TruyenHHH.com

Chào Em, Cô Bé! (Nắm Tay Em, Ôm Em Và Hôn Em)

Phần 37: (17+) Chào em, cô bé. Anh là Vương Trần Hàn Phong.

Solitary_Hyn_

Phần 37: (17+) Chào em, cô bé. Anh là Vương Trần Hàn Phong.

Nghe thấy tiếng chào, Chàng trai cao ráo kia đứng dậy, quay người, mỉm cười nhàn nhạt tiến về phía Hy, cúi người nhìn cô:

- Tôi nhớ khi nãy bước vào em không có đeo kính mà.

- À, tôi bị cận, trong công việc tôi sẽ dùng kính để đeo, anh thấy bất tiện sao?

Chàng trai lắc đầu nhẹ rồi khoai thai đứng thẳng dậy:

- Có vẻ trí nhớ của em không tốt cho lắm.

Hy bất giác cảm thấy khó chịu, người này toàn nói những câu kì lạ:

- Ý anh là sao?

- Em thực sự không nhớ tôi là ai?

Chàng trai đó lại bước sát đến trước mặt Hy, ánh mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt cô. Hy thất thần có chút kinh sợ. Chẳng hiểu sao người trước mặt lại khiến cô dè chừng đến thế. Chàng trai đó thở dài, rồi cười nhẹ:

- Hình như vậy thật rồi. Em quên thật rồi. Chúng ta đã từng gặp nhau. Em còn nhớ bữa tiệc của Vương Thịnh cách đây không lâu chứ? Tôi là vị khách đã theo em suốt cả buổi tối.

- A!

Hy khẽ than lên một tiếng. Bảo sao:

- Xin lỗi anh, bữa tiệc đó quá nhiều người, khách lại dùng mặt nạ, mặc dù có gặp qua anh trước cổng công ty, nhưng vì trời tối và lúc đó cũng không đeo kính, nên không nhớ kỹ được anh. Trịnh Vương Hoan. Mong anh lượng thứ. Tôi hơi ngu trong khoản nhớ mặt người mới quen. Rất xin lỗi.

Hoan ngồi dựa lên bàn làm việc, than nhẹ:

- Thật đáng buồn, vì em không nhớ tôi.

Câu nói vừa rồi có chút gì đó buồn bực, Hy thấy mình nhớ ngẩn khi nghĩ vậy. Nhưng tận sâu trong đâu đó, Hy vẫn có cảm giác gặp người này ở đâu đó đã lâu lắm rồi. Để sự nghi ngờ sang một bên, Hy vào thẳng vấn đề chính:

- Anh tìm tôi có việc gì sao?

Hoan đứng thẳng dậy, mời Hy ngồi đối diện mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- À, cuối tuần này công ty tôi có mở tiệc thiết đãi khách. Vì là chỗ quen biết với thầy James, tôi đã chủ động liên lạc với thầy để xin thông tin những người đầu bếp chuyên nghiệp. Và thầy giới thiệu em.

Hy cười khiêm tốn:

- Có lẽ thầy đánh giá tôi hơi cao mất rồi. Tôi vẫn chỉ là sinh viên đang đi thực tập tôi. Kinh nghiệm vẫn chưa có nhiều. Chỉ e là sẽ dễ dàng mắc lỗi mất.

Hoan gật đầu:

- Nhưng tôi lại tin sự lựa chọn của thầy James. Mong em suy nghĩ kỹ lời đề nghị này. Vì hiện giờ, chúng tôi đã có bếp trưởng rồi, nhưng còn thiếu bếp phụ nữa. Tôi lại rất thích món bánh ngọt trong tối hôm trước em đã làm cho tôi xem. Bữa ăn này rất quan trọng với công ty tôi, lại quá gấp để tìm đầu bếp khác. 

Hy suy nghĩ một lúc, rồi đành gật đầu đồng ý:

- Nếu anh đã không chê tôi thì tôi đồng ý. Nếu có lỗi lầm nào mong anh bỏ qua nhé. 

Hoan mỉm cười, rồi đưa cho Hy tập giấy về buổi thiết đãi hôm ấy, kèm theo cách thức liên lạc. Hy nhận lấy rồi cũng viết cho Hoan số điện thoại của mình. Sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

- Vậy tôi xin phép. Hạn gặp vào thứ 7 tuần này nhé.

- Cuộc nói chuyện của chúng ta, vẫn chưa dừng mà - Hoan lên tiếng.

Hy dừng lại, cố gắng giữ trạng thái lãnh đạm bình tĩnh, quay người hỏi:

- Còn chuyện gì nữa sao?

- Còn chứ, một chuyện quan trọng hơn.

Hy có dự cảm không tốt. Giọng nói của anh ta bắt đầu thay đổi, ma mị và bông đùa. Hoan cười:

- Em có bạn trai rồi đúng không?

- Việc đó có liên quan gì đến công việc không nhỉ?

Quả nhiên, anh ta có ý đồ khác. Hy bất giác lùi lại một bước. Hoan thôi dùng ánh mắt dò xét Hy, thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm, cười nhẹ một cái rồi ra vẻ thanh minh:

- Em đừng lo, tôi chỉ muốn đảm bảo, sẽ không làm phiền cuộc hẹn cuối tuần của em với bạn trai thôi mà.

Hy cười trừ:

- Tôi xin phép.

Hy nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Trịnh Vương Hoan ngồi đó, mỉm cười bí hiểm. Đúng là 4 năm qua ngoại hình của cậu đã thay đổi đi rất nhiều, tính cách và phong thái lại càng thay đổi. Thế nhưng, cũng không thể Hy không nhận ra cậu như vậy chứ.

Chẳng phải ở viện trẻ mồ côi ấy, cậu đã gửi cho Hy lá thư có lời nhắn đó đấy thôi:

" Tôi yêu chị. Tiểu Hy của tôi. Chờ tôi nhé..."

------------------------------------------------------------------------

7h30 tối.

Tối đó, Hy nhận cơn mưa trách mắng từ Ngọc qua điện thoại, vì dám để Hoàng đi đón Ngọc. Cô mãi mới thoát được cơn thịnh nộ của Ngọc khi điện thoại hết pin vì sập nguồn. Thầm tạ ơn trời đất vì nó sập nguồn rất đúng lúc, ngay sau khi Ngọc vừa nói: "Tối nay tôi đến chỗ bà ng..."

Đủ biết tối nay Ngọc sẽ đến đây dần cô tiếp rồi. Đã thế, hôm nay "bà dì" của Hy lại đến nữa.

Tắm rửa xong, Hy ngồi trên ghế sofa mở TV lên xem có gì hay ho. Vừa xem lại tài liệu Trịnh Vương Hoan gửi ban sáng. Đúng lúc TV đang phát nhạc tình yêu buồn buồn nữa. Cơn đau bụng của "bà dì" bắt đầu ậm ịch. Chả hiểu sao hôm nay lại đau nữa, bình thường cũng không sao mà. Đau quá, Hy bèn lấy ly rượu vang trong rủ uống một hớp cho nóng bụng, giảm đau. Sau đó nằm trên ghế sofa nghe nhạc.

 Hy cứ thế thở dài nghĩ vớ vẩn.

Ngọc cũng đã về nước, và hình như nó cũng rậm rịch rung động trở lại với Hoàng rồi, thái độ bực tức vừa nãy là bằng chứng. Hoàng có vẻ cũng đang xốn xang với Ngọc, nhìn biểu hiện lúc Hy nhờ đón Ngọc ở sân bay là biết. Đã thế, Hy nhất định phải giúp họ thành đôi. Thời gian thật kỳ diệu, mới hơn 4 năm xa cách đã có thế khiến hai người tưởng không nên duyên nhận ra tình cảm của nhau.

Nhưng, vậy, còn Hy với Phong?

Hy bỗng thấy nhớ Phong vô cùng. Chính xác là cả ngày hôm nay không gặp anh ấy. Thường thì tối muộn anh ấy sẽ ghé qua, ôm nhau vội một cái rồi Hy lại bắt anh về nhà ngay. Vì quá muộn, cũng vì anh ấy luôn trông rất mệt mỏi sau mỗi ngày làm việc. Công việc trong thời gian này rất quan trọng với Phong, Hy không muốn khiến anh ấy mệt mỏi hơn.

Hy cứ vô thức lại giơ chai rượu lên uống tiếp.

Nhưng chính vì thế mà kể từ khi anh về nước đến giờ, hai người vẫn chưa hẹn hò buổi nào, bên nhau cũng chỉ quanh quẩn trong nhà thôi. Dạo gần đây Hy hay nhớ về những ngày tháng cũ. Bỗng Hy nhớ lại những ngày hẹn đầu tiên thời cấp 3. Nhớ đến lúc anh ấy cùng Hy ăn thịt nướng ở vỉa hè không có tiền trả nên phải rửa bát thuê. Nhớ cả những lúc chiều tàn, cùng học  trên lớp với anh ấy. Ôi những ngày tháng vô tư "chung nhà" ấy đẹp biết bao. Chẳng phải bận tâm lo nghĩ điều gì cả.

Nghĩ đến đây, chả hiểu sao nước mắt Hy đã rơi thành hai hàng dài rồi. Sự tủi thân cứ kéo đến chả kiểm soát được. Lau mãi nước mắt chả hết, muốn gọi điện cho Phong mà pin điện thoại lại hết. Chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như thế. Đen lại đen hết đường.

Hy với tay lấy chiếc điện thoại đã sập nguồn, cố gắng bật lên xem còn chút hy vọng gọi một cuộc hay không. Cô cũng lấy sạc dự phòng kích pin nữa, nhưng chả thể nào mở nổi điện thoại lên. Hoặc do nước mắt đầm đìa cùng tâm trạng rối bời làm Hy không thể bình tĩnh nổi. Hy bất lực quang điện thoại cùng cục sạc xuống đất. Khóc tu tu như đứa trẻ.

- huhu... Mình làm sao thế này? Sao ... tự... dưng... khóc như... con... điên!

Hy tự trách trong tiếng nức nở. Mọi nỗi buồn tủi thân kìm nén bấy lâu như được tuôn tràn. Lại đâm ra tức Phong vô tâm quá. Người gì đâu lại bỏ bê bạn gái xa 4 năm để làm việc. Không thèm dắt người ta đi đâu chơi cả. Những ngày đến "tháng" đau bụng vậy cũng chả được anh chăm sóc.

- đúng là đồ đáng ghét!

Hy mắng Phong một mình.Càng nghĩ càng tủi, được đà rồi lại ngồi khóc.

Chuông cửa kêu lên. Hy cũng chả thèm ra mở. Biết đó là Ngọc rồi nên muốn chậm chạp tí. Mãi cho đến khi chiếc chuông kia kêu sắp phát điên lên, Hy mới lau nước mắt đứng dậy ra mở cửa.

Vừa mở cửa, thì nhìn thấy "nam chính" trong cuộc phẫn nộ vừa nãy của Hy.

Nhìn thấy Hy lấm lem nước mắt, Phong lo lắng hỏi ngay:

- Sao em khóc thế này?

Hy như chẳng tin vào mắt mình, sợ mình nhớ quá đâm ra hoang tưởng. Lại thêm chút mem say vừa nãy, nên càng không tin người trước mặt là Phong, lại cứ đinh ninh nhìn nhầm Ngọc sang Phong, bèn nức nở hơn.

Phong thấy vậy, càng lo lắng hơn. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Cậu lấy bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hy, nhẹ nhàng nhưng khẩn trương hỏi:

- Nói anh nghe, sao em lại khóc? Hy! Sao anh gọi em không nghe máy. Nào, vào trong nhà nhà nào.

Hy cứ khóc cứ lắc đầu, chặn cửa không cho người đối diện vào nhà, bù lu bù loa lên:

- Ngọc ơi, tao buồn quá mày ơi. Hôm nay tao đến ngày, tao bị đau bụng, nhưng Phong không bên tao. Tao không hiểu sao tao lại tức anh ấy vì chuyện này nữa. Chắc tao điên rồi.

Phong như chẳng thể tin vào tai mình. Nhưng nhìn thấy Hy mặt đỏ bừng bừng, nhìn vào trong nhà thấy chai rượu còn chưa đậy nắp trên mặt bàn, bèn hỏi:

- Em uống rượu à?

Hy lấy hai tay lau nước mắt như một đứa trẻ, gật đầu nói:

- Tao uống cho đỡ đau bụng. Ai ngờ bớt đau thật, nhưng lại chả hiểu sao cứ khóc mày ạ.

Phong hiểu ngay tình hình vẫn đề hiện tại. Bèn nắm lấy vai Hy, định dắt cô bé vào nhà, nhưng bị Hy chặn lại:

- Thôi, tao với mày đi ra ngoài chơi đi. Hôm nay tao muốn quên luôn lão Phong ấy. Đi nhậu đi mày.

Phong đứng hình lần hai. Cái gì? Nói cái gì vậy? Cậy bèn lấy hai tay áp vào mặt Hy, bắt cô ngẩng mặt lên nhìn mình:

- Anh đây. Vương Trần Hàn Phong đây. Em muốn đi đâu cơ chứ?

Hy cười khà khà đúng kiểu say rượu, tát nhẹ vào má người đối diện mà nói:

- Mặc dù tao có nhìn mày thành Phong thật, cơ mà tao đủ tỉnh táo để nhận ra mày là Ngọc. Hay là Phong ta? À chắc chắn là Ngọc rồi, vì Ngọc hẹn đến ngủ, còn Phong... Ủa? Sao nhìn mày giống Phong thế nhờ. Cái cặp lông mày, cái mũi này, mày đeo len à? 

Hy như con ngớ ngẩn lấy tay sờ mó loạn xạ mặt Phong. Cho đến khi chạm đến môi Phong, bèn bật cười ha hả:

- Ha ha, cái môi cũng giống luôn. Ủa, sao kỳ quá nhờ? Ơ, chả hiểu...

Phong chả biết nên khóc hay cười khi nhìn Hy thế này. Say thế này chắc phải uống nửa chai rượu kia mất. Cô bé này, tự dưng sinh ra tật uống rượu. Hừ.

- Ơ, kỳ quá mày ơi. Thế mày là Ngọc hay là Phong?

Phong nhìn Hy trừng trừng, thấy không ổn nếu cứ tiếp tục để Hy trong tình trạng này. Phong dứt khoát nói:

- Rồi, để anh cho em biết anh là ai.

Nói rồi, cậu kéo Hy vào nhà, đóng cửa rồi chốt luôn ngay lập tức. Ngay sau đó, áp sát Hy vào cửa, rồi chả để cho Hy kịp hiểu vấn đề trong men say, cậu liền hôn cô một cách cuồng nhiệt.

Đúng, là nụ hôn cuồng nhiệt.

Cô gái này cậu yêu hơn bất cứ ai trên đời. Cô gái này đã dành cả thanh xuân để chờ cậu. Cô gái này đã bị cậu "bỏ bê" trong suốt thời gian qua. Cô gái này đã uống rượu say rồi khóc lóc, đến nỗi chả nhận ra cậu nữa.

Thương sao cho hết thương? Mà ghét cũng thật ghét. Dám không nhận ra cậu?

Cậu chỉ hận là không thể hòa làm một với cô gái ấy ngay lúc này.

Hy như bị nụ hôn đột ngột và mạnh mẽ đó làm cho bừng tỉnh, vài giây đầu còn chống cự lại, nhưng bị Phong áp chế ngay lập tức. Đôi tay cậu nắm tay Hy ngăn cô phản kháng. Nụ hôn này quá mạnh mẽ rồi. Lúc này, khi Hy vừa bị sự cường bạo đó làm cho tỉnh rượu, mới thực sự tin rằng, người trước mặt mình là Phong.

Phong như ngấu khiến môi Hy, đẩy lưỡi vào trong khoang miệng cô, hút cạn không khí lẫn men rượu còn sót lại ấy. Nhận thấy nhịp thở của Hy bắt đầu khó khăn dần, Phong mới dịu dàng trở lại, nhẹ nhàng hôn Hy. Dịu dàng bao dung nhất có thể. Lúc này, men rượu trong Hy như chuyển sang hết cho Phong vậy. Cả hai cùng say trong cái men nồng của rượu, và cả men tình nữa. Bao nhiêu nhớ nhung, uất ức cũng theo đó mà tan theo nụ hôn ngọt ngào của Phong dành cho Hy.

Phong luyến tiếc rời môi Hy. Hơi thở hai người phả vào mặt đối phương nóng bừng nhưng quyến rũ. Ánh sáng trong phòng chiếu rọi rõ khuôn mặt từng người, trong lúc này đẹp hơn tất cả. Đôi mắt mờ đục của Phong, đôi mắt mờ ảo của Hy còn đọng nước. Sống mũi thẳng tắp của cậu, cùng đôi môi đỏ mọng không chút son của Hy. Chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc cổ của Phong khiến Hy rung động. Còn Hy, chả để ý rằng xương quai xanh của mình đang lộ rõ qua chiếc váy ngủ màu vàng "ngốc nghếch của học sinh", và thêm cả cái cổ trắng ngần, bờ vai nhỏ gọn đang lộ ra do áo xộc xệch, đều thu gọn trong đôi mắt Phong...

"Kính coong..."

Tiếng chuông nhà bỗng vang lên. Hy bỗng giật mình, khẽ nói:

- Là Ngọc...

Hy bèn xoay người định mở cửa, nhưng lại bị Phong đột ngột kéo lại, một lần nữa ép sát Hy và hôn cô. Tiếng "Ưm" chỉ kịp thoát qua miệng Hy khi còn ngơ ngác chưa kịp chuẩn bị cho nụ hôn ấy lần nữa.

Phong cũng nhẹ nhàng đưa tay sang bên cạnh, nhấn vào công tắc điện trong nhà. Cả căn phòng tối đi, chỉ còn dây bóng đèn vàng nơi góc tường bên cạnh là sáng. Cậu không muốn để lỡ khoảnh khắc này. Và càng không cho phép bất cứ "khách không mời" nào tới phá.

Hy thì thực sự sợ rồi. Sợ rằng đôi chân mình sẽ không đứng trụ nữa. Cô rất sợ những tình huống kiểu vậy xảy ra. Giờ phút này, Hy nhận thức một điều rõ ràng, cô và Phong đã thực sự trưởng thành, thực sự không còn là những thiếu niên 17, 18 tuổi ngày xưa nữa. Chàng trai trước mặt cô giờ đã nam tính và đủ khả năng khiến cô mềm nhũn chân tay, đầu óc trống rỗng. Thực sự là vậy rồi.

Phong hôn ngọt ngào dịu dàng đến nỗi, Hy chỉ biết phó mặc bản thân bằng cách đưa cánh tay mình vòng qua cổ anh để chắc chắn mình sẽ không bị ngã. Phong rất phối hợp, một tay đặt dưới cằm Hy, một tay đặt trên eo cô, cho cô cảm giác thoải mái nhất có thể. Cả cơ thể hai người qua lớp quần áo đều nóng ran. 

Phong như cảm nhận được những đường cong của Hy đang rõ rệt ra sao. Qua chiếc váy mỏng, cậu hiểu rằng cô bé của cậu đã trở thành cô gái xinh đẹp thế nào. Bản năng trong con người cậu đang trực trào trỗi dậy.

Cả Phong và Hy đều hiểu, sức nóng của đối phương đang lớn ra sao. 

Có lẽ người nào đó nhấn chuông ngoài kia đợi Hy mãi không ra mở cửa, thấy đèn trong nhà tắt, bèn bỏ cuộc rời đi. Mà không hề hay biết rằng, đằng sau cánh cửa đó là một chàng trai và cô gái, đang "bù đắp" tình yêu của họ, bù đắp những nỗi nhớ, những yêu thương và cả những khát khao suốt những ngày tháng qua. 

Khi Phong rời khỏi môi Hy, cả hai vẫn còn luyến tiếc. Phong chả chịu dừng, cắn nhẹ lên môi Hy một cái...

- A, đau em.

Cậu đang cố kìm chế sự gấp gáp trong hơi thở của mình, cắn nhẹ lên má Hy tiếp:

- Anh nghĩ nếu tiếp tục, anh sẽ không kiềm chế được bản thân mất.

Hai má Hy lúc này đỏ bừng. Cô hiểu ý anh nói. Trong nụ hôn sâu và cuồng nhiệt đó, cô hiểu là anh đã phải kìm nén thế nào để không đi quá giới hạn. Lòng bỗng thấy thương anh vô ngần. 

Phong cầm lấy bàn tay Hy, cắn nhẹ vào đầu ngón tay, rồi véo nhẹ vào má Hy một cái:

- Giờ thì em nhận ra anh là ai chưa?

Hy lúc này mới mơ hồ hình dung cuộc chạm mặt lúc ấy, bèn đánh vào ngực cậu một cái, tỏ vẻ dỗi hờn:

- Không, em quên sạch rồi. Đồ điên.

Phong bật cười khúc khích, bèn lấy hai tay áp vào hai cái má của cô gái bướng bỉnh trước mặt, hôn chụt một cái nhẹ vào đôi môi Hy:

- Vậy mình làm quen lại nhé. Chào em, cô bé. Anh là Vương Trần Hàn Phong. Rất vui vì được làm người yêu của em.

Hy mỉm cười trong sự ngọt ngào. Vòng tay ôm lấy Phong mà nói:

- Đồ bá đạo!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com