

Khang Kiện là một thiên tài y học điên loạn, hắn đã chữa khỏi vô số căn bệnh nan y, nhưng rồi không còn thỏa mãn. Hắn muốn thử thách bản thân — tự chế tạo một loại virus đáng sợ, để khi nhân loại đối mặt với khủng hoảng sinh tồn, hắn sẽ xuất hiện cùng thuốc giải, trở thành cứu tinh vĩ đại.

Từ trước năm mười tám tuổi, Kỷ Lăng Xuyên đã là vật thử độc của hắn. Máu cậu chứa đầy virus X — mầm bệnh nguy hiểm nhất.

Lượng virus này đã lan truyền theo các lần hiến máu tình nguyện của cậu, âm thầm ngủ đông trong cơ thể người khác, cho đến tháng 2 năm 2017 — đồng loạt bùng phát.

Những chuyện sau đó, Kỷ Lăng Xuyên không còn biết nữa.

Cậu chết trong phòng thí nghiệm của bác sĩ Khang.

Lúc chết, vẫn nghĩ mình là Trịnh Dương Phàm.




Chương sau dài lắm á mấy ní =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com