TruyenHHH.com

Chào Em, Cô Bé! (Nắm Tay Em, Ôm Em Và Hôn Em)

Phần 31: Ra mắt bố mẹ vợ tương lai - phần 2

Solitary_Hyn_

Sáng hôm sau.

Phong thức dậy khi bị tiếng động đánh thức. Nằm bên cạnh cậu là thằng nhóc Hải đang gác chân, ôm chăn ngủ như một đứa trẻ. Cậu vò đầu phì cười. Cái thằng nhóc này, mới tối qua còn khăng khăng không cho cậu ngủ cùng xong, bây giờ đã ôm cậu như thật. Đúng là trẻ con!

Cậu xuống giường và đi ra ngoài. Chà, không khí lạnh cuối đông đậm thật rồi. Ở quê trong lành một cách khó hiểu. Cái se lạnh rất khác so với thành thị. Cậu có thể nghe thấy tiếng chim, có thể nhìn thấy một làn sương mù bao phủ khắp cây cối, có thể ngửi thấy cả mùi của loài hoa nào đó quanh đây nữa. Khẽ nhắm mắt, cậu nhếch môi cười nhẹ.

Hừm!!!!

- đừng đứng lâu ngoài này. Lạnh đấy!

Bà Linh tươi cười đi đến vỗ vai Phong. Trên người bà đã khoác một cái áo khoác mỏng rồi. Thật ra, bà là một người phụ nữ thanh lịch và rất đẹp. Nếu để ý thấy thì Hy có đôi môi rất giống mẹ.

- cháu có thấy nơi này quen thuộc không?

- cháu không chắc nữa. Vừa lạ vừa quen. Chẳng thể hiểu nổi.

- ừm! Đừng quá ép bản thân. Cứ để mọi thứ tự nhiên. Cô tin, số mệnh làm gì cũng có lí do của nó mà. Ngay cả việc cháu mất đi một phần kí ức này cũng vậy.

Phong nhìn bà, cậu cũng mỉm cười.

- Hàn Phong! Hàn Phong - tiếng Hy vang lớn gọi cậu.
Bà Linh nháy mắt với cậu:
- nhìn kìa. Mới sáng ra đã có người lo lắng cho cháu rồi đấy chàng trai. Mau vào trong thôi. Bữa sáng hôm nay chắc sẽ ngon lắm đây!

Nói rồi bà Linh đi trước. Hàn Phong đứng đó vài giây, rồi chợt hiểu được ý nghĩa của cái nháy mắt cùng câu nói ấy, cậu liền cười thú vị và hạnh phúc...

Bữa sáng hôm ấy quả thực rất đặc biệt. Hương thơm của bún bò Huế lan rộng khắp nơi đến nhóc Hải cũng phải mò dậy. Hàn Phong đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài cũng bị hương thơm ấy làm cho giật mình.

Trên mặt bàn ăn, các tô bún trông vô cùng ngon mắt được bày ra đẹp đẽ. Mọi người tập trung ngồi vào vị trí. Hy trên người vẫn còn mặc nguyên tạp dề, mắt chứa đầy tia Hy vọng nhìn cả nhà:

- mọi người ăn thử đi xem món này thế nào?

- chị! Tuyệt lắm - Hải ca ngợi

Phong ngẫm nghĩ một rồi rồi cũng bắt đầu ăn.

Phải nói là tuyệt. Rất tuyệt. Ôi cô gái của cậu!!!

-------------------

Hy dẫn Phong đến khu vườn hoa cải của xóm. Nơi này mới 5 năm trở lại được trồng hoa cải vàng, diện tích khá lớn, đủ để thấy rộng bao la. Lại là nơi có khí hậu trong lành. May là đang mùa hoa mới bắt đầu nở, và mấy bác chủ vườn vẫn chưa cho phép, nên khách du lịch vẫn chưa ghé qua đây nhiều. Khó khăn lắm mới lừa thằng nhóc Hải nằm gọn ở nhà, và khó khăn hơn nữa mới xin được bác chủ cho vào trong vườn vì bác là bác họ của Hy. Cũng nên để cho tên này mở mang kiến thức về thế giới một tẹo chứ.

Vẻ đẹp của vườn hoa cải thực sự là rất nổi bật, đến Hy còn thấy choáng váng huống chi là Phong. Cậu cứ như đơ ra trước cảnh vật. Hy phì cười rồi nắm tay cậu dắt đi.

- anh thấy thế nào? đẹp không???

Cậu gật đầu:

- sao lại có thể làm nên điều này?

- Mẹ thiên Nhiên không phải rất tuyệt vời sao??

Phong xoa đầu cô nhóc rồi nói:

- ra vẻ triết lí tự bao giờ thế?

Hy bĩu môi rồi ngắt lấy một bông cải nhỏ nhìn ngắm.

- Phong, anh biết gì không? Em thấy những bông hoa này thật mỏng manh. Chỉ một đợt gió nhẹ thôi cũng có thể làm cánh hoa bay đi mất. 

 Cậu cũng cúi xuống nhìn nhành hoa trên tay Hy, gật gù nói:

- ừ, nhưng có lẽ, đó cũng chính là nét đẹp của bông hoa này. Mong manh nên người ta mới nâng niu trân trọng và bảo vệ.

Hy ngước nhìn Phong, thấy ánh mắt chân thành của cậu bèn mỉm cười.

Và trong giây phút đó, có điều gì đó xẹt qua trí nhớ của Phong...

Đó cũng là ngày nhiều gió và hơi lạnh, cũng trên đồng cải màu vàng ấy, có một cô bé đang vui cười chạy nhảy, chợt nhìn thấy một cậu bé cao lớn đang ngồi giữa những bông cải. Cậu bé ấy mặc chiếc áo khóac kaki đen, đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang. Đầu gối cậu ấy chảy ít máu. Cô bé hoảng hốt hỏi cậu ấy...

- anh gì ơi, anh có bị sao không??

- tránh ra

Cậu ấy chỉ lạnh lùng đáp như vậy. 

- Chân anh chảy máu kìa!

- tránh ra

- vô duyên quá. Kệ anh, tôi đi

Rồi cô bé thẳng thừng bước đi không quay đầu lại. Mãi đến khi hoàng hôn, khi đi ngang qua chỗ đó, cô bé vẫn thấy chàng trai ngồi đấy, bèn vất cái tôi tức giận đi mà tiến tới hỏi:

- anh mau về đi. Trời tối rồi đấy

Lúc này cậu ta mới chịu ngước mắt lên nhìn cô bé. Ánh mắt ấy làm cho cô nhóc có chút hoảng hốt nhưng vẫn cảm thấy thân thuộc lắm. Liệu đã từng gặp chưa nhỉ??

- này, có cách nào để nhớ lại một mảng kí ức không?

- hả?? 

- Thôi bỏ đi, hỏi cũng vô ích. Ký ức này, Sự sống này luôn mong manh một cách đáng khinh như vậy mà. Sống mà không có kí ức, chết đi cho rồi!!

Nói rồi cậu đứng dậy phủi quần mà bước đi. Đang bước một bước thì cô bé ấy gọi lại:

- ê anh kia!  Đứng lại cho tôi!!!

Cậu dừng bước và quay lại nhìn khó hiểu. Cô bé lúc này mới tiến tới, nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói:

- Đúng là cuộc sống này mong manh, nhưng nó không đáng khinh. Vì mong manh nên con người ta mới biết quí trọng và bảo vệ nó. Sống mà không có kí ức? Tôi không biết anh đang nói về điều gì, nhưng nếu anh muốn chết chỉ vì lí do sống mà không có kí ức thì anh cũng đáng chết lắm. Ngay cả trẻ sơ sinh cũng bắt đầu cuộc sống bằng một màu trắng, không có kí ức mà vẫn lớn lên đó thôi. Anh mới là thứ đáng khinh. Kẻ như anh không đáng đến với nơi này.

Nói rồi cô bé tức giận bước qua mặt anh ta không thương tiếc. Còn chàng trai đứng đó thẫn thờ vì những lời nói vừa rồi... Bóng lưng cô bé dưới hoàng hôn trong vườn hoa cải làm cậu mãi không thể nào quên. 

Đó là một ngày 4 năm về trước, khi cậu còn là cậu nhóc 14 tuổi, đã giấu mọi người tự tìm về quê nội ngày ấy, mong muốn rằng sẽ nhớ lại điều gì đó. Nhưng rốt cuộc vẫn không có gì làm cậu nhớ ra cả. Nghe thấy một số người dân nơi này nói rằng vườn cải là nơi sẽ giúp bất cứ ai muốn ước nguyện một điều gì đó nên cậu đã tìm đến đây. 

Cậu mới ngộ ra rằng, phép màu là không có thật...

Vương trần Hàn Phong đã không còn tin vào phép màu...

---------

Quay trở lại thực tại, cậu xúc động nhìn Hy. Cô gái năm ấy chính là Hy. Thật không ngờ lại là Hy. Người đã thức tỉnh cậu sau bao u mê về việc điên cuồng tìm kiếm ký ức không ai khác chính là Hy. Nếu đây là ý của Thượng Đế thì cậu vô cùng biết ơn vì đã cho cô bé xuất hiện trong cuộc đời cậu một cách nhiệm màu như thế. Phải đó là phép màu.

- Phong! Anh sao thế??

Hy lo lắng nhìn Phong. Cậu nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay lên chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh của Hy, lên tiếng:

- 4 năm trước anh đã từng nguyền rủa ông trời vì đã đày đọa và dồn anh vào bước đường của sự tuyệt vọng khi tìm kiếm ký ức của mình. 4 năm nước anh đã khinh bỉ thứ gọi là phép màu, với anh chỉ toàn là lừa đảo. Và bây giờ, anh cảm thấy có lỗi với ông trời khi đã trách nhầm ông ấy như thế. Phép màu đang ở ngay trước mắt anh. Là cô gái đã cứu anh ra khỏi vũng lầy đau khổ ấy. Lã Thiên Hy, cảm ơn em.

Rồi cậu phủ môi mình trên môi cô bé, một nụ hôn chứa đựng biết bao da diết, tình yêu nồng cháy. Hy chẳng hiểu những lời nói vừa rồi là gì, nhưng cô bé có thể cảm nhận được sự chân thành hơn bao giờ hết của anh, sự mãnh liệt trong nhịp đập trái tim mình. Nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn của anh, kiễng đôi chân lên, theo vô thức mà buông nhẹ nhành hoa cải đang cầm trên tay xuống.....

------------------------------

Bữa tối hôm đó thật vui nhộn và đầy ắp tiếng cười. Đây là lần đầu tiên Phong cảm nhận rõ rệt về gia đình như thế. Ấm áp, chân thật và yêu thương cách lạ lùng. Sau bữa tối ấy, Phong còn cùng đánh cờ với ông Hưng, mặc dù trình độ của Phong cũng không phải vừa nhưng đều thua ông Hưng cả. Hải ngồi bên cạnh lải nhải những thứ vớ vẩn để công kích Phong. 

Sáng hôm sau cùng ra đồng thu hoạch khoai tây về. Đến trưa thì Hy với Phong cố làm nốt cho xong nên về muộn hơn mọi người. Khi mà mọi thứ đã xong rồi thì cả hai thu dọn đồ. Loay hoay thế nào, Hy đang đi thì dẵm lên củ khoai tay, chẳng mai trẹo chân. Phong đau xót trách mắng:

- chẳng cẩn thận gì cả. Để anh xem nào.

Cậu cởi giày và tất cho cô bé, xem xét vết thương rồi làm vài động tác sơ cứu đơn giản. Sau đó thì cõng Hy về nhà. Trên đường về cả hai trò chuyện vui vẻ ghê lắm. Nhìn hình ảnh Phong mặc áo đi làm, trên cổ vắt khăn, mặt lấm lem bùn đất lúc này rất đáng yêu. Hy nói:

- này, em nghĩ anh nên thay đổi thời trang ăn mặc đi. Mặc kiểu này hợp với anh hơn đấy.

- nếu em không chê, anh có thể mặc như vậy cả đời.

Họ cười nói cho đến khi về đến nhà. Bà Linh đưa Hy vào bôi thuốc, Phong lấy nước lau mặt cho cô bé. Suốt cả quá trình cậu không hề mảy may biết, ánh mắt ông Hưng nhìn mình một cách lạ lùng...

Đến tối hôm đó, khi mà Hy đi ra ngoài mua chút gia vị, ông Hưng mới gọi riêng Phong ra nói chuyện.

- Chú gọi gì cháu ạ?

- Hàn Phong, lần này tôi muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu. Hãy thành thật với nhau.

- dạ vâng.

- cậu có điều gì đó với con bé Hy nhà tôi đúng không?

Hàn Phong có chút bất ngờ khi thấy ông Hưng hỏi như vậy, nhưng rồi cũng mạnh mẽ nhìn thẳng vào mặt bố Hy và nói:

- thưa chú, cháu thích Hy.

Câu thú nhận đó của Phong làm ông hưng khá chấn động, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa:

- cậu thật sự thích con gái tôi??

- Vâng thưa chú!!

Lúc này, ông Hưng nghiêm giọng hơn nữa:

- cậu biết mình đang nói gì không Hàn Phong?

Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt ông, chậm rãi khẳng định một lần nữa:

- cháu tỉnh táo hơn bao giờ hết thưa chú!!

Giây phút căng thẳng diễn ra, bỗng Hải từ đâu chạy vào nói:

- Bố ơi, chị hy đi 30 phút rồi chưa về, con chạy đi tìm chị ấy rồi mà không thấy đâu cả...

Chẳng nói chẳng rằng, hàn Phong lao ngay ra khỏi nhà....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com