TruyenHHH.com

Chang Lo Lem Hoan Chinh Van

Chương 57: Món quà bất ngờ

Sau khi đám cưới linh đình của hai người kết thúc, Nghiêm Thương và Nhan Tử Mịch nắm tay nhau đi hưởng tuần trăng mật hai tuần. Khi trở về hai người lại tiếp tục cuộc sống như trước, Nhan Tử Mịch hoàn thành việc học, còn Nghiêm Thương phát triển thêm sự nghiệp. Đến cuối năm Nhạc Dương và Tần Bình tổ chức hôn lễ dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình.

Cuối cùng cha mẹ của hai người đã chấp nhận hoàn toàn mối quan hệ của bọn họ. Nhan Tử Mịch thấy rất mừng cho Nhạc Dương và Tần Bình. Đầu năm sau đến lượt Tiết Xán và Tần Nhiễm kết hôn, cũng cùng năm đó Tần Nhiễm sinh con gái đầu lòng. Nhan Tử Mịch cực kỳ thích con bé. Nếu như cậu có thể sinh cho Nghiêm Thương một đứa con xinh đẹp như vậy thì hay biết mấy...

Nghiêm Thương cảm thấy dạo gần đây Nhan Tử Mịch đã thay đổi. Nói chính xác hơn là ba tháng nay, biểu hiện của cậu có chút khác thường. Cậu dễ mệt mỏi hơn và hay ngủ li bì vào buổi tối. Có khi bọn họ chỉ mới vừa ăn cơm xong Nhan Tử Mịch đã ngủ mất. Nên gần như hai người không làm chuyện thân thiết. Dù có làm nhưng Nhan Tử Mịch sẽ tìm đủ mọi lý do để bọn họ không làm bước cuối cùng.

Điều này chưa từng xảy ra trong mười năm nay. Nghiêm Thương gõ tay lên bàn suy ngẫm, hắn cảm thấy Nhan Tử Mịch đang giấu giếm điều gì đó, nhưng hắn không biết đó là điều gì. Nghiêm Thương nắm rõ mọi hành động của Nhan Tử Mịch ở bệnh viện. Cậu tiếp xúc với ai, điều trị bệnh nhân nào, và ngay tới việc cậu đi vệ sinh bao nhiêu lần hắn cũng biết.

Nhan Tử Mịch trước giờ chỉ đi có hai nơi, nhà của bọn họ và bệnh viện Một Trái Tim. Còn những nơi khác cậu đều đi cùng với hắn. Cậu đối xử với hắn rất ngọt ngào và bình thường. Cho nên Nghiêm Thương không nghĩ Nhan Tử Mịch thay lòng đổi dạ hay hồng hạnh xuất tường. Nhưng Nghiêm Thương vẫn cảm thấy Nhan Tử Mịch đang trốn tránh và giấu hắn điều gì đó.

Nghiêm Thương theo dõi hành động của Nhan Tử Mịch khá chặt chẽ. Nhưng vào tám tháng trước cậu có đến nước Z để trao dồi thêm kinh nghiệm. Gần ba tháng đó Nghiêm Thương không có ở bên cạnh Nhan Tử Mịch. Hắn có thuê vệ sĩ đi theo bảo vệ cậu. Vệ sĩ cũng thông báo Nhan Tử Mịch không đi đầu ngoài bệnh viện Z và nơi cậu thuê tạm.

Mỗi ngày Nghiêm Thương vẫn gọi điện cho Nhan Tử Mịch vào lúc cậu rãnh rỗi. Khi ấy hắn không thấy có gì đáng nghi ngờ. Nhưng bây giờ Nghiêm Thương nghĩ hắn nên cho người đi điều tra kỹ càng hơn.

Nghiêm Thương trở về nhà trong trạng thái trầm tư suy nghĩ. Hắn vừa mở cửa chính thì phát hiện trong nhà tối om. Nghiêm Thương hơi nhíu mày, hắn đưa tay mở công tắc đèn. Nhưng dường như cả căn nhà đều không có điện, hắn bật mở công tắc liên tục nhưng đèn không hề bật sáng. Nghiêm Thương có dự cảm không lành, hắn hô lớn. -"Nhan Tử Mịch, em có ở trong nhà không?"

Không có bất cứ người nào trả lời, Nghiêm Thương để túi xách xuống sàn nhà, hắn không thay giày mà bước thẳng vào trong. Nghiêm Thương vừa cầm di động soi đường vừa đánh giá mọi thứ xung quanh. Cho tới khi hắn bước tới phòng bếp, một người nhảy ra hô lớn. -"Ngạc nhiên không!!!!!"

Trên tay người kia còn có một cái pháo nhỏ, tiếng pháo vừa vang lên thì đèn trong phòng bếp bỗng bật sáng. Nhan Tử Mịch tung kim tuyến lên đầu Nghiêm Thương, cậu hớn hở nói. -"Chào mừng ông xã về nhà!!"

Nghiêm Thương nhìn Nhan Tử Mịch trân trối, hắn thở dài một hơi rồi nói. -"Cục cưng à, em đừng chơi trò như vậy nữa. Anh suýt chút nữa đã bẻ tay em rồi đó."

Khi nãy nếu không phải Nghiêm Thương nhận ra giọng nói và dáng người của Nhan Tử Mịch. Chắc có lẽ hắn đã ra đòn tử cho kẻ kia rồi.

Nhan Tử Mịch chạy đến ôm lấy Nghiêm Thương, cậu lém lỉnh nói. -"Em muốn tạo bất ngờ cho anh đó mà."

Nghiêm Thương dở khóc dở cười, hắn hôn nhẹ lên môi Nhan Tử Mịch rồi đưa tay nhéo má cậu.-"Em nghịch ngợm quá rồi, lát nữa anh phải phạt em!"

Nhan Tử Mịch hí hửng kéo tay Nghiêm Thương rồi nói. -"Anh đi mở lại cầu dao điện ở phòng khách đi."

Nghiêm Thương liết yêu Nhan Tử Mịch, sau đó hắn mới đi mở điện. Đèn được bật sáng, Nghiêm Thương lúc này mới thấy phòng khách đã được trang trí vô cùng xinh đẹp. Bắt mắt nhất là dòng chữ bóng bay "Boy or Girl" được treo lơ lững trên trần nhà. Nhan Tử Mịch bước tới gần Nghiêm Thương, trên tay cậu là một chiếc bánh kem, bên trên đó là một thiên thần đang ngủ say trông cực kỳ đáng yêu. 

Nghiêm Thương không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn có chút ngơ ngác nhìn Nhan Tử Mịch. Nhan Tử Mịch cũng không chờ Nghiêm Thương lên tiếng hỏi, cậu đặt bánh kem lên bàn rồi nói với hắn. -"Em hôm nay có một món quà cho anh."

Nhan Tử Mịch đưa cho Nghiêm Thương một gói quà nhỏ. Nghiêm Thương nhận lấy, hắn mở gói quà ra. Bên trong là một que thử thai hai vạch và một tờ giấy. Nghiêm Thương vội vàng mở tờ giấy kia ra xem. Hắn đọc chữ trên đó nhanh như gió. Nội dung bên trên làm cho Nghiêm Thương rơi vào trạng thái mơ hồ, hắn hiểu hết mọi chữ nghĩa. Nhưng hắn lại không biết nội dung trên kia là thật hay giả.

Nghiêm Thương ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Mịch hỏi. -"Em... em đang mang thai?"

Nhan Tử Mịch nắm lấy tay Nghiêm Thương đặt lên bụng cậu. -"Đúng vậy, trong này đang có một sinh linh nhỏ bé của em và anh." 

Sau đó cậu bắt đầu kể đầu đuôi mọi chuyện. -"Sau khi em thấy Tần Nhiễm có con gái..."

Nhan Tử Mịch biết ý tưởng một người đàn ông mang thai là vô cùng điên rồ và không có thật. Nhưng trong lòng Nhan Tử Mịch vẫn luôn nuôi hy vọng ấy, cậu mong muốn có một kỳ tích nào đó xảy ra trong y học. Để con người có thể tìm cách cho một người đàn ông có thể sinh sản.

Sau nhiều năm tìm hiểu, Nhan Tử Mịch phát hiện ở nước Z đã có vài ca phẫu thuật cho đàn ông sinh con được. Mặc dù chuyện này không phổ biến, nhưng đã chấn động giới y học ở nước Z. Nhan Tử Mịch lập tức đi đến đó tìm hiểu và sau đó cậu quyết định thử một lần. Ca phẫu thuật có may rủi và phần thành công vẫn chưa cao. Người đàn ông sau khi phẫu thuật sẽ chỉ có thể sinh được một đứa con duy nhất.  Cơ thể người nam sau khi phẫu thuật sẽ vẫn giống như bình thường. Sức khỏe cũng không ảnh hưởng. Nhưng tới ngày sinh sản bọn họ sẽ phải sinh mổ thay vì sinh thường.

Số phần trăm đàn ông mang thai cũng hiếm hơn nhiều so với phụ nữ. Cho nên việc Nhan Tử Mịch có thai nhanh chóng có thể nói là cực kỳ may mắn. Nhan Tử Mịch cũng vì thế mà càng sợ giữ không được đứa nhỏ trong bụng. Cho nên ba tháng này Nhan Tử Mịch vô cùng cẩn thận, sau khi chắc chắn đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh. Cậu mới mạnh dạng nói chuyện này với Nghiêm Thương.

-"Vậy ra ba tháng này em không cho anh làm tới bước cuối cùng là vì em mang thai?" - Dù chuyện đàn ông sinh con rất khó tin, nhưng Nghiêm Thương không nghĩ Nhan Tử Mịch sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn.

Sau khi Nghiêm Thương xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, hắn đã có thể giải thích những biểu hiện kỳ lạ của Nhan Tử Mịch trong ba tháng nay. 

Nhan Tử Mịch ngại ngùng gật đầu. -"Đúng vậy, em xin lỗi... làm anh không thể tận hứng được." - Nhan Tử Mịch cảm thấy rất có lỗi với Nghiêm Thương vì điều này. Cậu trước giờ luôn đáp ứng hắn mọi thứ, chỉ vì đứa nhỏ trong bụng mà ba tháng này cậu đã nhiều lần từ chối hắn.

Nghiêm Thương thở dài, hắn ôm chặt lấy Nhan Tử Mịch an ủi cậu. -"Cục cưng, em đừng xin lỗi. Đây đâu phải lỗi của em."

-"Nhưng lần sau em cứ nói thẳng với anh đi. Anh và em sẽ cùng nhau chia sẻ mọi chuyện. Lỡ như em phẫu thuật xảy ra chuyện gì thì sao? Ba tháng nay em làm anh đoán mò, suýt chút anh còn tưởng em hồng hạnh xuất tường."

Nhan Tử Mịch cũng ôm lấy Nghiêm Thương, cậu dịu dàng nói. -"Em xin lỗi vì đã làm cho anh cảm thấy khó xử như thế. Mấy tháng nay có phải anh buồn em lắm đúng không?"

-"Lúc em phát hiện mình có thai, em đã rất hạnh phúc. Nhưng vì đứa nhỏ khi ấy còn khá yếu. Em sợ em giữ không được đứa nhỏ. Em sợ sẽ làm cho anh thất vọng. Em không muốn anh buồn, cho nên em mới giấu anh."

-"Nhưng em quên rằng anh là một người rất nhạy bén, anh sẽ phát hiện em không giống như bình thường. Anh sẽ suy nghĩ và lo lắng cho mối quan hệ của chúng ta. Em đã không hề suy xét kỹ những điều này."

Nghiêm Thương nâng cằm Nhan Tử Mịch lên rồi hôn lên môi cậu. Hai người hôn nhau cực kỳ ngọt ngào. Sau khi kết thúc nụ hôn, Nghiêm Thương dịu giọng nói. -"Thôi chúng ta không nhắc đến mấy chuyện đó nữa. Bây giờ em đang mang thai, phải vui vẻ thì tâm trạng mới thoải mái được."

Nhan Tử Mịch dựa vào lòng Nghiêm Thương một lúc, sau đó cậu mới đưa hộp quà thứ hai cho hắn. -"Bây giờ tới lúc công bố giới tính đứa nhỏ rồi, anh đoán xem nó là con trai hay con gái?"

-"Con gái hay con trai anh đều thích, chỉ cần là em sinh anh đều thương." - Nghiêm Thương trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện con cái. Sau khi xác nhận quan hệ với Nhan Tử Mịch, hắn lại càng đánh mất suy nghĩ đó. Sau này gia nghiệp của hắn có thể để lại cho Vân Quý Khê. 

Hai người về già sẽ chăm sóc lẫn nhau, nếu không còn đi nổi nữa hắn sẽ thuê người chăm sóc cho cả hai. Nghiêm Thương đã tính toán mọi chuyện đâu vào đấy. Nhưng Nhan Tử Mịch lại tặng cho hắn một sự bất ngờ lớn lao. Hắn không biết diễn tả cảm xúc hiện giờ như thế nào, vừa hạnh phúc lại vừa cảm động.

Nghiêm Thương cảm động là vì Nhan Tử Mịch hy sinh thân thể để tặng cho hắn một đứa con. Hắn hạnh phúc là vì tình yêu to lớn của cậu dành cho hắn. Quyết định sinh con cực kỳ lớn lao, vậy mà Nhan Tử Mịch lại có thể quyết tâm làm một cách không chút do dự.

Nghiêm Thương mở hộp quà ra, bên trong là một cái móc khóa hình chữ "Boy". Nhan Tử Mịch vui vẻ cười nói. -"Anh vui không? Đứa nhỏ là con trai đó, nhà họ Nghiêm của anh đã có hậu rồi."

Nghiêm Thương vuốt ve chiếc móc khóa, hai ba giây sau hắn mới ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Mịch bằng ánh mắt cảm động. -"Nhan Tử Mịch... đứa nhỏ của chúng ta không mang họ Nghiêm. Nó phải mang họ Nhan."

Nhan Tử Mịch cực kỳ bất ngờ, dù trong lòng cậu đã hiểu đôi phần, nhưng cậu vẫn hỏi hắn. -"Sao vậy? Anh không muốn nó họ Nghiêm sao?"

Nghiêm Thương để Nhan Tử Mịch ngồi lên đùi hắn. Hắn ôm lấy cậu thì thầm nói. -"Nó họ Nhan hay họ Nghiêm đâu có quan trọng. Quan trọng nó là con của hai chúng ta, là hậu thế của em và anh."

-"Em là người sinh nó ra, nên anh muốn nó phải mang họ của em."

Nhan Tử Mịch quyết định cho đứa nhỏ mang họ Nghiêm, là bởi vì cậu cảm thấy nếu Nghiêm Thương không gặp cậu, hai người không yêu nhau. Hắn chắn chắn sẽ kết hôn với một người phụ nữ. Nhan Tử Mịch cảm thấy cậu nợ Nghiêm Thương một đứa con, cho nên cậu muốn đứa nhỏ trong bụng sẽ mang họ Nghiêm. Nhưng nếu Nghiêm Thương đã nói như vậy, cậu sẽ nghe theo ý kiến của hắn.

Nghiêm Thương một khi quyết định điều gì, cậu sẽ không tranh cãi. Đứa nhỏ mang họ ai đều được cả. Nhưng điều này lại chứng tỏ trong lòng Nghiêm Thương có cậu, hắn luôn yêu thương, suy nghĩ và nghiêng phần lợi về phía cậu.

Nhan Tử Mịch hôn nhẹ lên má Nghiêm Thương, cậu thân mật nói. -"Mọi chuyện đều do anh quyết định, em luôn nghe theo anh."

Nghiêm Thương vuốt ve mái tóc của Nhan Tử Mịch, hắn hài lòng mỉm cười. -"Cục cưng ngoan."

----------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com