Chang Ngoc Hoan
Tâm trạng Minh công tử cực kỳ tồi tệ.Trên đầu hắn như giăng kín mây đen, nhìn Trương Tiểu Phàm, nghiến răng: “Sao y có thể là tướng công của mi? Mi không biết xấu hổ à?”Tất cả can đảm Trương Tiểu Phàm đều dùng hết ráo, như quả bóng xì hơi, lí nhí trả lời: “Sao lại không, bọn tui còn động phòng cơ mà.” Vừa nói vừa len lén thò tay ra sau xoa xoa mông.Giờ còn đau muốn chết nè.Minh công tử xem cái bộ dáng ngại ngùng của hắn, ghét càng thêm ghét. Chỉ là một tên hên ruồi được Tạ Doãn chọn làm tân lang trên danh nghĩa, một không sắc hai không tướng mạo, ăn nói thì vụng về, có quyền gì ra vẻ là chuyện hiển nhiên, nhận Tạ Doãn là tướng công của nó chứ?“Ủa, y chưa nói gì với mi sao?” Minh công tử đắc ý nói: “Y bị vị trong cung hoài nghi, đường nào cũng bị ép tứ hôn, cho nên vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kết hôn với mi thôi.”Trương Tiểu Phàm thẩn thờ, phản bác: “Vạn bất đắc dĩ gì chứ, nếu Lưu ca thật sự tìm đại người nào cũng được, sao y không chọn ngươi.”Minh công tử bị đâm một nhát đau thấu, giận điên.Hắn ngẫm lại những chuyện Lưu Trúc Cung kể với mình, nhíu mày đáp trả: “Bởi vì vị trong cung kia phái thân tín theo dõi y, chẳng phải mi từng cứu y một mạng rồi còn làm chuyện gì khác sao? Nói chung khiến kẻ giám sát kia hiểu lầm hai người có một chân, nên y cũng nắm lấy cơ hội này, không để thánh thượng nghi ngờ thêm, mới chọn mi, để y sống thoải mái một chút. Lý do này đã đủ chưa?”Đầu Trương Tiểu Phàm loạn mồng mồng cả lên, nhưng nhớ lại Tạ Doãn chính miệng nói yêu mình tối qua, liền cảm thấy người trước mắt toàn nói nhăng nói cuội, “Ngươi dựa vào đâu mà suy đoán như vậy, chính miệng Lưu ca nói như vậy à. Nếu không phải, tất cả đều là nói dối.”Trương Tiểu Phàm biết tên thật Lưu ca là Tạ Doãn lâu rồi, chỉ là Tạ Doãn bảo thích hắn gọi y như thế, nên Trương Tiểu Phàm không sửa miệng. Với hắn, xưng hô ‘Lưu ca’ này là dành riêng cho Tạ Doãn.Minh công tử nào biết, nghĩ bụng – Lưu ca Lưu ca gì chứ, là Lưu Trúc Cung chứ gì? Tất cả điều nêu trên hắn đều nghe từ Lưu Trúc Cung còn gì? Thế là cười đắc chí, khẳng định: “Chính miệng y nói ta nghe đấy.”Trương Tiểu Phàm sững người, nhìn thái độ chém đinh chặt sắt của Minh công tử, không mấy chắc chắn phản bác: “Nói dối.”Minh công tử lập tức sấn tới, lôi tay hắn, “Không tin phải không? Vậy ta với mi đi tìm y, nhờ y nói cho mi rõ.”Lực tay Minh công tử không quá mạnh, nhưng đủ khiến Trương Tiểu Phàm loạng choạng mất thăng bằng. Túi giấy dầu hắn ôm trong người rớt xuống đất, bánh trong túi đã nguội lạnh lúc nào chẳng hay.Trương Tiểu Phàm hoang mang nghĩ, thái độ người này quả quyết thế kia, không phải là thật chứ?Nhưng tối qua Lưu ca dịu dàng thế cơ mà, chẳng nhẽ là giả ư?Trương Tiểu Phàm cứ thế bị Minh công tử kéo khỏi sảnh, mãi khi chạm mặt lão quản gia, mới được thả ra.“Tiểu Vương gia căn dặn lão nô chăm sóc phu nhân cẩn thận, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mong Minh công tử thông cảm.”Minh công tử liếc Trương Tiểu Phàm, thoáng lưỡng lự. Tự biết ‘nguyên hình’ của mình đã bị nhìn thấy, nếu lão quản gia kia còn mách trò hề của hắn với Tạ Doãn, sẽ xấu hổ lắm, cuối cùng không thể làm gì khác hơn ngoài cắn răng rồi hậm hực bỏ về.Trương Tiểu Phàm trở về sảnh lớn, bần thần nhặt túi giấy dầu lên, ngày càng không vững lòng.Hay là tìm ai đó hỏi cho ra nhẽ.Đi hỏi Lưu ca, chắc chắn không ích gì. Người tốt bụng như huynh ấy, cho dù lời Minh công tử nói là thật, tám chín phần mười y sẽ không tàn nhẫn thừa nhận.A! Phải rồi, lần mình xui xẻo ăn roi, hình như có một Đô úy tới cứu hắn, người kia tự xưng là bạn của Lưu ca nè.Nếu là bạn Lưu ca, ắt hẳn biết Lưu ca nghĩ gì.Chi bằng, chi bằng. . . .Chi bằng lén đi hỏi người này xem sao, bản thân cũng yên tâm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com