TruyenHHH.com

Chanlix Lua Trong Tim Vtrans

Dưới đây là phân cảnh cảm động/sến súa khiến trái tym tui rung động và quyết định trans fic này ('。•ᵕ•。')








Chan và Felix đang tay trong tay đi dạo trong khu rừng phía sau ngôi nhà, cả hai đều im lặng để không làm xáo trộn sự yên bình của thiên nhiên xung quanh, ánh trăng là nguồn sáng hoàn hảo cho họ.

Trước đó Chan đã mời Felix đi dạo trong rừng vào buổi tối muộn, Felix không nghĩ gì nhiều và rất vui vẻ đồng ý. Cậu và Chan có thói quen đi dạo trong khu rừng quanh nhà và họ đã rất quen thuộc với nó và cả hai đều tự tin sẽ không bị lạc ngay cả trong bóng đêm, miễn là họ không mạo hiểm đi quá xa vào những phần sâu hơn, tối hơn của khu rừng.

Felix không hề hay biết, Chan đang có ý định thổ lộ tình cảm của anh với cậu tại một bãi đất trống mà họ thường lui tới.

Chan đã suy nghĩ. Rất nhiều. Về mọi thứ. Và anh đã quyết định một cách kiên quyết, Felix đáng để mạo hiểm. Không có câu trả lời nào khác ngoài câu trả lời đó. Felix đáng giá. Cậu ấy đáng để đánh đổi mọi thứ.

"A, nhìn này, Channie." Felix đột nhiên ngăn họ lại, chỉ vào một khu vực có ánh trăng chiếu xuống như một chùm sáng. "Đó là nơi anh tìm thấy em." Cậu vừa nói vừa kéo Chan về phía đó.

"Ồ?" Chan tự hỏi, "Thật sao? Đó là nơi chúng ta gặp nhau ư?" Chan hỏi khi Felix cúi xuống kiểm tra khu vực đó.

"Dạ," Felix mỉm cười với Chan, rồi quay lại nhìn nơi đó. "Và, ồ, nhìn kìa!" Felix ríu rít chỉ vào một mầm cây nhỏ. Nó nhỏ đến nỗi Chan thậm chí còn không nhận ra. Chan cúi xuống, nhìn thật kĩ. "Đó là Giọt Trăng." Felix mỉm cười.

"Giọt Trăng?" Chan thắc mắc.

"Vâng," Felix đáp. "Phiên bản ban đêm của Giọt Nắng. Chúng thậm chí còn hiếm hơn Giọt Nắng, bởi vì chúng chỉ nở ở cùng một vị trí mà Giọt Nắng đã từng nở, và sẽ chỉ phát triển dưới ánh trăng trực tiếp, mạnh, hiếm hơn nhiều so với ánh sáng mặt trời trực tiếp." Felix giải thích. "Nó thậm chí còn có nhiều đặc tính phép thuật và chữa bệnh hơn, đồng thời cũng mạnh hơn nhiều. Chỉ là, không nhiều người biết về nó vì nó quá hiếm. Nhiều người cho rằng đó chỉ là truyền thuyết."

"Ồ, vậy thì chúng ta nên nói với Younghyun vào ngày mai." Chan nói, rồi đứng dậy và đưa tay cho Felix. "Đi nào, Lixie. Anh muốn chúng ta đến nơi trước khi mặt trăng khuất bóng." Chan cười thầm.

Felix cười khúc khích và đứng dậy, nắm lấy tay Chan. "Mặt trăng sẽ không trốn đi nhanh như vậy đây. Đêm vẫn còn sớm mà." Felix đáp trả. "Anh định đưa em đi đâu vậy? Em nghĩ chúng ta ra ngoài chỉ để đi dạo thôi mà, nhưng có vẻ như anh đang có một kế hoạch nào đó trong đầu." Felix hỏi.

"À, ừ, anh chỉ muốn đưa em đi dạo vào buổi tối đẹp trời này, nhưng anh cũng có một vài kế hoạch." Chan đáp. "Nhưng đó vẫn là bí mật cho đến khi chúng ta đến nơi." Chan trêu chọc, cố che giấu sự lo lắng của mình.

"Àii, anh thật không công bằng." Felix bĩu môi, nhưng ngay sau đó nó chuyển thành một nụ cười khi cậu nhìn lên mặt trăng. "Anh đã chọn một buổi tối tốt lành. Altalune có vẻ hạnh phúc, ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng."

Chan ngắm nhìn Felix đắm mình dưới ánh trăng, ngập tràn sự yêu mến. "Vậy thì tốt quá. Anh mong rằng tối nay Nữ thần vui vẻ." Chan mỉm cười.

Họ tiếp tục đi bộ trong im lặng thêm vài phút nữa cho đến khi gặp khoảng đất trống.

"Ồ, anh định đưa em đến sao?" Felix hỏi khi Chan dẫn họ đến chỗ trung tâm.

"Phải," Chan khẳng định. "Anh nghĩ rằng nên đưa em đến một nơi yên bình và có ánh trăng sáng tỏ để nói những lời này."

"Dạ?" Felix nhìn Chan thắc mắc.

"Felix," Chan nói, và chỉ với một từ đó, Felix cảm thấy không khí xung quanh họ tĩnh lặng và trở nên nặng nề hơn. Nhưng nó không ngột ngạt. Đó chỉ đơn giản là thiên nhiên cho họ sự tôn trọng.

Felix đứng yên.

"Pixie nhỏ bé, quý giá, đáng yêu của anh, Felix." Chan tiếp tục, nắm lấy cả hai tay Felix. "Hơn một năm trước, anh đã tìm thấy em trong chính khu rừng này. Anh không có ý định tìm thấy em, cũng không hề mong đợi, và anh phải thú nhận rằng khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, ban đầu anh đã rất cảnh giác và sợ hãi vì những gì anh đã được dạy về fae." Chan nói. "Nhưng, ngay từ những khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau, em đã cho anh thấy rằng em chỉ đơn giản muốn ở bên anh chứ không có lý do nào khác. Anh phải thú nhận, vì em không nói cho anh biết tại sao em lại bám dính lấy anh, nên anh vẫn rất cảnh giác và không muốn thừa nhận điều này". Chan hít một hơi thật sâu.

"Anh không muốn thừa nhận rằng có lẽ em muốn gắn bó với anh vì em coi anh như một người bạn đời." Chan tiết lộ, và hơi thở của Felix gần như nghẹn lại. "Kết đôi cả đời... Đó là một chuyện lớn. Hẳn là em hiểu điều đó. Anh đã sợ hãi, và anh không chắc chắn. Nhưng khi chúng ta sống cùng nhau lâu hơn và thân thiết hơn, anh bắt đầu quý mến em. Anh bắt đầu trở nên thoải mái với em, em bắt đầu trở nên quý giá đối với anh." Chan nói tiếp. "Anh đã chắc chắn, nhưng anh vẫn còn sợ hãi."

"Anh sợ rằng, có lẽ 1 năm quen nhau vẫn còn quá ngắn. Một trái tim tan vỡ khi bị bạn đời từ chối hoặc bỏ rơi đối với một fae có thể rất tàn khốc, và anh vô cùng sợ hãi rằng anh có thể làm tổn thương em như vậy. Anh không muốn thừa nhận với bản thân rằng anh yêu em vì anh không muốn làm tổn thương em." Chan nói. "Nhưng, em không hề thay đổi một chút nào trong suốt một năm chúng ta quen nhau. Em vẫn làm mọi việc bằng cả trái tim của mình, luôn nỗ lực hết mình. Và em vẫn yêu anh bằng cả trái tim, ngay cả khi anh không có động thái gì để tiến xa hơn trong mối quan hệ của chúng ta." Chan nói tiếp. "Vì thế, anh xin lỗi, và anh sẽ mãi mãi biết ơn em, vì đã không từ bỏ anh. Em là Felix quý giá của anh, và anh đã quyết định rằng em xứng đáng để anh đối mặt với rủi ro và nỗ lực. Em là vô giá." Chan thốt lên.

"Anh yêu em, Felix." Chan thú nhận, "Với toàn bộ trái tim và tâm hồn anh. Sẽ là một vinh dự lớn đối với anh nếu được làm bạn đời của em, nếu em cho phép anh."

Đôi mắt màu đỏ của Felix mở to.

Đột nhiên, cả Chan và Felix đều chìm trong ánh sáng trắng rực rỡ. Chan phát ra một âm thanh hoảng sợ, nhưng Felix chỉ nhắm mắt lại.

Ánh sáng chỉ bao quanh họ trong một giây, rồi biến mất. Chan từ từ mở mắt, ngay lập tức nhìn vào Felix để kiểm tra xem em có bị thương không. "Felix! Em có-" Chan mở miệng, nhưng anh dừng lại ngay khi nhìn thấy cậu.

Felix trông thật bình yên với đôi mắt nhắm nghiền, và trông cậu không hề bị tổn thương.

Điểm khác biệt duy nhất là cậu có những dấu hiệu màu vàng trên mặt và cánh tay. Một đường thẳng trải từ môi dưới qua cằm và tiếp tục đi xuống, khuất dưới dưới cổ áo sơ mi của cậu. Hai đường thẳng nằm ngang song song chạy ngang qua mặt cậu, vắt ngang qua sống mũi. Cậu cũng có ba chấm liền nhau dọc theo đuôi lông mày, và trên trán cậu có một khối hình thoi màu xanh ngọc lục bảo và uốn lượn bên dưới là một vầng trăng lưỡi liềm màu trắng. Chạy dọc hai cánh tay cậu là những dấu hiệu đơn giản nhưng khó hiểu.

Nhìn kỹ thì, biểu tượng hình thoi và trăng lưỡi liềm đó cũng ở ngay trước ngực Felix. Chan nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt của họ. Felix cũng có dấu hiệu trên mu bàn tay.

Dấu hiệu giao phối. Felix đã nhận được dấu hiệu giao phối.

"Felix? Sao bỗng dưng em lại có dấu hiệu giao phối?" Chan hỏi, thả tay Felix ra và giơ tay về phía cậu, và nhận ra rằng bản thân anh cũng có hình thoi và hình mặt trăng giống hệt vậy trên mu bàn tay, nhưng anh không có những dấu hiệu khó hiểu dọc theo cánh tay. Chan kêu lên ngạc nhiên khi xem xét các biểu tượng.

"Anh yêu em?" Felix khẽ hỏi, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Chan đã bối rối tại sao cậu ấy lại hỏi câu hỏi đó thay vì những câu khác, nhưng sự chân thành của Chan vẫn không thay đổi. "Đúng, tất nhiên. Anh sẽ không nói ra câu đó một cách dễ dãi." Chan trấn an.

"Anh muốn trở thành bạn đời của em ư?" Felix hỏi lại.

"Vâng tất nhiên. Anh không muốn gì hơn nữa." Chan khẳng định.

Đột nhiên, nước mắt bắt đầu chảy dài trên gương mặt Felix. Hoảng hốt, Chan lao về phía trước và rón rén ôm mặt Felix vào lòng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. "Tình yêu, sao em lại khóc?" Chan hỏi.

"Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc," Felix giải thích. "Anh đã đáp lại tình yêu của em. Anh đã đồng ý làm bạn đời của em." Felix nói, tựa trán họ vào nhau. Nước mắt cứ lăn dài trên má cậu. "Chúng ta đã được ban phước, Chan." Felix thổn thức.

Không khí xung quanh họ dường như sống lại. Thiên nhiên đang hát cho họ nghe.

Chan chợt nhận ra, nhớ lại cuộc trò chuyện với Dahyun về dấu hiệu giao phối. "Ban phước? Bởi Altalune?" Chan hỏi.

"Bởi Altalune Sylvan," Felix xác nhận. "Các vị thần bảo hộ của chúng em."

Những cái tên đó rất quen thuộc với Chan. Trong khi nghiên cứu về fae, anh biết Sylvan và Altalune luôn được tôn sùng như những vị thần rất quan trọng đối với fae. Altalune thì rõ ràng, Dahyun đã giải thích về vị nữ thần với anh rồi. Altalune; Nữ thần Mặt trăng và Tình yêu của fae. Bà được biết đến là người luôn để mắt đến fae và bảo vệ họ khỏi nguy hiểm. Người ta nói rằng nếu cô ấy không ban phước cho một cặp vợ chồng, họ sẽ phải cam chịu số phận.

Sylvan được biết đến với cái tên Elder Fae, cha của tất cả các fae, người canh giữ thiên nhiên. Trong khi Altalune trông nom các fae, thì Sylvan chủ yếu trông nom thiên nhiên hơn, nguồn gốc của nhiều sinh linh như pixie và tinh linh. Ông cũng luôn để mắt đến những đứa con của mình, nhưng không giống như Altalune, người muốn bảo vệ họ, thì Sylvan lại muốn họ học được bài học từ nguy hiểm, nhưng không bao giờ bị tổn thương nghiêm trọng. Ông bảo vệ con mình theo cách riêng của ông.

Chan biết rằng Altalune là người mà các fae mong muốn nhận sự chấp thuận khi họ kết đôi, nhưng anh không biết rằng họ cũng có được cả sự ban phước từ Sylvan.

"Đây là dấu hiệu giao phối của chúng ta. Mỗi cặp fae kết đôi đều nhận được chúng, nhưng các biểu tượng không phải lúc nào cũng giống nhau. Chúng ta yêu nhau, được trở thành một cặp đôi được cả Sylvan và Altalune chúc phúc chính là vinh dự cao nhất, đó là điều mà tất cả bọn em đều mơ ước. Nhiều cặp đôi chỉ được ban phước bởi một người, Altalune, hoặc có thể không có gì cả. Được cả hai ban phước có nghĩa là chúng ta được kết đôi bởi chính Số phận. Điều này rất hiếm gặp." Felix giải thích. "Chan, chúng ta là một cặp may mắn." Felix nói, nhìn vào mắt Chan, nước mắt tuôn trào. "Em rất hạnh phúc, Chan. Hạnh phúc vô cùng. Thật vinh dự và may mắn. Anh là tri kỷ của em, và anh đã đáp lại tình yêu của em."

"Anh cũng rất vui, Felix. Vô cùng, vô cùng hạnh phúc." Chan đáp lại, để Felix được khóc. Họ là một cặp đôi được ban phước. Chan gần như vỡ òa vì sung sướng. Chan cho phép họ đắm mình trong chính tình yêu của họ.

"Anh không biết là con người cũng có thể có những dấu hiệu này." Chan nói sau vài phút im lặng.

"Em không quen fae nào đã từng kết đôi với con người cả, nên em cũng không biết." Felix thú nhận. "Nhưng những dấu hiệu trên mặt và trên cánh tay của em đều là dấu hiệu giao phối chung của tất cả các fae. Chỉ có những biểu tượng này là khác nhau. Nếu một cặp đôi được Altalune ban phước, thì chỉ có một mặt trăng lưỡi liềm xuất hiện, và nếu một cặp không được ban phước, thì họ sẽ không có biểu tượng nào cả, chỉ có các dấu hiệu giao phối thôi." Felix giải thích. "Có vẻ như vì anh không thuộc dòng dõi fae nên anh không có dấu hiệu giao phối của bọn em. Nhưng có vẻ như biểu tượng của Sylvan và Altalune không chỉ dành riêng cho fae." Felix nói thêm. "Mặc dù anh không có dấu hiệu giao phối của bọn em, nhưng bất kỳ fae nào nhìn thấy biểu tượng của Altalune và Sylvan trên người anh đều sẽ biết rằng anh đã được kết đôi. Không có cách nào khác để có được những biểu tượng đó cả, và chỉ những thành viên của tòa án cấp cao mới được phép vẽ dấu ấn của Sylvan lên họ."

Chan cảm thấy như mình sắp khóc. Anh thực sự đã được kết đôi với Felix, và tất cả các fae sẽ biết rằng họ thuộc về nhau. Tất cả các fae đều biết rằng họ là một cặp đôi nhận được nụ hôn của Số phận.

"Anh yêu em." Chan thú nhận một lần nữa, những giọt nước mắt hạnh phúc cuối cùng cũng tuôn rơi khi cảm xúc trào dâng trong anh. "Anh yêu em." Chan lặp lại, nghiêng người về phía trước và chiếm lấy đôi môi của Felix.

Chan không biết làm thế nào mà anh có thể nhịn được không hôn Felix lâu như vậy. Đôi môi của Felix tựa như Thiên đường, Chan cảm thấy như mình đang ở trên nấc thang cao nhất của Thiên đường. Họ thực sự đã thuộc về nhau.

Felix nghiêng người vào nụ hôn sâu hơn, vòng tay ôm chặt cổ Chan hơn khi Chan di chuyển tay mình khỏi mặt Felix và vòng tay quanh eo cậu.

Họ chỉ chịu tách ra sau vài phút, khi cảm thấy không còn không khí trong phổi.

"Anh yêu em." Chan lặp lại một lần nữa. "Anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em." Chan lặp đi lặp lại như một câu thần chú, mổ vào môi Felix sau mỗi câu nói. Anh bắt đầu nghiện hôn Felix rồi.

Felix cười khúc khích. "Và em cũng yêu anh." Felix nói, chủ động chiếm lấy đôi môi của Chan trong một nụ hôn sâu khác. Mọi thứ thật hoàn hảo. Cậu và Chan, được bao quanh bởi thiên nhiên và dắm mình trong ánh trăng, cuối cùng cũng đã thành đôi.


-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com