TruyenHHH.com

Chào Em, Cô Bé! (Nắm Tay Em, Ôm Em Và Hôn Em)

Phần 3: Liệu có phải là anh?

Solitary_Hyn_

Phần 3: Liệu có phải là anh?

Hy ngồi cuốn chăn rét run trong phòng. Bà Huế mang cho cô bé một cốc trà gừng nóng. Tắm xong, lạnh đến thấu xương. Hy nhận cốc trà từ tay bác mình nói:

- anh ta là ai mà hống hách vậy ạ?

Bà Huế sắp xếp quần áo vào tủ cho Hy nói:

- cậu chủ ngôi nhà này đấy. Tính khí cậu ấy khó gần, lạnh nhạt nhưng là người tốt.

Hy há mồm nhìn bác:

- đừng nói với cháu là bác làm bảo mẫu cho 1 thằng nhóc khó ưa vậy nhé?

- đó là một cậu bé đáng thương ngay từ khi sinh ra. Một đứa trẻ tội nghiệp cần tình thương. Mà cháu đừng gọi cậu chủ như vậy, ở đây phải dùng kính ngữ. Cứ gọi thiếu gia đi, hay cậu chủ cũng được.

Hy phồng má bất bình:

- tại sao chứ? Cháu không muốn.

- ở nơi này mình phải biết ý nhớ chưa? Với lại, việc cháu học tập ở đây có suôn xẻ hay không một phần là nhờ thái độ của cháu với thiếu gia đấy.

Hy thắc mắc:

- cháu vẫn chưa hiểu? Sao vậy ạ?

- thiếu gia cũng đang học tập tại Chuyên Sunshine. Cậu hơn cháu 1 tuổi đấy.

Nếu thế thì càng buồn cười, sao Hy lại phải dè chừng anh ta chứ. Bà Huế nhìn Hy khẽ lắc đầu:

- rồi cháu sẽ hiểu tại sao thôi. Bây giờ thì cháu nghỉ ngơi đi. Đồng phục của trường bác lấy hộ cháu rồi. Treo trong tủ đấy.

Hy mừng rỡ nói:

- cháu cám ơn bác. Yêu bác nhất!!!!!
-------
Tối đó Hy hồi hộp không ngủ được. Ngày mai sẽ là một năm học mới. Phải cố lên!

Sáng ngày mai.

Hy thức dậy từ sáng sớm chuẩn bị đến trường. Bà Huế bỗng xuất hiện rồi kéo Hy đến nhà ăn. Trong đó, cái tên hôm qua đẩy cô bé xuống đài phun đang dùng bữa sáng. Anh ta đưa mắt liếc qua Hy một giây rồi lại cúi mặt ăn tiếp. Thấy thái độ khinh người ấy, Hy chẳng thèm, liền bĩu môi. Bà Huế véo Hy một cái, rồi nói:

- thiếu gia, cậu có thể đưa con nhỏ đi cùng đến trường ngày hôm nay không? Cậu biết đấy, nó chưa biết đường. Mà tôi thì bận quá nên không tiện đưa nó đi.

Hy giật thót mình bở ý kiến đó của bác, bèn ghé tai bác thì thầm:

- bác ơi, không được, cậu ta là thiếu gia sang trọng, cháu là con bé bình thường, không tiện đi cùng đâu.

Bà Huế cũng thì thầm:

- bác nói rồi, thiếu gia chưa từng vạch ranh rới phân biệt giữa chủ tớ!

- nhưng mà...

Nói đoạn, Hy đưa mắt dè chừng nhìn cậu ta, rồi im bặt không nói tiếp. Bỗng anh chàng có vẻ hờ hững ấy đứng dậy, nói:

- được, vì cô, chàu sẽ giúp lần này!

---------------

Hy đang đứng trước chiếc ô tô của nhà họ Vương. Chậc chậc, chỉ là xe thôi mà, có cần đẹp vậy không? Bà Huế nói Hy ra đây chờ cậu chủ. Kì lạ là sao tên này lề mề vậy, đứng chờ mãi mà chẳng thấy ra. Chẳng có việc gì làm, lại không có người ở đây nên Hy bèn soi mình qua chiếc xe sáng bóng. Chà chà, bộ đồng phục đẹp quá. Hy thích thú ngắm mình trong bộ áo đồng phục, sau đó tằng hắng nói với mình trong kính xe:

- xin chào, bạn là Lã Thiên Hy đúng không? Bạn có điểm gì đặc biệt?

Lập tức, Hy nhái nhái giọng khác, rồi lấy hai tay đặt lên má, beo má, di má lên, rồi lại di xuống, làm đủ mọi cách cho khuôn mặt bụ bẫm biến dạng, Hy nói:

- tài năng của mình là giúp mấy miếng thịt ở má mình nhảy tango!

Cạch...

Kính xe từ từ tháo xuống. Tên cậu chủ mặt lạnh băng đã ngồi sừng sững trong xe tự lúc nào rồi. Hy hoảng hốt! Chiếc xe này có thể từ trong nhìn ra, mặc dù bên ngoài không thể nhìn vào. Từ nãy giờ trong xe có người??? Lạy Chúa! Oh No!!!!!!! Tin tôi đi, Hy lúc này chỉ hận mình không thể chết quách đi cho đỡ xấu hổ. Hy lúng túng. Ôi trời ơi. Mẹ ơi. Thần linh ơi. Quỷ thần ơi....

- lên xe.

Giọng nói vô cảm ấy cất lên. Hy như rô bốt lập tức mở cửa ngồi vào ghế sau cạnh cậu chủ.

Suốt đoạn đường chẳng ai nói câu nào với nhau. Hy quay sang thì bèn nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng, tay chống đầu nhìn ra ngoài của anh ta. Cảnh tượng ấy sao đẹp mê hồn. Anh ta như một vị thiên sứ được Thượng đế cử xuống với trái đất vậy. Nhưng thật không may, Thượng đế quên không lắp cho vị thiên xứ này mấy giây thần kinh cảm xúc nên mặt anh ta bao giờ cũng buồn lạnh như thế.
Bất chợt, anh ta quay lại nhìn Hy. Giây phút hai mắt nhìn nhau, Hy lúng túng, lắp bắp:

- anh... anh tên gì?

Anh ta chẳng thèm quan tâm quay mặt đi chỗ khác. Hy bỗng dưng thấy mình thật lố bèn tức giận:

- với ai anh cũng vậy à?

Hắn im lặng....

- hay lời nói của anh đáng giá ngàn vàng?

Hắn lại im lặng.

Hy tức tối.

- anh không nói?? Được được. Vậy để tôi nói cho cái không khí trong xe này đỡ như địa ngục nhé!!!!!

Hắn tiếp tục im lặng.

Nhưng rồi Hy suy nghĩ lại bèn nói:

- mà việc quái gì tôi phải nói với anh. Anh đâu là.... Ối cha mẹ ơi!

Bỗng xe đánh lảng xa một bên. Theo quán tính Hy liền ngã dựa vào anh chàng.

1 giây...
2 giây...
3 giây...

Mọi thứ chậm chạp lê lết qua. Hy ngẩng mặt lên nhìn cậu. Cậu cũng cúi mặt nhìn cô bé. Chẳng biết nói gì lúc này, cậu nhìn cô, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Vương Trần Hàn Phong.

Giọng nói đó như gió vậy, nhẹ nhàng không trọng lượng, man mác buồn như chính tên của cậu. Hy vẫn trong tư thế ngã đổ vào Phong, mặt cứng đờ:

- tôi tên Hy, Lã Thiên Hy.

Phong vẫn giữ khoảng cách đó gần Hy, nhẹ nhàng buông tiếp lời tiếp theo:

- chào!

Hy sững người. Không phải do cảnh tượng này khiến người ta phải ngại ngùng, hay là do chàng trai trước mặt quá đỗi đẹp, mà là do anh ấy có răng khểnh, trùng hợp hơn nữa, anh ấy cũng tên Phong.
Hy nhớ về người con trai định mệnh cô bé gặp lúc 8 tuổi đó, lòng bất giác nhói lên Hy vọng.

- tránh ra khỏi tôi được rồi chứ?

- hả?

Hy lập tức bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, quay về hiện tại, thấy mình gần như nằm trọn trong lòng cậu, bèn lúng túng ngồi cách xa ra. Hai má đỏ ửng:

- xin lỗi, tôi xin lỗi!

Phong tiếp tục nhìn ra ngoài, và không quan tâm cô bé. Còn Hy, trong lòng vẫn không nguôi ngoai suy nghĩ vừa rồi.

Liệu...

Liệu ... có phải là anh?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com