Chansoo The Gioi Nay Co Nguoi Yeu Toi Nhu The
* Mở nhạc nghe cùng nha các bạn =))) * Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi đã thấy cậu trong bếp lúi cúi chuẩn bị bữa ăn sáng. Lần đầu tiên tôi được thấy cậu tập trung vào một việc gì đó, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, bụng tôi reo lên sùng sục, rón rén từng bước một, nhón lấy miếng bánh gạo tính bỏ vào miệng thì bàn tay cậu đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, miếng tteokbokki trên tay rơi xuống. Tôi nhắm mắt chờ cậu mắng tôi, nhưng cậu chỉ xoa đầu, đúng hơn là vò tóc tôi rối bù lên, rồi mỉm cười - Phải đánh răng trước đã...Tôi trề môi bước vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa lén nhìn cậu, trong lòng không tránh khỏi thơ thẩn mà quên việc chính, bỗng cậu tiến về phía tôi, lồng ngực trở nên rộn ràng, miệng quên khép lại. Thế nhưng, khi tôi đang thắc mắc cậu tới làm gì thì cậu gõ lên trán tôi cái tách. Hồn như trở lại với thân xác, tôi ôm trán, nhìn cậu vứi ánh mắt đầy uất ức.- Sao lại thơ thẩn vậy ? Bọt rơi đầy sàn rồi kìa.Vừa nói cậu vừa đưa tay quệt bọt nơi khóe miệng tôi, tôi tủm tỉm cười, quay sang rửa mặt, chọc- Tại có người đẹp ở đây, không tập trung được...
- Từ bao giờ mà tinh ranh vậy? Học ai vậy hở...- Cậu bật cười.
- Còn ai nữa...- Tôi hất mặt.Sau bữa ăn, cậu đưa tôi tới nơi chôn cất bố mẹ, dọc con đường tới hoa genari đã lấm tấm nở, tôi không khỏi ngạc nhiên, lắc lắc tay cậu- Là hoa genari mà? Không phải nở vào mùa xuân sao? Bây giờ mới đầu đông mà? Hôm qua còn có tuyết đầu mùa nữa ?Cậu ấy nhìn tôi, mỉm cười- Không rõ là vì sao hôm qua đột nhiên lại nở, trước giờ luôn là tới xuân mới bắt đầu ra hoa...Tôi gật gật đầu, không thắc mắc nữa, chỉ âm thầm kinh ngạc nhìn hoa nở hai ven đường. Hai cây xanh ngày đó giờ đã thành cây trưởng thành, lá sum suê. Đã quá lâu tôi chưa trở về đây, trên thân cây vẫn còn chiếc bảng khắc tên hai người họ. Tôi đặt bó hoa, lặng lẽ quỳ xuống, dập đầu, rồi im lặng. Tôi không biết mình phải làm gì, trầm ngâm một hồi mới khẽ nói- Cha, mẹ! Con trai bất hiếu, giờ mới đến thăm...Hai người vẫn ổn chứ? Cha mẹ không cần lo cho con, cả anh trai bây giờ cũng rất tốt. Cậu ấy... là người rất tốt...-Tôi nghẹn lại – Hai người cũng thấy mà phải không? Xin hãy phù hộ cho cậu ấy...Tôi cúi xuống thật lâu, cố giữ cho nước mắt không chảy ra. Khi tâm trở lại bình ổn, tôi đứng dậy, mỉm cười- Đi thôiCậu gật đầu,cúi chào rồi bước đi cạnh tôi, im lặng một lát lâu, mới hỏi- Cậu đã nói gì mà lâu vậy?Tôi nhìn cậu, hơi nghiêng đầu- Cầu nguyện
- Cầu nguyện ?
- Ừ
- Điều gì vậy...?Tôi nhìn về phía xa xăm, im lặng hồi lâu mới quay sang nhìn cậu- Là... bí mật...Tôi bật cười chạy về phía trước để lại khuôn mặt cậu ngơ ngác đằng sau.Hôm sau, tôi gọi điện về thông báo rằng mình đã tìm được Chanyeol,nói anh không phải lo lắng, anh chỉ trầm ngâm, nói tôi chăm sóc cậu. Thực ra ngày tôi gặp cậu, cậu đã gọi về thông báo cho anh tôi rồi, nhưng tôi vẫn muốn đích thân mình nói với anh.Tôi kiếm một công việc ở một quán ăn nhỏ ở trong thành phố, tôi không để cậu làm việc nữa, muốn tự mình "nuôi" cậu, Chanyeol phì cười, xoa đầu tôi, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Từ nơi ở đến chỗ làm mất 25' đi xe buýt, buổi trưa lại chỉ được nghỉ ngơi tiếng rưỡi nên cậu không cho tôi về. Buổi sáng thường bắt đầu vào lúc 9h và lúc về tới nhà thì đã 7h tối. Mỗi khi tôi về tới nhà, Chanyeol đều đang đứng ở cửa đợi tôi. Câu đầu tiên hỏi tôi luôn là " Có lạnh không ?". Tôi gật đầu mỉm cười, cậu giúp tôi tháo đôi găng tay, phà hơi rồi ôm tôi. Cảm giác ấy ấm áp đến nỗi tôi chỉ muốn thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc.Hôm ấy, sau khi ăn tối xong, cậu mang ra cây đàn nói là muốn tặng tôi một ca khúc. Đã hai năm rồi kể từ lần cuối chúng tôi cùng hay hát bên cây đàn ấy. Cậu ấy đàn lên một giai điệu quen thuộc "Little star", ca khúc mà chúng tôi từng rất thích, đến nỗi mỗi đêm đều hát khiến lũ trẻ trong xóm chán ngán, nhớ đến khoảng thời gian ấy, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Cậu nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương, cất lên giọng hát mà lâu nay tôi vẫn muốn được nghe lại" ... Tình yêu của tôi, mọi thứ của tôi
Cả thiên thần đến từ thiên đường
Đôi mắt tôi, cả thế giới tôi
Em đã lấy đi tất cả
Ngôi sao nhỏ bé của đêm nay
Suốt đêm nay, tôi sẽ chỉ dõi theo em mà thôi....Nhắm mắt lại và lắng nghe kĩ câu chuyện của tôi
Trước khi câu chuyện kết thúc, em sẽ chìm vào giấc mơ
Ngôi sao nhỏ bé của đêm nay
Tôi sẽ chỉ dõi theo em mà thôiTình yêu của tôi
Suốt đêm, tôi chỉ dõi theo em mà thôi
Tôi sẽ ở bên cạnh em..."Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi run lên dữ dội, cậu nhìn tôi, khẽ mỉm cười, lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn. Tôi nhìn cậu, nước mắt đã tới khóe mi, tôi cắn chặt môi dưới đang run rẩy kia, lặng im dõi theo từng hành động của cậu. Cậu cầm lấy tay tôi, đôi môi liên tục mở ra rồi khép lại, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói cậu trở nên run rẩy- Tớ biết...mình còn nhiều thiếu sót....Lại từng làm cậu rơi nước mắt...Tớ cũng biết mình không xứng...thời gian còn lại ở bên cậu cũng chẳng bao lâu...Nhưng mà tớ...tớ muốn chúng ta có thể vui vẻ bên nhau cho đến khi nào không thể nữa... có được không...Tôi trân trân nhìn cậu, không biết từ khi nào mắt đã tràn lệ. Tôi dõi theo từng động tác của cậu, cậu khẽ nhấc tay tôi lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Cúi xuống hôn thật khẽ lên bàn tay. Bỗng dưng cảm xúc dồn nén bao lâu nay vỡ ào, tôi bật khóc như một đứa trẻ, sà vào lòng, ôm lấy cậu, khóc nức nở. Cậu xoa đầu tôi, hôn nhẹ lên tóc,khẽ thốt lên- Ôi, ngốc ạ...Chúng tôi như trở lại ngày trước, có những buổi chiều rảnh rỗi cậu lại gội đầu cho tôi, thi thoảng lại đi câu cá, vào những ngày nghỉ, tôi lại nấu ăn, chế ra những món mới. Cậu ngạc nhiên rằng trong hai năm mà tôi đã thay đổi nhiều vậy, tôi chỉ cười. Cuộc sống chúng tôi như một đôi vợ chồng già, có vẻ hơi mắc cười nhưng thực sự là vậy. Nó yên bình, không vồ vã, không những lời đường mật cho nhau. Chỉ đơn giản là những cái ôm ấm áp sau một ngày vất vả, là những bữa ăn đơn giản mà ngọt ngào. Cậu ấy chỉ tôi cách trồng rau, tôi lại phá hỏng mấy mấy nhánh cây của cậu. Cậu kí trán tôi, tôi lại trưng ra bản mặt đáng thương khiến cậu bật cười. Trong hai năm xa cách, tính cách chúng tôi như bị hoán đổi, cậu trưởng thành hơn, ít nói hơn, còn tôi lại trở nên nghịch ngợm hơn, trẻ con hơn, nhưng chỉ khi ở bên cạnh cậu thôi.Sức khỏe cậu ngày càng giảm sút nên tôi quyết định nghỉ việc luôn, cậu dễ cảm hơn, có đôi khi chỉ bị thứ gì đó đụng nhẹ vào tay mà đã bị bầm tím. Chúng tôi không nói gì với nhau về điều ấy, tự mỗi người hiểu lấy. Chanyeol thường dễ mệt mỏi, cậu đi ngủ sớm và dậy muộn hơn bình thường, không còn những buổi tối cùng đàn hát trước hiên nhà, không còn những buổi chiều câu cá bên bờ sông. Cậu không còn gội đầu cho tôi nữa, không còn nấu ăn thường xuyên như trước. Có đôi khi cậu muốn giúp tôi việc gì đó, nhưng tôi không đồng ý. Những lúc vậy, đôi mắt cậu lại lóe lên sự xót xa, tôi đều không chịu được mà ôm lấy cậu. Có những lúc cậu chìm sâu trong giấc ngủ mê man, tôi sợ cậu sẽ rời đi lúc tôi không để ý nên thường áp tai vào lồng ngực, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng mới khẽ thở phào...Vào một ngày cuối thu, đột nhiên cậu muốn ra biển. Sức khỏe cậu không tốt, đi chuyến xe dài khiến cậu nhợt nhạt hẳn. Tôi lo lắng, hỏi có thể để lần sau không, cậu lại trả lời rằng- Sợ không kịp mất...Tôi cắn chặt môi dưới, quay về phía khác, cậu lại kéo tôi vào lòng, khẽ thủ thỉ- Đừng lo...Chúng tôi nằm trên cát, tay nắm chặt tay, không ai nói lời nào, chỉ sợ sẽ lãng phí khoảnh khắc ấy. Đột nhiên cậu ngồi dậy, tôi vội vàng ngồi dậy theo, cậu tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, tôi ngạc nhiên nhìn cậu- Đưa chiếc nhẫn của cậu đây...
- Tại sao...?Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo lời cậu. Chanyeol rút từ trong túi áo một sợi chỉ đỏ, áp hai chiếc nhẫn lại gần nhau, dùng sợi chỉ buộc nó lại, sợi chỉ rất mỏng, tôi lo lắng hỏi- Nếu cứ dùng lực vậy thì sợi chỉ sẽ đứt đấy...Đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười, cậu nhìn tôi, rồi tiếp tục quấn hai chiếc nhẫn lại. Rồi lặng lẽ lấy chiếc bình thủy tinh nhỏ trong chiếc túi xách, để hai chiếc nhẫn vào rồi đậy nắp thật kĩ- Đi theo tớ...Cậu nắm chặt lấy tay tôi tiến về phía biển, đột nhiên cậu giơ tay lên, dùng sức ném nó đi. Tôi hoảng hốt nhìn theo cậu, khóe môi giật giật không nói nên lời...- Chanyeol...Cậu không nói gì, chỉ cười, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn. Tôi không hỏi nữa, tháo chiếc khăn trên cổ quàng cho cậu...Cậu lại nằm xuống, bờ biển rất vắng, tưởng chừng chỉ có hai chúng tôi, cậu kéo tôi xuống, ôm tôi vào lòng. Hơi ấm tỏa ra từ người cậu khiến tâm trạng tôi càng trùng xuống ...- Kyungsoo này... tớ...Tôi ngước lên thấy đôi môi cậu nhạt đến nỗi tưởng chừng không còn sức sống, tôi hoảng sợ...- Chanyeol à...Cậu đưa lên miệng, ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó nắm chặt lấy bàn tay tôi, thì thầm- Kyungsoo à, sau hôm nay, hãy trở về nhà...rồi khóc một trận thật đã...nhưng mà... nhớ là khóc ít thôi, hại mắt lắm...Cậu khẽ hôn lên mắt tôi, ngập ngừng giây lát mới tiếp tục- Sau đó kiếm một người yêu cậu thật lòng...rồi cùng sống hạnh phúc...không cần phải nhớ đến tớ đâu... chỉ cần... đừng quên đi là được... có được không...?Cả người tôi run lên bần bật, tay siết chặt bàn tay cậu hơn, tôi im lặng không nói một lời- Kyungsoo à...- Không, tớ không đi đâu cả, tớ không muốn kiếm ai cả...Tớ chỉ muốn bên cạnh cậu thôi...không được sao...Cậu nhìn tôi, đôi mắt đầy sự đau xót, cậu đưa tay lau giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi, nặng nhọc nói- Ngốc ạ...Tớ vẫn luôn bên cạnh cậu mà...Không lẽ điều nhỏ nhoi vậy...cậu cũng không muốn đáp ứng tớ sao?Tôi im lặng, vùi mặt vào ngực cậu...- Hứa tớ đi, nhất định sẽ hạnh phúc mà... không được sao...Đôi mắt cậu van nài tôi, trái tim như bị ai bóp nghẹt, nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi, tôi khó nhọc cất tiếng- Được...Nụ cười nhợt nhạt hiện ra, cậu ôm lấy mặt tôi, khẽ đặt nụ hôn lên trán. Bỗng nhiên, chiếc khăn tôi quàng cho cậu tuột ra, gió thổi bay lên, tôi vội vàng chụp lấy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra, bàn tay mà tôi đang nắm dần buông lỏng ra. Tôi sững sờ, vội nắm chặt lấy, tôi không ngoảnh lại nhìn cậu, chỉ ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, mang lại cảm giác rất đỗi yên bình, giống như trong từng nụ cười của cậu. Tôi thở dài, tay nắm chặt hơn, như nói một mình- Tại sao nhỉ? Tại sao có những chuyện biết trước là sẽ xảy ra mà vẫn đau lòng đến vậy...? Chanyeol à... chỉ là...chỉ là tớ không cam lòng thôi...không phải nó quá khó để chấp nhận sao...?Không có tiếng trả lời, tôi hít một hơi thật sâu, lồng ngực như muốn nổ tung, đầu óc tôi trống rỗng, tôi nhắm mắt, nói trong vô thức- Tớ quên vẫn chưa hỏi làm sao cậu biết tớ, tại sao lại thích tớ, tớ muốn biết, trong hai năm ấy, cậu sống như thế nào... Tớ trước giờ vẫn hy vọng về sự tồn tại của thế giới song song mà mẹ cậu nhắc đến. Chanyeol à, nếu có thực, thì ở thế giới đấy, tớ hy vọng mình có thể làm mọi điều cho cậu...Đột nhiên có gì mát mát chạm lên khuôn mặt tôi, tôi mở mắt, là tuyết, vào đông rồi sao? Tôi lay lay bàn tay đang lạnh dần của cậu, reo lên thích thú- Tuyết... là tuyết đầu mùa đấy...tuyết đầu mùa năm ngoái chúng ta cũng ở bên cạnh nhau nhỉ...Tôi vô thức quay sang nhìn cậu, khóa miệng cậu hơi cong, khuôn mặt bình yên như thể chỉ đang ngủ quên, nụ cười trên môi tôi tắt dần, tôi nghiêng người, khẽ gọi- Chanyeol à...Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu, không còn hơi ấm mà tôi vẫn thầm hy vọng nữa, trái tim như bị ai xé toạc làm đôi, tôi như chợt tỉnh, lay cả thân hình lạnh dần kia cứ thế mà hét lên- Chanyeol, Chanyeol à....Tôi không còn nhớ được chuyện gì xảy ra sau đó, không rõ tại sao mình lại có thể trở về nhà, không biết tại sao anh tôi lại biết chuyện...Chỉ biết rằng, cậu sẽ không còn có thể nắm tay tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như trước nữa rồi...Tuyết đầu mùa năm ấy, chúng tôi gặp lại nhau. Tuyết đầu mùa năm nay, chúng tôi xa cách mãi mãi...Sau này, khi ở tang lễ cậu, Sehun đến đưa cho tôi một sấp thư. Đều là từ Chanyeol, tôi ngạc nhiên ngước nhìn cậu- Thực ra hyung ấy ngày nào cũng dõi theo hyung, khi ca phẫu thuật thành công, hyung ấy đều ở ngoài mà không dám bước vào trong. Những lá thư này đều là từ hyung ấy viết, nhưng lại không dám gửi cho hyung...Ngừng một lát, cậu ngồi xuống cạnh tôi, nghẹn ngào- Thực ra, hyung ấy có ý định hiến cả giác mạc cho hyung, thật may mắn là có người hảo tâm khác, ít nhất là cho hyung ấy có cơ hội thấy hyung trước khi nhắm mắt...Cái ngày hyung đến tìm Chanyeol hyung, hyung ấy đã nói với em rằng ảnh cũng không biết phải làm thế nào, hyung ấy...không nỡ đuổi hyung đi nhưng không muốn làm hyung dành thêm tình cảm cho hyung ấy...Nhưng chiều đó, lúc thăm cha mẹ hyung, genari lại đột nhiên nở, hyung ấy cho rằng đó là sự chấp thuận của hai bác nên...Tôi ôm sấp thư vào lòng, không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng trong lòng như ngàn mũi kim đâm vào... Là tôi nợ cậu một cuộc đời, không bao giờ có thể trả hết.Trong lá thư cậu viết cho tôi, có một đoạn thế này" Kyungsoo à, tớ đã mua hai chiếc nhẫn về rồi, nhưng mà sao tớ có thể trao cho cậu đây ? Chắc cậu không biết đâu nhỉ, câu truyện về chiếc nhẫn đôi ấy. Hình như rất ít người làm được điều đó, nên tớ thực sự lo lắm, liệu chúng ta có thể không? Mẹ tớ từng nói rằng, chiếc nhẫn mà chúng ta đeo lên, cho dù lâu dài hay ngắn ngủi, nó vẫn mang theo chút linh hồn, thêm chút hy vọng, và cả tình yêu của chúng ta nữa. Dùng sợi chỉ đỏ thật mỏng, buộc chúng lại với nhau, nếu sợi chỉ không đứt, có nghĩa là linh hồn hai người cùng hòa vào làm một, trái tim cùng chung nhịp đập và mang cùng một niềm hy vọng. Bỏ đôi nhẫn ấy vào chiếc bình, thả ra biển, là ước nguyện bên nhau mãi mãi, vấn vương không rời..."...Linh hồn hai người cùng hòa vào làm một, trái tim cùng chung nhịp đập và mang cùng một niềm hy vọng......Bên nhau mãi mãi, vấn vương không rời..."Chúng ta có thể...Chanyeol à..."- End -
- Từ bao giờ mà tinh ranh vậy? Học ai vậy hở...- Cậu bật cười.
- Còn ai nữa...- Tôi hất mặt.Sau bữa ăn, cậu đưa tôi tới nơi chôn cất bố mẹ, dọc con đường tới hoa genari đã lấm tấm nở, tôi không khỏi ngạc nhiên, lắc lắc tay cậu- Là hoa genari mà? Không phải nở vào mùa xuân sao? Bây giờ mới đầu đông mà? Hôm qua còn có tuyết đầu mùa nữa ?Cậu ấy nhìn tôi, mỉm cười- Không rõ là vì sao hôm qua đột nhiên lại nở, trước giờ luôn là tới xuân mới bắt đầu ra hoa...Tôi gật gật đầu, không thắc mắc nữa, chỉ âm thầm kinh ngạc nhìn hoa nở hai ven đường. Hai cây xanh ngày đó giờ đã thành cây trưởng thành, lá sum suê. Đã quá lâu tôi chưa trở về đây, trên thân cây vẫn còn chiếc bảng khắc tên hai người họ. Tôi đặt bó hoa, lặng lẽ quỳ xuống, dập đầu, rồi im lặng. Tôi không biết mình phải làm gì, trầm ngâm một hồi mới khẽ nói- Cha, mẹ! Con trai bất hiếu, giờ mới đến thăm...Hai người vẫn ổn chứ? Cha mẹ không cần lo cho con, cả anh trai bây giờ cũng rất tốt. Cậu ấy... là người rất tốt...-Tôi nghẹn lại – Hai người cũng thấy mà phải không? Xin hãy phù hộ cho cậu ấy...Tôi cúi xuống thật lâu, cố giữ cho nước mắt không chảy ra. Khi tâm trở lại bình ổn, tôi đứng dậy, mỉm cười- Đi thôiCậu gật đầu,cúi chào rồi bước đi cạnh tôi, im lặng một lát lâu, mới hỏi- Cậu đã nói gì mà lâu vậy?Tôi nhìn cậu, hơi nghiêng đầu- Cầu nguyện
- Cầu nguyện ?
- Ừ
- Điều gì vậy...?Tôi nhìn về phía xa xăm, im lặng hồi lâu mới quay sang nhìn cậu- Là... bí mật...Tôi bật cười chạy về phía trước để lại khuôn mặt cậu ngơ ngác đằng sau.Hôm sau, tôi gọi điện về thông báo rằng mình đã tìm được Chanyeol,nói anh không phải lo lắng, anh chỉ trầm ngâm, nói tôi chăm sóc cậu. Thực ra ngày tôi gặp cậu, cậu đã gọi về thông báo cho anh tôi rồi, nhưng tôi vẫn muốn đích thân mình nói với anh.Tôi kiếm một công việc ở một quán ăn nhỏ ở trong thành phố, tôi không để cậu làm việc nữa, muốn tự mình "nuôi" cậu, Chanyeol phì cười, xoa đầu tôi, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Từ nơi ở đến chỗ làm mất 25' đi xe buýt, buổi trưa lại chỉ được nghỉ ngơi tiếng rưỡi nên cậu không cho tôi về. Buổi sáng thường bắt đầu vào lúc 9h và lúc về tới nhà thì đã 7h tối. Mỗi khi tôi về tới nhà, Chanyeol đều đang đứng ở cửa đợi tôi. Câu đầu tiên hỏi tôi luôn là " Có lạnh không ?". Tôi gật đầu mỉm cười, cậu giúp tôi tháo đôi găng tay, phà hơi rồi ôm tôi. Cảm giác ấy ấm áp đến nỗi tôi chỉ muốn thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc.Hôm ấy, sau khi ăn tối xong, cậu mang ra cây đàn nói là muốn tặng tôi một ca khúc. Đã hai năm rồi kể từ lần cuối chúng tôi cùng hay hát bên cây đàn ấy. Cậu ấy đàn lên một giai điệu quen thuộc "Little star", ca khúc mà chúng tôi từng rất thích, đến nỗi mỗi đêm đều hát khiến lũ trẻ trong xóm chán ngán, nhớ đến khoảng thời gian ấy, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Cậu nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương, cất lên giọng hát mà lâu nay tôi vẫn muốn được nghe lại" ... Tình yêu của tôi, mọi thứ của tôi
Cả thiên thần đến từ thiên đường
Đôi mắt tôi, cả thế giới tôi
Em đã lấy đi tất cả
Ngôi sao nhỏ bé của đêm nay
Suốt đêm nay, tôi sẽ chỉ dõi theo em mà thôi....Nhắm mắt lại và lắng nghe kĩ câu chuyện của tôi
Trước khi câu chuyện kết thúc, em sẽ chìm vào giấc mơ
Ngôi sao nhỏ bé của đêm nay
Tôi sẽ chỉ dõi theo em mà thôiTình yêu của tôi
Suốt đêm, tôi chỉ dõi theo em mà thôi
Tôi sẽ ở bên cạnh em..."Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi run lên dữ dội, cậu nhìn tôi, khẽ mỉm cười, lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn. Tôi nhìn cậu, nước mắt đã tới khóe mi, tôi cắn chặt môi dưới đang run rẩy kia, lặng im dõi theo từng hành động của cậu. Cậu cầm lấy tay tôi, đôi môi liên tục mở ra rồi khép lại, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói cậu trở nên run rẩy- Tớ biết...mình còn nhiều thiếu sót....Lại từng làm cậu rơi nước mắt...Tớ cũng biết mình không xứng...thời gian còn lại ở bên cậu cũng chẳng bao lâu...Nhưng mà tớ...tớ muốn chúng ta có thể vui vẻ bên nhau cho đến khi nào không thể nữa... có được không...Tôi trân trân nhìn cậu, không biết từ khi nào mắt đã tràn lệ. Tôi dõi theo từng động tác của cậu, cậu khẽ nhấc tay tôi lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Cúi xuống hôn thật khẽ lên bàn tay. Bỗng dưng cảm xúc dồn nén bao lâu nay vỡ ào, tôi bật khóc như một đứa trẻ, sà vào lòng, ôm lấy cậu, khóc nức nở. Cậu xoa đầu tôi, hôn nhẹ lên tóc,khẽ thốt lên- Ôi, ngốc ạ...Chúng tôi như trở lại ngày trước, có những buổi chiều rảnh rỗi cậu lại gội đầu cho tôi, thi thoảng lại đi câu cá, vào những ngày nghỉ, tôi lại nấu ăn, chế ra những món mới. Cậu ngạc nhiên rằng trong hai năm mà tôi đã thay đổi nhiều vậy, tôi chỉ cười. Cuộc sống chúng tôi như một đôi vợ chồng già, có vẻ hơi mắc cười nhưng thực sự là vậy. Nó yên bình, không vồ vã, không những lời đường mật cho nhau. Chỉ đơn giản là những cái ôm ấm áp sau một ngày vất vả, là những bữa ăn đơn giản mà ngọt ngào. Cậu ấy chỉ tôi cách trồng rau, tôi lại phá hỏng mấy mấy nhánh cây của cậu. Cậu kí trán tôi, tôi lại trưng ra bản mặt đáng thương khiến cậu bật cười. Trong hai năm xa cách, tính cách chúng tôi như bị hoán đổi, cậu trưởng thành hơn, ít nói hơn, còn tôi lại trở nên nghịch ngợm hơn, trẻ con hơn, nhưng chỉ khi ở bên cạnh cậu thôi.Sức khỏe cậu ngày càng giảm sút nên tôi quyết định nghỉ việc luôn, cậu dễ cảm hơn, có đôi khi chỉ bị thứ gì đó đụng nhẹ vào tay mà đã bị bầm tím. Chúng tôi không nói gì với nhau về điều ấy, tự mỗi người hiểu lấy. Chanyeol thường dễ mệt mỏi, cậu đi ngủ sớm và dậy muộn hơn bình thường, không còn những buổi tối cùng đàn hát trước hiên nhà, không còn những buổi chiều câu cá bên bờ sông. Cậu không còn gội đầu cho tôi nữa, không còn nấu ăn thường xuyên như trước. Có đôi khi cậu muốn giúp tôi việc gì đó, nhưng tôi không đồng ý. Những lúc vậy, đôi mắt cậu lại lóe lên sự xót xa, tôi đều không chịu được mà ôm lấy cậu. Có những lúc cậu chìm sâu trong giấc ngủ mê man, tôi sợ cậu sẽ rời đi lúc tôi không để ý nên thường áp tai vào lồng ngực, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng mới khẽ thở phào...Vào một ngày cuối thu, đột nhiên cậu muốn ra biển. Sức khỏe cậu không tốt, đi chuyến xe dài khiến cậu nhợt nhạt hẳn. Tôi lo lắng, hỏi có thể để lần sau không, cậu lại trả lời rằng- Sợ không kịp mất...Tôi cắn chặt môi dưới, quay về phía khác, cậu lại kéo tôi vào lòng, khẽ thủ thỉ- Đừng lo...Chúng tôi nằm trên cát, tay nắm chặt tay, không ai nói lời nào, chỉ sợ sẽ lãng phí khoảnh khắc ấy. Đột nhiên cậu ngồi dậy, tôi vội vàng ngồi dậy theo, cậu tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, tôi ngạc nhiên nhìn cậu- Đưa chiếc nhẫn của cậu đây...
- Tại sao...?Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo lời cậu. Chanyeol rút từ trong túi áo một sợi chỉ đỏ, áp hai chiếc nhẫn lại gần nhau, dùng sợi chỉ buộc nó lại, sợi chỉ rất mỏng, tôi lo lắng hỏi- Nếu cứ dùng lực vậy thì sợi chỉ sẽ đứt đấy...Đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười, cậu nhìn tôi, rồi tiếp tục quấn hai chiếc nhẫn lại. Rồi lặng lẽ lấy chiếc bình thủy tinh nhỏ trong chiếc túi xách, để hai chiếc nhẫn vào rồi đậy nắp thật kĩ- Đi theo tớ...Cậu nắm chặt lấy tay tôi tiến về phía biển, đột nhiên cậu giơ tay lên, dùng sức ném nó đi. Tôi hoảng hốt nhìn theo cậu, khóe môi giật giật không nói nên lời...- Chanyeol...Cậu không nói gì, chỉ cười, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn. Tôi không hỏi nữa, tháo chiếc khăn trên cổ quàng cho cậu...Cậu lại nằm xuống, bờ biển rất vắng, tưởng chừng chỉ có hai chúng tôi, cậu kéo tôi xuống, ôm tôi vào lòng. Hơi ấm tỏa ra từ người cậu khiến tâm trạng tôi càng trùng xuống ...- Kyungsoo này... tớ...Tôi ngước lên thấy đôi môi cậu nhạt đến nỗi tưởng chừng không còn sức sống, tôi hoảng sợ...- Chanyeol à...Cậu đưa lên miệng, ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó nắm chặt lấy bàn tay tôi, thì thầm- Kyungsoo à, sau hôm nay, hãy trở về nhà...rồi khóc một trận thật đã...nhưng mà... nhớ là khóc ít thôi, hại mắt lắm...Cậu khẽ hôn lên mắt tôi, ngập ngừng giây lát mới tiếp tục- Sau đó kiếm một người yêu cậu thật lòng...rồi cùng sống hạnh phúc...không cần phải nhớ đến tớ đâu... chỉ cần... đừng quên đi là được... có được không...?Cả người tôi run lên bần bật, tay siết chặt bàn tay cậu hơn, tôi im lặng không nói một lời- Kyungsoo à...- Không, tớ không đi đâu cả, tớ không muốn kiếm ai cả...Tớ chỉ muốn bên cạnh cậu thôi...không được sao...Cậu nhìn tôi, đôi mắt đầy sự đau xót, cậu đưa tay lau giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi, nặng nhọc nói- Ngốc ạ...Tớ vẫn luôn bên cạnh cậu mà...Không lẽ điều nhỏ nhoi vậy...cậu cũng không muốn đáp ứng tớ sao?Tôi im lặng, vùi mặt vào ngực cậu...- Hứa tớ đi, nhất định sẽ hạnh phúc mà... không được sao...Đôi mắt cậu van nài tôi, trái tim như bị ai bóp nghẹt, nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi, tôi khó nhọc cất tiếng- Được...Nụ cười nhợt nhạt hiện ra, cậu ôm lấy mặt tôi, khẽ đặt nụ hôn lên trán. Bỗng nhiên, chiếc khăn tôi quàng cho cậu tuột ra, gió thổi bay lên, tôi vội vàng chụp lấy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra, bàn tay mà tôi đang nắm dần buông lỏng ra. Tôi sững sờ, vội nắm chặt lấy, tôi không ngoảnh lại nhìn cậu, chỉ ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh, mang lại cảm giác rất đỗi yên bình, giống như trong từng nụ cười của cậu. Tôi thở dài, tay nắm chặt hơn, như nói một mình- Tại sao nhỉ? Tại sao có những chuyện biết trước là sẽ xảy ra mà vẫn đau lòng đến vậy...? Chanyeol à... chỉ là...chỉ là tớ không cam lòng thôi...không phải nó quá khó để chấp nhận sao...?Không có tiếng trả lời, tôi hít một hơi thật sâu, lồng ngực như muốn nổ tung, đầu óc tôi trống rỗng, tôi nhắm mắt, nói trong vô thức- Tớ quên vẫn chưa hỏi làm sao cậu biết tớ, tại sao lại thích tớ, tớ muốn biết, trong hai năm ấy, cậu sống như thế nào... Tớ trước giờ vẫn hy vọng về sự tồn tại của thế giới song song mà mẹ cậu nhắc đến. Chanyeol à, nếu có thực, thì ở thế giới đấy, tớ hy vọng mình có thể làm mọi điều cho cậu...Đột nhiên có gì mát mát chạm lên khuôn mặt tôi, tôi mở mắt, là tuyết, vào đông rồi sao? Tôi lay lay bàn tay đang lạnh dần của cậu, reo lên thích thú- Tuyết... là tuyết đầu mùa đấy...tuyết đầu mùa năm ngoái chúng ta cũng ở bên cạnh nhau nhỉ...Tôi vô thức quay sang nhìn cậu, khóa miệng cậu hơi cong, khuôn mặt bình yên như thể chỉ đang ngủ quên, nụ cười trên môi tôi tắt dần, tôi nghiêng người, khẽ gọi- Chanyeol à...Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu, không còn hơi ấm mà tôi vẫn thầm hy vọng nữa, trái tim như bị ai xé toạc làm đôi, tôi như chợt tỉnh, lay cả thân hình lạnh dần kia cứ thế mà hét lên- Chanyeol, Chanyeol à....Tôi không còn nhớ được chuyện gì xảy ra sau đó, không rõ tại sao mình lại có thể trở về nhà, không biết tại sao anh tôi lại biết chuyện...Chỉ biết rằng, cậu sẽ không còn có thể nắm tay tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như trước nữa rồi...Tuyết đầu mùa năm ấy, chúng tôi gặp lại nhau. Tuyết đầu mùa năm nay, chúng tôi xa cách mãi mãi...Sau này, khi ở tang lễ cậu, Sehun đến đưa cho tôi một sấp thư. Đều là từ Chanyeol, tôi ngạc nhiên ngước nhìn cậu- Thực ra hyung ấy ngày nào cũng dõi theo hyung, khi ca phẫu thuật thành công, hyung ấy đều ở ngoài mà không dám bước vào trong. Những lá thư này đều là từ hyung ấy viết, nhưng lại không dám gửi cho hyung...Ngừng một lát, cậu ngồi xuống cạnh tôi, nghẹn ngào- Thực ra, hyung ấy có ý định hiến cả giác mạc cho hyung, thật may mắn là có người hảo tâm khác, ít nhất là cho hyung ấy có cơ hội thấy hyung trước khi nhắm mắt...Cái ngày hyung đến tìm Chanyeol hyung, hyung ấy đã nói với em rằng ảnh cũng không biết phải làm thế nào, hyung ấy...không nỡ đuổi hyung đi nhưng không muốn làm hyung dành thêm tình cảm cho hyung ấy...Nhưng chiều đó, lúc thăm cha mẹ hyung, genari lại đột nhiên nở, hyung ấy cho rằng đó là sự chấp thuận của hai bác nên...Tôi ôm sấp thư vào lòng, không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng trong lòng như ngàn mũi kim đâm vào... Là tôi nợ cậu một cuộc đời, không bao giờ có thể trả hết.Trong lá thư cậu viết cho tôi, có một đoạn thế này" Kyungsoo à, tớ đã mua hai chiếc nhẫn về rồi, nhưng mà sao tớ có thể trao cho cậu đây ? Chắc cậu không biết đâu nhỉ, câu truyện về chiếc nhẫn đôi ấy. Hình như rất ít người làm được điều đó, nên tớ thực sự lo lắm, liệu chúng ta có thể không? Mẹ tớ từng nói rằng, chiếc nhẫn mà chúng ta đeo lên, cho dù lâu dài hay ngắn ngủi, nó vẫn mang theo chút linh hồn, thêm chút hy vọng, và cả tình yêu của chúng ta nữa. Dùng sợi chỉ đỏ thật mỏng, buộc chúng lại với nhau, nếu sợi chỉ không đứt, có nghĩa là linh hồn hai người cùng hòa vào làm một, trái tim cùng chung nhịp đập và mang cùng một niềm hy vọng. Bỏ đôi nhẫn ấy vào chiếc bình, thả ra biển, là ước nguyện bên nhau mãi mãi, vấn vương không rời..."...Linh hồn hai người cùng hòa vào làm một, trái tim cùng chung nhịp đập và mang cùng một niềm hy vọng......Bên nhau mãi mãi, vấn vương không rời..."Chúng ta có thể...Chanyeol à..."- End -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com