Chau Man Cho Doi Anh Duong Hoan
Chuyện tình cảm với Trương Mẫn, Phiếm Châu không hề có ý định giấu giếm nhưng vốn biết gia đình mình có cách nhìn nhận vấn đề này như thế nào nên cũng không muốn công khai, sợ làm ảnh hưởng đến Trương Mẫn. Hai người họ ở bên nhau yêu thương ngọt ngào hơn 1 năm. Cuộc sống lứa đôi cứ vậy bình lặng trôi qua trong vui vẻ, đầm ấm và thấu hiểu. Tuy nhiên, giấy thì không gói được lửa, dù không ai trực tiếp nói ra nhưng mối quan hệ giữa 2 người cũng bị người nhà nhìn thấy và có những phản ưng khác nhau. Hôm đấy. Trương Mẫn đang đến bệnh viện thăm Triết Hạn thì ba gọi về nhà lớn. Sẵn vừa hết ca trực nên Triết Hạn cũng theo Trương Mẫn về cùng luôn. Ba Trương từ sau khi làm rõ mọi chuyện với Triết Hạn thì ông cũng không còn ép uổng Trương Mẫn phải từ bỏ tâm huyết của mình, cũng như không muốn bắt Triết Hạn phải làm điều mình không muốn nữa. Vì vậy, tình cảm giữa gia đình có phần ấm áp hơn, Trương Mẫn cũng thấy ba gần gũi hơn một chút, cha con cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.Sau khi ăn cơm tối, ba Trương gọi 2 anh em vào phòng làm việc nói chuyện.- Trương Mẫn, theo như ba được biết, con đang có mối quan hệ tình cảm với 1 người đàn ông, đúng không?- Đúng vậy, Ba? - Trương Mẫn cũng không phủ nhận. Anh nghĩ trước sau gì cũng biết, chuyện này cũng không phải vấn đề gì đáng xấu hổ mà phải giấu giếm.- Con hiểu rõ gia đình bên đó chứ?- Ba hỏi vậy nghĩa là ba đã tìm hiểu và biết về gia đình bên đó.- Đấy là điều cần làm con ạ. Vậy ta thẳng thắn nhé. Theo ta được biết, Triệu Lão gia là người cực kỳ cổ hủ, ông ấy không chấp nhận mối quan hệ đồng giới. Bạn trai con lại là con trai độc nhất, con nghĩ con có thể vượt qua được cửa ải này không?- Triệu Phiếm Châu yêu con, và con tin chúng con có thể thuyết phục được họ chấp nhận.- Con có biết sai lầm lớn nhất của tuổi trẻ các con là gì không? Là đôi khi tự tin thái quá. Ba dù không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, chỉ cảnh báo con 1 điều. Triệu gia từ xa xưa đã theo con đường binh nghiệp, họ cứng nhắc 1 cách đáng sợ, con hiểu chứ?- Con sẽ có cách!Triết Hạn từ nãy giờ im lặng lắng nghe, thấy Trương Mẫn tỏ vè quyết tâm thì anh cũng lên tiếng động viên:- Ba ạ, thời đại bây giờ cũng thoáng hơn rồi. Con nghĩ, nếu họ thương con cháu họ thì chắc sẽ chấp nhận cho hai đứa thôi. Trương Mẫn rời nhà lớn về đến nhà thì trời đã khuya. Phiếm Châu mấy hôm nay có việc ở thành phố bên cạnh, sáng đi tối về nên lúc anh tắm rửa xong xuôi rồi mà cậu vẫn chưa về. Nhắn tin cho cậu thì không thấy hồi âm, chắc đang đi trên đường, vì vậy anh chui vào chăn nằm ngủ trước. Đang nằm trằn trọc mãi không ngủ được, anh ngồi dậy tính xuống bếp uống ngụm nước. Vừa mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Phiếm Châu đang thay giày và cởi áo khoác ở huyền quan, anh phi vội từ trên lầu xuống, lao thẳng vào người cậu. Phiếm Châu đã quen với cảnh này nên khi thấy anh kêu a lên 1 tiếng đã đứng tấn lại cho vững rồi dang tay ra chào đón quả bóng tròn tròn đang lăn nhanh từ trên lầu xuống. Trương Mẫn sẵn đà nhảy phốc lên, bám lên người Phiếm Châu như gấu Kaola, hít hà 1 hơi thật dài mùi hương nam tính của người đàn ông anh yêu. - Chưa ngủ à, nhớ em đến vậy sao?- Híc, sao em về muộn thế? - Trương Mẫn nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là 3h sáng - Sao muộn vậy rồi em không ở lại đơn vị nghỉ ngơi luôn, còn về làm gì cho mệt vậy?- Thế không phải anh không ngủ được vì nhớ em à? Em không về, anh định thức trắng cả đêm đúng không?- Hì, sao biết.- Sao không chứ, em là bác sĩ, bệnh của anh, em rõ nhất mà.- UHm, đúng là không có em, anh không ngủ được - Nói xong Trương Mẫn siết chặt vòng tay đang ôm trên cổ Phiếm Châu, ghé miệng hôn lên đôi môi cậu 1 cái thật kêu rồi trượt người xuống cho cậu đi tắm.Đêm nay, Phiếm Châu về muộn nên hai người không làm gì, chỉ ôm nhau ngủ. Trương Mẫn có thói quen ngủ nghiêng 1 bên nên Phiếm Châu sẽ là người nằm phía sau, áp ngực vào lưng anh, cho anh gác đầu lên tay, tay còn lại sẽ vòng qua ôm lấy bụng anh, bao bọc cả người anh vào trong ngực. Mấy ngày này công việc rất nhiều nên cậu gần như không có mấy thời gian nghỉ ngơi, do vậy, chỉ đặt mình xuống, hôn nhẹ anh 1 cái rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Thường thì Trương Mẫn nằm trong vòng tray Phiếm Châu sẽ vô cùng dễ ngủ nhưng không hiểu sao đêm nay anh lại trằn trọc đến bực bội. Câu chuyện đã nói với ba Trương hồi tối khiến anh khá lo lắng và phiền lòng. Dù mạnh miệng với ba như vậy nhưng anh biết mọi việc sẽ không dễ dàng, đơn giản như vậy được. Hơn 1 năm ở bên Phiếm Châu, dù ít dù nhiều, anh cũng đã tìm hiểu về Triệu gia, anh biết thái độ của Triệu lão gia đối với vấn đề của 2 người. Hiện tại họ chưa có động thái gì có thể chỉ đơn giản là họ chưa phát hiện ra con cháu cục cưng của họ đang sống với 1 người đàn ông mà thôi. Trương Mẫn khẽ xoay người nằm đối diện với Phiếm Châu, tiếng thở đều đều có chút mệt mỏi của cậu khiến anh đau lòng. Chợt có 1 niềm bất an không tên len lỏi vào tâm hồn anh. Anh không biết Phiếm Châu sẽ bảo vệ tình yêu của cậu đối với anh bằng cách nào nhưng anh biết cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, thậm chí anh còn biết có thể có những cách cực đoan nhất, cậu cũng sẵn sàng làm. Điều đó sẽ gây tổn thương đến mối quan hệ ruột thịt của cậu, mà điều đó xảy ra thì anh lại chính là tội nhân, anh không muốn điều đó xảy ra.Đang triền miên trong những suy nghĩ, nước mắt anh rơi lúc nào không rõ. Như cài sẵn chế độ cảnh vệ, Trương Mẫn mới xoay người 1 lúc đã thấy Phiếm Châu mở mắt ra, cậu mở to đôi mắt nhìn anh rồi hốt hoảng hỏi tại sao anh lại khóc. Trương Mẫn lắc đầu không nói gì, vòng tay rúc sát hơn vào người cậu. Phiếm Châu không biết anh gặp chuyện gì, nhưng lúc này biết anh cần sự im lặng để bình ổn lại tâm trạng nên cậu cũng im lặng, chỉ ôm anh thêm chặt. Đó chính là cách mà cậu ở bên anh. Đồng lòng, thấu hiểu, chở che và bao dung.- Châu Châu, nếu, anh chỉ nếu thôi nhé, có 1 ngày chúng ta không thể ở bên nhau nữa thì sao? Em có nhớ anh không?- Anh bị sao thế? Tự nhiên nói nhăng nói cuội gì đấy?- Anh chỉ giả sử thôi?- Mẫn, nói em nghe, hôm nay anh gặp chuyện gì phải không? Đừng có giấu em.- Không có gì, chỉ là anh xem 1 bộ phim tình cảm và có chút liên tưởng đến chuyện của mình thôi.- Mẫn, anh nghĩ em là ai? Em còn hiểu anh hơn chính anh nữa đấy. Đừng có nói dối em. Anh mà không nói ra thì em cũng có cách để biết thôi. Khi đó đừng trách em.- Hôm nay, ba gọi anh về nhà lớn. Ba biết chuyện chúng ta sống chung rồi. Ông không phản đối nhưng ông lo sợ phía nhà em.- Vì thế mà anh khóc à?- Anh có chút lo sợ. Anh biết ông Nội em là người có cái nhìn như thế nào về chuyện này, mà với thế lực gia đình em thì ...- Mẫn, anh tin em không? nếu yêu và tin em thì anh nên biết không ai có thể động vào người em yêu, anh hiểu không? Việc của anh chỉ là yêu em và ở bên em thôi. Nhớ nhé.Trương Mẫn nhìn đôi mắt thâm tình đầy tự tin của Phiếm Châu thì dù trong lòng vẫn còn chút dự cảm bất an cũng nở 1 nự cười để cậu an lòng. - Thôi ngủ đi, mấy hôm nay em vất vả rồi, ngủ chút lấy sức mai đi làm.Phiếm Châu gật đầu rồi ôm siết người đàn ông mềm mại này vào lòng, vỗ lưng trấn an anh. Mặc dù nói với anh những lời rất chắc chắn nhưng chính bản thân cậu biết vấn đề này nó sẽ phức tạp như thế nào. Cậu là người hiểu rõ nhất ông Nội là người như thế nào, bàn tay thế lực của gia tộc họ Triệu có thể vươn dài đến thế nào. Nén tiếng thở dài, cậu nhắm mắt cố đưa mình vào giấc ngủ. Cậu sợ nếu cậu không ngủ, sẽ khiến anh thêm bất an, lo lắng. Bên ngoài trời bất chợt nổi cơn sấm sét, ánh chớp xé ngang dọc bầu trời vốn đang trong xanh. Mây đen nhanh chóng kéo về và cơn mưa nhanh chóng trút xuống như thác đổ. Trương Mẫn khẽ rùng mình rồi rúc sát hơn vào người cậu tìm hơi ấm. Hai người ai cũng tưởng như ngủ nhưng thực chất là đang thức chìm đắm trong suy tư của mỗi người, chỉ là không dám động khẽ, chỉ sợ người còn lại thức giấc mà thôi ...( Còn nữa)
******Lời tác giả:haizzz bảo ngược mà vào đề khó quá, cứ phải cà kê dây muống 1 hồi đã =))))))) Các cô sẵn sàng chưa?
******Lời tác giả:haizzz bảo ngược mà vào đề khó quá, cứ phải cà kê dây muống 1 hồi đã =))))))) Các cô sẵn sàng chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com