Charliebabe Racing Hearts Trans
Đến bệnh viện, Pete dẫn đường đến quầy lễ tân, mở lời hỏi xem Babe đang ở phòng nào."Xin chào, chúng tôi đến thăm... ừm... Babe." Nói đoạn, Pete quay đầu nhìn Way để cậu ta nói ra cái tên đầy đủ."Pit Babe." Way xác nhận, và Pete lặp lại với nhân viên lễ tân. Cô ấy gõ tên vào máy tính rồi dò trong danh sách, và thông báo. "Pit Babe... anh ấy đã xuất viện sáng nay rồi ạ." Pete cảm thấy nhẹ lòng hẳn, bèn nói lời cảm ơn rồi cùng Way ra khỏi cửa bệnh viện, đến chỗ để xe."Thật may quá." Pete cảm thán, bỗng liếc mắt để ý vẻ lo lắng trên gương mặt Way. "Ý tôi là, ít nhất chúng ta biết cậu ấy vẫn ổn. Không bị thương quá nặng."Way chỉ thở dài, tựa lưng vào ghế phụ. "Vậy giờ sao? Sao tôi gặp nó đây?""Tới nhà." Pete nói như thể đó là điều hiển nhiên, và đưa tay khởi động xe, "Địa chỉ là gì?" rồi ra hiệu cho GPS sẵn sàng nhập dữ liệu."Cái gì?" Way bối rối hỏi lại. Thật sự là cậu ta vẫn chưa quen với cách Pete nói chuyện, khi anh ta luôn đi thẳng vào vấn đề và thỉnh thoảng còn khiến Way không bắt nhịp kịp."Thì địa chỉ của Babe ấy, chứ chẳng lẽ hỏi địa chỉ của tôi?" Đó thấy chưa, vào ngay trọng tâm luôn."Chờ đã... cái gì cơ... sao tôi đột ngột đến nhà Babe thế được." "Ai nói là đột ngột?" Pete chỉ vào điện thoại của Way, ý chỉ cậu ta hãy gọi cho Babe đi."Anh có nghiêm túc không đó? Tự nhiên gọi điện cho nó bất ngờ vậy sao được." Way phản đối."Cậu có thể thôi phàn nàn và gọi thẳng cho cậu ấy được không?" Và Pete cắt ngang, thúc giục Way hãy hành động ngay đi.Ngoài mặt miễn cưỡng, cậu ta mở khóa điện thoại và tìm tên Babe, rồi chút xíu lưỡng lự trước lúc bấm gọi. Sau năm tiếng chuông đổ, có ai đó bắt máy."Alo?" Way cất giọng, và một thoáng im lặng ở đầu dây bên kia khiến cậu ta phải đưa điện thoại ra xa trước khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc."P'Way ạ?" Giọng ấy không phải của Babe, là Charlie. Way gồng mình cố gắng, "Ừ, tao đây. Babe... Babe có ổn không?" và lắp bắp trả lời, cảm giác như gánh nặng tội lỗi đè nặng trên vai. "Tao... tao xin lỗi. Tao không hề muốn mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy. Làm ơn hãy nói là Babe ổn đi.""Giờ anh ấy không sao rồi ạ. May mắn là ảnh không bị nặng lắm." Charlie mang lại hy vọng cho Way."Tao... tao đến thăm nó được không?" Cậu ta ngại ngần hỏi, không biết sự hiện diện của mình sẽ được đón nhận như thế nào, bèn đưa mắt nhìn Pete đầy bồn chồn.Sau một khoảng lặng, Charlie mới đáp lại. "Dạ được." Cuộc nói chuyện nghe chẳng chút hào hứng vì Charlie và Way không thân thiết mấy, và cậu biết Way sẽ không bao giờ ưa mình. Nhưng cậu vẫn đồng ý vì Babe, có lẽ khi gặp được Way anh mới thôi lo lắng."Cảm ơn." Way nói, với cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Pete vẫn đều tay lái đưa họ đến nhà Babe và Charlie..Đến nơi, Way hít một hơi thật sâu, nỗi mong chờ đầy hồi hộp nặng trĩu con tim. Pete gật đầu động viên cậu ta, và hai người bước vào trong khi Charlie mở cửa đón họ. Nhìn nội thất trong nhà, Pete không khỏi ưa thích lối trang trí độc đáo, từ bên kệ chất đầy những chiếc cúp và huy chương cho đến một ma nơ canh mặc trang phục đua xe. Và ở trung tâm quả là điều không ngờ tới - một chiếc xe hàng thật đậu trong phòng khách. Pete tự cười thầm, công nhận tính lập dị của chủ nhân căn nhà.Cả hai ngồi xuống ghế, và Charlie mang nước đến đãi họ."Cảm ơn." Pete lịch sự nói."À Charlie, đây là Pete. Anh ấy... tao đang ở nhà anh ấy một thời gian." Charlie gật đầu, mỉm cười chào Pete. Rồi để ý thấy Way đưa mắt nhìn xung quanh, cậu biết là đối phương đang muốn hỏi về Babe. "Babe đang ở trên lầu ạ. Anh ấy đang tắm, sẽ xuống ngay." Và sự im lặng lại bao trùm cả không gian. Pete đảo mắt qua lại giữa Way và Charlie, nhìn thấy rõ bức tường ngăn cách giữa họ. Cuộc nói chuyện khô khan ấy khiến anh ta quyết định lên tiếng để xua đi bầu không khí nặng nề."Charlie, hy vọng cậu không thấy phiền khi tôi hỏi vầy, nhưng cậu cảm thấy thế nào khi biết mình sắp làm cha vậy?" "Em hạnh phúc lắm ạ. Biết mình sắp có một gia đình của riêng mình khiến em rất tự hào." Charlie cười tươi đáp lại."Hẳn rồi." Pete nhận xét."Anh, định có con ạ?" Cậu tò mò hỏi, và anh ta chỉ nhún vai. "Ừ thì tôi cũng chưa thật sự nghĩ về nó. Chỉ là đến lúc rồi thôi." Nói đoạn, Pete quay sang nhìn Way. "Còn cậu, Way? Cậu có định có con không?"Trước khi Way kịp trả lời, giọng Babe đã vang vọng trên lầu, làm cuộc nói chuyện tạm ngưng một chút. "Charlie, máy sấy đâu rồi? Anh không tìm thấy.""Em lên ngay đây ạ ~!" Charlie hét to, rồi xin phép lên lầu giúp Babe. Khi cậu vừa khuất bóng, Pete đã nhân cơ hội này để đào sâu hơn vào vấn đề đang bàn luận, "Vậy, Way, cậu thì sao?" và tựa lưng sâu vào ghế sô pha. "Có bao giờ nghĩ đến việc có con không?"Way thở dài, nhấp một chút nước trong vẻ trầm ngâm. "Tôi không biết."
—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com