TruyenHHH.com

Chào Em, Cô Bé! (Nắm Tay Em, Ôm Em Và Hôn Em)

Phần 1: anh tên gì vậy Răng Khểnh?

Solitary_Hyn_

Phần 1: anh tên gì vậy Răng Khểnh?

Trời đông.

Thôn quê khắp nơi lá rụng đầy góc đường. Hàn Phong bước đi nhẹ nhàng trên con đường vắng chỉ có gió đông lạnh lẽo hiện hữu. Phong xỏ tay vào túi áo cúi mặt bước đi. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu. Nói sao nhỉ? Về cái tên của cậu nhé. Mẹ cậu sinh cậu vào một ngày đông gió lớn. Việc mang thai cậu là một việc vô cùng nguy hiểm với sức khỏe bà bởi vì bà mắc bệnh tim.

Đến ngày sinh, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cứ ngỡ ông trời có mắt, cứ ngỡ chỉ là cứ ngỡ.... bà đã không vượt qua, vì sinh quá sức mà bà qua đời. Cậu được chào đón với thế giới bằng nỗi đau, bằng nước mắt, bằng cả tính mạng của mẹ. Cậu được chào đón đến với thế giới này vào một ngày đông, gió lạnh lẽo thổi về. Bởi vậy, Cha cậu đặt cho cậu cái tên Hàn Phong.

Từ khi có ý thức đến giờ, cậu đã mang trong mình suy nghĩ: "Vì mình mà mẹ phải chết". Phải, chúng ta thấy đó là một lối suy nghĩ ngu ngốc, bảo thủ và đau xót nhưng biết làm sao khi nó đã trở thành lối mòn trong suy nghĩ của cậu...

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, cũng là sinh nhật 9 tuổi của Phong. Lần này cậu nhất quyết đòi Bố đưa về quê nội bằng được. Vì cậu rất muốn gặp bà nội, người mà cậu dành tình yêu thương thay cho mẹ. Bố cậu vì thương cậu mà cũng chấp nhận lái xe đưa cậu đoạn đường xa xôi về quê.

Phong thong thả bước, bỗng cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít ở đâu đó. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu chợt thấy một cô bé đang gục mặt xuống đầu gối khóc. Gió lạnh hiu hiu, Phong đứng đó nhìn cô bé mà không biết mình phải làm gì lúc này. Làm sao bây giờ?

Đang loay hoay có nên tiến lại gần hỏi cô bé hay không thì bỗng chốc cô bé đó ngẩng đầu, đưa khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn Phong. Trong giây lát, Phong mỉm cười, đưa tay lên vẫy nhẹ:

- chào bé!

Cô bé nín vài giây, lấy hai tay lau nhanh nước mắt rồi nói:

- anh... là ai?

Phong không định trả lời cô bé bèn hỏi lại:

- sao em lại khóc?

Hình như cậu làm sai điều gì đó, hoặc cậu đã hỏi không đúng thì phải bởi khi cậu vừa dứt lời, cô bé đó lập tức nấc nghẹn rồi òa khóc tiếp. Phong lúng túng bước đến cô bé rồi ngồi xổm xuống cạnh em, bối rối:

- anh xin lỗi! Anh làm em buồn gì à?

Cô bé lập tức ngẩng mặt lắc đầu, nức nở:

- không... không.... phải... tại anh!!! Huhuhu

- ngoan nào, nín nào! Vậy sao em lại òa khóc khi nhìn thấy anh?

Phong chỉ biết rằng, cậu phải ngồi đó rất lâu mới dỗ được cô bé nín. Bé con nói trong tiếng nấc nghẹn:

- các bạn chê em béo, các bạn nói xấu em! Bố mẹ các bạn cũng vậy! Huhuhu

À...

Phong mới hiểu. Giờ cậu mới để ý ngoại hình của cô bé này. Không phải là quá béo, nhưng so với bình thường thì có hơi béo thật nhưng ngược lại, cậu thấy em rất đáng yêu. Làn da trắng trẻo, mái tóc nâu mượt tết hai bên rất xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt. Phong cười hiền hòa rồi vỗ vai em, nói:

- ngoan nào. Họ nói gì thì kệ họ. Quan trọng là em thấy vui vẻ thôi. Trong mắt anh, em rất xinh rồi!

Cô bé ngước mắt nhìn cậu:

- anh nói thật chứ?

Phong gật đầu thẳng thắn. Cô bé tiếp tục:

- nếu em gầy hơn, em có xinh hơn không?

Câu hỏi này làm cho Phong không biết trả lời ra sao, cậu gãi gãi đầu:

- à ừ thì.... có!

Cô bé lại nức nở:

- huhu, làm thế nào để gầy bây giờ?

Phong loay hoay:

- em như vậy là rất được rồi. Tin anh đi!

Cô bé im lặng một lúc rồi quay ra nhìn Phong kiên quyết nói:

- không! Em nhất định sẽ gầy! Thật đấy!

Phong bật cười bởi sự ngây ngô ấy, cậu nói tiếp:

- được! Nếu cần anh sẽ giúp!

Cô bé nhìn cậu với con mắt đầy cảm kích, rồi lấy từ trong túi áo ra một gói Chocobie đưa cho cậu:

- vậy anh ăn hộ em cái bánh này nhé! Từ nay em không ăn chúng nữa!

Phong nhận lấy nó, cầm trên tay rồi đút vào túi quần. Cô bé đứng dậy, phủi đất trên váy nói:

- anh chờ em nhé! Em về nhà lấy cho anh! Anh nhất định phải chờ em đấy.

Nói xong cô bé chạy ngay đi. Phong đứng đó nhìn cái dáng vẻ lon ton đó mà nhẹ nhàng mỉm cười.

5 phút sau.

Cô nhóc từ xa chạy tới, trên người ôm một đống bánh kẹo. Phong đỡ lấy đống bánh kẹo mà trố to mắt:

- em cho anh hết sao?

Cô bé gật đầu, nhe răng cười:

- em cho anh tất cả tài sản của em đấy.

Phong nhìn đống bánh kẹo trên tay, bật cười:

- được được, anh sẽ ăn giúp em. Nhưng em hứa nhé, nếu không gầy được thì đừng ép bản thân quá! Nghe chưa!

Cô bé đưa tay ra móc quéo với anh. Gật đầu hứa.

Bỗng hai đứa nhỏ bị tiếng còi ô tô làm cho giật mình. Phong quay lại đằng sau nhìn, thấy Bố đang vẫy tay cười. Cậu quay lại với cô bé, lưu luyến nói:

- anh về đây!

Bé con chỉ dám nhìn cậu mà không nói lời nào. Phong bước đến lên xe, chợt dừng lại nhìn em.

Cô bé vẫy mạnh tay hỏi:

- anh Răng Khểnh ơi! Anh tên gì?

- Phong! Anh tên Phong!

Phong mỉm cười nhìn cô bé, rồi lên xe...

Xe bắt đầu chạy. Xa dần.
Cô bé đứng đó, chợt nhớ ra mình chưa nói cho anh ấy biết điều này, bèn tự lẩm bẩm một mình:

- em tên Hy, Lã Thiên Hy... phải quay lại nhé, Phong!

Nhưng điều mà Hy mong muốn đã không thành...

Ngày hôm sau, báo chí đăng tin, chủ tịch tập đoàn Vương Thịnh trong lúc lái xe trên đường từ quê về thành phố đã gặp phải tai nạn. Ông qua đời. Thật may mắn khi cậu con trai vẫn được cứu sống và bình an....

Số phận trớ trêu từ đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com