TruyenHHH.com

Change H Firstkhaotung

CẢNH BÁO: Trong chương này có thể có những cảnh bạo lực khiến bạn khó chịu. Vì vậy, nếu bạn thấy không thoải mái thì hãy bỏ qua, có thể nó sẽ nằm ở đoạn gần cuối chương. ❌ ❌ ❌

First cư xử khác với ngày hôm đó đối với Khaotung; người đã nghĩ rằng đêm đó không phải là một cuộc chiến nghiêm túc. First không còn nhìn cậu bằng ánh mắt như cũ nữa, First cũng không còn để ý đến tiếng gọi của Khaotung nữa. Cứ như thể họ lại là những người xa lạ như năm ngoái, ở trường và ở nhà.

"Heeey, mày ném nó đi rồi à?"

First quay đầu nhìn Khaotung, người vừa đi học về dù đã hai tiếng rồi nhưng cậu vẫn về nhà muộn. Có lẽ vì bây giờ Khaotung đang làm nhân viên bán thời gian.

"Mày đã nói là sẽ đưa nó cho tao nếu mày không thích thực đơn bữa trưa của mình mà."

" Mày vẫn chưa ăn à ? "

Khaotung quên mất rằng First hiện tại không mấy thân thiện.

" Ừ " Khaotung đáp. First gật đầu rồi rời khỏi Khaotung để quay lại tầng hai. Thực ra Khaotung định gọi cho First nhưng anh đã cắm tai nghe vào tai rồi.

"Điều gì khiến cậu ta tức giận như vậy chứ ? Đúng là đồ trẻ con."

First rõ ràng là vẫn có thời gian để quan sát Khaotung từ cửa sổ phòng ngủ của mình. Lần này, anh nhìn thấy Khaotung đang luyện tập võ thuật với người của Kanaphan. First sau đó chớp mắt vài lần khi thấy Khaotung vui vẻ học cách tự vệ, sau đó trong đầu anh dường như có điều gì đó xuất hiện, khiến First phải rời khỏi phòng và đi về phía phòng của cha mình.

"Thực ra, cậu không cần phải học cách tự vệ nếu trở thành cấp dưới của Kanaphan, mà cậu chỉ cần luyện tập tăng cường sức mạnh cho những cú đá và cú đấm của mình." Lee cho biết công việc của họ không phải là chiến đấu với các chuyên gia võ thuật mà là đánh đập những ông già không muốn trả nợ.

"Tôi là vệ sĩ của First, tôi chiến đấu với võ sĩ như Phayu." Khaotung cố tỏ ra thoải mái dù câu nói vừa rồi của Lee đã khiến cậu khó chịu. Dù rất ghét cha mình nhưng ký ức về việc ông bị Lee đánh đập vẫn là ký ức mà cậu không muốn gặp lại nhất.

"À, đúng rồi."

Podd mỉm cười, sau đó thảo luận về mức độ gần gũi của Khaotung với First hiện nay. "Đêm đó, cậu ta còn lẻn vào phòng anh ấy và quay lại phòng tôi vào sáng sớm."

"Thật sao? Suy đoán của chúng ta đã đúng?"

Podd gật đầu trước câu hỏi nhiệt tình của Lee. Hơn nữa, Podd giải thích rằng sáng hôm đó anh có thể nhìn thấy những vết đỏ trên khắp cơ thể của Khaotung, vì cậu đã trở về phòng mà không mặc áo.

Khaotung nghe vậy chỉ cười ngượng ngùng, anh tưởng lúc đó Podd vẫn đang ngủ vì bữa tiệc kéo dài đến tận sáng. Nhưng có vẻ như Podd vừa trở về phòng của họ, theo sau là anh ta chạy điên cuồng từ phòng cạnh First.

"À, tôi nghe nói bạn làm việc trong quán bar? Gawin đã gặp bạn vài lần trước khi bạn đến đây." Lee nói.

"Gawin?" Khaotung hỏi lại do anh ta chưa bao giờ tiếp xúc với Khaotung vì anh ta không giỏi gặp gỡ người mới. Từ trước đến nay, Khaotung chỉ thường xuyên thấy Gawin nói chuyện với Podd và thỉnh thoảng thấy anh đi cùng Lee. Nhưng có tin đồn rằng Podd và Gawin là một cặp. Trên thực tế, Kanaphan có một quy định cấm nhân viên của họ hẹn hò với đồng nghiệp vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ tương ứng của họ.

" Cậu đã bán thân mình rồi à ?" Lee sau đó đã đùa giỡn và đánh vào mông Khaotung.

"Gawin đã từng là khách hàng của tôi chưa?" Khaotung hỏi và bị Podd đánh vào đầu.

"Không thể nào." Podd rít lên.

Podd tiếp tục: "Anh ấy có những người bạn thường đi chơi với nhau ở quán bar nên anh ấy làm quen với cậu sớm thôi."

Lee sau đó nghiêm túc hỏi về giá của cơ thể Khaotung, tại anh muốn thử.

Nhưng Khaotung từ chối cho Lee biết giá vì anh đang làm vệ sĩ ở đây.

"Tối nay hãy đến quán bar nhé, bậc thầy đánh đập."

Như thường lệ, Podd lấy xe máy để đưa Khaotung đi. Nhưng lần này Khaotung dường như không ra khỏi nhà, mặc dù thường thì cậu luôn đợi bên cạnh First, người rõ ràng đã ra ngoài và đang đợi xe của anh ấy sẵn sàng.

"Này Lee. Anh có thấy Khaotung bên trong không?" Podd hỏi Lee người tình cờ đi ngang qua trước mặt anh.

"Tôi nhìn thấy cậu ấy vào phòng ông chủ, tôi không biết, tôi quên hỏi."

First thấy Podd chỉ gật đầu, sau đó anh lên xe bỏ lại Podd vẫn đang đợi Khaotung tới.

"Anh có thể dừng lại ở trạm xe buýt phía trước được không? Tôi sẽ đi với Phayu."

"Phayu?" người lái xe hỏi.

"Ừm, tôi lại làm bạn với anh ấy nữa."

Phayu và những người bạn đã chào đón First với những nụ cười rạng rỡ kể từ ngày đăng ký. Kể từ đó, Phayu thực sự đã từ chối nhận tiền từ First, nhưng First, người cảm thấy anh đã hứa, yêu cầu Phayu tiếp tục phụ thuộc vào anh cho đến khi anh thành công trong việc trở thành võ sĩ quốc gia.

"Cái gì? Tôi đã bị sa thải ? "

Kanaphan gật đầu. First từ chối được Khaotung hộ tống vì Phayu và anh lại là bạn. Kanaphan, người đang cố gắng giành lại trái tim của con trai mình. Phải, mặc dù anh ấy thực sự không vui nếu First lại làm bạn với Phayu.

"Vậy còn món nợ của bố mẹ tôi thì sao?"

"Vì hợp đồng làm việc của cậu có thời hạn 6 tháng nên sẽ tốt hơn nếu tôi phụ trách thanh toán."

Khaotung càng ngày càng sốc. "Cái quái gì thế? Tôi đến đây để làm vệ sĩ cho con trai ông."

"Nhưng cuộc sống học đường của First đang trở nên tốt hơn. Hãy trở thành người của Lee hoặc trả hết nợ cho bố cậu vào Chủ nhật tới."

Khaotung nắm chặt tay, sau đó xin lỗi và rút lui khỏi sự hiện diện của Kanaphan. Podd rõ ràng vẫn đang chờ đợi sự xuất hiện của Khaotung ở bãi đỗ xe của ngôi nhà.

" Có vấn đề gì à?"

"Tôi..." Khaotung nhìn Podd một cách sắc bén. "Tôi ghét mọi thứ ở đây, đồ khốn!"

Podd tỏ ra bối rối khi nhìn thấy Khaotung tức giận đội mũ bảo hiểm rồi lên xe máy với vai lên xuống, cho thấy lúc này cậu đang muốn khóc .

Khaotung với đôi chân dài bước đi khá nhanh về phía lớp học của mình.

Sau đó cậu tìm thấy First cùng Phayu và những người bạn của anh ấy đang trò chuyện và cười đùa cùng nhau. Thấy vậy, Khaotung càng xúc động hơn vì nếu không có anh, First đã không thể ngồi gần Phayu như vậy.

"First, tao cần nói chuyện với mày."

"Nói" First trả lời, miễn cưỡng quay sang Khaotung.

"Tao muốn nói chuyện riêng với mày."

"Nhưng tao không muốn."

First quyết định quay sang Khaotung, người đang đứng cạnh anh với vẻ mặt giận dữ. Khaotung lập tức túm lấy áo khoác đi học của First và kéo cậu đến một nơi yên tĩnh hơn .

Đến nơi yên tĩnh, First liền hất tay Khaotung ra rồi cáu kỉnh hỏi cậu muốn nói chuyện gì.

"Ý cậu là gì khi không muốn tôi làm vệ sĩ cho cậu nữa?" Khaotung, vào vấn đề.

First nhìn thấy sự tức giận đó từ ánh mắt của Khaotung, nhưng lúc này anh cũng đang tức giận. "Phayu là lý do duy nhất khiến mày trở thành vệ sĩ của tao. Nhưng mày đã tận mắt chứng kiến ​​rằng tao và cậu ấy giờ lại là bạn bè. Công việc của mày đã xong, tao không cần mày nữa."

Khaotung không thể tin được First lại nói ra những điều ngu ngốc như thế này. Cậu đã làm mọi thứ vì Phayu và đây là những gì cậu nhận được. Đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận được lời cảm ơn nào từ anh.

"Mày nói mày có lỗi với tao và hiaws giúp tao, mày bị sao vậy? Mày không giúp tao nữa sao?" Khaotung hỏi.

"Đúng vậy, tao đã hứa như vậy nhưng tao không hứa sẽ tiếp tục thuê mày làm vệ sĩ cho tao." First trả lời.

First muốn rời khỏi phòng học trống, nhưng Khaotung lại tóm lấy anh và hỏi điều gì thực sự khiến First trở nên như thế này với cậu.

"Chúng ta đã làm tốt mọi việc. Chúng ta là bạn bè phải không?"

First nhìn vào Khaotung, ai nói họ là bạn?

"Tao không muốn trở thành người bảo kê!"

"Vậy thì hãy ra khỏi nhà tao và bán cơ thể của mày để lấy thêm tiền" First cũng cao giọng trả lời.

"Tao vừa nhận ra rằng mày đã như thế này kể từ khi chúng ta quan hệ. Không,là ở quán bar đêm đó mới đúng Mày tức giận vì mày không phải là người duy nhất của tao à?"

Nhớ lại đêm đó, First không còn kiềm chế được cơn tức giận ngày càng tăng của mình. Nên anh đã đẩy ngực Khaotung vào một trong những chiếc ghế học sinh, rồi nhìn Khaotung rất sắc bén. Làm sao cậu hôm nay chỉ có thể nhận ra sự thay đổi trong thái độ của anh, khi anh phải ra tay loại bỏ cậu làm vệ sĩ?

"Chỉ cần sống sót trong 6 tháng tới với tư cách là người đòi nợ" First nói với giọng đầy nhấn mạnh.

Khaotung sau đó nắm lấy cổ áo đồng phục của First. "Mày ghen vì tao để người khác chạm vào mình à? Mày yêu tao à?"

First thậm chí còn không biết cảm giác của mình lúc này có phải là cảm giác yêu hay không. Tuy nhiên, nghi vấn anh ghen với việc Khaotung để nhiều người chạm vào mình là có thật. Anh đang tức giận khi có ai đó bất ngờ hôn Khaotung ngay trước mặt anh.

"Có lẽ là vậy, tao yêu mày."

Khaotung có vẻ ngạc nhiên, mặc dù chính cậu đã hỏi mà không cần suy nghĩ.

"Nhưng, có vẻ như anh không có ý định yêu em." First tiếp tục.

Theo First, tránh xa Khaotung vào những thời điểm như vậy là tốt nhất. Anh không muốn đau lòng khi tiếp tục ở bên một người thậm chí dường như không có chút hứng thú nào với anh. Thay vì bị dày vò khi ở bên một người rõ ràng sẽ từ chối mình trong hiện tại và tương lai, chẳng phải hai người họ nên chia tay nhau thì tốt hơn sao?

Nói xong, First rời đi khi còn đang Khaotung cứng đờ người khi nghe tất cả những lời giải thích của anh.

-----

Tối nay Khaotung quay lại quán bar, ngày mai là ngày đầu tiên cậu đi đòi nợ. Khaotung tối nay đã hút hơn 3 điếu thuốc, vì ngày mai cậu sẽ đi đòi nợ nên cậu quyết định nghỉ việc. Vì vậy, quán bar này là nguồn thu nhập duy nhất để Khaotung tiếp tục sống.

"Khaotung, có người đang tìm cậu."

Sau đó, đồng nghiệp chỉ vào người đàn ông to lớn bên cạnh nhà vệ sinh. Thực ra lúc này Khaotung đang lười biếng, nhưng cậu vẫn phải làm việc nếu ngày mai vẫn muốn ăn. Sau khi dập tắt điếu thuốc, Khaotung mỉm cười bước tới chỗ người đàn ông, người đàn ông chào đón cậu bằng một cái ôm ấm áp.

"Đã lâu không gặp." anh thì thầm vào tai Khaotung khi đưa cậu vào nhà vệ sinh và tìm một buồng trống.

Mặc dù ban đầu Khaotung trông có vẻ không thích nhưng cơ thể anh không thể cưỡng lại sự thích thú hiện tại. Hôn nhau trong một căn phòng vệ sinh chật hẹp với bàn tay của khách hàng di chuyển khắp cơ thể cậu.

"Khao, tối nay anh có thể ngậm cặc của em vào miệng được không?"

Khaotung cau mày, hiện tại anh đang cố mở khóa kéo của khách hàng. Không, Khaotung sẽ không cung cấp bất kỳ dịch vụ nào khác ngoài việc sử dụng tay trong nhà vệ sinh.

"Anh biết tôi sẽ chỉ làm điều này ở đây." Khaotung vừa nói vừa giơ tay ra. "Tôi sẽ tiếp tục, được chứ?"

"Nào Khaotung, anh sẽ trả cho em gấp đôi mức phí thông thường."

Khaotung thở dài. Chết tiệt, anh ta đang hủy hoại Khaotung, đặc biệt là bây giờ cậu có rất nhiều điều phải bận tâm. Khaotung sau đó cúi đầu xuống, có ý định kích thích khách hàng, đồng thời thuyết phục anh ta tiếp tục làm việc đó bằng tay thay vì dùng miệng. Tuy nhiên, cậu thực sự đã nhìn thấy thiết bị ghi hình mà người đàn ông này đang cầm.

"Anh muốn ghi hình nó một lần nữa?"

Người đàn ông chỉ mỉm cười rồi quay lại vuốt ve eo Khaotung. Lần này anh sẽ che mặt Khaotung để khi đăng lên website sẽ không ai biết.

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn bị ghi hình ." Lần này Khaotung thực sự mất kiên nhẫn. "Nếu anh thực sự muốn làm thì đừng làm với tôi, hãy tìm người muốn ghi hình lại dương vật của anh ở trong miệng họ."

Khaotung sau đó lùi lại và định mở khóa phòng nhưng người đàn ông đã kéo anh lại, sau đó một lần nữa thuyết phục anh rằng anh sẽ trả bất cứ thứ gì mà Khaotung muốn miễn là Khaotung ghi hình và thổi kèn cho anh tại đây.

"Tôi không muốn, hơn nữa tôi không còn ham muốn nữa. Ngoài ra, từ nay về sau đừng tìm tôi nữa, đồ khốn."

"Trước tiên hãy nghe anh nói." người đàn ông nói khi kéo tay Khaotung lại đối mặt với hắn.

Tuy nhiên, vì quá tức giận, Khaotung đã tát mạnh vào tay người đàn ông khiến thiết bị ghi âm của anh ta rơi xuống sàn và hỏng.

"Tại sao em lại làm hỏng nó!"

Khaotung thay vì sợ hãi lại càng chọc giận hắn bằng cách gọi hắn là kẻ biến thái. Thực tế, ở đây Khaotung đang bán chính mình.

"Cái gì? Nếu biết tôi là học sinh thì đáng lẽ phải khuyên tôi và cho tôi tiền miễn phí thay vì móc cu của anh ra, đồ khốn!"

Khaotung sau đó nhận một đòn không chỉ một lần mà nhiều lần khiến cậu ngã lăn ra sàn. Cậu không chỉ bị đánh mà còn bị nhiều cú đá vào bụng, vai và thậm chí cả thái dương khiến cậu bị bầm tím ở đó. Trước khi kịp ra tay bảo vệ, người đàn ông bị lời nói của Khaotung khiến cho phát điên đã lập tức kéo mạnh tóc Khaotung rồi ép cậu dùng miệng với dương vật đã được lấy ra khỏi quần của hắn.

Không hài lòng sau khi xuất tinh bằng miệng Khaotung, người đàn ông còn bắt Khaotung cởi quần.

"Mày muốn giúp đỡ? Ai sẽ giúp mày khi mọi người ở đây đều biết mày đã bán thân."

Khaotung lúc này thực sự đang bị tra tấn, khắp cơ thể cậu đau nhức và lúc này người đàn ông đang bóp cổ cậu trong khi làm tình với cậu .

Gawin và Podd hôm nay cũng đến quán bar nơi Khaotung làm việc . Mục đích là để ăn mừng việc Khaotung gia nhập nhóm đòi nợ. Kanaphan thông báo chiều nay, Lee cũng đang trên đường tới quán bar.

Gawin và Podd đi vào nhà vệ sinh sau khi một trong những cô hầu gái đề cập rằng Khaotung hiện đang làm việc trong nhà vệ sinh nam. Podd nhìn thấy một người đàn ông to lớn đang sửa quần áo khi bước ra khỏi khu vực nhà vệ sinh, và chỉ cần nhìn qua Podd đã ngay lập tức kết luận rằng anh ta là người mà Khaotung hiện đang phục vụ.

"Khaotung? Cậu ở đâu? Hãy ra ngoài và lau sạch vết bẩn trên tay", Podd nói và nhìn thấy một trong nhữn cửa nhà vệ sinh mở và khi anh ấy bước lại gần, Podd đã bị sốc khi thấy Khaotung nằm trên sàn với quần áo mở với chỗ ấy.

"Anh ấy bất tỉnh rồi, Podd!"

Gawin ngay lập tức bước vào phòng và giúp Khaotung ra khỏi nhà vệ sinh bằng cách kéo cậu.

Không lâu sau, Lee, người được Podd gọi cũng đến giúp Khaotung.

Ba người lớn quyết định đưa Khaotung đến bệnh viện gần nhất.

First ngồi ở bàn ăn, đèn trong nhà tắt, chỉ có đèn ở tầng hai là sáng.

Thỉnh thoảng anh nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Lee, Podd, Gawin hay thậm chí là Khaotung đã trở về từ quán bar.

Không biết tại sao, First lại cảm thấy khó chịu nếu ngủ mà Khaotung vẫn chưa về nhà. Anh đã quen với việc đợi Khaotung về nhà vào lúc nửa đêm rồi cho dù First không phản ứng gì.

"3 giờ sáng" First lẩm bẩm, sau đó thở dài và khoanh tay, đợi Khaotung quay lại.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com